Tiếng trống thùng thùng vang lên ở phía đông.
Tiếng trống trận dồn dập vang lên quanh quẩn trên không đại doanh Độc Đình. Cả doanh trại đang say ngủ phút chốc bừng tỉnh, nháy mắt đã ầm ĩ cả lên.
Ngô Ban mở mắt ra, thoáng sửng sốt, rồi chợt tỉnh ngộ.
-Trống lên trướng!
Trống trận nhịp dồn chỉ dùng khi điểm binh, triệu tập binh sĩ lên trướng vào giờ mão.
Trời đã sáng rồi sao?
Ngô Ban vội vàng lao ra quân trướng, chỉ thấy bóng đêm vẫn đen kịt, sao trời giăng khắp nơi. Nhìn trời như vậy cùng lắm mới chỉ là giờ dần mà thôi, vậy tại sao lại có tiếng trống này?
Tuy nhiên, bất kể là có chuyện gì, Ngô Ban cũng phải tới thẳng đại trướng trung quân điểm danh.
Sau khi tiếng trống điểm tướng ba nhịp một chấm dứt, nếu như còn kẻ nào chưa đến quân trướng điểm danh, nhẹ thì phạt hai mươi quân côn, nặng thì khai đao chém đầu. Ngô Ban biết ngày hôm qua y đã cãi lại Tào Bằng, nếu không đến quân trướng đúng giờ, khó tránh khỏi bị Tào Bằng khai đao. Đây là quân quy, không kẻ nào muốn vi phạm cả. Hôm qua, Tào Bằng muốn thao diễn điểm binh giờ mão, nhưng Thư Cường không đến làm hắn mất mặt. Có trời mới biết vị Tào giáo úy này định làm gì.
Ngô Ban vốn không có ân oán gì với Tào Bằng, thậm chí còn khá tôn trọng hắn.
Chỉ có điều, trong lòng y vẫn có chút không thoải mái lắm, cảm thấy Tào Bằng tuổi tác quá nhỏ, chỉ e hắn không ngồi lâu nổi ở đại doanh Độc Đình.
Hơn nữa, theo những biểu hiện của Tào Bằng ngày hôm qua, đích thật hắn có thiếu chút khả năng uy hiếp đối phương. Còn chuyện Ngô Ban tranh luận với Tào Bằng lúc ấy chẳng qua cũng là vì y cảm thấy lo lắng cho tương lai của mình mà thôi. Tào Tháo phái một tiểu hài tử như thế đến đây, liệu có phải là đùa hơi quá lố không?
Y vội vàng mặc giáp phục cẩn thận, sải bước đến đại trướng trung quân.
Tiếng trống điểm tướng nhịp ba nhịp liên tiếp đã vang lên, cả đại doanh đều sôi sục. Không ai biết vì sao lại có tiếng trống này? Tóm lại, trống điểm tướng đã vang lên, ắt có chuyện đã xảy ra. Ngay cả đám binh lính quận hương dũng trong đại doanh dù không muốn cũng buộc phải đi ra khỏi quân trướng.
-Hít hà!
Ngô Ban đứng ngoài đại trướng trung quân, hít một hơi khí lạnh.
Trên bãi đất trống bên ngoài đại trướng, đầu người vẫn còn chảy máu đầm đìa xếp chồng thành đống. Gần trăm cây đuốc đốt sáng rực lên cả đống đầu người, khiến người ta sởn tóc gáy. Ngô Ban cảm thấy tóc gáy bản thân trong nháy mắt dựng đứng hết cả lên, trong lòng chợt thấy sợ hãi.
Bởi vì y đã thấy một vài gương mặt quen thuộc.
Bên cạnh đại trướng trung quân, một nam tử khôi ngô tuấn tú cầm một cây búa lớn trong tay, lạnh lùng đứng đó.
Tiếng trống điểm tướng chợt dừng lại.
Ngô Ban vội vàng bước chân, cung kính nói:
-Tư mã quân Tuấn Nghi bộ Ngô Ban có mặt.
-Ngô tư mã, mời vào, giáo úy ở bên trong.
Một văn sĩ cười tủm tỉm, đi lên, nói với Ngô Ban. Người này cầm một quyển thẻ tre trong tay, dường như đang ghi cái gì đó.
Ngô Ban nhận ra người văn sĩ này, biết tên y là Hám Trạch, là chủ bộ trong quân, cũng là tâm phúc của Tào Bằng.
-Hám chủ bộ.
Ngô Ban hơi sợ hãi, giọng nói bất giác cũng cung kính đi ít nhiều.
Hám Trạch cười nói:
-Mau vào đi thôi, đừng để giáo úy nổi giận.
Ngô Ban cố bình tĩnh lại chút ít, hít sâu một hơi, chắp tay nói lời cảm tạ rồi bước vào đại trướng trung quân. Cách bài trí trong đại trướng trung quân không có gì khác với ngày hôm qua. Ở chính giữa, bên cạnh bàn chủ soái có một cái bàn thấp nữa. Ngồi sau bàn thấp đó là trung thừa quân Điền Dự đang múa bút viết gì đó. Sau bàn chủ soái, Tào Bằng đang lẳng lặng ngồi đó. Hắn không mặc khôi giáp mà chỉ có một bộ quần áo xanh, mang dáng dấp của bậc trí giả.
Hắn cầm một quyển thẻ tre trong tay, tỳ lên bàn, dựa theo ánh đuốc mà đọc.
Bên dưới hắn lần lượt là hai gã nam tử đang ngồi.
Ngô Ban cũng nhận ra hai người kia. Một là tư mã quân Phi Mạo Hạ Hầu Lan, người còn lại là tư mã hành quân Cam Ninh. Hai người này mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, ngồi yên chẳng khác nào lão tăng nhập định. Khi Ngô Ban đi vào, không một người nào ngước lên nhìn y, cũng chẳng ai bận tâm đến y.
-Mạt tướng Ngô Ban tham kiến giáo úy.
Ngô Ban thầm hoảng hốt, tiến lên khom người chào.
Vẫn là những con người ấy, vẫn là địa điểm ấy, vẫn là cảnh vật ấy. Nhưng những gì Ngô Ban cảm nhận được lại hoàn toàn khác với lúc trước. Tào Bằng lúc này không còn nổi trận lôi đình như hôm qua nữa, càng không có chút tức giận nào hết.
Hắn cứ ngồi ở đó, tay nắm sách mà đọc, nhưng Ngô Ban lại cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Đống đầu người chất đầy bên ngoài đại trướng chính là của bộ khúc của Thư Cường. Nói cách khác, Tào Bằng đã tiêu diệt quân sở bộ của Thư Cường.
-Ừ!
Tào Bằng lên tiếng, rồi không nói gì nữa.
Trán Ngô Ban rịn mồ hôi. Y ngẫm nghĩ một chút, rồi lặng yên lùi lại một bên, ngồi xuống bên cạnh Hạ Hầu Lan, không động cựa gì nữa.
Tiếng trống điểm tướng đã dừng, nhưng trong bốn tư mã quân của bốn bộ ở Độc Đình chỉ có một mình Ngô Ban.
Tào Bằng không hề có hành động gì, cứ lẳng lặng ngồi như trước. Ước chừng qua mười lăm, mười sáu phút sau, từ bên ngoài đại trướng truyền đến tiếng hai vị tư mã quân còn lại.
Giọng nói của bọn họ hơi run run, hiển nhiên bọn họ đã nhìn thấy đám thi thể bên ngoài đại trướng.
Tào Bằng buông quyển sách trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu lên. Hai vị tư mã quân mặt mày tái nhợt, chân hơi lảo đảo, bước vào đại trướng.
-Mạt tướng…
Tào Bằng không chờ bọn họ kịp nói gì, đã giơ tay bảo bọn họ im lặng.
Hắn nhắm mắt lại, dường như đang trầm tư suy nghĩ.
Trong đại trướng trung quân tràn ngập một cảm giác áp bách, khiến người ngạt thở. Ngô Ban nhìn hai gã tư mã quân, không khỏi thầm cười khổ.
-Vốn dĩ Tào mỗ phụng lệnh Tư Không tới đây để trấn thủ Độc Đình. Nói thật ra thì chư vị không phải nhọc sức, cũng chẳng có gì vất vả. Kể từ Diên Tân về đây, trấn thủ ở đây đã gọi là bình yên lắm rồi. Nếu không có gì bất đắc dĩ xảy ra, Tào Bằng rất muốn cùng nâng cốc vui vẻ với các vị. Nếu có cơ hội, chúng ta sẽ cùng lập nghiệp. Tào Bằng biết rõ bản thân chưa đủ kinh nghiệm, cho nên cũng không muốn làm khó mọi người. Nhưng quân lệnh như sơn. Trong đại doanh Độc Đình này, ta là chủ tướng, những lời ta nói ra chính là mệnh lệnh! Ngày hôm qua ta đã nói giờ mão điểm binh, thao diễn binh mã. Nếu kẻ nào không tới, xử theo quân pháp, tuyệt không nương tay. Ta không thích giết người nhưng cũng không ngại giết người. Thư Cường nắm binh sĩ trong tay, có ý đồ mưu phản. Hôm qua, trống điểm tướng đã qua mà gã vẫn chưa dẫn quân đến. Đối đầu với kẻ địch mạnh trước mắt, trong quân không được phép có kẻ bất tuân mệnh lệnh. Mỗ vì bất đắc dĩ mới phải sai người tới Tháp Thôn, lệnh Thư Cường đến. Nhưng gã vẫn không nghe lệnh. Đã như thế, ta cũng đành phải hạ lệnh tiêu diệt toàn bộ quân sở bộ của Thư Cường mà thôi. Ôi, nghĩ đến mà đau lòng.
Quả nhiên!
Ngô Ban không khỏi run lên, ngẩng đầu nhìn Tào Bằng.
Lúc này, Hám Trạch đi vào trong đại trướng trung quân, trong tay vẫn còn cầm nguyên cái đầu người chảy đầm đìa máu đặt trên mặt đất trước bàn chủ soái.
-Bẩm giáo úy, lần này quân sở bộ Hàn Đức và Hách Chiêu xuất kích, giết chết cả thảy một trăm tám mươi bảy tên phản tặc, vừa khớp với số quân sở bộ của Thư Cường. Thủ cấp của Thư Cường là do quân hầu Hàn Đức thu được, xin trình giáo úy, mời giáo úy kiểm tra.
-Đều là người một nhà cả, ta có gì phải kiểm tra chứ? Đem thủ cấp của Thư Cương treo lên trước cửa viên môn, cho mọi người thấy.
-Vâng!
Hám Trạch cầm lấy đầu người, xoay người đi ra khỏi đại trướng.
Ngô Ban nhìn Tào Bằng, thầm cảm thán: "Vị Tào giáo úy này thật không hổ danh là Tào Bát Bách, là người hỏa thiêu Bạch Mã, giết chết Nhan Lương. Chỉ bằng sự trầm ổn và mưu lược này thôi bọn ta đã không thể sánh bằng rồi. Vốn ta vẫn tưởng hôm qua hắn thẹn quá hóa giận, không ngờ hắn lại quyết đoán đến thế. Đúng là một nhân vật quyết đoán. Ta phải cẩn thận mới được."
Y còn đang mải nghĩ ngợi, bên tai đã lại vang lên giọng nói của Tào Bằng:
-Vừa rồi, khi trống điểm tướng chấm dứt, chỉ có duy nhất Ngô tư mã là tới đúng giờ. Ta nhớ rõ quân trướng của y ở ngạn phía đông phù kiều, cách đại trướng trung quân xa nhâu, thế nhưng lại là người đến đầu tiên. Hai vị tư mã quân này ở ngay bên cạnh trướng trung quân của ta, thế nhưng trống dứt rồi vẫn chưa thấy bóng dáng đâu cả. Đêm nay đã có rất nhiều người chết rồi. Ta thật không muốn tiếp tục đại khai sát giới. Nhưng nếu ta không xử phạt thì lấy đâu ra sự uy nghiêm cho quân lệnh? Hai vị tư mã quân có thể giải thích cho ta biết vì sao lại chậm trễ không?
Vừa nói, Tào Bằng chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn hai vị tư mã quân.
Hai vị tư mã quân quỳ thụp xuống!
-Giáo úy tha mạng, giáo úy tha mạng!
Bọn họ cuối cùng đã hiểu được người thiếu niên trước mặt không phải là kẻ nông cạn, thiếu hiểu biết gì hết. Thủ đoạn quả quyết mà tàn nhẫn này đủ chứng minh hắn là người nói được là làm được, hơn nữa lại không hề bận tâm đến hậu quả. Thử nghĩ mà xem, có giáo úy nào vừa mới nhậm chức đã dám xử lý một lúc hơn trăm bộ khúc hay không? Nhưng Tào Bằng dám! Chẳng những làm, hơn nữa còn làm rất sạch sẽ, gọn gàng, không chút dây dưa nào hết. Đợi đến khi mọi người kịp hiểu ra thì nhân mã cả một bộ đã biến thành một đống tử thi không đầu.
Tào Bằng đã nói đến uy nghiêm của quân lệnh, tất hắn sẽ làm được.
Ngô Ban nhìn hai người đồng bạn, thầm cười khổ.
Thật ra, ngày hôm qua y cũng có ý muốn chế giễu Tào Bằng. Hôm nay, y có thể đến đúng giờ chẳng qua là do thói quen mà thôi. Nếu không phải nhờ thói quen hình thành qua nhiều năm tháng, nói không chừng y cũng… Thầm thở dài, Ngô Ban biết bầu trời đại doanh Độc Đình này e rằng đã mang họ Tào rồi!
Tào Bằng đứng dậy, lách người đi qua bàn chủ soái đến trước mặt hai vị tư mã quân.
-Cũng không phải ta muốn giết người, thật sự là… Nếu hôm nay ta không xử phạt hai vị, thì uy nghiêm của quân lệnh làm sao còn được, làm sao có thể khiến mọi người tuân phục được? Nhưng nếu giết hai người, lòng ta thật không nỡ. Hai vị có cao kiến gì không?
Ta không giết ngươi, về sau lại sẽ có kẻ không tuân lệnh ta. Ta giết ngươi thì lại có chút không đành lòng.
Tào Bằng nói rất rõ ràng khiến hai vị tư mã quân như rơi xuống hố băng, không biết nên trả lời sao cho tốt.
-Giáo úy, hai vị tư mã quân cũng không phạm phải lỗi lầm gì lớn lắm, chẳng qua chỉ hơi chậm trễ một chút mà thôi. Nếu như thế đã giết chết bọn họ, nói không chừng sẽ khiến thanh danh của giáo úy trong doanh bị tổn hại. Những quân tốt này biết đâu sẽ nghĩ giáo úy lợi dụng việc công để trả tư thù thì sao. Dự có một kế này có thể giúp giáo úy miễn tội chết cho hai vị tư mã quân, lại khiến quân sĩ trong doanh không có lời nào để nói.
Điền Dự đứng dậy khuyên can, hai vị tư mã quân tức thì muôn phần vui sướng.
Tào Bằng nói:
-Không biết tiên sinh có diệu kế gì?
Điền Dự cười:
-Thật ra rất đơn giản. Nếu như hai vị tư mã quân không thuộc quyền quản lý của giáo úy thì dù tới chậm cũng không phải là sai sót gì lớn lắm.
-Ồ?
Tào Bằng nghi hoặc.
Hai vị tư mã kia không hiểu gì hết.
Điền Dự cười ha hả:
-Hai vị tư mã quân không phải đến báo danh với trường thủy doanh?
Tào Bằng lập tức hiểu ra, mừng rỡ.
Điền Dự nói rất đúng, chỉ cần điều hai vị tư mã quân này đi thì những tội danh lúc trước dĩ nhiên không cần tính toán nữa.
Hắn quay người lại, nhìn hai vị tư mã quân:
-Hai vị nghĩ như thế nào?
Ngô Ban không khỏi thầm kêu kế sách cao minh, đem điều hai vị tư mã quân này đi đích thật rất kỳ diệu.
Tào Bằng đã giết quân sở bộ của Thư Cường, nếu lại giết chết hai vị tư mã quân này nữa rất có thể sẽ khiến lòng quân sợ hãi, thậm chí khiến bọn họ bỏ doanh trại mà đi.
Điều hai người này đi rồi, hắn có thể nhân đó mà đưa hai bộ khúc của hắn vào, đồng thời lại khiến hai vị tư mã quân mang ơn, lại được quân tốt cho rằng hắn bao dung, độ lượng. Chiêu thức ấy đúng thực là một tiễn hạ ba con chim điêu. Chỉ cần hai người kia gật đầu, đại doanh Độc Đình sẽ hoàn toàn bị Tào Bằng khống chế.
Mọi chuyện e rằng đã được hắn sắp sẵn từ sớm, chỉ chờ hai người này cắn câu mà thôi.
Nếu hai vị tư mã quân đến đúng giờ mão điểm danh ngày hôm nay, e rằng Tào Bằng còn phải tìm cách khác. Chỉ tiếc rằng hai người này đã tự đẩy bản thân đến bước đường này mà thôi.
Ngô Ban tuy nhìn ra mánh khóe của Tào Bằng nhưng lại không thể ra mặt nói rõ.
Trong lòng y lại có một suy nghĩ kỳ quái: "Thủ đoạn của thiếu niên này đích thực rất cao minh."
-Chúng ta xin đến trường thủy doanh.
Hai vị tư mã quân liên tục la lên.
Gương mặt Tào Bằng cũng rạng rỡ tươi cười hơn.
-Lại nói tiếp, ta từng làm Bắc quân trung hậu, trường thủy doanh cũng không lạ gì. Bá giáo úy của trường thủy doanh là người tốt. Hành quân tư mã Hạ Hầu Thượng là cháu của tướng quân Diệu Tài, cũng có quan hệ thân thiết với các ngươi. Ngày xưa, Diệu Tài tướng quân là thái thú quận Trần Lưu. Hai người các ngươi phụng lệnh tướng quân làm việc. Giờ đến làm dưới trướng Bá Nhân đúng là một bước lên mây rồi. Nhưng bộ khúc của các ngươi thì phải lưu lại.
Đầu tiên là để bọn họ rời khỏi nơi này!
Lại thêm âm mưu nham hiểm này nữa, sức ép thật quá lớn.
Hai vị tư mã quân kia cũng chẳng phải kẻ ngốc, sao có thể không nhìn ra điểm khác thường được.
Chỉ có điều, người ta đã đem mọi chuyện ra nói, về tình về lý bọn họ đều chỉ có thể mang ơn, chứ không dám nói nửa câu oán hận.
-Bộ khúc của chúng ta vốn là võ tốt của Độc Đình, dĩ nhiên phải lưu lại rồi.
-Vậy ta có một phong thư ở đây. Các ngươi mang theo thư lập tức đi đến Toan Tảo, đến báo danh với Bá Nhân tư mã.
Đây rõ ràng là đuổi người a!
Nhưng hai vị tư mã quân kia không có nửa lời oán hận, liên mồm cảm tạ rồi rời khỏi đại trướng. Truyện được tại
Bên ngoài đại trướng, Hám Trạch sớm đã sai người chuẩn bị ngựa đầy đủ. Hai vị tư mã quân vừa ra tới, lập tức lên ngựa, được hộ tống ra khỏi viên môn. Tào Bằng khẽ thở dài, quay lại ngồi xuống.
Ánh mắt hắn dường như vô tình quét qua Ngô Ban.
Ngô Ban vội vàng đứng dậy, nói:
-Mạt tướng xin tuân theo lệnh giáo úy.
-Nguyên Hùng tư mã, ngươi là một nhân tài.
Tào Bằng trầm giọng nói:
-Nói thẳng ra thì ngươi và ta cũng coi như là thân thích, cũng nên giúp đỡ lẫn nhau. Có lẽ ngươi không biết dưỡng tổ mẫu của Tư không chính là người của Ngô thị ở Trần Lưu ngươi. Năm đó, bà vào hoàng cung đã chặt đứt liên hệ với người trong gia tộc. Nhưng bà vẫn luôn nhớ thương các ngươi.
-A?
Ngô Ban nghe thấy thế kinh ngạc.
-Nếu ngươi có lòng, đợi khi chiến sự chấm dứt, cũng nên trở về xem sao. Nếu các ngươi bằng lòng, có thể mời lão phu nhân về thăm gia tộc. Lão phu nhân giờ đang ở Hứa Đô, khá cô đơn, thường xuyên nhắc tới tộc nhân năm đó.
Ngô Ban quả thực không biết trong gia tộc còn có mối quan hệ như thế.
Chợt nghe Tào Bằng nhắc tới, y liền ngây ra như phỗng.
-Quân sở thuộc của Thư Cường bị giết sạch, giờ Độc Đình chỉ còn hơn sáu trăm người. Nhưng hai người Trương – Cầu đi rồi, bộ khúc của bọn họ dĩ nhiên cần phải sắp xếp lại. Ta sẽ sai người chuyển một trăm ba mươi người đến dưới trướng của ngươi, để bộ khúc của ngươi được đủ quân số. Ngươi thấy thế nào?
Ngô Ban chợt choáng váng!
Nhưng bộ khúc của y đủ quân số cũng là chuyện tốt, lẽ nào y lại không đồng ý?
-Mạt tướng xin nghe theo lệnh của giáo úy.
-Hàn Đức!
-Có mạt tướng!
Từ bên ngoài đại trướng, một người đi vào. Đó đúng là vị đại hán cường tráng cầm cây rìu lớn trong tay đứng ngoài trướng vải mà Ngô Ban nhìn thấy lúc trước.
-Còn hơn hai trăm người chuyển hết về bộ khúc của ngươi. Từ nay trở đi, ngươi làm tư mã quân Độc Đình, phụ trách đóng quân ở Tiểu Đàm. Ngươi có bằng lòng hay không?
-Mạt tướng tuân lệnh.
Hàn Đức rõ ràng mừng rỡ.
Tào Bằng nhìn thoáng qua Điền Dự, trầm giọng nói:
-Nhưng hôm nay còn có một việc nữa. Các ngươi phải trình lên toàn bộ danh sách võ tốt của Độc Đình. Phải hỏi rõ ràng nơi ở, các thành viên trong gia đình và các chuyện khác của bọn họ nữa. Ta sẽ lệnh các chủ bộ giúp đỡ các ngươi. Nhất định phải hoàn thành trong hôm nay.
-Mạt tướng tuân lệnh.
Ngô Ban và Hàn Đức cùng chắp tay làm lễ. Nét cười trên gương mặt Tào Bằng càng rạng rỡ hơn.
********
Tháng hai năm Kiến An thứ năm.
Vốn dĩ theo lịch sử, trận chiến Quan Độ mới chỉ vừa diễn ra mà thôi.
Nhưng hiện tại, phần mở màn của trận chiến này đã gần kết thúc. Tào Tháo và Viên Thiệu triển khai đánh dữ dội ở Diên Tân. Kể từ trận chiến Bạch Mã cho đến giờ, đôi bên đã giằng co được gần năm mươi ngày. Tổn thất của song phương khá lớn, dưới thành Toan Tảo, thi thể vương vãi khắp nơi.
Kể từ cuối tháng một, ngoài Diên Tân ra, mấy chiến trường nữa cũng đã sục sôi.
Tang Phách đóng quân ở Tề quận, liên tục ác chiến với Viên Đàm. Song phường đều dốc hết nhân lực và vật lực nhưng vẫn hòa nhau, khó phân thắng bại.
Trong lịch sử, Viên Đàm là một nhân vật tầm thường, bị coi rẻ.
Dưới tay hắn còn có những mưu sĩ như Thẩm Phối và Tân Bì, vì thế Tang Phách phải chịu áp lực rất lớn.
Còn ở quận Đông Hải, Hạ Hầu Uyên và Lã Càn đang dốc sức, quyết nghiền nát đối phương. Đầu tháng hai, quân Hải Tây chính thức bắt đầu triển khai hành động. Hải Tây đô úy mới nhậm chức Bộ Chất dẫn binh chia làm ba đường thẳng tiến đến Đông Hải dưới sự chỉ huy của Từ Lý, thứ sử Từ Châu. Phan Chương và Vương Mãi dẫn một ngàn năm trăm người phá được Nghi thành, chém chết và đoạt được thủ cấp của đại tướng Lưu An dưới trướng Lưu Bị. Sau khi Chu Thương đổ bộ ở Cù Sơn, liền hợp binh với Đặng Chi, binh lực như vũ bão. Hạ Hầu Uyên chiếm lĩnh Lan Lăng, con thứ của y là Hạ Hầu Phách đóng quân ở Thất Đình. Lã Càn xuất binh từ Lang Gia, chiếm được lợi thành, Ký Khâu. Bốn đại quân hợp lại, từng bước ép sát đến Giáp huyện, khiến Lưu Bị khó lòng xoay xở.
Ngày mồng sáu tháng hai, sau khi Xương Hi nhận được thư của Tang Phách liền dâng thành đầu hàng ở Tương Bí.
Lưu Bị thấy tình hình không ổn, lập tức thủ Giáp huyện, dẫn bộ tướng bỏ chạy đến quận Bành Thành.
Hạ Hầu Uyên và Từ Lý đều không ngờ được Lưu Bị lại vứt bỏ Giáp huyện bất ngờ như thế, nên không kịp trở tay. Cũng vì thế, Lưu Bị kịp thời chạy thoát, mất tăm tích khỏi tay hai người này. Ngày mồng tám tháng hai, Vương Mãi vượt qua Nghi Thủy, dẫn binh đến Giáp huyện. Lúc này, Giáp huyện đã trở thành một tòa thành trống. Nhưng Vương Mãi đã được Bộ Chất khuyên bảo nên không xông vào chiếm giữ Giáp huyện, chỉ trú quân ở ngoài thành chờ Hạ Hầu Uyên đến.
Đến lúc này, chiến sự ở Đông Hải đã hoàn toàn lắng xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...