Tào Tặc

Chiếm Bộc Dương đã ba ngày, đại quân Viên Thiệu ùn ùn xuất phát tiến về Hà Nam. Viên Thiệu lệnh cho mưu sĩ Hứa Du đốc quân còn hắn lãnh binh tiếp tục đóng giữ ở Lê Dương.

Ngày hai mươi bảy tháng mười hai, Hạ Hầu Uyên đột nhiên xuất binh từ Toan Tảo, tấn công Diên Tân dữ dội. Đồng thời, chủ tướng Hổ Lao quân là Hạ Hầu Đôn cũng không ngừng dẫn binh qua sông, tiến vào Hà Nội muốn hợp binh với Trương Liêu để tấn công hậu phương Ký Châu. Ý đồ Tào Tháo đã lộ rõ, không còn nghi ngờ gì nữa. Y muốn qua sông quyết chiến với Viên Thiệu ở Hà Bắc. Dường như đối với Tào Tháo, Bộc Dương mất đi không có chút ảnh hưởng gì.

Viên Thiệu không khỏi đắc ý, nói với binh sĩ dưới trướng:

-Người ta nói Tào Mạnh Đức dụng binh như thần. Theo ta thấy, y cũng chỉ là một kẻ bất tài, không thức thời mà thôi.

Hắn và Tào Tháo từng có quan hệ thân thiết, thời thiếu niên từng làm những việc ngông cuồng với nhau. Từ trước đến nay, Viên Thiệu luôn vượt trên Tào Tháo một bậc, bất luận là xuất thân hay tài học hay quan chức. Khi Tào Tháo làm Điển Quân Giáo Úy thì Viên Thiệu đã làm Ti Đãi Giáo Úy. Khi Tào Tháo khởi quân ở Đông quận, Viên Thiệu đã đoạt được Ký Châu.

Nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, Tào Tháo dần dần vượt lên trước, hơn Viên Thiệu một bậc. Đặc biệt, sau khi Tào Tháo thừa lệnh thiên tử, sai khiến chư hầu ban cho Viên Thiệu chức đại tướng quân, nhưng có hoàng đế trong tay y, ít nhất trên danh nghĩa, Viên Thiệu vẫn phải tôn kính Hứa Đô. Cho dù chức quan của Viên Thiệu cao hơn Tào Tháo nhưng người ta vẫn có cảm giác rằng Viên Thiệu thấp hơn Tào Tháo một bậc.

Vừa khinh thường vừa sợ. Đó là thái độ của Viên Thiệu đối với Tào Tháo.

Bây giờ, Bộc Dương bị hắn cướp lấy, lần này Tào Tháo sớm muộn gì cũng bị diệt vong. Không ngờ Tào Tháo không cứu Bộc Dương mà ngược lại còn tấn công mạnh vào Diên Tân và còn đích thân tuyên chiến. Viên Thiệu ở Lê Dương còn có gần hai trăm ngàn đại quân, còn Tào Tháo có thể điều động bao nhiêu binh mã đây?

Viên Thiệu thấy, xem ra Tào Tháo đã hoảng loạn lắm rồi.

Ngày hai mươi tám tháng mười hai, trong phủ Lê Dương.

Viên Thiệu đã quyết là đầu tháng giêng sẽ qua sông xuất trận, bắt đầu tổng tiến công Tào Tháo. Bận rộn cả ngày, hắn có phần mệt mỏi. Vì thế, khi trời mới tối Viên Thiệu đã quay về phòng nằm, nghỉ ngơi một chút. Vậy mà hắn vừa mới nằm xuống đã có người ngoài cửa bẩm báo:

-Đại tướng quân, Hà Nam cấp báo.

-Hả?

Hà Nam này không phải là tỉnh Hà Nam thời sau, mà chỉ là mạn phía nam sông Hoàng Hà. Lúc này, Hà Nam do Hứa Du đốc quân. Hứa Du, tự Tử Viễn, thời còn trẻ đã từng làm bằng hữu cùng bôn tẩu với Viên Thiệu và Tào Tháo, có giao tình qua lại.

Sau khi tham gia sự kiện thứ sử Ký Châu Vương Phân mưu sát Hán đế, gã phải chạy trốn, về sau đến nương tựa dưới trướng của Viên Thiệu. Viên Thiệu khá tín nhiệm Hứa Du thường giao những nhiệm vụ quan trọng. Nghe Hứa Du phái người truyền tin đến, Viên Thiệu lập tức hiểu rõ đã xảy ra đại sự.

-Mau bảo hắn vào.

Viên Thiệu khoác áo vào, bảo tên lính bỏ thêm than vào lò cho lửa cháy to hơn. Một lát sau, một tên lính dẫn một nam tử mặc đồ đen vào trong phòng.

-Tiểu nhân Hứa Bình bái kiến đại tướng quân.

-Hứa Bình, không cần đa lễ. Tử Viễn cử ngươi đến có chuyện gì vậy?

Hứa Bình này là gia thần của Hứa Du, vẫn luôn theo cạnh Hứa Du nên Viên Thiệu không hề xa lạ gì. Thấy Hứa Bình, Viên Thiệu không hề nghi ngờ gì. Hắn ngồi phía trên, vẻ mặt ôn hòa bảo Hứa Bình ngồi xuống nói chuyện thân mật như người một nhà.

Viên Thiệu nói như vậy nhưng Hứa Bình cũng không dám tuân theo. Hắn lấy từ trong người ra hai phong thư, hai tay trình cho Viên Thiệu.

-Chuyện gì xảy ra?

-Hôm nay, trong khi lão gia tuần tra đã bắt được một mật thám của Tào quân.

-Hả?

-Lão gia lục soát trên người tên mật thám thì phát hiện ra một phong thư do Tào Tháo gửi cho Lưu Bị ở Bộc Dương.

Viên Thiệu chợt lo lắng, sắc mặt trầm xuống, lạnh ngắt. Hắn gật đầu mở thư của Hứa Du ra, nội dung không khác những gì Hứa Bình nói lắm. Đồng thời, Hứa Du còn nói thêm: "Tào Tháo không hề để ý tới Bộc Dương vì y đã sớm có mưu đồ."

Sau khi xem xong, Viên Thiệu nhíu mày lại. Hắn không hề lên tiếng, chỉ bỏ thư xuống, sau đó cầm lấy thư Tào Tháo gửi cho Lưu Bị.

Đây chắc chắn là bút tích của Tào Tháo. Viên Thiệu liếc mắt một cái là có thể nhận ra. ăm xưa, Viên Thiệu và Tào Tháo từng cùng nhau viết theo bản chữ mẫu "Hoa Sơn Bi" của Quách Hương Sát, "Thảo thư thế" của Thôi Viện. Có thể nói chuyện hai bên đều rất quen thuộc nét chữ của nhau không có gì lạ cả.

Đây đúng là thư của Tào Tháo. Viên Thiệu cau mày, chăm chú đọc.


Nội dung thư được viết rất qua quýt, thậm chí còn có một vài chỗ bôi xóa lung tung. Nhưng đại khái ý thư gửi cho Lưu Bị nói: "Huyền Đức à, kế hoạch của chúng ta sắp thành công. Viên Thiệu đã bị lừa. Ta sẽ tiếp tục tấn công Diên Tân khiến Viên Thiệu phải quyết chiến với ta ở Hà Bắc. Đợi cho đến khi hắn chuyển hướng chú ý đi, ngươi và ta sẽ cùng lúc xuất quân, nuốt trọn binh mã của Viên Thiệu ở Hà Nam. Đến lúc đó, Viên Thiệu nhất định sẽ tập hợp binh lực quay lại phản công. Ta sẽ lệnh Hạ Hầu Đôn và Tập Hà Lạcmang ba vạn đại quân thừa cơ tấn công Ký Châu. Viên Thiệu tất bại. Nếu như thành công, ta và Huyền Đức sẽ chia đều Hà Bắc.

Viên Thiệu hít một hơi khí lạnh, sắc mặttrắng bệch. Hắn cố gắng bình tĩnh lại, nói với Hứa Bình:

-Hứa Bình, ngươi hãy lui xuống nghỉ ngơi trước đi. Việc này ta sẽ định đoạt.

Hứa Bình chỉ phụ trách truyền tin, tất nhiên là nghe theo mệnh lệnh.

-Lập tức mời Tự Thụ, Quách Đồ và Phùng Kỷ tiên sinh đến nghị sự.

Viên Thiệu dặn xong, tức thì chỉ một lát sau, ba người Tự Thụ đã đến.

-Đại tướng quân, đêm khuya cùng triệu hồi chúng thần, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Tự Thụ tiến lên chắp tay hỏi. Viên Thiệu trầm mặc không nói, đem bức thư đưa cho Tự Thụ, vẻ mặt u ám.

-Điều này không thể được.

Tự Thụ xem xong thư thì lập tức kinh hãi.

-Chủ công, đây nhất định là kế ly gián của Tào A Man.

Tự Thụ và Lưu Bị từng có giao thiệp nên gã hiểu rất rõ tình huống hiện tại của Lưu Bị. Tuy nói là Tự Thụ không thích Lưu Bị lắm, nhưng nếu nói Lưu Bị và Tào Tháo cấu kết với nhau thì quyết không có khả năng. Y Đai Chiếu không phải là việc nhỏ, nhiều tính mạng như vậy có thể đủ chứng minh Lưu Bị không thể đồng mưu với Tào Tháo được. Cho nên sau khi xem thư, phản ứng đầu tiên của Tự Thụ là cho rằng đây chính là kế ly gián, không thể tin được.

Quách Đồ lại cười nhạt một tiếng:

-Ta xem chưa chắc.

-Hả?

-Lưu Huyền Đức này rất có dã tâm. Khi gã đến đầu quân, ta đã cảm thấy kỳ lạ rồi. Có thể nói Tào Tháo kia không phải là người tài trí bình thường, tướng lãnh dưới trướng đều có vài phần năng lực. Vậy mà mấy vạn đại quân tinh nhuệ cùng bao vây như thế, Lưu Bị lại có thể phá vòng vây mà thoát chết, lặn lội ngàn dặm tìm chủ công nương tựa. Chuyện này quả thật có phần kỳ quái. Cũng không phải là ta xem thường Lưu Bị nhưng Tào A Man cũng không phải tầm thường. Lưu Bị có thể phá vòng vây thoát chết đúng là một việc kỳ lạ. Mà gia quyến của gã đến bây giờ vẫn không rõ tung tích. Nghe nói gã đã giấu gia quyến của mình đi. Nhưng bây giờ toàn bộ Dự Châu đều trong tay Tào Tháo, gia quyến của hắn có thể giấu ở chỗ nào đây? Đây là điểm thứ hai. Còn một điểm nữa. Lưu Bị và Công Tôn Toản là đồng môn, năm xưa từng làm môn hạ ở Lư Thực, quan hệ vô cùng thân mật. Khi Lưu Bị nghèo túng, Công Tôn Toản thường giúp đỡ gã, cần binh giúp binh, thiếu tướng giúp tướng. Bây giờ, Công Tôn Toản chết trong tay chủ công, nhưng Lưu Bị vẫn đến đầu hàng. Ha ha, ai có thể cam đoan Lưu Bị này không có ý muốn báo thù cho Công Tôn Toản? Hơn nữa thư do Tử Viễn bắt được, quyết không thể giả.

-Công Tắc nói sai rồi.

Tự Thụ nói:

-Năm xưa, Lưu Bị từng chinh chiến tứ phương, gây dựng công lao. Gã không phải là kẻ không biết binh pháp, lại thêm Tào Tháo khinh địch nên có thể trốn thoát được cũng là chuyện bình thường. Còn nữa, nếu bảo gã mang theo gia quyến, chẳng phải càng thêm phiền toái sao? Theo ta thì chuyện này cũng không có gì đáng hoài nghi cả. Về phần Công Tôn Toản… Ha ha, đó cũng chẳng phải việc lớn gì. Lưu Huyền Đức lẽ nào lại là người không biết đạo lý nặng nhẹ sao?

-Vậy ngươi dám khẳng định là Lưu Huyền Đức không có lòng thù địch sao?

Người ta thường nói, mưu sĩ dưới trướng Viên Thiệu luôn tranh giành, đấu đá với nhau không dứt. Mà thực tế quả đúng như vậy.

Tự Thụ và Điền Phong vốn ở dưới trướng của Hàn Phức, kẻ được xem là người kế nghiệp sau này. Còn Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phối, Hứa Du thì ở dưới trướng Viên Thiệu góp sức.

Nhưng đám người Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phối đều có bè đảng. Viên Thiệu có ba con trai. Ba người này lại chia ra làm ba đảng phái khác nhau. Hứa Du tham lam, mặc dù không có bè đảng nhưng vẫn luôn bất hòa với người khác. Tóm lại, thủ hạ dưới trướng Viên Thiệu chia ra làm vô số bè đảng nhỏ, thường ngày vẫn khắc khẩu không ngớt, công kích lẫn nhau.

Viên Thiệu nghe bọn họ cãi nhau liền cảm thấy đau đầu.

-Chư công dừng lại, chư công dừng lại.

Thấy đề tài càng nói càng xa, Viên Thiệu không thể không ra mặt ngăn cản.

-Tử Viễn không phải là người không biết nặng nhẹ. Hắn phái người đưa tin tới, có lẽ là cảm thấy được điều gì đó. Tự Thụ tiên sinh nói không sai, nhưng Công Tắc và Nguyên Đồ cũng không phải không có lý lẽ. Việc cấp bách là phải nghĩ ra biện pháp chứng minh Lưu Bị này có trung thực hay không.

Ba người Tự Thụ nghe được đều ngậm miệng lại. Theo Tự Thụ thấy việc thăm dò này hoàn toàn không cần thiết. Còn Phùng Kỷ và Quách Đồ lại trầm tư không nói. Bọn họ phải tìm ra một biện pháp hay để chứng minh lời bọn họ nói không sai, để có thể bác bỏ lời Tự Thụ.


-Theo ta thấy, sao không thay quân Lưu Bị?

-Hả?

Quách Đồ ngẫm nghĩ một chút, cười nói:

-Nếu Lưu Bị không cấu kết cùng Tào Tháo, chủ công có thể phái người bảo Lưu Bị thay quân, rút khỏi Bộc Dương.

-Việc này…

-Chủ công, làm như vậy có hai chỗ lợi. Thứ nhất, nếu Lưu Bị không cấu kết cùng Tào Tháo tất nhiên sẽ thẳng thắn bằng lòng, mặc dù thay quân nhưng không oán trách. Thứ hai, nếu như Lưu Bị thật sự cấu kết với Tào Tháo thì khi gã rút lui khỏi Bộc Dương ta cũng có thể nhổ cái họa nuôi ong tay áo này. Thứ ba, nếu chẳng may Lưu Bị không chịu rút lui khỏi Bộc Dương thì việc kia nhất định không giả. Đến lúc đó, chủ công có thể bảo Tử Viễn xuất binh hỏa tốc đánh chiếm Bộc Dương, đánh tan Lưu Bị, chẳng phải rất tốt sao?

Tự Thụ cảm thấy đây là một chủ ý tồi tệ. Trong thời điểm này mà thay quân, chẳng phải tự nhiên để lộ ra sơ hở sao? Nhưng trong thâm tâm, hắn lại hy vọng Viên Thiệu có thể đồng ý. Còn lý do hắn tán thành là muốn nhân cơ hội này chứng minh hắn có con mắt tinh tường hơn Quách Đồ và Phùng Kỷ.

Tóm lại, ba người mỗi người đều có tâm tư riêng.

Viên Thiệu nói:

-Không có lý do gì lại thay quân, chỉ sợ không tốt lắm.

Quách Đồ cười nói:

-Chuyện nào có đáng gì. Bây giờ, Tào Tháo đang tấn công mãnh liệt vào Diên Tân, chủ công bảo Lưu Bị đóng ở Diên Tân giúp đỡ phòng ngự, chẳng phải là lý do tốt sao? Lưu Bị sẽ không vì thế mà sinh lòng oán trách. Chủ công cũng có thể nhân cơ hội ổn định Hà Nam, đảm bảo việc xuất quân sau này.

Viên Thiệu liên tục gật đầu:

-Kế của Công Tắc thật ảo diệu. Vậy đổi lại ai sẽ phòng vệ đây?

Quách Đồ và Phùng Kỷ nhìn nhau, bỗng dưng mỉm cười.

-Ái tử của Tự Tư Mã là Tự Hộc là người có mưu lược, vả lại tinh thông binh pháp, võ nghệ không tầm thường. Vậy sao không cho y phòng vệ ở Bộc Dương, như vậy chẳng phải là chủ công càng yên tâm sao?

-Việc này…

Viên Thiệu ngẩng đầu nhìn về phía Tự Thụ.

Hắn thấy Tự Thụ bình tĩnh, chắp tay nói:

-Xin theo sự sai khiến của đại tướng quân.

Nhưng trong lòng Tự Thụ lại âm thầm mắng: "Phùng Nguyên Đồ, Quách Công Tắc, ta thề không đội trời chung với các ngươi. Các ngươi không chọn con các ngươi đi tiền tuyến lại chọn con ta đến Bộc Dương. Ai mà không biết, một khi Tào Tháo phản kích thì tất nhiên Bộc Dương sẽ đứng mũi chịu sào trước tiên. Các ngươi thật độc ác." Nhưng gã không thể thể hiện ra nỗi oán hận này, chỉ có thể ngầm liếc ánh mắt thù hận nhìn Quách Đồ và Phùng Kỷ.

***

Ngày hai mươi tám tháng mười hai năm Kiến An thứ tư, Vu Cấm, Lý Điển, Từ Hoảng tập trung mười ngàn nhân mã đóng trại cách thành Bộc Dương mười tám dặm.

Mà lúc này, trong thành Bộc Dương, trong tay Lưu Bị chỉ có ba nghìn người.

-Thay quân?

Lưu Bị nghe được mà kinh hãi. Gã chỉ vào Hứa Bình đến truyền tin, mắng:


-Hiện giờ, Tào quân hạ trại cách thành Bộc Dương mười tám dặm. Thay quân lúc này và hiến thành thì có gì khác nhau đâu?

Hứa Bình nói:

-Việc này tiểu nhân không thể định đoạt. Lão gia nhà ta cũng chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.

Lưu Bị nhìn Hứa Bình không khỏi cười khổ.

-Xin bẩm báo lại với Tử Viễn tướng quân. Ta không phải là không muốn thay quân nhưng hiện giờ không thể thay quân. Tào quân đang vây thành, nếu như thay quân Bộc Dương thì thế cục tất sẽ dao động. Nếu chẳng may Tào quân nhân cơ hội này mà xuất quân thì Bộc Dương tất sẽ về tay Tào tặc. Xin tiên sinh về nói tình hình nơi này với Tử Viễn tướng quân, xin Tử Viễn tướng quânthông cảm cho.

-Việc này…

Hứa Bình hơi do dự. Tôn Càn đứng bên cạnh liền bước lên phía trước, lén đưa một túi tiền lớn cho Hứa Bình.

-Tiên sinh đã vất vả cực nhọc cả một ngày đường rồi. Nhưng trong tình huống hiện nay, tướng quân của ta thật sự bất đắc dĩ. Nếu thay quân lúc này sẽ khiến toàn bộ chiến tuyến Hà Nam xáo động. Xin tiên sinh nói khó giùm chúng tôi.

Trên mặt Hứa Bình liền nở ra một nụ cười.

-Vậy, tiểu nhân xin về hồi bẩm chủ tướng.

-Làm phiền tiên sinh.

Lưu Bị đưa Hứa Bình ra cửa chính nha đường, khuôn mặt cũng trầm xuống.

-Đại ca, hà cớ gì mà lại buồn rầu vậy?

Quan Vũ tiến tới hỏi. Lưu Bị lắc đầu, nhẹ giọng trả lời:

-Không phải là ta muốn như vậy, chỉ là bất đắc dĩ mà thôi! Viên Bản Sơ đột nhiên muốn ta đổi quân, là việc rất kỳ lạ. Ta lo rằng Tào tặc đã tung chiêu gì đó khiến cho Viên Thiệu sinh lòng nghi ngờ ta, cho nên mới ra quyết định này.

-Vậy tính sao bây giờ?

-Hiền đệ, ngươi không hiểu rồi. nguồn TruyenFull.vn

Lưu Bị cười khổ nói:

-Bây giờ, chúng ta nương nhờ dưới trướng Viên Bản Sơ, lại được Viên Bản Sơ coi trọng nên khiến người khác nghi kỵ. Thêm vào đó, đại công tử có phần càng ngày càng lễ kính đối với ta khiến cho người khác nảy sinh ngờ vực. Tuy chúng ta ở dưới trướng của Viên Thiệu không lâu nhưng cũng biết tình hình của Viên Thiệu rất phức tạp. Trưởng tử của Viên Thiệu là Viên Đàm, lẽ ra là người kế vị của hắn. Nhưng hắn lại hết lòng yêu thương đứa con út là Viên Thượng, khiến cho thủ hạ và tướng lãnh dưới quyền đều có tâm tư riêng. Theo ta được biết, sáu vị đại mưu sĩ của Viên Thiệu đều chia thành bè phái riêng. Quách Đồ, Phùng Kỷ, Thẩm Phối đều làm mưu sĩ cho Hoa Hanh. Còn Điền Phong chính trực ngay thẳng, nói lời mạo phạm Viên Thiệu nên bị hạ giam. Tự Thụ mặc dù được Viên Thiệu trọng dụng nhưng lại không được tin tưởng. Hứa Du thanh cao nhưng kiêu ngạo, hơn nữa lại tham lam, cũng không thể phó thác. Khi chúng ta đến đầu quân, mọi người đã không thích rồi.

Quan Vũ nghe xong,trầm ngâm không nói.

-Nói vậy, không thể tiếp tục nương tựa Viên Thiệu sao?

Lưu Bị không trả lời, chỉ thở dài một tiếng nhẹ.

-Chủ công, việc lớn không tốt!

Ngay khi Lưu Bị và Quan Vũ chuẩn bị xoay người trở về nha đường thì Quan Bình phóng ngựa chạy vào nha đường, xuống ngựa quỳ một gối xuống đất, thở hồng hộc.

-Thản Chi, có chuyện gì vậy? Sao lại thất lễ như vậy?

Quan Vũ lớn tiếng quát. Lưu Bị ngăn Quan Vũ lại, tiến tới nâng Quan Bình dậy:

-Thản Chi, có chuyện gì xảy ra?

-Gia nhân của Hứa Tử Viễn ở ngoài thành và tam thúc…

-Và tam thúc ngươi làm sao?

-Và tam thúc nổi xung đột với nhau.

-Hả?

-Tam thúc tuần tra thành trở về thì gặp gia nhân của Hứa Du ra khỏi thành. Vì thế, tam thúc liền tiến tới gặng hỏi. Nào ngờ tên gia nhân kia quá đáng, không chịu đi theo tam thúc, ngược lại còn lăng nhục đại bá. Tam thúc liền nổi giận, kéo tên gia nhân kia buộc ở cửa thành rồi đánh.

Lưu Bị nghe được thì thấy ong ong cả đầu.


-Vân Trường, tức tốc cùng ta đi cản Dựcc Đức lại.

Thậm chí, Lưu Bị không kịp bảo người chuẩn bị ngựa, vội nhảy xuống bậc thềm rồi phóng lên ngựa của Quan Bình, giơ roi, thúc ngựa, phóng ra phía cổng thành. Quan Vũ dậm chân:

-Dực Đức sao lại lỗ mãng như vậy.

-Phụ thân, không phải là tam thúc lỗ mãng. Thật sự là tên gia nhân kia quá bừa bãi.

-Thôi đi, chuyện này lát nữa hãy nói. Chúng ta mau đuổi theo.

Quan Vũ và Quan Bình chạy nhanh tới cổng thành. Lúc này, dưới cổng thành, Trương Phi đang cầm roi ngựa trong tay, hung hãn quật Hứa Bình.

-Tên tiện nô ngươi, còn dám láo lếu nữa không?

-Tên xấu xa kia, ngươi có can đảm thì đánh chết ta đi. Nếu không, ta nhất định khiến Lưu Huyền Đức chết không có chỗ chôn.

Tính tình Trương phi vốn nóng như lửa, nghe được câu này lại càng giận hơn.

-Giờ ta cho ngươi chết không có chỗ chôn.

Hắn lại quất một roi nữa, đánh cho Hứa Bình da tróc thịt bong, kêu thảm thiết không ngừng.

-Tướng quân nương tay! Tướng quân tha mạng!

-Nếu ngươi không hạ mình, gia gia còn kính ngươi là một hảo hán, tha mạng cho ngươi. Nhưng ngươi đã xin tha, vậy càng không thể tha.

Trương Phi vừa mắng vừa đánh. Khi Lưu Bị phóng ngựa chạy tới thì Hứa Bình đã bị đánh cho mình đầy thương tích.

-Dực Đức, còn không ngừng tay!

Lưu Bị gào lên, không đợi chiến mã dừng lại đã nhảy xuống, lảo đảo chạy đến.

-Đại ca, huynh đừng cản ta. Hôm nay. nếu ta không đánh chết tên tiện nô này thì nhất định không bỏ qua.

-Dực Đức, ngươi muốn ta chết mới bằng lòng hả?

Lưu Bị thiếu chút nữa sụp xuống, thét lên.

-Đại ca, xin chỉ giáo cho.

-Ngươi, ngươi, ngươi…

Lưu Bị chỉ vào Trương Phi, cả người run lên. Gã đẩy tay Trương Phi ra, chạy tới chỗ Hứa Bình, tháo dây trói cho Hứa Bình.

-Tiên sinh chớ trách, đây chỉ là hiểu lầm thôi.

Hứa Bình được nâng dậy, chỉ tay về Lưu Bị, nói:

-Lưu Huyền Đức, chuyện này mà không trả… Mỗ gia sớm muộn gì cũng sẽ báo thù này.

-Bây giờ, lão tử chém cái đầu chó của ngươi trước đã!

Lưu Bị quát:

-Dực Đức, nếu đệ còn không ngậm miệng lại, vi huynh sẽ tự vẫn ngay trước mặt đệ.

Lúc này, Trương Phi mới hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng lại.

Lưu Bị đang định tới cầu xin Hứa Bình thì Hứa Bình đã lấy túi tiền ra ném xuống dưới chân Lưu Bị.

-Huyền Đức Công ban thưởng, mỗ gia không nhận nổi. Chúng ta đi.

Nói xong, kẻ hầu cận Hứa Bình tới đỡ hắn dậy, chật vật rời khỏi Bộc Dương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui