Vương Húc tầm tuổi trung niên. Từ đời cha chú của y đã sinh sống ở Hải Lăng, nên có thể coi như là một người sinh ra và lớn lên ở đây. Cũng vì vậy mà Vương Húc đối với tinh binh của Hải Lăng có tình cảm rất sâu đậm. Mười lăm tuổi y đã tòng quân liền gặp loạn Khăn Vàng. Vương Húc theo anh và cha ra chiến trường chiến đấu thảm khốc. Sau khi loạn Khăn Vàng kết thúc, nước Hạ Bì diệt quốc, Đào Khiêm tới làm chủ Từ Châu, tinh binh Hải Lăng liền quay trở lại chiến đấu. Lúc đó Vương Húc cũng trở thành quân hầu của tinh binh Hải Lăng. Nhưng dường như Đào Khiêm cảm thấy hứng thú đối với binh của Đan Dương.
Từ sau khi tình hình Từ Châu ổn định, Đào Khiêm bắt đầu mộ binh Đan Dương với quy mô lớn. Do muối bị bỏ xó khiến cho tinh binh Hải Lăng mất đi tác dụng.
Ngay cả đồng muối cùng không có thì còn lấy cái gì mà bảo vệ con đường muối? Tinh binh của Hải lăng cũng vì vậy mà rơi vào hoàn cảnh không ai để ý tới.
Vương Húc thực lòng không muốn để cho tinh binh của Hải Lăng biến mất như vậy. Là người đứng đầu, y nhất định phải có trách nhiệm giữ sức sống cho tinh binh Hải Lăng.
Ngay từ đầu, Vương Húc dẫn bộ hạ tấn công giặc cướp. Nhưng sau đó khi giặc cướp xung quanh huyện Hải Lăng biến mất, tinh binh Hải Lăng càng rơi vào tình thế quẫn bách. Vì vậy mà dưới sự giúp đỡ của người có tâm, Vương Húc liền bước vào kiếp sống của giặc cướp. Tinh binh Hải Lăng ban ngày là binh còn ban đêm thì ngược lại... Mặc dù nói muối bị bỏ xỏ nhưng việc buôn muối lậu từ Đông Hải tới cũng không bị mất.
Vương Húc dựa vào việc cướp bóc muối lậu rồi bán cho Giang Đông mà thu lợi.
Chỉ có điều sau khi Đào Công Tổ chết, Lưu Bị tới đây. Lưu Bị tiếp thu cửa hàng của Mi gia, nên muối lậu từ Đông Hải trở thành một điểm quan trọng trong việc lương thảo và khí giới của mình. Cũng vì vậy mà Lưu Bị không cho phép Vương Húc phá hỏng việc tốt đó. Cùng với việc Lưu Bị thay đổi con đường muối, muối lậu Đông Hải đi qua huyện Hải Tây rồi theo Hoài Âm mà tới Hu Thai tránh để cho cướp ở Hải Lăng cướp bóc.
Đồng thời, Lưu Bị còn triệu tập binh mã bí mật liên hệ với Trần gia định tiêu diệt tinh binh Hải Lăng. Cũng may do Lã Bố tới đây, nên Lưu Bị còn chưa kịp ra tay với tinh binh Hải Lăng thì Lã Bố đã ra tay cướp lấy Từ Châu, cuối cùng tránh cho Vương Húc được một kiếp.
Nằm trên giường trong quân trướng, tâm trạng của Vương Húc không được tốt lắm.
Hải Lăng nằm ở phía Đông Quảng Lăng nhưng không nghe sự điều khiển mà từ từ tự hình thành hệ thống riêng. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Hải Lăng hùng mạnh. Cái tình trạng độc lập với toàn bộ Từ Châu, sớm muộn gì cũng khiến cho tinh binh Hải Lăng gặp tai họa. Trần thị ở Quảng Lăng có sức mạnh thế nào? Là người sinh ra và lớn lên ở Quảng Lăng, Vương Húc sao có thể không biết? Chỉ có điều y không còn sự lựa chọn nào khác...
Hoặc là bị Trần Đăng thu về hoặc là bị diệt vong. Hiện giờ, tình hình đặt ra trước mặt y có hai sự lựa chọn. Hiện tại Trần Đăng không rảnh xử lý y nhưng không có nghĩa là ngày sau không xử lý.
Một khi để Trần Đăng ra tay thì tinh binh Hải Lăng rất có thể sẽ bị tiêu diệt. Nhưng buộc Vương Húc phải đi theo Trần Đăng thì y cũng không muốn.
Bán mạng cho triều đình bao nhiêu năm nói bị ném bỏ là ném bỏ.
Vương Húc sợ. Cái mà y sợ đó là không biết bản thân tới lúc nào bị vất bỏ. Hơn nữa kể từ khi con đường muối bị huyện Hải Tây khống chế, tinh binh của Hải Lăng càng lúc càng kém. Vương Húc biết bản thân phải đưa ra quyết định ở lại Hải Lăng chờ chết hay là mưu tính con đường khác. Nhưng con đường khác cuối cùng là tới đâu?
Đủ mọi loại phiền não như vậy khiến cho Vương Húc cảm thấy không kham nổi gánh nặng.
"Nếu không được....ông đây thật sự đi làm cướp."
Y xoay người dậy rồi tự nhủ với mình.
"Hay là ta dẫn các huynh đệ đi tới nương tựa vào Giang Đông?"
Chỉ có điều nghe nói bên phía đình Đông Lăng hiện giờ có một đội quân từ Hải Tây tới đang đóng ở đó. Vương Húc đã từng lén quan sát. Y cảm nhận mặc dù đội quân đó chỉ có hai trăm người nhưng có lẽ tinh binh Hải Lăng không thể chống lại. Nếu bọn họ đóng quân ở đình Đông Lăng lâu dài thì tinh binh của Hải Lăng chỉ còn cách rời khỏi cố thổ...
"Hải tây, hải tây!"
Vương Húc vỗ nhẹ lên trán. Từ sau khi Hải Tây có huyện lệnh thì càng lúc càng mạnh lên, thấp thoáng ảnh hưởng tới Hoài Nam. Nếu cứ như vậy, không gian sinh sống của tinh binh Hải Lăng sẽ càng ngày càng nhỏ. Nghĩ tới đây, Vương Húc thở dài định nằm xuống.
Đúng lúc này, bên ngoài trướng có tiếng người hô, ngựa hí vọng vào khiến cho binh doanh đang yên tĩnh trở nên ồn ào. Vương Húc nhíu mày mà nổi giận.
- Ai đang làm loạn?
Y ngồi dậy cất bước ra ngoài. Cũng không để y chỉ đi ra ngoài đã thấy vài tên binh lính xông vào, sắc mặt không giữ được bình tĩnh:
- Quân hầu! Quần hầu... Không hay rồi. Có người xông vào trong doanh.
Vương Húc ngẩn người rồi nổi giận:
- Ai xông vào doanh?
- Không biết.
Tên lính nói:
- Các huynh đệ đang chuẩn bị cơm trưa thì thấy có người xông vào doanh, gặp người liền đánh. Địch Phố liền dẫn người đi ngăn lại nhưng chưa tới một hiệp đã bị người ta đánh cho trọng thương. Xin quân hầu nhanh chóng quyết định.
Vương Húc giật mình chẳng thèm mặc khôi giáp mà chỉ vơ lấy một thanh trường đao rồi bước ra ngoài. Vừa mới ra khỏi lều lớn trước mặt y có một con chiến mã phi nhanh tới. Trên lưng ngựa là một người mặc cẩm bào, tay cầm một thanh Long tước đại đao dài bảy thước. Theo tiếng gót ngựa, Vương Húc loáng thoáng nghe thấy cả tiếng chuông vang lên. Trong tiếng chuông nhỏ đó, chiến mã đã phóng tới trước mặt y.
Lập tức viên kỵ sĩ vung đao bổ xuống. Vương Húc không thể trốn tránh đành phải giơ đao lên để đỡ. Hai đao va chạm vào nhau, Vương Húc gần như bị đánh bay khiến cho thanh trường đao trong tay rơi xuống đất, hổ khẩu vỡ toạc, máu tươi chảy đầm đìa. Y loạng choạng lui lại mấy bước rồi ngồi xuống cửa. Còn viên kỵ sĩ thì nhảy từ trên ngựa xuống.
- Ngươi là Vương Húc?
- Ngươi...
- Quân hầu đi nhanh.
Hai tên lính từ trong trướng đi ra thấy Vương Húc ngồi trên mặt đất thì không nói hai lời lao tới bảo vệ y. Nào ngờ viên kỵ sĩ không thèm để ý tới hai người chỉ vung đao lên đánh cho hai tên lính ngã lộn ra đất rồi sau đó bước tới mà kề Long Tước đại đao lên cổ Vương Húc. Hơi lạnh của lưỡi đao khiến cho Vương Húc giật mình mà ớn lạnh.
- Tất cả dừng tay lại cho ta. Nếu không thì đừng trách ta.
Viên kỵ sĩ hét to một tiếng chẳng khác nào tiếng sấm vang vọng khắp cả binh doanh.
Tinh binh Hải Lăng gặp cảnh bất ngờ nên sau lúc hỗn loạn cũng từ từ tỉnh táo lại. Nhưng vào lúc họ chuẩn bị phản kích thì thấy Vương Húc bị bắt. Còn viên kỵ sĩ mặc cẩm bào thì nét mặt có chút cười nhạo:
- Tinh binh Hải Lăng cũng thường thôi.
- Ngươi! Ngươi là ai? - Vương Húc kinh hãi mà quát to.
Lúc này mười tên hầu cận đã tới sau lưng Cam Ninh, vây đám Vương Húc vào bên trong. Bọn họ còn áp giải một viên tiểu tướng. Vương Húc liếc mắt nhìn thì nhận ra viên tiểu tướng đó chính là tiết tùng Hải Lăng - Địch Phố.
Viên kỵ sĩ không trả lời, xoay người nhìn ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài đại doanh vọng vào tiếng vó ngựa.
Một con ngựa trắng khoan thai tiến vào trong binh doanh. Vừa nhìn đã thấy con chiến mã không phải tầm thường. Mà ngồi trên lưng nó là một thiếu niên có vẻ mặt tự nhiên.
Mấy tên tinh binh Hải Lăng định bước tới ngăn lại. Nhưng nào ngờ người thanh niên đi bên cạnh thiếu niên đó chợt vung cây ngân thương dài hai trượng mà quất hai cái khiến cho hai tên tinh binh Hải Lăng ngã ra đất.
- Người nào còn dám vọng động! Giết.
- Tân nhậm Hải Lăng úy tới đây. Các ngươi định tạo phản hay sao?
Vị văn sĩ đi bên cạnh thiếu niên quát to.
Đám tinh binh đang định rục rịch nghe thấy vậy thì ngẩn người. Còn vị thiếu niên lúc này dưới sự bảo vệ của bốn ngươi tên thuộc hạ đã đi tới trước cái lều lớn. Khi hắn nhảy xuống ngựa thì thấy hắn mới chỉ cao chừng bảy thước, thân thể hơi gầy có chút phong độ của văn sĩ.
- Ai là Vương Húc?
- Chính là ta.
Vương Húc gần như nằm mộng. Thậm chí y cũng không rõ lắm chuyện này là thế nào. Tuy nhiên y có thể biết được thiếu niên này dường như chính là Hải Lăng úy mới? Nhưng đã bao nhiêu năm chức Hải Lăng úy chưa từng có người ngồi, tại sao giờ lại phái một đứa trẻ tới... Hơn nữa nếu hắn là Hải Lăng úy thì vì sao lại tấn công quân doanh? Theo lý mà nói thì tinh binh Hải Lăng chính là bộ hạ của hắn.
- Ngươi chính là Vương Húc?
Thiếu niên đi tới trước mặt Vương Húc:
- Ta là Tào Bằng, tân nhậm Hải Lăng úy. Nghe tiếng tinh binh Hải Lăng dũng mãnh đã lâu nhưng không ngờ....thật thất vọng. Các ngươi cũng được coi là tinh binh? Chỉ cần một vị tướng bộ hạ của ta cũng đủ đánh tan các ngươi. Hiện tại các ngươi mau buông binh khí xuống, trở vào trong quân trướng đợi lệnh. Nếu không có mệnh lệnh của ta, bất luận kẻ nào dám ra khỏi trướng thì xử theo quân pháp..
Vương Húc dường như hiểu ra.
"Vị Hải Lăng úy này muốn tới để ra oai sao?"
- Ngươi nói ngươi là Hải Lăng úy thì là Hải Lăng úy sao? Ngươi...
Địch Phố tuổi trẻ nông cạn nên quát to. Nhưng không để cho gã kịp dứt lời, Vương Húc đã lên tiếng:
- Ngạn Minh! Câm mồm.
Y nhận ra người thiếu niên đón lấy một cái ấn tín và dây triện từ tay vị văn sĩ. Vương Húc ở Hải Lăng một thời gian dài cho nên chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra đó chính là ấn tín và triện.
Tào Bằng cầm cái ấn tín và triện nhìn đám binh lính trong quân doanh.
- Các ngươi có nghe thấy không?
Sau tiếng quát của hắn, Cam Ninh bước lên một bước. Long Tước đại đao phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến cho người ta hết hồn. Vừa rồi khi gã xông tới vẫn chưa hề giết người mà chỉ dùng sống đao. Nhưng hiện tại gã đã lật lưỡi đao xuống như chuẩn bị ra tay.
- Trong vòng mười tích tắc, mọi người buông binh khí lùi về trướng.
Tào Bằng trầm giọng quát rồi cất bước đi vào trong trướng lớn. Hạ Hầu Lan và Bộ Chất đi theo sau hắn. Năm mươi tên tinh binh cũng bao quanh trướng lớn. Đám người Vương Húc và Địch Phố cũng bị giải vào bên trong.
- Quân hầu Hải Lăng Vương Húc tiến vào.
Tào Bằng ở trong quân trướng quát to.
Cùng lúc đó, năm mươi tinh binh hộ tống Tào Bằng cũng bắt đầu đếm.
- Một....hai....ba...
Vương Húc cười khổ một tiếng rồi phất tay. Ý của y bảo binh sĩ trong doanh lập tức lui về trướng.
- Quân hầu! Chúng ta liều mạng nhé? Text được lấy tại
- Liều cái gì mà liều...liều với triều đình được sao? Ngươi không thấy binh mã đồn trú ở đình Đông Lăng? Hơn nữa hôm nay những người này dám tới đây là đã có sự chắc chắn. Ta dám nỏi chỉ cần chúng ta ra tay, những người này sẽ giết người ngay. Bên ngoài danh chắc chắn sẽ có hương dũng Quảng Lăng, tới lúc đó chúng ta sẽ bị một cú trí mạng... Đừng có mất bình tĩnh. Ta đi vào trước xem vị Hải Lăng úy có thể nói gì? Nếu hắn có thể cho chúng ta chuyện tốt thì nghe mệnh lệnh của hắn có làm sao?
Địch Phố gật đầu.
Vương Húc đứng dậy, vẫn còn sợ hãi mà liếc nhìn Cam Ninh đang ở bên ngoài quân trướng. Y có chút tò mò, không biết Tào Bằng có lai lịch thế nào? Có thể nhìn ra được dưới tay hắn đều là những dũng sĩ trăm người chọn một. Mà Cam Ninh vừa giao thủ với y lại là một viên mãnh tướng hiếm có trong thiên hạ. Một thiếu niên mà có nhiều tùy tùng như vậy thì là người ở đâu?
Tào Bằng ngồi trong quân trướng, tiện tay cầm lấy một quyển thư trên án. Thật ra để Cam Ninh xông vào trong doanh trại đối với hắn cũng là chuyện bất đắc dĩ. Hắn không biết tình hình của đám tinh binh Hải Lăng như thế nào. Hắn không có nhiều thời gian nên phải nắm tinh binh Hải Lăng vào trong tay để đối phó với tình hình tương lai. Lấy nhân nghĩa mà cảm hóa? Cái quá trình dài dòng đó, Tào Bằng không có thời gian. Hắn chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất là lấy vũ lực làm cho họ sợ. Có một người như Cam Ninh, Tào Bằng còn sợ gì nữa? Đây là người có thể dẫn một trăm người xông vào trong doanh trại của Trương Liêu nên Tào Bằng cũng chẳng sợ tinh binh Hải Lăng có thể vây được Cam Ninh... Trong suy nghĩ của hắn thì tinh binh của Hải Lăng còn chưa phải là tinh binh.
Tinh binh là cái gì?
Quân lính Nghĩa Dương mới có thể coi như là Tinh binh.
Vương Húc không có cái dũng của Ngụy Diên nên đội quân này cũng không có hồn phách. Không thể bỏ qua công lao y cố gắng giữ tinh binh Hải Lăng trong những năm qua. Nhưng đó chỉ là giữ, còn nhuệ khí của tinh binh Hải Lăng thì hoàn toàn không có.
Nếu là Tào Bằng thì hắn đã sớm đưa tinh binh Hải Lăng đi làm cướp. "Ai mà có thể nhẫn nại ở lại một cái địa phương thế này?" Bộ Chất có tìm hiểu một chút về tinh binh Hải Lăng cho nên cũng có hiểu biết. Khả năng trị binh của Vương Húc không cao, lại không có phong độ của đại tướng, không có sự quả quyết. Đây là sự đánh giá của Bộ Chất về Vương Húc.
- Đọc sách có hay không?
Tào Bằng cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi.
Vốn Vương Húc chuẩn bị sẵn sàng nói chuyện với Tào Bằng. Nhưng y nào ngờ, Tào Bằng lại không hề nhìn mình khiến cho y không cảm nhận được.
- Chỉ đọc có hai bản này? - Tào Bằng cười rồi thả cuốn thẻ tre xuống:
- Tư Mã pháp và gốc rễ của dùng binh. Nếu ngươi thích Tư mã pháp thì chắc cũng biết được thuyết luân thường chứ?
Vương Húc có chút do dự. Vốn y định mặc cả với Tào Bằng nhưng nào ngờ Tào Bằng lại không cho y cơ hội. Vừa mới vào, hắn đã đề cập tới luân thường khiến cho Vương Húc không biết nên trả lời như thế nào.
- Ta là Hải Lăng úy, ngươi là quân hầu. Nói cách khác ngươi là bộ hạ của ta. Ngươi đọc Tư Mã pháp lâu như vậy chẳng lẽ ngươi không biết làm thế nào khi tới gặp thượng cấp?
Tào Bằng nói xong, ngẩng đầu lên nhìn Vương Húc.
- Ta đã cho ngươi biết thân phận, ngươi định làm như thế nào?
- Mạt tướng Vương Húc...bái kiến đại nhân.
Thiếu niên quả là lợi hại, vừa mới tới đã phân địa vị cao thấp khiến cho Vương Húc phải cúi đầu. Vương Húc cũng hiểu được cái cúi đầu của mình có lẽ khiến cho y không còn tư cách đàm phán với Tào Bằng....trừ khi y có ý định mưu phản.
Tào Bằng cũng không nâng dậy, cũng không thể hiện cái sự chiêu hiền đãi sĩ.
- Vương Húc! Tình hình Hải Lăng trong những năm qua, ta cũng nghe người ta nói. Ta biết các ngươi chịu khổ.
Chỉ một câu nói khiến cho Vương Húc run người, những cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cũng bớt đi nhiều.
- Nhưng điều đó không có nghĩa là các ngươi muốn làm gì thì làm, không nghe lệnh của triều đình.
Âm thanh của Tào Bằng đột nhiên trở nên nghiêm khắc:
- Vương Húc! Trong mấy năm qua, các ngươi cùng với trộm cướp cướp bóc của thương nhân, lại cấu kết với tư thương buôn muối của Đông Hải khiến cho việc buôn bán muối ở Hoài Nam hỗn loạn. Việc thành lập tinh binh Hải Lăng có trách nhiệm gì...có điều những việc đó đã qua, bản quan không nhắc tới nữa. Nhưng từ hôm nay, tinh binh Hải Lăng phải trở lại huấn luyện. Ta biết ngươi có khả năng luyện binh nên vẫn giữ ngươi làm quân hầu như trước. Tất cả chuyện quân giới, quân lương ngươi không cần phải lo, ta sẽ có cách giải quyết. Trong vòng ba tháng, ta hy vọng tinh binh Hải Lăng có thể rực rỡ hẳn lên chứ không phải chỉ có mười mấy người đã đánh cho các ngươi rối loạn.
- Thuộc hạ...
- Ta sẽ để Cam Ninh làm Tư Mã trấn thủ trong binh doanh. Nếu trong vòng ba tháng, ngươi không thể huấn luyện được binh mã cho tốt thì đến lúc đó ngươi đừng trách ta không nể mặt.
Vương Húc bị Tào Bằng nói cho đỏ mặt tía tai, chỉ biết cúi đầu không nói được tiếng nào.
- Được rồi! Hiện tại ngươi có thể lui ra. Nói cho đám thủ hạ ô hợp của ngươi ngoan ngoãn một chút. Nếu muốn gây chuyện, bản quan sẽ không nương tay đâu... Từ ngày hôm nay, quân lương sẽ được cung ứng.nếu không có chuyện gì thì ngươi ra đi.
Vương Húc ngơ ngác đi ra khỏi quân doanh mà vẫn chưa tỉnh táo được. Còn Bộ Chất, sau khi Vương Húc đi ra ngoài thì lên tiếng hỏi:
- Công tử! Vừa rồi đối xử với Vương Húc như vậy có chút nghiêm khắc quá không?
- Người phóng túng quen nếu không nghiêm khắc chỉ dẫn đến hại. Tử Sơn tiên sinh! Vừa rồi nếu như ta yếu đuối một chút thì tên kia sẽ đạp lên mặt ta ngay. Có người chỉ lấy lễ mà đãi. Còn có người lại không được. Ta không cần bọn họ phải quy phục ta mà ta chỉ cần họ nghe lệnh. Tất cả những việc khác không quan trọng. Ta không có nhiều thời gian lắm.
Tào Bằng dứt lời rồi thở dài. Còn Bộ Chất thì im lặng, suy nghĩ cẩn thận câu nói của Tào Bằng.
"Đúng là thời gian cho công tử thật sự quá ít." Hiện giờ, Tào Tháo có thể chinh phạt Từ Châu bất cứ lúc nào. Tới khi đó, Tào Bằng có thể ra tiền tuyến vào lúc nào cũng không biết. Nếu dùng nhân nghĩa để thu phục đám quân lính phóng túng thì không bằng uy hiếp. Chiêu hiền đãi sĩ cũng cần phải có hoàn cảnh, tình hình. Trong tình hình hiện nay rõ ràng không phải lúc chiêu hiền đãi sĩ. Vương Húc có quy phục hay không cũng không quan trọng. Quan trọng là y phải luyện được một đám binh lính tốt có thể đánh nhau trên chiến trường, lập được công lao. Chỉ cần như vậy thì sau này, tinh binh Hải Lăng sẽ quy phục.
Bộ Chất gật đầu nói:
- Lời công tử nói rất đúng.
- Được rồi! Chúng ta chuẩn bị vào thành.
Tào Bằng thu hồi ấn tín và dây triện sau đó gọi Cam Ninh. Năm mươi tên tinh binh cũng giao cho Cam Ninh, đồng thời lệnh cho gã ở đây.
Vương Húc có nghĩ thế nào, Tào Bằng cũng không để ý. Nếu gã thông minh thì sẽ cống hiến sức lực. Còn nếu không, Tào Bằng cũng chẳng ngại lấy đầu y mà lập uy. Đình Đông Lăng còn có Hác Chiêu giỏi luyện binh, Cam Ninh lại là đại tướng hạng nhất. Tính cả Hạ Hầu Lan từng là Truân tướng, thật ra Tào Bằng không hề thiếu người. Hiện tại hắn chỉ thiếu có thời gian.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...