Hắn nheo nheo mắt, vô thức vuốt vuốt muỗi:
-Lỗ gia kia vì sao lại thu mua gạo ở Hu Thai?
-Chuyện này…
Bộ Chất gãi gãi đầu, không trả lời được.
-Hay là sau khi ăn xong, chúng ta đến Đông thành Mễ Hành xem thử?
Tào Bằng nói với Trần Quần.
Trần Quần suy nghĩ một chút:
-Cũng được.
Đúng lúc này, trong viện chợt vang lên một loạt tiếng bước chân hỗn độn. Tức thì có người hô:
-Lão khất bà, có tiền mua rượu thịt mà còn kêu không có tiền là có ý gì đây?
Bộ Loan mặt mày trắng bệch, dường như sợ hãi, lùi lại phía sau cửa sổ, co rụt lại. Lão phu nhân giận dữ, hừ một tiếng, đứng dậy.
Lão phu nhân liên tục nói một tràng, nghe ra hình như đang chửi mắng người kia.
Tào Bằng nhíu mày, đứng dậy, ra ngoài phòng, lại thấy có mười mấy người vạm vỡ xông vào trong viện, đang chửi ầm lên.
-Bọn ngươi là kẻ nào?
Trần Quần từ trong phòng theo ra, trầm giọng quát.
Đừng thấy y bình thường đùa giỡn với Tào Bằng, một khi y nổi giận, uy nghiêm của con cháu thế gia của y hiện lên vô cùng rõ nét.
-Các ngươi là ai?
Người vạm vỡ đi đầu lớn tiếng mắng:
-Bọn lão tử đòi nợ, liên quan gì đến các ngươi.
Gã nói rất dõng dạc, mặc dù có lẫn với thổ ngữ, nhưng Tào Bằng vẫn hiểu được.
Trần Quần nhất thời tức giận, cất bước định ra ngoài lại bị Tào Bằng cản lại. Lúc này, Bộ Chất đã lao ra khỏi gian nhà tranh.
-Các ngươi đúng là lũ khốn nạn không có lương tâm. Đã cướp đoạt ruộng đất của thẩm thẩm rồi lại còn đến nhà gây sự. Các ngươi khinh người quá đáng rồi đấy.
-Ngươi là ai?
-Mỗ gia Bộ Chất, hiện là Hải Tây chủ bạc.
Mấy người kia nhìn nhau một hồi, chợt lạnh giọng nói:
-Ngươi là chủ bạc của huyện Hải Tây lại chạy tới Hu Thai sinh sự, chẳng lẽ ngươi tưởng Hu Thai ta không có người sao?
Tào Bằng bước xuống bậc hiên, đi tới.
-Các ngươi tới làm gì?
-Còn làm gì nữa. Đòi nợ.
-Nợ nào?
-Lão khất bà kia lúc trước đổ bệnh, đã mượn của chúng ta không ít tiền.
Chúng ta vốn thương xót, nên vẫn chưa hề đòi.
Nhưng lão khất bà này có tiền lại không trả, lại còn trốn ở trong nhà gọi rượu, thịt. Ta nói cho ngươi biết, ngày hôm nay bà ta nhất định phải trả tiền. Nếu không trả tiền, ta bắt nương ngươi trả nợ, đưa đến nha môn là rõ mười mươi ngay.
Bộ Loan trốn ở trong phòng, không dám thò đầu ra.
Bộ Chất tức giận định xông lên, định giáo huấn mấy người này, nhưng Trần Quần đưa tay ngăn y lại.
Tào Bằng giờ đã hiểu rõ được ngọn nguồn câu chuyện. Những người này hẳn là họ hàng của thẩm thẩm Bộ Oanh, thậm chí chính là những người đã cướp đoạt thẩm thẩm của Bộ Chất, sau này vị thẩm thẩm này đau ốm, Bộ Loan đành phải qua bọn họ vay tiền…
Mọi chuyện đại thể là như vậy.
Nhưng Tào Bằng nghĩ chuyện này cũng không phải đơn giản như thế.
Hắn quét ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mấy tên đại hán kia:
-Tiền, ta có thể trả cho bọn họ. Nhưng có chuyện này ta muốn hỏi rõ, ai sai các ngươi tới?
Mấy tên đại hán sửng sốt, dường như đang do dự.
Một lát sau, một tên mở miệng nói:
-Không ai sai chúng ta tới cả. Chúng ta muốn đòi nợ, có gì không đúng sao?
-Ha ha, thiếu nợ thì trả tiền là chuyện đương nhiên. Bọn họ thiếu ngươi bao nhiêu tiền?
-Công tử, ngài đừng…
Bộ Chất vội hô lên, lại thấy Tào Bằng khoát tay, bảo y đừng nói gì.
-Chuyện này…
Đại hán do dự một chút, giơ một ngón tay ra:
-Một quan tiền.
-Ngươi nói bậy. Ngươi cho ta vay có năm mươi tiền, sao lại biến thành một quan được?
-Năm mươi tiền lâu như thế thành một quan có gì mà lạ. Bộ Loan, ta còn có giấy tờ ở đây. Ngươi đừng hòng quỵt nợ.
Bộ Loan đỏ bừng mặt, định mở miệng cãi lại.
Lại nghe Tào Bằng nhẹ giọng hỏi:
-Một quan tiền ư? Không thành vấn đề. Nhưng tiền trong tay ta, ngươi có dám qua đây lấy không?
Vừa nói chuyện, Tào Bằng vừa đưa tay ra sau. Quách Hoàn lấy trên người một quan tiền, chạy đến đặt trong tay hắn.
Tào Bằng dùng một ngón tay xâu lấy một quan tiền.
Tào Bằng đung đưa quan tiền, vẫy vẫy về phía tên đại hán:
-Đây, tiền ở đây, ngươi tới lấy đi.
Số tiền trước sau đều có sức hấp dẫn rất lớn, thế nhưng hắn lại do dự không chắc. Tào Bằng gầy yếu, thấp bé hơn so với hắn nhưng lại khiến hắn cảm thấy bất an. Nụ cười trên mặt dường như có một chút quỷ quái và tà mị.
-Thế nào? Qua đây lấy chứ?
Tên đại hán nuốt nước miếng, liếc nhìn hai bên. Y biết rằng đối phương tuy chỉ mười mấy người, ngoài trừ phụ nữ trẻ em và người già, còn có cả thư sinh yếu đuối. Trong tám gã tùy tùng kia thì cũng chỉ có bốn tên có thể có khả năng uy hiếp. Trong lòng tên to lớn lập tức bình tĩnh, đoán tên tiểu tử này cũng không là cái quái gì. Vì vậy hắn tiến lên, vươn tay chộp về phía Tào Bằng.
Bản thân hắn phụng mệnh mà đến, chính là muốn thị uy cho những người này. Bây giờ còn có thể có chút lợi, sao mà không làm? Tên đại hán vốn họ Chu, đúng là người của Chu thị ở Hu Thai. Chu thị cũng được xem là một đại thị tộc. Tộc trưởng Chu Quỳ là một danh sĩ. Chu Khiển hôm nay được giao công việc, nghe đâu có quan hệ thân thiết với huyện lệnh Tống Quảng. Cho nên Chu gia vẫn luôn dựa vào Tống Quảng.
Có Huyện lệnh nâng đỡ, hắn có gì phải sợ?
Trên mặt tên đại hán lộ ra vẻ dữ tợn: "Huyện lệnh đại nhân không giáo huấn những tên này, vừa lúc ta mượn cơ hội này để chính đốn hắn". Bàn tay to lớn của y nắm lại định trước tiên sẽ bóp nát bàn tay Tào Bằng. Nhưng khi hắn cầm tay Tào Bằng thì cảm thấy có phần không thoải mái. Bàn tay Tào Bằng mềm như không có xương. Tên đại hán cố dùng sức ở tay, nhưng lại chẳng khác gì đang nắm một thứ mềm nhũn mà không dùng được sức.
-Lấy tiền cho ta!
Đại hán biến sắc, lớn tiếng quát.
Tào Bằng cười nói:
-Ngươi cũng biết cầm thú và người có sự khác biết chứ?
-Cái gì?
-Cầm thú không biết liêm sỉ, còn người thì biết. Có biết liêm sỉ là gì không? Đó là yêu trẻ kính già. Một kẻ không biết yêu trẻ kính già, líu lo đọc sách thì vẫn không bằng cầm thú.
Ý hắn nói ra chính là mắng tên đại hán không bằng cầm thú. Tên đại hán giận tím mặt, muốn nổi giận. Hắn chợt cảm thấy hình như tay của Tào Bằng giống như một con rắn nhỏ luồn lách, không biết làm thế nào mà trượt ra khỏi tay hắn. Không để hắn phản ứng lại, Tào Bằng dễ dàng chụp lấy cánh tay tên đại hán, đánh một phát dứt khoát nghe rõ cả tiếng. Tên đại hán cảm thấy có một luồng lực kỳ lạ truyền dọc theo cánh tay. Toàn bộ cánh tay lập tức mất đi cảm giác.
-Ngày hôm nay ta sẽ dạy dỗ loại người không bằng cầm thú như ngươi.
Không thấy thân thủ Tào Bằng có động tác gì nhiều. Hắn bước tới trước hai bước, chớp mắt đã tiến đến trước người tên đại hán. Một chân hắn chèn trước hai chân tên đại hán, hắn xoay người, đá một cú vào người tên đại hán. Tên kia thét lên một tiếng, cả người ngã quỵ về phía sau. Ngay trong nháy mắt, Tào Bằng xuất thủ.
-Ta đánh ngươi cho vay nặng lãi, ta đánh người không kính người già, ta đánh ngươi lừa gạt thiếu nữ yếu đuối, ta đánh người qua đây tìm sự tình.
Tốc độ Tào Bằng rất nhanh. Chỉ nghe tiếng đập bộp bộp liên tiếp, cả cơ thể tên đại hán đổ ngã về phía sau, thế nhưng song quyền của Tào Bằng vẫn còn độc ác đánh vào mặt hắn. Không có động tác gì to tát, cũng không có thanh thế gì lớn. Trong nháy mắt, tên đại hán bị đánh cho mặt mày đầy máu me.
Nắm đấm của Tào Bằng vô cùng tàn nhẫn. Tốc độ ra quyền rất mau, hơn nữa còn độc ác.
Số tiền đồng quấn ở trên tay hắn không biết đã bị đánh rơi ra lúc nào. Mỗi cú quyền đánh ra đều thấy bật máu nhỏ giọt. Trong thời gian ngắn từ lúc ra quyền đến lúc ngã xuống đất, song quyền của Tào Bằng tung ra như bay, đánh ra hơn hai mươi cú.
Cuối cùng nghe một tiếng rầm, tên đại hán ngã xuống đất.
Nắm đấm của Tào Bằng vừa nện vào mũi tên đại hán thì nghe rõ ràng thấy tiếng mũi bị đập gãy.
Nói thì chậm nhưng lúc đó rất nhanh! Dùng ngôn ngữ miêu tả hai mươi mấy quyền thì có vẻ lâu. Nhưng trên thực tế, thời gian rất ngắn. Tên đại hán cao lớn vạm vỡ ngã xuống đất, trên mặt đầy máu, hôn mê bất tỉnh.
Tào Bằng chậm rãi đứng thẳng dậy.
Trong viện vắng vẻ im ắng. Tên đại hán thét lên thảm thiết, tiếng thét như vẫn còn vang vọng, nhưng người đã nằm hôn mê bất tri giác. Cú đánh phản công nhanh chóng và mãnh liệt của Tào Bằng khiến tất cả mọi người đều choáng váng. Phương thức hung ác tàn nhẫn của hắn càng khiến cho sắc mặt đồng bọn của tên đại hán trắng bệch. Bình thường bọn chúng diễu võ dương oai, nhưng gặp phải người lợi hại thì đều lúng túng.
-Khăn tay!
Quách Hoàng cũng cảm thấy choáng váng đầu óc. Nàng chưa từng thấy Tào Bằng nổi giận, cũng chưa thấy Tào Bằng xuất thủ. Cùng lắm Quách Hoàn chỉ xem qua Tào Bằng lúc luyện tập cùng Đặng Phạm. Cho nên rút cục Tào Bằng có bao nhiêu phần công lực, nàng thật không rõ lắm. Chỉ biết là thường ngày vị công tử này rất hòa thuận nhưng đã từng giết người, hơn nữa đã giết không ít người.
Nghe nói hắn một đao mà mổ bụng tên ác bá ở Hải Tây. Nghe nói khi mấy nghìn tên hải tặc đột kích, hắn đang nói cười mà khiến cả nghìn cái đầu rơi xuống. Cho dù đã từng tận mắt nhìn thấy hơn mấy trăm cái đầu người trên tường thành, Quách Hoàn vẫn chưa cảm nhận được Tào Bằng hung ác thế nào.
Mà bây giờ mặc dù Tào Bằng còn chưa giết người nhưngnó khiến nàng cảm thấy chấn động, so với việc giết một người, mười người, thậm chí trăm người thì còn mãnh liệt hơn. Vừa rồi nhìn dáng dấp yếu đuối, trong lòng Quách Hoàn còn nghĩ, công tử có phần yếu ớt.
Nhưng trong nháy mắt…
Nghe tiếng Tào Bằng nói, Quách Hoàn lập tức chạy đến, lấy ra một miếng khăn tay có mùi thơm nhạt, đặt vào trong tay Tào Bằng.
Tào Bằng lau khô vết máu trên tay, quay đầu nói:
-Khăn tay bẩn rồi!
-À, không việc gì. Lát nữa tiểu tỳ giặt sạch một chút là được.
- Việc này hãy nên quên đi là hơn. Máu dính trên mặt tên cầm thú rất khó rửa. Tiểu Hoàn, ta nợ ngươi một cái khăn tay, lát nữa sẽ trả lại cho ngươi.
-Vâng…
Không đợi Quách Hoàn phản ứng nhiều, Tào Bằng cầm khăn tay vứt vào mặt tên đại hán. Khăn tay trắng như tuyết, lập tức bị nhuộm máu.
Tào Bằng lấy túi tiền, điềm nhiên nhìn những tên đại hán ở ngoài cổng nói:
-Được rồi, ai tới lấy tiền?
Mười mấy tên đại hán nhưng không ai dám tiến lên. Tất cả mọi người đều là người trong giang hồ. Điều mà họ gọi là thân thủ đều dễ nhận ra. Những người này tuy rằng không được coi là hành gia, nhưng nhìn Tào Bằng xuất thủ thì biết tên thiếu niên này tuyệt đối không giống như bọn chúng. Hắn quá độc ác! Quả thật là độc ác!
Một quyền đánh liên tiếp, không biết khuôn mặt của lão Chu sau này sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
-Nhát gan giống như nhau cả!
Tào Bằng cười lạnh một tiếng:
-Chỉ biết lăng nhục phụ nữ và trẻ em thôi sao?
Nói xong, hắn lấy túi tiền ném lên người tay đại hán đang hôn mê bất tỉnh.
-Huynh trưởng, thực ra ta đem rất nhiều tiền.
Kiếp trước, Tào Bằng cũng là người ghét kẻ ác. Nhưng rất nhiều lần, hắn thân là người chấp hành pháp luật nhưng lại không thể đi biểu dương chính nghĩa. Nhân tình và pháp luật đan xen cùng một chỗ tạo thành một cái lưới rối ren. Mọi việc đều phải tuân theo một chừng mực nào đó. Có những người rõ ràng phạm tội nhưng lại không bị nghiêm phạt, khiến Tào Bằng cảm thấy lo lắng. Đặc biệt những tên phạm tội ác đức càng làm cho hắn vô cùng nhức óc đau lòng, rồi lại đành phải chịu. Sau khi sống lại trong thời đại rối loạn này, Tào Bằng cảm thấy không cần phải chịu trói buộc như trước nữa. Có một số việc khi luật pháp không thể nghiêm trị thì bạo lực có lẽ là một cách giải quyết tốt nhất.
Trần Quần lúc này cũng sáng mắt, mỉm cười gật đầu nói:
-Không sai, vi huynh có thể hiểu được. Mai sau nếu còn có người nào dám tới, thì bảo hắn tới để ta giảng lý lẽ. Mỗ gia là con cháu họ Trần ở Dĩnh Xuyên của tổ phụ ta là Trần Phiền, giờ định cư ở Hạ Bì! Ngươi nghe rõ chưa!
Tào Bằng thiếu chút nữa phun ra một bụng máu. "mấy lời này của Trần Quần tại sao giống với của Lý Cương thời hậu thế vậy?"
Mới nghe thì cũng lại hợp với thời đại mới là vương đạo. Điều đó lại càng khiến cho Tào Bằng thêm tin vì sự đa mưu của y.
Nhóm vô công rồi nghề chắc sẽ không biết cái gì là Trần Quần, cũng không biết ai là Trần Phiền. Nhưng kẻ đứng sau những tên này chắc chắn biết rõ!
-Các ngươi lập tức cút ngay ra ngoài cho ta. Các ngươi về nói với ông chủ nhà các ngươi đừng bịp bợm trẻ con. Có bản lĩnh thì cưỡi ngựa đến đây, chúng ta đánh nhau sống chết. Nếu như không có gan thì bảo hắn lùi về mà trốn trong đũng quần mẹ hắn, đừng thò đầu ra cho ta. Cút!
Tào Bằng mắng chửi bọn vô công rồi nghề càng tàn nhẫn hơn. Mười mấy tên đại hán đến diễu võ dương oai nhưng bây giờ chỉ có thể ảo não tiến lên nhấc tên đại hán đang hôn mê mang ra ngoài. Một tên đại hán do dự nhìn đống tiền trên đất.
Hắn nuốt nước miếng, vẻ mặt cầu xin nhìn Tào Bằng.
Tào Bằng mặc kệ hắn, quay đầu bỏ đi.
Tên vô công rồi nghề hít một hơi sâu, đánh bạo nhặt đống tiền rồi quay đầu bỏ chạy. Khi hắn chạy ra đến cổng thì không cẩn thận bị vấp vào ngưỡng cửa, ngã xuống đất.
Trần Quần nhìn bộ dạng nháo nhác của những người đó, không nhịn được cười. Hắn cũng nghe người ta nói qua thủ đoạn Tào Bằng độc ác. Nhưng cũng giống như Quách Hoàn, cũng chỉ là nghe nói mà chưa từng tận mắt thấy. Tuy rằng hắn đã thấy việc dọn dẹp những thi thể trên đường phố Hải Tây, nhưng trong bụng cho rằng đấy không phải là do Tào Bằng gây nên. Tào Bằng chỉ là hão danh mà thôi. Xem ra việc Hữu Học độc ác quả không sai.
Tào Bằng đi tới hiên cửa, chắp tay:
-Tử Sơn tiên sinh, thứ cho ta lỗ mãng, tự ý xuất thủ. Ta sợ đám người này không chịu bỏ qua. Chỗ này không nên ở lâu, chúng ta mau rời khỏi. Nếu thế mẫu tiếp tục ở bên cạnh, chỉ sợ là khó có thiện quả. Hay là tiên sinh nói rõ tình hình cho thế mẫu, xin thế mẫu đi cùng chúng ta, cũng đỡ phải chịu bực mình.
Bộ Chất liền nở nụ cười. Vừa rồi nhìn Tào Bằng xuất thủ, trong lòng cảm thấy rất hài lòng. Nhưng y cũng nghĩ, Tào Bằng động thủ thì thẩm thẩm sẽ không còn cách nào ở lại. Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Tào Bằng, Bộ Chất vừa tức giận nhưng lại vừa cảm kích. Tức giận vì Tào Bằng động thủ thì thẩm thẩm khó tránh phải xa quê hương. Cảm kích chính là vì khi Tào Bằng động thủ, thẩm thẩm cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Như vậy cũng tránh phải khó nói.
-Thẩm thẩm, chúng ta rời khỏi nơi này chứ. Điệt nhi bây giờ dù chưa trở nên giàu sang nhưng cũng có chỗ nương thân. Bên Hải Tây kia còn có nhà cửa của điệt nhi. Thẩm thẩm đến thì vừa vặn có chỗ ở.
Bộ Chất nói theo ngôn ngữ bình thường chứ không phải thứ ngôn ngữ khó hiểu của Hu Thai. Lão thái thái nói hai ba câu đứt quãng với Bộ Chất, rồi lại kêu Bộ Loan, nhẹ giọng hỏi mấy câu, sau đó gật đầu.
-Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, lập tức xuất phát.
Bộ Loan vội vàng nói:
-Nhưng mà hành lý còn chưa thu dọn, còn lương thực nữa.
-Tiểu cô nương, nếu không đi chỉ sợ không kịp.
Trần Quần mở miệng bên cạnh, khiến Bộ Loan biến sắc. Bộ Chất nói:
-Tiểu Loan, ở chỗ anh họ, cái gì cũng có, không phải hao tâm tổn trí mấy thứ này. Ngươi mau đi mượn một chiếc xe ngựa, chúng ta đi.
Bộ Loan do dự một lát, gật đầu đồng ý.
Tào Bằng cũng không ở lại chờ, cất bước ra ngoài cửa, ngồi trên ngựa.
Bộ Uyên đỡ lão thái thái lên ngựa, sau đó nắm dây cương dẫn đường.
Đoàn người vừa đến cửa thành thì Bộ Loan đã thuê một chiếc xe ngựa trên phố đến. Bộ Chất lại đỡ lão thái thái xuống ngựa, dìu lên xe ngựa. Bộ Loan sau đó cũng lên xe, nói nhẹ nhàng với người đánh xe:
-Lão thúc, phiền người dẫn chúng tôi đi một đoạn đường, đi rồi hãy nói.
Người đánh xe hiển nhiên biết rõ Bộ Loan, không nói hai lời, giơ roi đánh xe.
Tào Bằng phóng ngựa như tên bắn, chạy dọc theo phố rồi phóng thẳng ra khỏi thị trấn. Hắn ra ngoài thành, cùng Hác Chiêu tụ lại một chỗ. Quả không ngoài dự đoán, những cửa hàng trong thành nghe được khẩu âm của Hạ Hầu Lan và Vương Mãi, không ai bảo ai đều cự tuyệt lời đề nghị của bọn họ. Toàn bộ các cửa hiệu đều nói một câu: Không có hàng!
-Chúng ta đi thôi.
Trần Quần cười ha hả nói:
-Từ đây đến Đông Dương chỉ có hai ba canh giờ đường đi. Tới Đông Dương là thuộc quyền của Quảng Lăng, bọn họ sẽ không dám sinh sự gây chuyện.
-Tốt!
Bộ Uyên sảng khoái đáp.Nhưng người đánh xe có phần do dự. Lúc này hắn nghe rõ là nhóm người Tào Bằng hình như đối đầu với huyện lệnh.
-Tiểu Loan à. Không phải là lão thúc không giúp ngươi, nhưng cả nhà lão thúc đều ở trong thành. Nếu bị người ta biết… Tiểu Loan, các ngươi hay là nên xuống xe đi.
-Tại sao lại như vậy!
Vương Mãi giận tím mặt. Từ ở trong thành hắn đã giận sôi bụng.Nghe lời từ chối của người đánh xe, cơn giận của hắn lập tức bùng phát. Hắn rút cương đao, thúc ngựa xông lên phía trước. Khuôn mặt người đánh xe trắng bệch, vội vàng trốn phía sau Bộ Chất.
Tào Bằng nhíu mày, quát Vương Mãi. Hắn thúc ngựa chạy lên:
-Bao nhiêu tiền?
-Hả?
-Ta nói là, cái xe này ngươi lấy bao nhiêu tiền. Nói một giá, ta trả gấp đôi cho ngươi! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Người đánh xe nghe được, con mắt sáng ngời. Hắn run rẩy đi ra từ phía sau Bộ Chất, nhìn Vương Mãi một chút, lại nhìn Tào Bằng, run run giơ bàn tay năm ngón ra.
-Tên kia, một xe một ngựa, ngươi dám lấy năm mươi quan tiền, muốn chết phải không?
Vương Mãi tức giận chửi ầm lên. Tào Bằng vội vã ngăn cản hắn, người đánh xe vụng về nói: -Không phải là năm mươi quan tiền, là năm quan!
-Ngươi không nói, ra dấu là sao hả? Vương Mãi gãi đầu xấu hổ, quay đầu ngựa, lẩm bẩm cằn nhằn.
-Lão nhân gia, năm quan tiền chưa mua nổi một chiếc xe ngựa.
Tào Bằng cười ha hả. Sau đó hắn tới chỗ Quách Hoàn lấy một cái túi tiền.
-Nếu trên thị trường thì một cái xe ngựa có lẽ khoảng ba mươi quan tiền. Ở đây có năm mươi quan tiền. Cầm lấy đi. Mua một cái xe mới, sống cho tốt.
Nếu mà đang ở Hứa Đô thì một chiếc xe ngựa đại khái cũng phải hai mươi quan tiền. Nhưng có điều, vì ở Từ Châu ngựa rất đắt tiền nên xem như ba mươi quan tiền cũng là hợp lý.
Người đánh xe nhận cái túi tiền thì như bừng tỉnh mộng. Hắn đột nhiên quỳ xuống, liên tục dập dầu nói:
-Tiểu nhân đa tạ công tử ban thưởng.
Tào Bằng cười cười, không dây dưa với người đánh xe ngựa. Hắn quay đầu ngựa, nhìn thoáng qua hướng Hu Thai, đột nhiên cười to nói:
-Đi, chúng ta xuất phát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...