Sau một khắc yên tĩnh, kẻ đã đi phòng bếp để hạ độc dè dặt nói : "Nữ nhi Hoa gia, nuôi dưỡng tính tình điêu ngoa tùy hứng, không có một chút khí chất phóng khoáng của thế gia võ tướng, bây giờ thuộc hạ không nghĩ tới... Thực không nghĩ tới, nàng không biết xấu hổ sẽ dùng thủ đoạn gây khó khăn cho người như vậy."
Cái gì nghe thấy được thức ăn mặn liền choáng váng đầu, tại sao nàng không nói mình là uống sương sớm lớn lên?
Đơn giản chính là không biết xấu hổ!
Trong phòng lại an tĩnh lần nữa, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vàng, hán tử phụ trách hạ độc sửa sang lại y phục trên người, trên mặt ân cần, kéo cửa ra một khe hở rộng chỉ có nửa người.
Sau đó hắn thấy mấy Nha sai khiên Lâm Huy Chi bất tỉnh nhân sự, không nhịn được nghĩ đến, nếu hai oắt con Hoa gia kia, có thể tức chết Lâm Huy Chi là tốt, có thể giúp bọn hắn rất nhiều việc.
Đáng tiếc Lâm Huy Chi là một quan văn mạng cứng rắn, quan văn kiên cường, cho dù bị xỉu vì tức, bị Nha sai mang lên, vẫn còn vô thức nói thầm Nhân Nghĩa Đạo Đức.
Tuy nhiên là quan văn, bị người khiên đi như vậy, cũng coi là trí thức vô dụng rồi.
"Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ?" Hán tử đóng cửa lại, quay đầu nhìn về phía nam nhân ngồi ở bên cửa sổ.
"Còn có thể làm sao, đương nhiên là đi nhanh lên."
"Đi?"
"Không đi chẳng lẽ ở lại chỗ này bị bọn họ nghi ngờ? !" Nam nhân trầm mặt, hắn tự xưng là mưu tính hơn người, không nghĩ tới ở chỗ này thua thiệt.
Cả đêm Hoa Lưu Ly cũng ngủ không ngon, giường trạm dịch vừa cũ lại hẹp, cho dù trải áo ngủ bằng gấm lên, vẫn khiến nàng cảm giác rất không thoải mái.
Giằng co cả đêm, lúc nàng mệt muốn ngủ, đột nhiên dưới lầu truyền đến tiếng thét chói tai. Nàng giận vén chăn lên, mặc áo khoác vào đã đi xuống.
"Sáng sớm, kêu gì?" Nha sai cũng bị tiếng thét chói tai đánh thức, đang chuẩn bị mắng đôi câu, thấy Hoa Lưu Ly cũng đi tới đây, vội vàng nuốt xuống lời nói.
Hoa Trường Không ra cửa liền thấy muội muội mình chưa buộc tóc đã đứng ở trên hành lang, vội vàng tiến lên choàng mũ cho nàng, thấp giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Bên ngoài, bên ngoài chết rất nhiều chim sẻ." sắc mặt Dịch thừa tái nhợt, "Hôm qua hạ quan đổ thức ăn ở trong sân..."
Mắt Hoa Trường Không hơi trầm xuống, sãi bước đi đến ngoài cửa, thấy chim sẻ nằm đầy trong sân, trên đất còn có một chút thức ăn bị tuyết đông cứng.
Ngày hôm qua trong thức ăn bị muội muội đổ có độc.
"Không phải là tiểu nhân làm, không liên quan tiểu nhân." Đầu bếp đi theo ra ngoài thấy như vậy, cũng bị dọa phát sợ, vội vàng lắc đầu, "Từ nhỏ đã làm đầu bếp ở trạm dịch hơn mười năm, tổ tiên trong sạch, nào dám làm những chuyện này."
"Này, này, này..." Tuần kiểm thấy một màn như vậy, chân cũng mềm nhũn, nếu vị phạm quan kia ném mạng nơi này thật, trên dưới cả trạm dịch, cũng đi theo gặp xui xẻo lớn.
"Tam ca, xảy ra chuyện gì?" Hoa Lưu Ly đi theo tới đây.
Hoa Trường Không vội vàng đứng lên, ngăn Hoa Lưu Ly ở phía sau, không để cho nàng xem một màn ghê tởm này: "Đừng xem, cho đợi lát nữa lại ăn không ngon."
"Vậy cũng thật là đáng sợ." Hoa Lưu Ly vỗ vỗ ngực, bộ dáng rất mảnh mai, nghiêng đầu đi trở về, "Ta sợ nhất những thứ đồ bẩn này."
Hoa Trường Không sửa áo choàng nàng lại một chút: "Trở về phòng để cho Diên Vĩ buộc tóc giúp muội, ca cho người dọn dẹp viện rồi xuống."
"Được." Ra ngoài vội vàng, Hoa Lưu Ly mặc có chút ít, bị gió lùa thổi có chút lạnh. Nàng trở lại trong phòng, lại nằm trong chăn một lát, mới bị nha hoàn dụ dỗ thay quần áo rửa mặt.
Đợi nàng xuống lầu lần nữa, những người khác đã dùng điểm tâm một chút. Nàng ngồi vào bên cạnh bàn, nhìn thức ăn trên bàn chọn ba lấy bốn.
"Nhân bánh bao quá ngấy."
"Cháo ít đi ba phần lửa."
"Bánh ngọt không đủ tinh xảo."
Không ăn cơm đến hai miếng, tật xấu kén chọn cũng không ít. Nhưng mặc cho thái độ nàng kiểu cách ngất trời, Lâm Huy Chi ngồi ở trong góc cũng không nói gì.
Cố nén sự ghét bỏ dùng xong điểm tâm, Hoa Lưu Ly không nhịn được, chẳng lẽ nàng chọc phạm quan này khỏi bệnh xấu, ngồi bên cạnh nửa ngày, đều không bắt bẻ nàng?
Lão đầu này, tuổi rất lớn, sức chịu đựng lại rất nhỏ, loại người này có thời cơ tốt để phiền toái nàng, cũng sẽ không bỏ qua mới đúng.
Đang suy nghĩ, Hoa Lưu Ly thấy lão quan văn đứng lên đi tới bên nàng, lông mày khẽ nvới, vẫy vẫy tay vệ binh canh giữ ở cửa đại đường, để cho bọn họ đứng ở phía sau mình, chống đỡ cho mình.
Gây gổ nha, trọng yếu nhất chính là nhiều người, tăng khí thế.
Lòng Lâm Huy Chi hết sức phức tạp, chân hắn mang xiềng đi bộ hết sức bất tiện, hai bước dừng lại, ba bước thở gấp, còn đi tới trước mặt Hoa Lưu Ly .
Không đợi Hoa Lưu Ly mở miệng, hắn chợt làm một đại lễ với Hoa Lưu Ly .
Sắc mặt Hoa Lưu Ly đại biến, lão đầu này muốn làm gì, cố ý hành đại lễ muốn cho nàng giảm phúc?
Gây gổ với nàng không được, chuẩn bị dùng loại thủ đoạn hèn hạ này?
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương hôm qua." Hắn có thể trở thành trong triều đại quan tam phẩm, mặc dù ở trên triều đình có tư tâm cùng lập trường của mình, nhưng không phải là ngu ngốc.
Buổi sáng, biết được có người muốn độc giết hắn, hơn nữa là giết hắn sau khi hậu duệ Hoa gia xuất hiện, Lâm Huy Chi nhận ra được âm mưu che giấu phía sau.
Nếu hắn vừa chết, chỉ đơn giản chính kiến không hợp ở triều đình thì có thể biến thành huyết hải thâm cừu, văn nhân ngạo khí , bởi vì Hoa Ứng Đình đại thắng nước Kim Phách, uy vọng ở dân gian cực cao, nếu hai bên đấu tranh, nhất định sẽ khiến cho triều đình đại loạn, cuối cùng sợ rằng cả Đại Tấn cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Khá lắm độc kế một đá mấy chim, nhất định là âm mưu của phần tử tà ác địch quốc.
Chạng vạng ngày hôm qua, hậu duệ Hoa gia đổ thức ăn hắn, không chỉ là cứu hắn, còn cứu những người khác có thể dính líu trong đó.
Mặc dù Lâm Huy Chi không thích người háo chiến, nhưng không có nghĩa là hắn không nhớ ân tình
Nhìn lại Hoa Lưu Ly , hắn cảm thấy mặc dù tiểu cô nương này kiêu căng chút, khéo mồm khéo miệng chút, tính khí kém chút, soi mói làm kiêu chút, nhưng vẫn có ưu điểm.
Tỷ như...
Lâm Huy Chi suy nghĩ một chút, tỷ như dáng dấp đẹp mắt?
Nếu văn nhân muốn khích lệ một người, thì có thể tìm nhiều từ khen ngợi, cho nên mặc dù Lâm Huy Chi đầy bụng ý kiến đối với ân nhân cứu mạng Hoa Lưu Ly này, vẫn nói ra một chuỗi lời cảm kích tán dương.
Hoa Lưu Ly : "..."
Lợi hại vẫn là quan văn lợi hại, có thể cố ý thêu dệt hành động của nàng, nói thành nhìn rõ mọi việc, làm việc nhạy bén, cứu người giữa nguy nan, cũng thiếu chút nữa ngay cả nàng cũng tin.
"Vị đại nhân này, ngươi nói nhiều lời dễ nghe hơn nữa, cũng không được ăn thịt." Hoa Lưu Ly lấy khăn tay lau sạch nhè nhẹ mở miệng, "Vô dụng."
Lâm Huy Chi dừng một chút, vẻ mặt có chút cứng ngắc: "Lão phu cũng không ý đó."
"Nếu không có ý này, vậy thì không cần nói nữa." Hoa Lưu Ly quay đầu điểm mấy vị vệ binh, "Các ngươi hộ tống vị đại nhân này đi. Nhớ, nhất định phải xem thật kỹ thức ăn của đại nhân."
Quyết không thể để cho hắn dính một chút thức ăn mặn, tham chết hắn.
Lâm Huy Chi sửng sốt, sau một lúc lâu lần nữa thở dài với Hoa Lưu Ly : "Cô nương đại nghĩa, lão phu không bằng cô nương."
Hoa Lưu Ly liếc hắn một cái, không để lại dấu vết tránh sang bên cạnh từng bước, đứng dậy nói với Hoa Trường Không: "Tam ca, chúng ta nên đi."
Không đi nữa, lão đầu này càng điên rồi.
"Được." Hoa Trường Không ngồi ở bên cạnh cười híp mắt gật đầu, không chất vấn đối với hành động của Hoa Lưu Ly , thậm chí còn cảm thấy mặc dù Lâm Huy Chi không đúng tý nào, nhưng đang khen thưởng muội muội của hắn, còn có thể đáng khen.
Lên xe ngựa, Hoa Lưu Ly liếc nhìn Dịch thừa cúi đầu khom lưng đưa bọn họ đến ven đường, còn có trạm dịch rách cũ phía sau hắn, tiện tay bắt túi gấm Kim Châu ở trong cái hộp trang sức trên xe ngựa ném cho Dịch thừa: "Khuôn viên vài trăm dặm, trạm dịch nhà ngươi rách nhất, cầm đi tu sửa một phen."
"Tạ ơn quý nhân, đa tạ quý nhân." Ngắn ngủn một đêm, gây ra chuyện lớn như vậy, Dịch thừa đã sớm bị hù dọa bể mật, cho là vị quý nhân này sẽ tìm phiền toái cho hắn, không nghĩ tới đối phương không nói gì, còn lấy tiền cho hắn tu sửa trạm dịch, quý nữ này, rõ ràng là tiên nữ hạ phàm từ trên trời.
Sau khi huynh muội Hoa gia đi, Lâm Huy Chi xin Nha sai tìm giấy bút, viết một lá thư, nhờ dịch tốt của trạm dịch mang đến Kinh Thành.
Huynh muội Hoa gia cao thượng, mặc dù vì hắn buộc tội Hoa Ứng Đình, nên trong tâm có oán giận với hắn, nhưng thấy hắn nguy hiểm đến tính mạng thì lại vứt bỏ hiềm khích lúc trước, phái binh hộ tống hắn đến đất lưu đầy, lòng dạ bực này, làm hắn xấu hổ.
Chẳng lẽ... Thật sự là hắn ôm lấy thành kiến đối với Hoa gia, là hắn sai lầm rồi?
Hoa Lưu Ly một đường xoi xét, đi một chút dừng một chút, tin của Lâm Huy Chi lại tới Kinh Thành trước bọn họ.
Trong phủ Thượng Thư, Hộ bộ thượng thư Tào Tiến Bá đang cùng Hộ Bộ Thị Lang Tả Uẩn Đức nghị sự, nghe hạ nhân nói, có thư của hảo hữu đưa đến, liền để cho hạ nhận mang tới.
"Ai." Tào Tiến Bá cầm thư trong tay, nhưng không lập tức mở ra, ngược lại cười khổ nói: "Lần này ta không hợp chính kiến cùng với Huy Chi, huyên náo không quá vui vẻ."
Thậm chí hắn có chút sợ mở ra phong thư này.
Huy Chi kiên trì cho là Hoa tướng quân đánh lui đại quân Kim Phách chiếm thành trì đối phương là cực kì hiếu chiến, mà hắn lại hết sức đồng ý cách làm của Hoa tướng quân. Cho nên Huy Chi cố gắng thuyết phục hắn, sau cũng bởi vì chuyện này, bọn họ ở trên triều đình cãi cọ mấy câu.
Chỉ sợ trong phong thư này, cũng không phải viết là tưởng niệm của bạn tốt.
"Đại nhân, ngài cầu tình giúp Lâm đại nhân, đi lại chung quanh, nếu Lâm đại nhân biết những thứ này, nhất định sẽ hiểu khổ tâm củangài." Tả Uẩn Đức an ủi, " Giao tình ngài cùng Lâm đại nhân mấy thập niên, định sẽ không chịu ảnh hưởng bởi vì chút chuyện nhỏ này."
"Tính tình Huy Chi, cũng không phải ngươi không biết, vừa quật cường lại vừa cứng, chuyện hắn nhận định, tám con ngựa cũng kéo không trở lại." Tào Tiến Bá thở dài, vẫn từ từ mở phong thư này ra.
Trước đó vài ngày Tả Uẩn Đức biết hai người bởi vì vấn đề chính kiến mâu thuẫn nên náo loạn, lấy tính tình Lâm đại nhân, phong thư này hơn phân nửa là mắng Tào Thượng Thư. Cho nên trong lúc đó, hắn đã nghĩ ra nhiều biện pháp an ủi tâm tình Tào Thượng Thư.
Hắn đợi một hồi, cũng không đợi được Tào Thượng Thư nói, hơn nữa nhìn vẻ mặt đối phương, tựa như kinh tựa như nghi, giống như trong thư viết chuyện cực hoang đường.
"Đại nhân?" Tả Uẩn Đức hỏi, không phải là bị thư của Lâm đại nhân, tức đến hồ đồ?
"Uẩn Đức." Tào Tiến Bá rối rắm để thư xuống, "Ngươi cảm thấy với tính tình Huy Chi, nếu bị người uy hiếp, có thể nói lời trái lương tâm như vậy hay không?"
"Đại nhân lời này... Là ý gì?" Tả Uẩn Đức đầu đầy mê hoặc.
"Nói thí dụ như, khen ngợi cô nương nhìn không vừa mắt?"
Nghe vậy, Tả Uẩn Đức cười khan: "Vậy đại khái phải xem là ai đi."
"Tỷ như nữ nhi của Hoa tướng quân?"
"Tuyệt không có khả năng!" Nói xong câu đó, Tả Uẩn Đức cảm giác mình phủ nhận quá trực tiếp, quá nhanh, thừa nhận Lâm đại nhân có hiềm nghi, vì vậy lại uyển chuyển nói mấy câu, "Nữ nhi của Hoa tướng quân đều lớn lên ở biên thùy, Hoa tướng quân tự mình nuôi dạy, làm việc nhất định sẽ có phong phạm của Hoa tướng quân, với tính tình Lâm đại nhân, sẽ không quá thưởng thức hậu bối như vậy."
Khen ngợi đó là không thể nào, chết cũng không thể, bới móc người ta từ đầu tới đuôi một phen mới bình thường. Với tính tình Lâm đại nhân, thà bị đụng đầu chết, cũng sẽ không nói Hoa gia tốt.
Tác giả có lời muốn nói: Tào Thượng Thư: Huy Chi, nếu như ngươi bị bắt cóc, liền nháy mắt mấy cái.
Lâm Huy Chi: ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...