Tao Nói Yêu Mày! Mày Tin Không
Sau khi thoa dầu xong thì cả hai cùng ngồi vào bàn mà ăn trong câm lặng , hắn và nó chỉ biết giữ im lặng thôi , vì có chuyện gì để nói đâu . Nó nói thêm mấy câu thì hắn la nó như lúc nãy thì chắc nó chân đau vẫn phải lê cái xác ra khỏi ngôi nhà thật nhanh nhất có thể mất . Đang ngồi im với đống thức ăn thì điên thoại của nó reo lên có tin nhắn . Nó mở điện thoại lên thì thấy dòng tin nhắn đó của cậu thì liền nhanh nhảu mở ra xem nội dung là gì .
Nội dung tin nhắn " Nhà mình có việc bận nên phải về nước sớm ! Chúc cậu tìm được hạnh phúc nha !" cậu như là không về Việt Nam nữa vậy , nó đọc xong mà mặt buồn tiu hỉu . Mặc dù nó đã từ trối lời tỏ tình của cậu nhưng hai người vẫn làm bạn mà , tình bạn 8 năm giời làm sao dễ bị cắt đứt bởi một câu nói được (^_^).
" Mày sao vậy ?"- hắn nhìn mặt buồn của nó mà nảy ra trong đầu bao nhiêu câu hỏi , nghi vấn . Ngày thường nó có như vậy đâu , thế mà hôm này mặt bí xị như cơm thiu vậy .
" Thế là từ bây giờ tao không được đi ăn kem mỗi ngày , được đi chơi mỗi tuần nữa rồi !"- nó giả vờ mếu thay cho khóc , thật ra cậu đi nó cũng buồn nhưng người bạn đồng hành mỗi ngày đi chơi thì chỉ có cậu mà thôi còn con bạn trời đánh của nó thấy giai đẹp là chạy đi cùng rồi . Huhuhu ! Người bạn trí cốt của nó không về Việt Nam nữa rồi !
" Tin nhắn của ai ?"- sao cái việc ăn kem với đi chơi cũng bị nó lôi vào cuộc là sao ? Thật ra người gửi là ai ? Nhỏ thì ngày nào rủ ăn mà chả được ?
" Là Phong !"- nó không nghi vấn gì mà phun béng ra , đối với nó việc này có quan trọng đâu , bạn bè cả mà .
" Đưa tao xem !"- hắn chau mày , của cậu ư ! Trong đó ghi những gì ? Không lẽ nó đã chấp nhận ? Nhưng cậu đi đâu mà nó buồn như mất kinh tế thế kia !
" Ơ cái thằng này ! Mày hay thật , chuyện của tao thì tự ..... !"- định xổ cho hắn một tràng nhưng khi nhìn lại bàn tay đang cầm điện thoại thì nó đâu mất rồi . Nhìn lên hắn thì đã chạy ra cửa sảnh mất rồi ! Thằng này được , mày cứ thử về đây ! Dù là người tao yêu nhưng tao cũng cho mà biết thế nào là sự lợi hại của bà !
" Thằng kia mày giả điện thoại tao không thì biểu !"- Nó lấy hẳn chiếc đũa đang ăn mà phi ra chỗ hắn mà thật là chuẩn nha , chúng vào tay hắn đang cầm điện thoại .
" Bộp " ôi không ! Vì mùa đông nên tay ai cũng thấy buốt mà khi nó phi đũa vào hắn cảm thấy đau mà trượt tay rơi điện thoại xuống ! Cái điện thoại nó đi đời rồi , kính màn thì bị vỡ , màn hình thì đen đến cỡ không nhìn thấy được nữa .
" Cái điện thoại của tôi !"- nó chạy ra mà cầm chiếc điện thoại lên mà méo cả mặt . Cái điện thoại pama nó mua tặng nó vào dịp sinh nhật lần thứ 15 của nó , do tự tay mama nó thiết kế và đó cũng là hàng độc nên nó rất yêu quý cái máy nên đã giữ cẩn thận nhưng bây giờ đã tử vong và sắp sửa trầu sọt rác rồi .
" Xin lỗi !"- hắn nhìn thấy nó sắp rơi nước mắt đành hạ thấp mình mà xin lỗi người khác . Đây là lời xin lỗi đầu tiên của hắn , kể cả pama hắn còn không được nghe thấy lời xin lỗi của hắn nữa là .
" Mày có biết điện thoại này do mama tao tặng vào dịp sinh nhật không ! Tao rất quý nó !"- nước mắt của nó không kìm được nữa mà chảy ra ngoài , quát lớn để cho thỏa mãn cơn tức giận . Nó ôm tất cả mà chạy ra ngoài cổng rồi bắt taxi đi thẳng về nhà .
Còn lại hắn nhìn theo chiếc xe đó khuất dần sau chiếc cánh cổng nhưng khi hắn cướp lấy điện thoại của nó thì đã quan sát rất kĩ chiếc máy nên hắn cũng nhớ qua về thiết kế và chất liệu .
Đến bao giờ nó và hắn có thể làm hòa ? Mà nó giận hắn thế cũng là theo lẽ đúng thôi ! Đồ vật mình yêu quý mà bị người khác làm hỏng thì mình có thấy giận người đó không ? Câu trả lời sẽ là có rồi , vì trời sinh ra con người biết mọi cảm xúc mà !.....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...