Sến, tôi phải nói là lời chúc cực kì sến, đúng chỉ có Yên Nhi _cây văn của lớp mới nghĩ ra lời chúc như vậy thôi.
Mấy thằng con trai muốn té xỉu hết rồi kìa.
- Mày muốn anh em tụi tao chết vì sến à?
- Nói có một câu không chết được đâu. Còn không nói là chết dưới tay tao à_Yên Nhi tuyên bố.
- Hôm nay vì tụi mày nên anh em tao chấp hết_Nguyên Anh lên tiếng.
- Biết điều đấy_Nhi đáp.
- Tụi chị bốc đi, sao cứ nói hoài thế_lũ con trai lại nhao nhao.
- Được rồi, chị em, làm việc.
Mấy đứa con gái tranh nhau bốc và tôi cũng thế. Tôi cầm tờ giấy, mở ra chưa kịp đọc thì con Phương cướp mất:
- Của thằng Tiến à, đổi cho tao đi. Hộp quà của thằng Tiến to lắm. Hí hí.
Nói rồi nó đưa tờ giấy của nó cho tôi. Bạn bè mà vậy đó, cướp của tôi trắng trợn quá.
Tôi là tôi rất tốt nên không đòi lại đấy.
Để xem tờ giấy này là ai nào. Ai lọt vào tay tôi đây...
- Hả? Cái...cái gì thế này?Ng....Con Phương, trả tao tờ giấy kia đây.
- Không được. Hehe. Mà ai thế? A ha, Nguyên Anh cơ à? Haha.
Nếu bây giờ, được chọn lựa một lần nữa thì tao sẽ không đứng gần mày khi bốc thăm rồi con Phương hâm kia.
Nhưng mà mắc gì tôi phải sợ chứ, kẻ thù cũng chúc nhau được mà. Có lớp phó
bảo kê, chắc hắn không dám chúc đểu, chù ẻo tôi đâu, phải tin vào lớp
phó chứ, Nhi ơi tao tin mày, tao tin mày.
Đúng như điều tôi nghĩ, mỗi lần có thằng nào lên chúc là Nhi đại ca lại cầm chổi lên dọa trước, y như trấn áp tội phạm vậy. Nhi trong lớp rất hiền nhưng giờ sao mà “máu” thế không biết.
-....tao...chúc...mày...
- Ai chúc ai?_Giọng nói quen thuộc vang lên, tôi thấy con gái oai phải biết.
- À ừm....Ngô Trấn Hùng chúc...Lê Hoàng Vy luôn xinh đẹp, học giỏi_ngó
lên bảng_tao...à không mình...mình...sẽ luôn yêu mến bạn_tiếp tục ngó_vì bạn là niềm tự hào của tao...à không của của mình.
Người đưa người nhận, người nhận thì cố gắng nín cười, người đưa thì mặt mếu như bị ai mới đánh.
Thế là lớp tôi tặng quà trong “hân hoan“.
Mười mấy đứa lên chúc, đứa thì nói không nên lời, đứa thì chúc xong cười như thằng điên mới trốn trại. Và người trốn trại không ai khác là thằng
Tiến.
- Nhi ơi xưng tên thôi nha nha. Làm vậy giống lời tuyên thề khi kết hôn lắm.
- Nha con ma, chúc cho đúng, có người lấy tụi mày tao cũng mừng.
Nhi đại ca chị sỉ nhục người ta quá.
-...Trần Hữu Tiến chúc Dương Mỹ Phương luôn xinh đẹp, học giỏi...haha....xinh đẹp cơ đấy haha....
Con Nhi phải phang cho vài cái thì thằng điên đó mới “bình tĩnh” mà chúc cho xong.
Sao bây giờ tôi hồi hợp thế không biết, chỉ còn mấy đứa chưa
được tặng quà thì phải, hình như là sắp đến tôi rồi hay sao á.
- Hân, tờ giấy của mày đâu, đến mày rồi đó.
- H..hả? Ờ nè.
Miệng tôi đúng là miệng xinh nhầm miệng xui mà, mới nhắc một cái là đến mình liền.
Nhi cầm giấy của tôi rồi cười toe:
- A ha lớp trưởng cơ à, thích chưa. Nguyên Anh, lên chúc.
Cướp Họ đi lên, tôi cảm giác như thần chết đang tiến đến vậy. Tự nhiên sợ quá.
Khác hẳn với tôi và mấy đứa khác trong lớp, thằng cha này rất thản nhiên. Chắc hắn uống thuốc chống nổi điên rồi.
-....Nguyên Anh chúc
Nguyên Ngọc Hân luôn xinh đẹp, học giỏi, mình sẽ luôn yêu...mến bạn, vì
bạn là niềm tự hào của mình_nói rồi hắn đưa quà cho tôi, không quên nói
nhỏ thêm_Sao nhìn mặt mày ngu thế?_tôi cũng không quên nói lại_mặt ngu
cho giống mặt mày.
Tưởng nói đểu được tôi à, còn khuya nhá.
- Đúng là lớp trưởng có khác, chúc nghiêm túc mắc ớn.
Cả đám lại nhao nhao.
- Quá khen quá khen, tại hạ cũng phình phường thôi.
- Xuống giùm cái.
Lớp đồng loạt.
Tra tấn kiểu này rất chi là mới mẻ. Chắc tôi phải bái con Nhi làm sư phụ để học nghề mới được.
Ơ Con Phương bây giờ phải sung sướng khi nhận được quà “to” của thằng Tiến chớ, sao mà mặt nhìn như không tìm được mẹ thế.
- Quà anh Tiến đâu rồi Phương?
Tôi nói với giọng “ngọt” nhất có thể.
Thế mà con Phương cũng chẳng đoái hoài hét lên:
- Thằng Tiến kia, quà của mày sao lại là 9 ngôi sao?
Thằng Tiến cười cầu hòa đáp lại:
- Tao thề với mày tao gấp đúng 10 ngôi sao, tao gấp cả đêm đó, không biết vì sao giờ chỉ có 9. Tao nói thật đó. Hehe.
- Mày...mày, có mấy ngôi sao mà cũng để mất.
- Haha, quà to, haha.
Tôi lỡ miệng cười hơi to.
- Con Hân nín ngay.
Không giây phút nào tôi vui như giây phút này.
Mà sao đứa con gái nào mặt cũng méo xệch thế, cảm động quá chăng?
Tôi liếc nhìn qua quà của con Hương, thơ bài tựa đề Ánh Trăng mới chịu đó. Đúng là bạn Hùng Sơn làm tôi xúc động quá.
Liếc qua phần quà của
Nhi đại ca là một vật gọi là túi tiền được xếp bằng giấy màu, chẳng khác gì đang học mẫu giáo. Quà đã “cao cấp” như vậy rồi, thằng Huy lại bồi
thêm câu:
- Mày thấy tao năng
khiếu hông, gấp đẹp quá mà. Mày xem, ví to như vậy đựng được nhiều tiền
lắm đó_nói đoạn hắn quay ra tụi con trai rồi lớn giọng_tụi mày thấy
không, trí nhớ của tao siêu phàm chưa, học từ hồi mẫu giáo mà tao còn
nhớ đấy, thấy tao ghê chưa.
Tôi thấy không những ghê mà còn “gớm” nữa. Ví thì nếp gấp xấu ình, màu thì màu tím nhá, không
khác gì đưa tang. Tôi chắc chắn là trộm giấy màu được chừa lại của em
hắn đây mà. Không những vậy, còn kí tên điền chữ mới vừa lòng.
Con Nhi xem xong quà câm lặng luôn, phải nói là không còn gì để nói mới đúng.
Đó chỉ là bình thường
thôi, có đứa còn tặng cả bình thổi bong bóng làm bằng nước rửa chén nhà
tụi nó nữa kìa. Có đứa còn tặng luôn cả mấy viên bi mà tụi nó kêu là
ngọc tụi nó mới mò dưới biển hôm qua.
Cảm động quá.
Chưa hết đâu, có đứa còn bưng luôn bình hoa giả lên tặng, chắc là chôm của mẹ, mà chắc gì đã
chôm, mẹ vứt xong lấy tặng thì có....
Và còn nhiều món quà kinh điển
tương tự nhìn vào là thấy đắng rồi. Tôi nghĩ mấy hộp quà này độc và
không mất một đồng nào. Chắc thế.
- Con Hân quà đâu, sao cứ săm soi quà tụi tao vậy.
À tôi quên, cứ lo nhìn quà người khác quên mất mình cũng có quà. Để xem...
Hả, là một bức tranh vẽ về lớp tôi. Trong tranh có đứa đuổi đứa chạy, nhóm
tụm lại ôn bài, đứa ngồi suy tư. Trong tranh còn viết dòng chữ:“ Mãi như thế này”. Lớp trưởng vẽ cũng có ý nghĩa phết, nhìn rất có hồn. Nhưng đến khi nhìn qua góc tranh tôi lại tụt cảm xúc: “ Tặng người may mắn”, làm như tôi phải có thật nhiều phúc mới được hắn tặng không bằng. Xong còn kí N.A, chảnh.
- Thích quá chứ gì?
Giọng thằng cướp họ thật là chướng tai.
- Thích thích lỗ đích.
- Haha.
Sau khi nhìn qua quà của tôi thì con Phương cũng lên tiếng:
- Sao tụi mày tặng quà “đắt” thế?
- Ừ, sao tặng kì cục vậy?
Nhi cũng đồng tình.
- Tấm lòng mới là đáng quý mày ạ.
- Lòng thúi thì có.
- Thì tụi tao lấy tiền mua bánh kẹo hết rồi.
- Bánh kẹo này, kẹo này.
Nói rồi tụi con gái chúng tôi dùng kẹo chọi tụi con trai không thương tiếc.
Ném mệt, trai gái ngồi xuống nhặt kẹo lại bóc ăn rồi cười mới ghê chớ.
Tụi nó còn quay video lại lúc tặng quà rồi bây giờ đưa ra xem, đứa nào đứa nấy xem xong cười không khác đười ươi là mấy.
Kết thúc 20/10 đúng là nhiều cảm xúc thật, hơi đắng nhưng rất vui.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...