Tôi đang tưới cây thì có tiếng hỏi, tôi ngước lên, chạm phải 2 gương mặt của 2 con bạn có tên toàn vần “ương”.
-Ơ, ừ, nhà tao. Hương, Phương, tụi mày đi đâu đó?
- Tụi tao đi mua ít đồ, sẵn tiện con Hương nó trả sách cho thằng Nguyên Anh luôn.
- Nhà thằng đó cũng đi đường này à?
- Ừ. Mà mày cũng yêu thiên nhiên quá ta, tưới nước cho cây luôn mới chịu đó.
Tôi hếch mặt:
- Tao mà. Thôi vào nhà tao chơi.
Tôi mở rộng cổng cho con Phương dắt chiếc xe vào.
- Sao im lặng vậy mày, không còn ai ở nhà hả? - Hương hỏi.
- Còn ông anh, ổng đang ở trên phòng.
Chúng tôi tạm gác vấn đề còn ai ở nhà, cùng nhau buôn dưa tám mọi chuyện trên trời dưới đất. Nào là lớp bên mới có ông thầy đầu hói dạy văn, hôm qua đi nhầm vào lớp mình.
Nào là thằng lớp phó lao động Hùng Sơn, tên
thì ghê gớm vậy đấy mà gặp chuyện bất thường là lại rất dễ “xúc động“.
Nói xong con Phương lại còn làm vẻ mặt cực biểu cảm để diễn tả nữa.
Tụi nó còn mạnh miệng khoe hồi xưa thằng Huy chỉ đứng đến vai tụi nó. Tôi
có hỏi vì sao giờ tụi mày chỉ đứng đến vai hắn, thì con Phương nói đầy
tự tin: tại tao nhường nó đó.
Vãi cả nhường.
Hết nói chuyện thằng Huy lại lôi thằng Tiến ra nói. Con Hương còn hào hứng kể nào là hồi đi học lớp mẫu giáo, vì hắn trắng quá, lớp lại ít con
gái, thế là mấy đợt văn nghệ, cô cho hắn múa với tụi con gái luôn, tức
cười không chịu nổi.
Không biết tụi này đang kể chuyện vui hay là nói xấu nhau nữa.
Buôn dưa đang đến hồi gay cấn thì tôi “lại” nghe có tiếng từ trên tầng trên vọng xuống.
- Hân, mày có thấy cuốn sách chuyên ngành của tao đâu không?
Online xong rồi hả anh, giờ mới chịu học à. Đến sách của mình cũng vứt lung tung.
- Em thấy trên bàn học của em đó.
- Mày lấy của tao à.
- Không phải hồi sáng anh qua phá đám rồi để đó à?
- À à, tao quên. Mà mày đang nói chuyện với ai mà ồn thế.
- Bạn em.
Không biết 2 con điên này khi biết anh Đăng là anh tôi thì sao ta.
Tôi đang tưởng tượng viễn cảnh bất ngờ thì hai đứa đang ngồi cạnh đã loa loa cái miệng:
- Tụi em chào anh ạ.
- À, à anh chào tụi em.
Anh tôi cũng nói vọng lại.
Anh tôi đó, vừa có con gái nói chuyện thì đã chuyển hẳn thái độ. Hai đứa này cũng lạ, có thấy mặt anh tôi đâu mà cười dữ thế.
- Mày có anh trai chắc sướng lắm ha? Tao chỉ có em trai thôi.
Hương nói với tôi trong chất giọng đầy ngưỡng mộ.
Ừ cứ thử có ông anh như anh trai tôi xem, để xem “sướng” đến cỡ nào.
Con Phương còn thêm vào:
- Chắc mày được anh cưng lắm chứ gì?
Cưng cơ đấy, không biết nói sao luôn.
Nói thêm dăm ba chuyện, thì con Phương nhìn điện thoại rồi nói:
- Về thôi Hương, mẹ tao kêu về rồi.
- Ừ, về thôi. Về nha Hân - rồi quay sang nhau đồng thanh - Anh ơi tụi em về đây ạ!
- Ừ, tụi em về cẩn thận - giọng vui vẻ.
- Khi nào qua nhà tao chơi típ nha.
- Điều đó là tất nhiên,
tụi tao sẽ thường xuyên qua nhà mày để nói chuyện với..... - hai đứa nó
lại nhìn nhau đồng thanh -....với anh trai của mày. Haha.
Tụi này đúng là...
- Thôi tụi mày biến luôn đi.
Tôi giả vờ giận dỗi.
- Haha, giận rồi kìa. Thôi tụi này về đây.
Nói rồi tụi nó đèo nhau, lao thẳng.
Hôm nay không có mẹ ở
nhà nên tôi cũng có thêm nhiều việc, quét nhà rồi lại phơi đồ, rửa
chén, bla... lâu lâu anh tôi xuống và chúng tôi lại đá đểu nhau. Thế là
hết ngày.
Việc ăn uống thì tôi
cũng không lo, mẹ tôi có làm sẵn. Không phải vì tôi không biết nấu mà là tính lười biếng nó ăn sâu vào máu nên tôi cũng ngại trổ tài. Nên đến
bữa ăn tôi chỉ cần đảo qua đảo lại thức ăn như là “vận động gân cốt”
rồi đánh chén là xong.
Mọi người đừng hỏi tại sao anh tôi không làm gì hết vì anh tôi đã đưa ra một lí do rất là củ chuối: “Vì tao là con trai, tao mắc lo chuyện đại sự”
Trai trai con khỉ.
Chuyện đại sự gần nhất là sắp đến ngày 20/10, tôi đòi anh tặng quà mà anh lại phán rất phũ: “Mẹ thì tao tặng chứ mày thì còn lâu”
Hix...hix
÷÷÷÷÷÷÷÷
Thế là một tuần cũng
trôi qua, cuộc sống của tôi vẫn bình thường như mọi ngày. Vẫn làm bài
tập trên bảng 15" đầu giờ, chấp hành đúng nội quy của thằng ngồi cạnh
đưa ra, tám xằng tám bậy với mấy đứa trong lớp khi ra chơi. Và đến hôm
nay đã là thứ 7 máu chảy về tim và không khí 20/10 đã chạy vào lớp tôi.
Phải nói tụi con gái đứa nào đứa nấy cười ngoác miệng đến tận mang tai, hăng say phát biểu làm
thầy cô chóng mặt. Vì tụi nó nói: phải làm vậy cho mau đến giờ sinh
hoạt.
Không phải tự nhiên tụi
nó làm vậy đâu mà là vì hôm nay, mấy anh con trai lớp tôi mỗi đứa đem
một hộp quà xanh đỏ đủ màu, làm tụi con gái chúng tôi kích động quá nên
có hành động lạ kì như thế đó.
Mong tiết học trôi qua
nhanh, tụi con gái chúng tôi đều trông chờ như thế đấy. Để giờ đây đứa
nào cũng hăng say thổi bóng, đứa thì trang trí bảng, vẽ hoa vẽ lá lấy
thêm không khí. Tụi con trai đứa thì kéo bàn, đứa thì lôi bánh kẹo chúng nó “dú” bày ra đĩa, đứa thì săm soi quà chúng nó sắp tặng. Phải nói là
lớp nhộn nhịp hơn bao giờ hết.
Tiệc được khai mạc dưới
sự chủ trì của hai bên, bên nam: “đứng đầu” là lớp trưởng Nguyên Anh, bên nữ: có sự hiện diện của lớp phó học tập Yên Nhi. Khai mạc thành
công.
Thầy chủ nhiệm đâu rồi? Xin thưa thầy ấy “bận” rồi. Tụi lớp tôi còn nói rất thông cảm: “Thôi để thầy lo cho người yêu thôi là được rồi, mất công thầy ế thì khổ”
Có đứa còn hỏi ngây thơ: thầy bận gì thế?
Nhiều đứa đã đốp lại: “Nói một cách khoa học và đầy đủ là bận trốn đấy.
Thầy của chúng tôi thật biết bận.
Cuối cùng cũng đến phần
tặng quà rồi. Tên thằng nào thằng nấy được viết vào giấy chờ những tiểu
thư chúng tôi bốc trúng hết rồi. Sỉ số trai gái ngang nhau nên cũng
không lo không có quà.
Chúng tôi đang hí hửng chuẩn bị lên bốc thì Yên Nhi ngăn lại:
- Từ, chị em cứ từ từ -
rồi hắng giọng - Hỡi những tên con trai kia, mỹ nữ chúng tao nói trước
là tụi mày phải chúc cho tử tế. Nhưng tao biết nói thế nào thì tụi mày
cũng vậy nên tao sẽ ghi lời chúc lên bảng, đứa nào cũng phải chúc như
thế. Nếu đứa nào dám trái lệnh chúc mỉa chúc mai thì cứ đợi “liên hoàn
chổi” của tụi tao - rồi quay sang con gái chúng tôi - đúng không tụi
mày.
- Đúng, rất chính xác.
Nhiều đứa tán thành, còn vài đứa chỉ cười phụ họa đồng tình.
Lưu manh quá.
- Tao cũng nói luôn, khi tụi mày chúc, cấm đứa nào xưng tao gọi mày. Nghe chưa hả?
Nói đoạn, Nhi lên bảng viết và nguyên văn là:
”Nhân ngày 20/10,
"...họ tên..." Chúc "....họ tên...." luôn xinh đẹp, học giỏi, mình sẽ
luôn yêu mến bạn, vì bạn là niềm tự hào của mình”
- Cái gì vậy???
Tụi con trai hét lên.
Cái này tôi nghĩ mới đúng là khủng bố nhau này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...