Tuy Dịch Thiên Cơ cùng Đoan Mộc Hàn chỉ đại khái nói thoáng một phát, nhưng mà Khương Tư Nam vẫn cảm giác được rất rung động, không nghĩ tới mười năm trước vậy mà xảy ra chuyện như vậy, đồng thời đối với vị Đại sư huynh thần bí của mình cũng tràn đầy kính ý.
Vì tình cảm chân thành trong lòng, không tiếc mưu phản tông môn, người như vậy cũng coi là chân hán tử, chí tình chí nghĩa!
- Hạo kiếp mười năm trước, chẳng những có Ngũ Hành Thánh Tông nhúng tay, còn có Ma tộc dưới mặt đất trợ giúp, chờ một khi ta điều tra rõ chân tướng, vô luận là ai, ta đều để cho bọn hắn trả giá thật lớn!
Thanh âm của Dịch Thiên Cơ lạnh nhạt mà bình tĩnh, nhưng lại có một loại lạnh đến trong xương.
- Đa tạ Dịch gia gia!
Đoan Mộc Hàn thi lễ thật sâu, ánh mắt ửng đỏ, thân hình cao ngất như kiếm có chút run rẩy, có thể thấy được nội tâm của hắn cực kỳ không bình tĩnh.
- Hiện tại, ngươi đã minh bạch vì sao Tiểu Hàn sẽ không để ý tánh mạng mình đi cứu ngươi chưa?
Dịch Thiên Cơ cười nhạt nói.
Khương Tư Nam nhẹ gật đầu, trong nội tâm biết rõ, cái này chỉ sợ là yêu ai yêu cả đường đi, nhìn bộ dạng của Tịch Diệt Thái Tử, đối với Đại sư huynh, sư tôn đều cực kỳ tôn kính, tự nhiên chứng kiến mình gặp được nguy nan, sẽ xuất thủ cứu giúp.
- Bất kể như thế nào, vẫn là cám ơn ngươi!
Khương Tư Nam trịnh trọng nói với Đoan Mộc Hàn, thanh âm rất thành khẩn cùng tha thiết.
- Bất quá, ngươi gọi sư tôn ta là Dịch gia gia, vậy có phải hay không nên gọi ta là sư thúc?
Khương Tư Nam tiếng nói xoay chuyển, Đoan Mộc Hàn vốn còn rất bình tĩnh, lập tức một đầu hắc tuyến, hung hăng trừng mắt nhìn Khương Tư Nam.
Dịch Thiên Cơ khẽ cười nói:
- Chuyện đã qua, liền để nó qua đi, chỉ cần chúng ta biết rõ nên làm cái gì là đủ rồi! Bất quá nói thật, Tư Nam ngươi cần phải tiếp tục cố gắng, Tiểu Hàn tuổi so với ngươi còn muốn nhỏ, hiện tại mới đầy mười lăm tuổi, nhưng mà hôm nay cảnh giới so với ngươi cao hơn nhiều lắm!
Cái này đến phiên Khương Tư Nam có chút buồn bực, hắn vẫn cho là mình không đến mười sáu tuổi, thì đến được tu vi hôm nay, đã có thể coi là thiên tư bất phàm.
Nhưng mà không nghĩ tới, Đoan Mộc Hàn bất quá mười lăm tuổi, nhưng mà tu vi đã đạt đến Anh Thiên Cảnh hậu kỳ, thiên phú như vậy chỉ có thể dùng yêu nghiệt để hình dung.
Trải qua thầy trò hai người trêu ghẹo, khí tức nguyên bản thương cảm cũng bị tách ra không ít, Khương Tư Nam cũng rất thông minh không có tiếp tục hỏi sự tình mười năm trước.
- Tiểu Hàn, nơi này là biên giới Đại La vực, cách Tịch Diệt Ma Môn có mấy trăm vạn dặm, ngươi chuẩn bị như vậy trở về sao?
Dịch Thiên Cơ cười hỏi.
Đoan Mộc Hàn lắc đầu nói:
- Dịch gia gia, ta lúc này đây đi ra chính là muốn đi khắp thiên hạ, ở trong vạn trượng hồng trần tu luyện, tìm kiếm cơ duyên của mình, tu vi của ta bây giờ vẫn quá yếu, nhất định phải mau chóng cô đọng Nguyên Thần, vào Thông Thiên Cảnh, một ngày không nhập Thông Thiên Cảnh, ta một ngày liền không về Tịch Diệt Ma Môn!
Nhìn ánh mắt Đoan Mộc Hàn kiên định, Dịch Thiên Cơ thở dài một hơi, cũng không có ngăn trở, mặc dù hắn biết Chân Cương Đại Lục phong phú, hơn nữa con đường Tu Chân nguy cơ trùng trùng, nhưng mà đối với một cường giả mà nói, nhất định phải một mình lưu lạc, luyện một viên bách luyện chi tâm, mới có thể đạt tới cảnh giới rất cao.
Huống chi, địch nhân của Đoan Mộc Hàn cường đại như vậy, hắn dùng cái này đến khích lệ mình, nhắc nhở mình cố gắng.
Ông!
Trong tay Dịch Thiên Cơ xuất hiện ba phù lục kim quang sáng chói, thoạt nhìn như thần dương hoa mỹ, tản ra khí tức thần bí nhàn nhạt, phù văn bay múa, có dị tượng thần bí bay ra, phảng phất như muốn phá vỡ mà vào trong không gian.
- Ba tấm Đại Na Di đạo phù này là ta luyện chế, chưa tính là chí bảo gì, ngươi cầm có thể sẽ có chút tác dụng!
Dịch Thiên Cơ khẽ cười nói.
Thiếu niên trước mắt kiên cường, lãnh khốc, khiến hắn có một loại thương tiếc, nhớ tới mười năm trước hài đồng đáng yêu kia, nhìn lại Đoan Mộc Hàn hôm nay, để cho hắn có một loại cảm giác thời gian thác loạn.
- Đại Na Di đạo phù? Đây chính là Vương phẩm đạo phù, quá trân quý, ta không thể nhận!
Ánh mắt Đoan Mộc Hàn lóe lên, mang theo một tia khiếp sợ, nhưng lập tức vẫn kiên định lắc đầu nói.
Vương phẩm đạo phù, mặc dù chỉ là linh phù một lần sử dụng duy nhất, nhưng mà một khi phóng ra, có thể lập tức chuyển dời 10 vạn dặm, là chí bảo trốn chạy để khỏi chết, vô cùng trân quý, luận giá trị cũng không dưới một kiện Linh khí Tuyệt phẩm.
- Cho ngươi ngươi liền cầm, ngươi biết Dịch gia gia ta là Linh Trận Sư, thứ này với ta mà nói chưa tính là gì, ngươi đã muốn đi khắp thiên hạ, thể ngộ vạn trượng hồng trần, nhưng mà thời điểm gặp nguy hiểm tuyệt cảnh, cũng phải biết bảo toàn bản thân, mới có thể làm chuyện ngươi muốn làm, biết không?
Dịch Thiên Cơ khẽ cười nói, không khỏi phân trần ngón tay búng ra, ba tấm Đại Na Di đạo phù lóe lên hào quang, bắn vào trong cơ thể Đoan Mộc Hàn.
- Đa tạ Dịch gia gia!
Trong ánh mắt Đoan Mộc Hàn hiện lên một tia cảm kích, lập tức nói:
- Tiểu tử liền lên đường, Dịch gia gia bảo trọng, núi cao đường xa, chỉ cần không chết, chúng ta nhất định còn có ngày gặp lại!
Hắn nhìn Dịch Thiên Cơ cùng Khương Tư Nam thật sâu, sau đó cũng không quay đầu lại, trùng thiên mà đi.
Gió nhẹ phiêu đãng, mây mù lượn lờ, chung quanh dãy núi vạn khe, vô số Hoang Thú Yêu thú gào thét, đây là một thế giới mênh mông, Khương Tư Nam nhìn Đoan Mộc Hàn đi xa, đột nhiên phát hiện có lẽ mình cũng nên đi ra ngoài một chút a.
Vạn trượng hồng trần, mới là luyện tâm chi địa tốt nhất!
Núi rừng vu lập, xanh um tươi tốt.
Khương Tư Nam có chút bất mãn nhìn Dịch Thiên Cơ nói:
- Sư tôn, lão nhân gia ngài cũng quá bất công đi à nha, ta bái ngài làm sư, đến bây giờ ngay cả một kiện bảo vật cũng không có cho ta, điều này cũng tốt, vừa nhìn thấy tiểu tử Đoan Mộc Hàn kia, ngài liền tiễn đưa bảo bối ra ngoài!
Dịch Thiên Cơ vốn còn có chút buồn vô cớ, giờ phút này nghe Khương Tư Nam nói, lập tức liền cho hắn một cái tát, liếc mắt nhìn giống như cười mà không phải cười nói:
- Tiểu tử ngươi còn không biết đủ? Lão tử tặng Đại La trận điển cho ngươi rồi, ngươi ngược lại tốt, thời khắc mấu chốt không biết sử dụng, nếu không phải Dịch Phi trở về kịp lúc, tiểu tử ngươi liền chết lềnh bà lềnh bềnh rồi.
- Cái gì Đại La trận điển, không phải là một cuốn trận đạo chi thư sao...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...