Phạm Kiếm thì thào nói, bỗng nhiên tầm đó trong ánh mắt của hắn lộ ra một tia cừu hận cùng điên cuồng.
- Khương Tư Nam, nhất định là ngươi! Ngươi cái phế vật này, nhất định là ngươi dùng thủ đoạn bỉ ổi gì, ta muốn giết ngươi! A...
Sắc mặt Phạm Kiếm đỏ bừng, lập tức nắm tay, trường bào trên người cổ đãng, nhảy dựng lên, trên nắm tay huyết khí bao phủ, giống như sao băng đập về phía Khương Tư Nam.
Bốn mươi vạn lượng này là toàn bộ thân gia của hắn, không nghĩ tới thoáng cái tất cả đều thua cuộc, để cho hắn căn bản không cách nào tiếp nhận, trong nội tâm cho rằng Hắc Ma Lang hai lần đột phá đều là thủ đoạn của Khương Tư Nam, đối với hắn hận tới cực điểm.
Giờ khắc này, đối với thân phận của Khương Tư Nam băn khoăn đều ném đến sau đầu, lập tức xuất thủ.
- Tiểu vương gia coi chừng!
Bạch Long Ngọc thét kinh hãi, hắn biết rõ tu vi của Phạm Kiếm, so Khương Tư Nam cao hơn hai tiểu cảnh giới, trong tâm tự nhiên lo lắng.
- Yên tâm, hắn đánh không lại ca ca!
Khương Vũ Điệp lại tin tưởng tràn đầy nói.
Quyền phong trận trận, quyền thế vô cùng nhanh chóng, đây là Phạm gia gia truyền Lưu Tinh Quyền pháp, ở dưới Hậu Thiên Lục Trọng năm sáu ngàn cân lực lượng thúc dục, cũng có vài phần khí thế bất phàm.
Nội tâm Khương Tư Nam tán thưởng một tiếng, Lưu Tinh Quyền pháp này tuy không thể so sánh với Giáng Long Phục Hổ Quyền, nhưng coi như là quyền pháp Thượng phẩm, uy lực có chút bất phàm.
Nhưng mà hắn lại không chút nương tay, đối với người tính toán hắn và huynh đệ mình, tự nhiên phải hung hăng vẽ mặt.
- Ngươi đã muốn chết, vậy cũng đừng trách ta!
Ánh mắt của Khương Tư Nam lập tức lạnh xuống.
- Giáng Long Phục Hổ Quyền thức thứ năm...... Thần Long Xuất Hải!
Khương Tư Nam chặn Trương Long cùng Triệu Hổ muốn ra tay, khẽ quát một tiếng, huyết khí toàn thân như tương, lập tức bộc phát ra, tóc đen tung bay, ánh mắt vô cùng sáng ngời, thân hình như Thần Long bay lên trời, hai đấm đều xuất hiện, thế như Bôn Lôi, không khí lập tức nổ tung.
- Oanh!
Song quyền của hai người chạm nhau, Phạm Kiếm mắt lộ ra điên cuồng, trong nội tâm nói Khương Tư Nam không biết tự lượng sức, nhưng mà lập tức sắc mặt hắn liền thay đổi.
Một cỗ lực lượng vô cùng khổng lồ đánh úp lại, Phạm Kiếm chỉ cảm thấy cánh tay của mình giòn vang, đau nhức triệt nội tâm kịch liệt truyền đến.
- A...
Phạm Kiếm kêu thảm thiết, nhưng mà sắc mặt của Khương Tư Nam không thay đổi, một quyền khác lập tức đập vào bụng Phạm Kiếm, hắn dùng một cỗ xảo lực, đánh gảy kinh mạch của Phạm Kiếm.
Phạm Kiếm phun ra một ngụm máu tươi, thân hình như tôm luộc, sau đó lập tức đập vào đại địa, từng ngụm từng ngụm phún huyết, đồng thời kêu thảm thiết.
- Ngươi... Ngươi dám phế đi kinh mạch toàn thân ta... Hơn nữa... Ngươi vậy mà đột phá?
Phạm Kiếm như gặp quỷ rồi, trong miệng ho ra máu liên tục.
Khương Tư Nam năm năm không có chút tinh tiến, vậy mà đột phá, hơn nữa vừa rồi hai quyền kia, dù Khương Tư Nam có chỗ giữ lại, nhưng mà có bảy tám ngàn cân lực lượng, đó cũng là Hậu Thiên Thất Trọng mới có thể đạt tới.
- Dám ra tay với ta? Cũng không nhìn một chút ngươi là mặt hàng gì, bất quá là một con chó của Hoàng gia mà thôi, cũng dám nói ẩu nói tả!
Khương Tư Nam cười lạnh nói, tuy không thể ở trước mặt mọi người giết Phạm Kiếm, nhưng mà phế hắn đi coi như là ra một ngụm ác khí.
- Ngươi...
Sắc mặt Phạm Kiếm đỏ bừng, khóe miệng giật giật, vậy mà trợn trắng mắt hôn mê bất tỉnh.
Đám người Đỗ Khánh Minh cũng hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Khương Tư Nam, trước kia mặc dù bọn hắn đối với Khương Tư Nam giữ lại một tia cung kính, nhưng đó là cung kính đối với thân phận của hắn, đối với Khương lão gia tử phía sau hắn, không phải kính sợ với Khương Tư Nam, nội tâm vẫn cảm giác hắn là phế vật.
Hôm nay, thấy được thủ đoạn tàn nhẫn của Khương Tư Nam, trong ánh mắt của bọn hắn lập tức tràn đầy kính sợ.
Mấy hộ vệ của Phạm Kiếm nhìn thấy chủ tử của mình bị phế đi, con mắt lập tức đỏ lên, vọt về phía Khương Tư Nam.
Nhưng mà Trương Long Triệu Hổ lại lạnh lùng cười cười, thân hình lóe lên ngăn bọn chúng, vừa rồi Phạm Kiếm lại dám ra tay với Tiểu vương gia của bọn họ, đã sớm để cho hai người bọn họ nội tâm nén giận, hạ thủ một chút cũng không lưu tình, không bao lâu liền phế tu vi tất cả.
- Xem lâu như vậy, chó của ngươi cũng bị ta đánh cho tàn phế rồi, ngươi còn không định đi ra sao?
Khương Tư Nam bỗng nhiên xoay đầu, nhìn về phía một gian ghế lô cười lạnh nói.
Thật lâu về sau, cửa đối diện - Két… một tiếng mở ra.
Hoàng Thiên Hoa một thân cẩm y hoa phục, khí độ bất phàm, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo mỉm cười thản nhiên, trong ánh mắt hào quang trạm trạm, có một loại khí thế bức người.
- Tư Nam, ngươi sao biết ta ở chỗ này?
Hoàng Thiên Hoa hứng thú hỏi.
Khương Tư Nam cười nhạt một tiếng, nhưng nội tâm lại cực kỳ cảnh giác.
Hắn từ khi đã luyện hóa được Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, thần hồn cô đọng, tạo thành thần thức, tình hình trong phương viên hơn mười trượng hắn rõ như lòng bàn tay, tự nhiên biết rõ Hoàng Thiên Hoa sớm đến nơi này, vừa rồi cùng bọn người Phạm Kiếm đổ đấu cũng là làm cho đối phương xem.
Nhưng mà không nghĩ tới chính là, hai ngày không thấy, hôm nay huyết khí của Hoàng Thiên Hoa nội liễm, tinh thần tràn đầy, vậy mà đã đạt đến Hậu Thiên Cửu Trọng, cảnh giới luyện tâm, trong nội tâm Khương Tư Nam cũng phát lên một cảm giác gấp gáp.
- Hắc hắc, đám chó của ngươi đều đến rồi, ngươi còn có thể không ở đây sao? Huống chi ở Hoang Thú đấu trường muốn nhìn ta xấu mặt, chuyện như vậy sao sẽ thiếu được ngươi? Chỉ có điều kết quả cho ngươi thất vọng rồi, Hoàng đại thiếu!
Khương Tư Nam lạnh lùng cười cười, đem ba chữ cuối cùng cắn rất nặng.
Bọn người Đỗ Khánh Minh vừa nhìn thấy Hoàng Thiên Hoa, phảng phất như lập tức đã có người tâm phúc, đều kêu trời trách đất chạy tới, nhất là Đỗ Khánh Minh, nhìn Hoàng Thiên Hoa hét lớn:
- Hoàng đại thiếu, Khương Tư Nam ỷ vào thân phận Tiểu vương gia của mình khi dễ người, đã nói công bình đổ đấu Hoang Thú, nhưng mà hắn âm thầm sử dụng thủ đoạn, nhất định là cho Hắc Ma Lang phục dụng linh dược, bằng không làm sao có thể liên tục hai lần đều đột phá?
Chính hắn cũng thua mười vạn lượng, để cho trong lòng của hắn đau không thôi.
Hoàng Thiên Hoa nhìn hắn một cái, trong nội tâm Đỗ Khánh Minh khẽ run rẩy, không dám nói nữa, đứng qua một bên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...