- Bất quá đáng tiếc chính là ta không có Đại La Thiên Lệnh, nếu có Đại La Thiên Lệnh, ngươi thậm chí có thể trực tiếp trở thành thủ tịch đại đệ tử của Đại La Thiên Tông, bất quá từ Ngoại Môn Đệ Tử bình thường làm lên, đối với ngươi mà nói cũng là tôi luyện thật lớn, cần biết Tu Chân chi đạo, vốn nghịch thiên mà đi, ta hi vọng có một ngày ngươi có thể đi đến trước mặt của ta!
Diệp Tích Quân ân cần khuyên bảo, không sợ người khác làm phiền nói rất nhiều, trong nội tâm Khương Tư Nam bay lên một dòng nước ấm, vô cùng cảm kích.
Từ khi gặp được Diệp Tích Quân bắt đầu, Diệp Tích Quân tựa như tỷ tỷ ưu ái hắn, ở thời điểm hắn cất bước tu hành, Trân Bảo Các của Diệp Tích Quân đối với Khương Tư Nam trợ giúp cực kỳ lớn.
Điểm này Khương Tư Nam thủy chung ghi tạc trong nội tâm, hắn đối với Diệp Tích Quân cũng tràn đầy tôn kính cùng cảm tình thân thiết, giờ phút này trên mặt hắn treo nụ cười sáng lạn, nhịn không được mở miệng hỏi:
- Tích Quân tỷ tỷ, vì cái gì ngươi đối với ta tốt như vậy?
Diệp Tích Quân nở nụ cười, như một đóa hoa thánh khiết kiều diễm, sáng chói chói mắt, để cho hết thảy đều thất sắc, thanh âm của nàng nhu hòa, uyển chuyển êm tai, mang theo một tia lười biếng cùng tùy ý.
- Vì cái gì? Bởi vì ta nhìn ngươi thuận mắt!
Khương Tư Nam có chút dở khóc dở cười, thò tay nhận lấy Đại La Lệnh, cẩn thận thu vào trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp.
- Còn kiện lễ vật thứ hai, ta nghĩ ngươi còn phải cám ơn ta a!
Diệp Tích Quân khẽ cười nói, sau đó vỗ tay, ngoài cửa đi tới bốn Thanh Y thị nữ xinh đẹp, đè nặng một thanh niên anh tuấn, trong đó Khương Tư Nam nhận thức Hạ Vũ cũng có.
Người thanh niên kia khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn anh tuấn mà tiêu sái, chỉ là trong ánh mắt mang theo một tia chán nản cùng cười khổ, khí lực cường kiện, một thân tu vi vậy mà đạt đến Chân Thiên Cảnh sơ kỳ, chỉ là giờ phút này toàn thân bị một đạo xích sắc hỏa diễm trói buộc.
- Vị này là?
Khương Tư Nam có chút nghi ngờ hỏi, không biết vì sao Diệp Tích Quân muốn đưa người sống cho hắn.
Diệp Tích Quân khẽ cười nói:
- Tư Nam, ngươi bắt Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão, không có giết bọn hắn là đúng, nhưng mà ngươi có khả năng đánh giá thấp Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão quan tâm con mình, hắn đột nhiên tầm đó không có tin tức, Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão có thể không nóng nảy sao?
- Tiểu tử này gọi Mộ Thần, là đệ tử của Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão, ngươi ly khai mấy ngày nay, hắn được phái tới điều tra Tiêu Tuấn cùng Tề trưởng lão hạ lạc, nhưng mà dưới nhân duyên trùng hợp bị ta phát hiện, sau đó bắt lại.
- Tuy ta không thể động nhân vật cao tầng của Tam đại tiên môn, Càn Nguyên vực dù sao cũng là lãnh địa của Đại La Thiên Tông, nhưng mà bắt một tiểu bối vẫn có thể, ta nghĩ nếu ta không ra tay, hắn trở về bẩm báo Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão, Càn Nguyên Tông nhất định sẽ có rất nhiều cao thủ đến Ngọc Kinh Thành, đến lúc đó Đại Càn Vương Triều này còn có thể tồn tại hay không, liền không nhất định rồi!
Nghe Diệp Tích Quân nói, Khương Tư Nam lập tức đổ mồ hôi lạnh, lại vẫn có chuyện như vậy, nếu như không phải Diệp Tích Quân âm thầm chiếu khán Võ Thành Vương Phủ, chỉ sợ chỉ bằng vào Mộ Thần này, có thể giết sạch cả Võ Thành Vương Phủ, đến lúc đó hắn hối hận cũng không kịp.
- Đa tạ Tích Quân tỷ tỷ, ân đức này, Khương Tư Nam suốt đời khó quên!
Khương Tư Nam thần thái thành khẩn, nhìn Diệp Tích Quân thi lễ một cái.
- Được rồi, không cần lề mề như vậy, ta cũng chỉ là thuận tay mà thôi, Vũ Điệp cùng Tình Tuyết gia nhập tông môn của ta, ngươi cũng coi như hài lòng a!
Diệp Tích Quân có chút lười biếng ngồi ở trên giường, sóng mắt lưu chuyển, ngón tay ngọc thon dài cầm một ly rượu, bờ môi đỏ tươi kiều nộn nhẹ nhẹ uống một ngụm.
Khương Tư Nam cười hắc hắc, cũng không khách khí, tay áo vung lên, liền trực tiếp thu Mộ Thần vào trong Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, dù sao đã thiếu Diệp Tích Quân nhiều như vậy, nhiều một kiện cũng không coi là nhiều, về sau có cơ hội chậm rãi trả là được.
- Ngươi lại có Không Gian Linh Khí? Không có nhìn ra a, bảo bối cũng không phải ít!
Diệp Tích Quân có chút kinh ngạc nói.
Túi Trữ Vật chỉ có thể chứa đựng một ít tử vật, cũng đã là Linh khí ngoài Tam phẩm rồi, nhưng mà Không Gian Linh Khí có thể chứa người sống phẩm cấp cực cao, đã liên quan đến Không Gian Pháp Tắc, nghe nói ít nhất cũng là Linh khí trên Cửu phẩm!
Đây nhất định lại là vị sư tôn thần bí kia cho Khương Tư Nam, Diệp Tích Quân nhếch miệng.
- Hắc hắc, chỉ sợ tỷ tỷ chướng mắt chút đồ chơi của ta a, không biết tỷ tỷ chuẩn bị khi nào thì đi?
Khương Tư Nam cười ha ha, tìm cái cớ chuyển hướng chủ đề.
Diệp Tích Quân giơ chén rượu, bước liên tục nhẹ nhàng, thân thể mềm mại chập chờn sinh tư, mềm mại đi tới bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ tuyết trắng mênh mông, sắc trời đã mờ, trên bầu trời âm trầm lại bắt đầu rơi xuống bông tuyết.
- Ngày mai là năm mới rồi, ngày mai ta ly khai!
Trong lòng Khương Tư Nam cũng sinh ra một cỗ thẫn thờ, hắn đột nhiên phát hiện mình kỳ thật vẫn chưa tới mười lăm tuổi, chờ năm mới qua đi, hắn mới chính thức xem như đạt tới mười lăm tuổi, nhưng mà mấy tháng này kinh nghiệm, lại để cho hắn cảm giác được phảng phất như đã qua thật lâu.
- Vậy ngày mai Tích Quân tỷ tỷ đi vương phủ cùng chúng ta đón mừng năm mới a, mọi người cùng một chỗ náo nhiệt thoáng một phát!
Khương Tư Nam có chút chờ đợi nói.
Diệp Tích Quân chần chờ một chút, cuối cùng vẫn chậm rãi gật đầu.
Hai người cứ như vậy đứng ở bên cửa sổ, nhìn ngoài cửa sổ bông tuyết mênh mông, nhìn xem trong Ngọc Kinh Thành nhà nhà đốt đèn lập loè, nhìn lên bầu trời bịt kín màn đen, đại địa hóa thành Bạch Ngọc,… nhìn xem hết thảy.
Khương Tư Nam giống như tâm có điều ngộ ra, tâm tình nhiều hơn một loại trầm ổn cùng tẩy luyện.
Từ Trân Bảo Các trở lại Võ Thành Vương Phủ, Khương Tư Nam liền trực tiếp ném Mộ Thần cho Lý Kim Long.
- Ta muốn biết tất cả tình hình của Càn Nguyên Tông, còn có tu vi, Linh khí, công pháp của Càn Nguyên Tông Đại trưởng lão, càng kỹ càng càng tốt!
Khương Tư Nam ném ra một câu, liền trở về Cảnh Long Viện, bắt đầu bế quan luyện chế Trúc Cơ Linh Đan.
Mà Lý Kim Long thì răng cười, mang theo Mộ Thần sắc mặt đại biến, đi làm việc của một chó săn trung thực.
Trong Hỏa Nguyên không gian, Long Hoàng đang thảnh thơi nằm ở trên Càn Khôn Lô, thình lình Càn Khôn Lô hào quang tỏa sáng, phụt lên khí lành, một cỗ hào quang sáng chói lập tức thiêu đốt, sợ tới mức toàn thân hắn khẽ run rẩy, vội vàng bay xa, sợ bị Bản Nguyên Chi Hỏa nhiễm phải.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...