Tạo Hóa Tiên Đế

- Đại ca đúng là tuệ nhãn như đuốc!

Tiểu hòa thượng hắc hắc cười khẽ nói:

- Đại ca hẳn đã biết, tầng thế giới thứ chín chính là thế giới thời quang, nơi đó thời gian hỗn loạn, là cấm địa, đồng thời cũng là nơi đặt hạch tâm của Hồng Mông Tạo Hóa tháp, nhưng sau khi Đế Nhất phá vỡ Vạn Giới trận đồ, chín tầng thế giới quay lại làm một, tầng thế giới thứ chín liền hóa thành dòng thời quang chi hà như trên!

- Thời quang chi hà?

Trong lòng Khương Tư Nam khẽ chấn, hắn tự nhiên biết hàm nghĩa của bốn chữ kia.

- Không sai, chính là thời quang chi hà! Lúc này quang chi hà vặn vẹo hỗn loạn, thời quang chi lực lại là cấm kỵ chi lực, dù là cường giả Chân Tiên cũng không cách nào chạm được, trước đó đã có mấy tên cường giả Chí Tôn tham muốn bảo vật, vọng đồ qua sông, cuối cùng triệt để tiêu tan trong thời quang chi hà!

Vương Vũ Thần khẽ thở dài nói, trong mắt đầy vẻ cảm khái.

- Không chỉ mỗi cường giả Chí Tôn, ngay cả Chân Tiên cũng dùng tiên khí dò đường, kết quả tiên khí đều bị thời quang chi hà tiêu tan, thế nên bây giờ chúng nhân đều đứng đây thúc thủ vô sách!

Đoan Mộc Hàn cũng mở miệng nói.

- Vậy chẳng phải đến giờ vẫn chưa ai có thể qua sông?

Khương Tư Nam thoáng sửng sốt, nếu đúng như thế, vậy nghĩa là còn chưa ai tiến vào trong tiên cung chín màu kia?

Thiên hà trước mắt cách tiên cung chỉ chừng khoảng vạn trượng, dù là cường giả Chí Tôn thì cũng chỉ cần nháy mắt là đến, vậy nhưng giờ này lại thành cấm khu với tất cả mọi người.

Hơn nữa, Khương Tư Nam còn biết, đó chính là nơi chạm đến cấm kỵ chi lực thời gian, căn bản không thể dùng cự ly không gian bình thường để định luận.


- Không gian ư?

Khương Tư Nam sững sờ, như chợt nghĩ đến điều gì, vừa nãy chẳng phải mình mới dung hợp không gian bản nguyên ư? Thế liệu thân thể mình có thể ngăn trở tiêu tan chi lực của thời quang bản nguyên không?

Khương Tư Nam thầm tự suy đoán trong lòng, nhưng vẫn không dám lập tức thử nghiệm ngay.

Vừa lúc đó, ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, hắn nhìn thấy vô số cường giả Chân Tiên đang đồng thời đi tới chỗ mình.

Khương Tư Nam thấy được người dẫn đầu chính là Mộ Dung Chân cùng Tổ Ma Đao, lập tức như chợt hiểu ra điều gì, nội tâm không khỏi trầm xuống.

- Khương Tư Nam, ta nghĩ ngươi hẳn biết cách làm sao để vượt qua thời quang chi hà, tiến vào trong tiên cung chín màu kia, đúng không?

Mộ Dung Chân nhàn nhạt nhìn Khương Tư Nam một cái, cười lạnh nói.

Lúc này,

Tất cả cường giả Chân Tiên ẩn ẩn hình thành một hình bán nguyệt vây quanh Khương Tư Nam, mà sau lưng Khương Tư Nam thì chính là thời quang chi hà thần bí đang tán phát ra dị tượng.

Ánh mắt Khương Tư Nam chợt lóe, nhàn nhạt nói:

- Mộ Dung Chân Tiên nói đùa, ngay chính các ngươi đều không cách nào vượt qua thời quang chi hà, thì ta làm sao biết được?

Chân Tiên yêu dị của Thần Tiêu Cung cũng cười lạnh một tiếng nói:


- Khương Tư Nam, chẳng lẽ ngươi cho rằng các vị Chân Tiên đại nhân đều là kẻ ngu cả ư? Bảy tầng đầu của Hồng Mông Tạo Hóa tháp vốn là của ngươi, như vậy ngươi tất đã được đến đế kinh truyền thừa của Thái Sơ Thiên đế, trong đế kinh nhất định ghi chép cách vượt qua thời quang chi hà, nếu thức thời thì mau mau giao ra đây!

Mộ Dung Chân cũng cười nhạt nói:

- Tư Nam, ngươi giao đế kinh ra đây, nếu các vị Chân Tiên vượt qua được thời quang chi hà, nhất định sẽ không thiếu lợi lộc cho ngươi! Đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.

- Giao ra đây đi! Ta không giết ngươi!

Côn Hoa Chân Tiên và tám đại Chân Tiên của Thái Sơ Thánh Địa cũng bước ra thành hình chữ nhất (一), trên người tán phát ra khí tức Tiên đạo vô cùng nồng nặc, lạnh lùng coi chừng Khương Tư Nam, phảng phất đang nhìn một con kiến hôi, chỉ bằng một lời liền có thể quyết định sinh tử của hắn.

Khương Tư Nam còn chưa nói chuyện, tiểu hòa thượng đã giận sôi gan.

- Mộ Dung Chân, Tổ Ma Đao, hai lão thất phu các ngươi còn biết xấu hổ không? Khương Tư Nam là đệ tử Khương Tộc, là đệ tử Thiên Đế Sơn, ngươi làm trưởng bối cánh nhiên lấy lớn ép nhỏ cướp đoạt bảo vật của tiểu bối? Thiên Đế Sơn thanh minh bao nhiêu năm nay, lại bởi bại loại như các ngươi mới ngày càng suy thoái!

Tiểu hòa thượng nhảy dựng lên, chỉ vào Mộ Dung Chân và Tổ Ma Đao, mắng to nói.

Lúc này, Cơ Huyền nãy giờ một mực trầm mặc không nói cũng cười khổ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì, hắn tuy có hảo cảm với Khương Tư Nam, hơn nữa tương giao giữa Khương Tộc và Cơ tộc cũng rất tốt, nhưng chuyện lần này hắn căn bản không quản được, thế nên chỉ có thể đứng trung lập.

- Tiểu lừa ngốc, ngươi tìm chết!

Nhãn thần Tổ Ma Đao chợt lóe, sát khí tứ xạ, một đạo đao mang hừng hực ngang trời mà đến, bổ thẳng lên đầu tiểu hòa thượng.

- A di đà Phật!


Vừa lúc đó, một đạo Phật hiệu hồn hậu vang lên, nháy mắt hóa thành một đạo chữ vạn (卐) màu vàng, chấn vỡ đạo đao mang kia.

Bốn vị Kim Cương Chân Tiên của Vạn Phật Tự đứng ra, thần sắc hờ hững nói với Mộ Dung Chân:

- Mộ Dung thí chủ, Tổ thí chủ, các ngươi đối phó Khương Tư Nam ta quản không nổi, nhưng nếu ra tay với Thiên Duyên, vậy đừng trách chúng ta không khách khí!

Thần sắc Mộ Dung Chân và Tổ Ma Đao đều chợt lóe, có phần biến ảo bất định, không ngờ được rằng thân phận tiểu hòa thượng này cánh nhiên thần bí đến thế, khiến cho bốn vị Kim Cương của Vạn Phật Tự phải ra tay.

Chẳng lẽ tiểu hòa thượng này là chuyển thế của vị đại năng Phật Môn nào đó?

Ở Tiên giới, Phật Môn là thế lực vô cùng khủng bố, Tây phương Linh sơn Đại Lôi Âm tự chính là Thánh Địa Phật Môn trong thiên hạ, uy chấn một phương, so với Lôi Âm Tự, Thiên Đế Sơn còn thua kém rất nhiều.

Cuối cùng, Mộ Dung Chân và Tổ Ma Đao đều hừ lạnh một tiếng, xem như tự nhận thua kém.

Khương Tư Nam ngưng lại đám người tiểu hòa thượng, nhàn nhạt nói:

- Chư vị cường giả Chân Tiên thực lực cường đại, tiểu tử tự nhiên không phải là đối thủ. Nhưng nếu tiểu tử nói trên người không có đế kinh truyện thừa, cũng không có ghi chép pháp môn qua sông, mấy vị Chân Tiên định làm thế nào? Chẳng lẽ thật sẽ ra tay với vãn bối?

Chân Tiên yêu dị của Thần Tiêu Cung cười lạnh nói:

- Có hay không không phải ngươi nói là được! Ta đề nghị, bắt tiểu tử này lại rồi sưu hồn đoạt phách, hết thảy liền rõ ràng, không cần phải đứng đây nói nhảm với hắn làm gì!

- Đồng ý!

- Đồng ý!

Vô số cường giả Chân Tiên, trừ mấy người thiểu số ra, đa phần đều lạnh lùng biểu thị đồng ý.


Ở trong mắt bọn họ, Khương Tư Nam chẳng qua là một tên tiểu bối thôi, nói giết thì giết, cần gì phải nói nhảm?

- Ha ha ha ha...

Khương Tư Nam đột nhiên cười lớn một tiếng, trong mắt đầy vẻ châm chọc, nói:

- Ta hiểu rồi! Cái gì mà tiên môn chính đạo, cái gì mà đại năng Chân Tiên, chẳng qua là một đám tiểu nhân lấy mạnh hiếp yếu thôi! Đừng nói trên người ta không có đế kinh truyện thừa? Dù có thì đã làm sao? Dựa vào cái gì mà ta phải giao cho các ngươi?

- Các ngươi... Xứng ư?

Thanh âm Khương Tư Nam vô cùng hồng lượng, lập tức khiến thần sắc tất cả chúng nhân đều hơi biến.

- Các ngươi... Xứng ư?

Bốn chữ này văng vẳng như tiếng chuông, nổ vang bên tai chúng nhân, ánh mắt vô số Chân Tiên đồng loạt trở nên băng lãnh.

Vô số cường giả Chí Tôn cũng nhìn Khương Tư Nam như nhìn người chết.

Trong lòng bọn họ đều toát lên một ý niệm, Khương Tư Nam đúng là không biết chết sống, lại dám trào phúng nhục mạ các vị Chân Tiên đại nhân, giờ thì chẳng còn ai cứu được hắn.

Khương Tư Nam chết chắc rồi!

Mà lúc này, chỉ có Đế Nhất vẻ mặt hờ hững nhìn sang, tịnh không bước lên, phảng phất mọi thứ chẳng liên quan gì tới hắn.

- Khương Tư Nam, ngươi tìm chết!

Nháy mắt, thanh âm Côn Hoa Chân Tiên trở nên vô cùng sâm hàn, sát cơ tràn khắp trong mắt hắn, tay vung lên, tức tốc chộp tới não đại Khương Tư Nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui