Ùng ùng!
Khi Khương Tư Nam đang chìm trong suy tư, cả tòa Thiên Kiếm Tiên Sơn bỗng nhiên bắt đầu run rẩy, phảng phất như có biến hóa kỳ dị nào đó phát sinh, có một loại kiếm ý vô cùng sắc bén bao phủ trong lòng mỗi người.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Ánh mắt Khương Tư Nam biến đổi, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, lộ ra thần sắc mừng rỡ.
- Sợ rằng... truyền thừa của Chủ nhân Thiên Kiếm đã hoàn thành sứ mạng truyền thừa!
Khương Tư Nam mỉm cười nói.
Ùng ùng!
Hư không hỗn độn trước mặt phảng phất như được phá vỡ, từng đạo thân ảnh trong nháy mắt rơi xuống bình đài trên đỉnh núi, trên mặt mọi người tràn đầy thần sắc thất kinh và nghi hoặc.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Bọn họ vốn đang ở trong cánh cửa kiếm đạo thứ chín, ra sức đi tới mục tiêu cuối cùng, nhưng ai có thể nghĩ đến đột nhiên xuất hiện đại biến cố, truyền tống tất cả bọn họ ra ngoài.
- Ta mới xông đến cửa thứ tư, đã bị truyền tống ra, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Ta cũng đến cửa thứ bảy, sắp sửa nhận được truyền thừa cuối cùng rồi, tại sao ta lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này?
- Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là đã có người chiếm được truyền thừa sao?
- ...
Mọi người nghị luận xôn xao, trong ánh mắt tràn đầy nghi ngờ và tức giận bất bình.
Trong chuyện này, người có sắc mặt khó nhìn nhất chính là ba người Quân Lâm, Lục Đạo thái tử và Hàn Tuyệt Mệnh, bọn họ đều đã xông đến cửa thứ chín, nhìn thấy sắp sửa phá quan, đi tới vùng đất truyền thừa cuối cùng, nhưng ai có thể nghĩ đến lại đột nhiên bị truyền đưa đến nơi này?
- Chúng ta xuất hiện ở chỗ này, chỉ có một nguyên nhân!
Trong ánh mắt Lục Đạo thái tử lóe lên phong mang, lạnh lùng nói:
- Đó chính là có người đã đến được nơi truyền thừa cuối cùng của Thiên Kiếm Tiên Sơn!
- Cái gì?
- Rốt cuộc là người nào?
Tất cả mọi người đều chấn động, bắt đầu nhìn về phía nhau, trong ánh mắt tràn đầy thần sắc hoài nghi.
Bọn họ cũng dần dần tin lời của Lục Đạo thái tử..., quả thật như thế, bọn họ từ trong khảo hạch bị truyền tống ra ngoài, chỉ có một lý do chính là đã có người chiếm được truyền thừa, vậy bọn họ tiếp tục khảo hạch cũng không có ý nghĩa gì.
Ánh mắt Quân Lâm chợt lóe, rơi xuống người Khương Tư Nam.
- Ta nhớ khi chúng ta xuất hiện trên đỉnh núi, ngươi đã ở chỗ này rồi! Tại sao ngươi lại ra sớm hơn chúng ta? Còn nữa Thiên Kiếm Tâm trên đỉnh đầu ngươi vì sao không thấy?
Giọng nói của Quân Lâm rất bình thản nhưng lại mang theo một vẻ chất vấn cao ngạo.
- Không sai, vì sao hắn lại xuất hiện ở đây sớm hơn chúng ta? Chẳng lẽ người nhận được truyền thừa chính là hắn sao?
- Hắn là ai vậy? Vì sao chưa từng nghe nói đến tên của hắn?
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Khương Tư Nam, nhỏ giọng nghị luận.
Ánh mắt Khương Tư Nam khẽ động, không ngờ đám người Quân Lâm lại biến mình thành đối tượng hoài nghi, nhất thời cười nhạt nói:
- Tại sao ta lại xuất hiện ở đây, Thiên Kiếm Tâm trên đỉnh đầu ta vì sao không thấy, quan hệ gì đến ngươi?
Giọng nói cao ngạo của Quân Lâm khiến trong lòng Khương Tư Nam chán ghét.
- Cái gì? Tiểu tử này lại dám chống đối Trung Tiên vương, chẳng lẽ chán sống rồi sao?
Có người không nhịn được lên tiếng, trong ánh mắt lộ ra vẻ hả hê.
Vừa lúc đó, Khương Tư Nam phát hiện Tôn Thần bị mình đánh bại, xuất hiện trong đám người, đi tới bên cạnh Quân Lâm, cung kính thi lễ.
- Chủ nhân, tiểu tử này chính là Khương Tư Nam, người chiếm được truyền thừa của Hồng Mông Tạo Hóa Tháp!
Tôn Thần nhỏ giọng nói với Quân Lâm.
- Cái gì?!
Trong nháy mắt ánh mắt Quân Lâm thay đổi, hắn vốn chỉ hoài nghi theo thói quen, nhưng không ngờ thiếu niên nhìn qua có chút thanh tú này lại chính là Khương Tư Nam, nhất thời khiến trong lòng hắn sinh ra chút suy nghĩ.
- Ngươi xác định? Không nhận lầm chứ?
Tôn Thần cung kính nói:
- Chủ nhân yên tâm! Tuyệt đối không nhầm, ta chính là bị tiểu tử này đả thương, hơn nữa hắn đã chính miệng thừa nhận!
- Tốt!
Quân Lâm lạnh lùng nói, trong ánh mắt nhìn về phía Khương Tư Nam đã tràn đầy sát cơ.
Khương Tư Nam vừa nhìn thấy Tôn Thần nhích tới gần Quân Lâm, mặc dù không nghe được hắn nói gì, nhưng từ thái độ cung kính của Tôn Thần cũng đã nhìn thấu có cái gì không đúng.
Xem ra Tôn Thần này thật sự là thủ hạ của Quân Lâm, tin tức Hồng Mông Tạo Hóa Tháp trên người mình hắn khẳng định cũng đã biết!
Vẻ mặt Khương Tư Nam nghiêm nghị, cũng bắt được trong ánh mắt Quân Lâm có một luồng sát cơ.
- Không đúng! Ngươi xem chúng ta còn thiếu một người!
Vừa lúc đó, ánh mắt Hàn Tuyệt Mệnh chợt lóe, lạnh lùng nói.
- Thiếu một người? Không sai, chính là thiếu một người, thiếu Đông Tiên Vương Vương Vũ Thần!
Có người thoáng sững sờ, nhưng ngay sau đó ánh mắt đảo qua một lượt, bốn vị tiểu tiên vương đều đang ở đây, nhưng chính là thiếu Đông Tiên Vương Vương Vũ Thần.
- Vương Vũ Thần đến hiện tại vẫn chưa xuất hiện, chẳng lẽ truyền thừa cuối cùng đang ở chỗ hắn?
Có người kinh hô, mọi người càng nghĩ càng thấy có lý.
- Xem ra truyền thừa cuối cùng thật sự rơi vào người Vương Vũ Thần rồi!
Trong ánh mắt Lục Đạo thái tử lộ ra vẻ không cam lòng.
Hắn tu luyện Lục Đạo Luân Hồi kiếm ý, vô cùng tự tin có thể giành được truyền thừa cuối cùng, nhưng không ngờ, cuối cùng lại không rơi vào trong tay mình.
Nhưng lúc này Quân Lâm đã không còn chú ý đến cái gọi là kiếm đạo truyền thừa, mà tất cả lực chú ý của hắn đều đặt trên người Khương Tư Nam.
Kiếm đạo truyền thừa của Thiên Kiếm Tiên Sơn mặc dù trân quý, nhưng so với Hồng Mông Tạo Hóa Tháp trên người Khương Tư Nam vẫn còn kém hơn một bậc.
- Tiểu tử, ta nghe nói ngươi giết thủ hạ của ta, còn sỉ nhục bọn hắn, chẳng lẽ ngươi thật sự không sợ chết sao?
Vóc người Quân Lâm thon dài, mái tóc dài xõa sau gáy, mặc dù thoạt nhìn khuôn mặt rất bình thường, nhưng cả người lại tản ra một loại quang mang làm cho người ta không dám nhìn gần, phảng phất như trung tâm của thiên địa, vô cùng cường đại.
Ánh mắt của hắn lạnh lùng nhìn Khương Tư Nam như một kẻ bề trên nhìn tôi tớ, phảng phất như một lời của hắn có thể quyết định sinh tử của Khương Tư Nam.
- Chủ nhân, chính là tiểu tử này đã đoạt rất nhiều kiếm nhai của chủ nhân, còn giết chết thủ hạ của chủ nhân, kính xin chủ nhân báo thù cho bọn họ!
Tôn Thần dõng dạc, chỉ vào Khương Tư Nam lớn tiếng nói.
- Cái gì? Tiểu tử này lại dám giết thủ hạ của Trung Tiên vương? Hắn thật là ăn tim gấu gan báo rồi, hôm nay xem ra không ai có thể cứu được hắn!
Có người kinh hô, ánh mắt giống như nhìn người chết nhìn Khương Tư Nam nói.
- Không sai! Trung Tiên vương chính là người mạnh nhất trong năm vị tiểu tiên vương, bốn vị tiểu tiên vương khác đều yếu hơn một bậc, tiểu tử này thật không biết sống chết!
Có người phụ họa nói.
Khương Tư Nam khẽ cau mày, xem ra Quân Lâm quả nhiên biết thân phận của mình, không tính toán dễ dàng bỏ qua cho mình như vậy.
Nhưng nếu hắn biết trên người mình có Hồng Mông Tạo Hóa Tháp, chẳng lẽ hắn cho rằng có thể dễ dàng bắt mình như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...