Lúc này Tôn Thần thoạt nhìn hết sức chật vật, toàn thân máu tươi đầm đìa, phảng phất như bị kiếm quang chi chít cắt trúng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
- Làm sao có thể? Làm sao ngươi có thể đánh bại ta? Ta không tin, ta không tin...
Nhìn đám người xung quanh, nhìn thân ảnh lãnh đạm của Khương Tư Nam trên chín tầng trời, phảng phất như có thứ gì đâm vào trái tim Tôn Thần đau nhói, đột nhiên hắn khẽ ngửa đầu, tóc dài bay múa, trên mặt tràn đầy thần sắc vô cùng điên cuồng.
- Tất cả mọi người lên cho ta, giết hắn!
Tôn Thần đột nhiên nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Khương Tư Nam, sau đó cả người giống như bị thiêu đốt, huyết khí cả người xông lên trời, một luồng lực lượng thần bí bắt đầu thức tỉnh, lao đến hướng Khương Tư Nam.
- Sát!
- Giết!
Tất cả mười mấy tên thủ hạ của Tôn Thần đều bỏ qua đám người Mộng Thương Sinh, mắt người nào cũng đỏ ngầu, mặt đầy sát cơ lao đến hướng Khương Tư Nam.
- Thật là không biết tự lượng sức mình!
Trong ánh mắt Khương Tư Nam lộ ra một tia lãnh mang, cả người hắn giống như một thanh thần kiếm xông lên trời, kiếm quang mênh mông vô cùng, lượn lờ từng vòng nước xoáy, như lôi long rừng rực lao xuống.
Rầm rầm rầm!
Trên người Tôn Thần huyết quang sôi trào, phảng phất như ẩn chứa một loại lực lượng tà ác mà tịch diệt, vô số kiếm quang nứt vỡ đánh xuống gần người Khương Tư Nam.
Cả người hắn phảng phất như hiện lên từng mảnh lân giáp màu đen dữ tợn, hắc khí dào dạt, trong ánh mắt sát cơ giống như thực chất, trở nên hắc ám.
- Chiến đấu cận thân, ngươi không phải đối thủ của ta!
Chiến ý của Khương Tư Nam bốc lên trời, cả người giống như sôi trào, tinh thần phấn chấn như long, mỗi một quyền cước đều bén nhọn vô cùng.
Cận chiến là chiến đấu Khương Tư Nam am hiểu nhất, dựa vào thân thể vô cùng biến thái của hắn, cho dù là Chí Tôn cường giả đánh giết gần người hắn cũng sẽ bị hắn mạnh mẽ đuổi giết.
Sau khi Tôn Thần biến thành một loại hình thái khác, chiến lực cũng đột nhiên tăng nhiều, nhưng so với thân thể vô địch của Khương Tư Nam vẫn còn cách biệt.
Ầm!
Khương Tư Nam quyền ra như kiếm, kiếm quang dào dạt, trong nháy mắt xuyên qua vô số hắc quang, trực tiếp băng liệt lân giáp màu đen trên người Tôn Thần, huyết quang bay tán loạn.
Ầm!
Mười mấy thủ hạ của Tôn Thần cũng xông lên, trên đầu mỗi người đều có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng sáng chói, các loại kiếm đạo pháp tắc, toàn bộ ầm ầm mãnh liệt đánh về phía Khương Tư Nam.
Nhưng, hiện tại dưới loại tình huống pháp tắc kiếm đạo bén nhọn này, Khương Tư Nam nhìn vẫn thấy rất thô sơ, tràn đầy sơ hở, giữa bọn chúng cũng không có bất kỳ liên hệ và phối hợp nào.
Vù vù vù!
Từng đạo kiếm quang nước xoáy ngang trời bao phủ mà đến, những pháp tắc kiếm đạo biến kiếm quang mãnh liệt lần lượt bị ma diệt, cuối cùng kiếm ý trong kiếm quang nước xoáy cuồn cuộn, như Thiên Ngoại Phi Tiên, sáng chói rực rỡ đến cực hạn.
Phụt Phụt!
Huyết quang hiện ra, trong nháy mắt bốn năm tên thủ hạ của Tôn Thần bị kiếm quang chém giết, huyết nhục bay ngang.
- Ha ha ha... Đừng để đại ca một mình độc chiến, chúng ta cũng lên! Giết bọn khốn khiếp này!
Hòa thượng vuốt cái đầu trọc bóng loáng của mình cười phá lên, trên mặt tràn đầy vẻ háo chiến, trong nháy mắt vọt lên chín tầng trời, quanh thân là đạo đạo phật quang, hóa thành kiếm quang thanh tịnh như ngọc lưu ly, ngang trời mà đến.
Mộng Thương Sinh và Đoan Mộc Hàn nhìn nhau, theo sát hòa thượng, đánh tới đám đối thủ Tôn Thần còn lại.
Ầm!
Kiếm quang cuồn cuộn, hòa thượng khống chế Phật quang kiếm quang, kiếm ý của Mộng Thương Sinh cuồn cuộn như thiên địa mênh mông, kiếm hắc ám của Đoan Mộc Hàn lạnh lùng, đồng thời xung phong lao đến, chiến ý của ba người bọn họ cuồn cuộn, mặc dù đám cường giả Tôn Thần còn lại đều có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng, nhưng làm sao có thể là đối thủ của bọn họ?
Phụt Phụt Phụt!
Huyết quang không ngừng lóe lên trong hư không, bản thân đám thủ hạ của Tôn Thần đã bị Khương Tư Nam hù dọa cho mất mật, thực lực toàn thân đã giảm hơn phân nửa, rất nhanh bỏ mạng trong tay ba người hòa thượng.
Ầm!
Khương Tư Nam và Tôn Thần không ngừng va chạm trong hư không, thần quang bộc phát, Tôn Thần vẫn bị Khương Tư Nam áp chế, lân giáp cả người đều đứt gãy, máu tươi đầm đìa, thoạt nhìn hết sức chật vật.
Còn Khương Tư Nam giống như một con giao long ra biển, cả người kim quang sáng chói, tung hoành vô địch, quyền mang như Thông Thiên Thần Kiếm, nhất là sau khi Khương Tư Nam lĩnh ngộ thủ hộ kiếm ý, mười bông hoa sen trên đầu hắn càng phát ra ánh sáng chói mắt, phảng phất như có thứ gì sắp từ trong đó lao ra.
Ầm!
Trước ngực Tôn Thần nhất thời vang lên tiếng răng rắc, xương sườn vỡ vụn, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đột nhiên bị một quyền của Khương Tư Nam đánh bay hơn ngàn trượng, đập vào một tòa núi lớn phía dưới.
- Ngươi đi đi! Ta và ngươi không thù không oán, ta không muốn giết ngươi!
Khương Tư Nam nhìn Tôn Thần nằm phía dưới đang nghiến răng nghiến lợi, bình tĩnh nói.
Sau khi lĩnh ngộ được thủ hộ kiếm ý, sát ý trong lòng Khương Tư Nam ngược lại tiêu tán, rốt cuộc vẫn là hắn đoạt được kiếm của Tôn Thần xui xẻo, hôm nay dù sao cũng đã hung hăng đánh hắn một trận, không cần phải giết hắn nữa.
- Khương Tư Nam, ngươi chờ đó cho ta! Món nợ này sẽ có người tính sổ với ngươi!
Bị Khương Tư Nam tàn nhẫn đánh một trận, Tôn Thần rút cuộc cũng trấn tĩnh lại, biết hảo hán không ngại thiệt thòi trước mắt, hung hăng trợn mắt nhìn Khương Tư Nam, sau đó đột nhiên xoay người bay về hướng Thiên Kiếm Tiên Sơn.
- Đại ca, ngươi không sao chứ?
Đoan Mộc Hàn và hòa thượng bay tới, vẻ mặt ân cần hỏi han.
- Yên tâm, ta không sao! Hôm nay ta đã lĩnh ngộ được thủ hộ kiếm ý, có lẽ thời khắc chân chính viên mãn như một, ngưng tụ ra Thiên Kiếm Tâm màu tím cũng không quá xa!
Khương Tư Nam khẽ mỉm cười nói.
- Nhưng có lẽ may mắn có cống hiến của tên Tôn Thần xui xẻo, bằng không chúng ta muốn nhận được mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng cũng không dễ dàng như vậy!
Mộng Thương Sinh cũng cười nói, sau khi giết mười mấy tên thủ hạ của Tôn Thần, bọn họ rất dễ dàng gộp đủ mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng.
Đám người chung quanh vừa hâm mộ vừa ghen tỵ nhìn đám người Khương Tư Nam, sau khi giết đám thủ hạ của Tôn Thần, Thiên Kiếm Tâm của bọn họ tự nhiên cũng đã thành vật trong túi của đám người Khương Tư Nam, nếu như không phải kiêng kỵ chiến lực của đám người Khương Tư Nam, chỉ sợ đã sớm xông lên cướp đoạt rồi.
- Đồng tử tán tài mà chúng ta gặp phải thật ra cũng không ít, tên Tôn Thần xui xẻo này cũng coi như một người trong số đó!
Ngao Hinh Nhi lộ ra hai chiếc răng nanh, cười khanh khách không ngừng.
Khương Tư Nam vốn nghĩ đến cái gì, nhưng thần sắc của hắn bỗng nhiên chấn động, tất cả đám người Mộng Thương Sinh, hòa thượng và Đoan Mộc Hàn thần sắc cũng chấn động, mọi người nhìn nhau, tất cả đều thấy được vẻ kích động trong ánh mắt của nhau.
Bởi vì vừa rồi, trong đầu bọn hắn đồng thời xuất hiện một tin tức.
Đó chính là tồn tại thần bí ban đầu truyền thụ cho bọn họ tin tức về Thiên Kiếm Tiên Sơn, giờ khắc này lại truyền tới một tin tức: khảo hạch Truyền thừa cuối cùng của Thiên Kiếm Tiên Sơn sẽ được mở ra đem ở ba ngày sau trên ngọn núi của Thiên Kiếm Tiên Sơn, người có mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng mới có cơ hội tham dự khảo hạch cuối cùng!
- Lại đòi mười viên Thiên Kiếm Tâm màu vàng? Cũng may chúng ta gặp được một công tử coi tiền như rác!
Hòa thượng chớp mắt, có chút khiếp sợ nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...