Thiên Mặc cũng không có trở về đan các liền mà là chọn vào một trà lâu. Trà lâu, tu sĩ ra vào liên tục, thêm một người như Thiên Mặc cũng không có ai để ý, tất nhiên là do hắn đã dịch dung rồi. Hắn ngồi xuống cái bàn cạnh cửa sổ, gọi một chén linh trà.
Đúng lúc này, ở phía sau lưng Thiên Mặc lại có tiếng của hai tu sĩ tán gẫu:
- Chỉ còn hai tháng nữa là Linh Sa bí cảnh mở ra rồi, năm trăm năm mới mở ra một lần.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
- Ngươi quan tâm làm gì, tán tu không chỗ dựa như chúng ta muốn bước vào Linh Sa bí cảnh căn bản là nằm mơ.
Người nói câu này là một nam tu áo da thú.
- Tại hạ Mặc Hy, chào hai vị đạo hữu. Vừa nãy hai vị có nói tới Linh Sa bí cảnh là thế nào a?
Người này chính là Thiên Mặc, trong hiểu biết của hắn thì bí cảnh thường có nhiều tài nguyên tu luyện, hắn phải tranh thủ tiến vào trong đó để tầm tài. Không biết thì thôi, đã biết rồi thì không thể bỏ qua.
Hai tu sĩ này thấy người lạ tiến tới liền cảnh giác, nhất là khi họ không xem thấu tu vi của người tu sĩ tên Mặc Hy này. Ở đâu cũng thế, tự nhiên có người lạ tới bắt chuyện thì ai mà không cảnh giác.
Thiên Mặc vừa nhìn liền biết ý nghĩ của hai người. Hắn cười nhẹ, ngồi xuống ghế:
- Tiểu nhị, lấy 3 chén Vân Lục trà.
Hai tu sĩ nghe vậy liền sáng mắt, Vân Lục trà có thể nói là cực phẩm linh trà trong thị trấn nhỏ này, một chén cũng mất mấy trăm linh ngọc thượng phẩm, không phải ai cũng có thể uống được. Sở dĩ đắt như vậy vì Vân Vụ trà rất khó lấy được, uống vào có thể thanh lọc kinh mạch, bổ sung nguyên khí, người thường uống một chén cũng có bách bệnh hóa không. Hai tu sĩ này là tán tu, tu vi kết nguyên như vậy muốn thường xuyên uống Vân vụ trà căn bản là khó khăn, đâu phải ai cũng Thiên Mặc, tán tu mà linh ngọc lại dư dả. Tất nhiên là dư dả so với tán tu khác chứ với hắn thì không.
Rất nhanh, hai chén Vân vụ trà thơm ngát được đưa lên. Hai tu sĩ này hít sâu vào một hơi, trên khuôn mặt không khỏi biểu hiện ra thỏa mãn.
- Mặc Hy đạo hữu, chẳng lẽ đạo hữu không biết chuyện Linh Sa bí cảnh sao?
Tu sĩ có giọng nói khàn khàn kia là người tỉnh táo nhất, đứng dậy ôm quyền chào hỏi Thiên Mặc.
- Xin được chỉ giáo!
Thiên Mặc lại một lần ôm quyền. Tu sĩ kia hớp một ngụm Vân vụ trà rồi nói:
- Phê quá, trà ngon vl. Ta cũng không có biết quá nhiều, đại khái Linh Sa bí cảnh là một bí cảnh năm trăm mở một lần, nằm ở rìa phía Nam vùng Vạn Thụ, được phát hiện lâu rồi. Trong vòng năm trăm năm thì bí cảnh sẽ được một siêu cấp trận pháp thiên nhiên ẩn nấp, lại còn có trận pháp của ba đại tông môn là Thiên Đan tông, Nhất Kiếm Tông, Vô tình môn đảm nhiệm bao bọc bên ngoài, nhất thiết phải có ngọc bài do ba tông môn này phát ra mới có thể tiến vào Linh Sa bí cảnh. Ngoài ra tu sĩ muốn vào trong bí cảnh phải có độ tuổi dưới một trăm.
Tu sĩ này nói xong lại nhấp một chén trà. Thiên Mặc đợi một chút cho đầu óc tiêu hóa hết số thông tin vừa nãy rồi lại lên tiếng:
- Trong Linh Sa bí cảnh có nhiều thứ tốt lắm sao?
Tu sĩ áo xám ngồi một bên nghe hắn hỏi vậy liền nhảy vào:
- Còn phải nói, Linh Sa bí cảnh nghe nói là một không gian bí cảnh, rất rộng lớn, rộng bao nhiêu không biết nhưng cho đến hiện tại thì chưa có ai đến được phạm vi ranh giới của nó. Bên trong nghe nói linh khí rất nồng đậm, quy tắc cũng khá đầy đủ hơn bên ngoài. Đặc biệt là trong đó có rất nhiều linh thảo quý, tài liệu luyện khí đầy mặt đất, ở bên trong tu luyện quả là sung sướng.
Nói xong tu sĩ này còn hiện ra vẻ mặt ao ước.
- Linh Sa bí cảnh là do ba đại tông môn kia phát hiện ra sao?- Thiên Mặc lại tiếp tục hỏi.
- Không hoàn toàn, dù sao thời gian đã lâu, thông tin không còn chính xác nữa nhưng nghe nói là do bốn người cùng phát hiện ra Linh Sa bí cảnh, ba người trong đó là ba tổ sư của ba đại môn phái nói trên.
Lần này là tu sĩ có giọng khàn khàn nói ra.
- Nói như vậy chẳng phải sẽ chỉ có đệ tử của ba môn phái kia mới được đi vào bí cảnh sao?
Thiên Mặc thắc mắc.
- Không đâu, số danh ngạch tiến vào trong Linh Sa bí cảnh là mười nghìn. Mà chín nghìn danh danh ngạch còn lại sẽ phát ra cho các tu sĩ bên ngoài, tức là số tán tu. Các tông môn đó luôn luôn thu nạp đệ tử mới, biết đâu trong số tán tu đó sẽ là một vị đệ tử tương lai đâu nè, dù sao cũng phải tạo ra một sự cân bằng.
Thiên Mặc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau quay sang nhìn nam tu áo da thú hỏi:
- Vậy tại sao vừa nãy vị đạo hữu này lại nói là tán tu không thể đi vào Linh Sa bí cảnh a?
Nam tu này nghe Thiên Mặc hỏi như vậy liền cười khổ nói:
- Mặc Hy đạo hữu này, ngươi thật nghĩ rằng một nghìn danh ngạch kia sẽ hoàn toàn rơi vào tay tán tu sao? Ngươi ngây thơ quá rồi. Ba đại tông môn sẽ có bao nhiêu đệ tử chứ, ba nghìn danh ngạch sẽ không bao giờ thỏa mãn cho họ, vì vậy một số đệ tử ra ngoài tranh đoạt danh nghạch tán tu, dù cho cao tầng tông môn có biết cũng không nói gì, nhưng là ít ra họ vẫn có một cái luật ngầm là chỉ lấy đi tối đa năm trăm danh nghạch. Năm trăm danh nghạch còn lại, Mặc đạo hữu nghĩ ta có thể lấy một cái trong đó sao? Muốn tranh đoạt danh nghạch tiến vào Linh Sa bí cảnh phải quyết đấu lôi đài, người nào có thể liên tiếp thằng mười hiệp mới lấy được một danh ngạch. Mà tán tu dù nhiều, nhưng không phải ai cũng có thể dưới trăm tuổi mà có tu vi cao, chỉ là tán tu có tu vi huyền nguyên dưới trăm tuổi không nhiều nhưng cũng khá rồi, ta chỉ là một kết nguyên cỏn con, làm sao mà đi tranh đoạt danh nghạch a. Không chỉ như vậy, sau khi lấy được danh nghạch tán tu, lại còn phải tìm cách giữ lại thật tốt a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...