Thiên Mặc kích động, chỉ cần tìm ra trung tâm cấm chế của pháp bảo thì việc luyện hóa chỉ là thời gian mà thôi. Tất nhiên là còn phải vượt qua ngăn cách trận bên ngoài đã.
Nghĩ vậy, Thiên Mặc liền quét thần niệm vào trận pháp, tìm cách phá trận. Còn tên quỷ tu thì rất muốn chạy đi nhưng không dám nên đứng một bên đợi.
Thiên Mặc lúc này lại vui mừng tột độ, trận pháp này là một trận pháp cao minh, phức tạp. Chỉ là khi thần niệm của hắn tìm cách phá trận lại dường như là trận pháp này đang chỉ dẫn cho hắn vậy, nếu như thế này thì chắc chắn sau khi phá được trận pháp này thì trình độ trận pháp của sẽ bước thêm một bước xa.
Ba ngày sau, Thiên Mặc thu thần niệm lại, đúng như dự đoán, trình độ trận pháp của hắn đã được tăng lên, lúc này hắn đã là một ngũ phẩm trận vương. Trận pháp này thực sự là quá cao minh, Thiên Mặc tin tưởng bằng vào bản sự của hắn mà muốn bày ra trận pháp này chính là nằm mơ. Chỉ là, lúc này hắn không cần bố trí mà là tìm cách đi qua trận pháp, như vậy sẽ dễ hơn nhiều.
Ngay lúc Thiên Mặc định bước vào trong thì lại cảm nhận được một lực trùng kích, muốn trùng kích hắn ra khỏi nơi này. Thiên Mặc kinh hoảng nhìn qua tên quỷ tu bên cạnh thì cũng nhận được một ánh mắt ngạc nhiên, tất nhiên là nó cũng đang nhận lực trùng kích như hắn. Lực lượng trùng kích càng lúc càng mạnh, dường như cái pháp bảo này muốn ném hắn ngoài. Chẳng lẽ pháp bảo này thông linh rồi? Thiên Mặc suy đoán rồi ngay lập tức vứt bỏ suy đoán này ngay, vì thần niệm của hắn đã mơ hồ thấy được cái bóng mơ hồ của một tu sĩ bên kia trận pháp. Tu sĩ kia mặc áo đen, sau lưng đeo một thanh kiếm không vỏ màu đỏ như máu, tu sĩ không cất pháp bảo vào nhẫn mà lại đeo trên lưng như thế thì quả thật hiếm thấy. Nhưng điều đó lúc này không quan trọng, điều quan trọng ở đây là tu sĩ đó đã đến trước Thiên Mặc hắn và luyện hóa pháp bảo này rồi, lực trùng kích này là do tu sĩ đó tạo ra để đuổi tất cả tu sĩ và quỷ tu ở bên trong pháp bảo ra ngoài.
"Không ngờ người này lại không giết mọi người ", Thiên Mặc lẩm bẩm, chữ "người" vừa rớt xuống thì thân ảnh của hắn đã mất tại chỗ rồi, quỷ tu bên cạnh cũng biến mất theo.
Tất nhiên là không chỉ Thiên Mặc và quỷ tu đó mà toàn bộ tu sĩ cùng quỷ tu trong không gian này cùng lúc bị truyền tống ra ngoài.
Lúc Thiên Mặc cảm nhận được đôi chân hắn chạm đất thì đã ra bên ngoài rồi, có rất nhiều tu sĩ cũng đã bị truyền ra ngoài. Thiên thạch kia vẫn ở đó, rất nhanh thì nơi này đã xuất hiện hơn một ngàn tu sĩ cùng vài trăm quỷ tu.
- Chuyện gì xảy ra?
- Tại sao chúng ta lại ra ngoài?
- Ta làm sao biết!
- Ồ, thần niệm khôi phục rồi
Những tên tu sĩ vừa ra liền lục tục nói chuyện, chỉ là cũng không có ai có ý định vào trong nữa. Nhưng rất nhanh, họ lại thấy mấy tên quỷ tu đứng đó.
- Hừ, tên quỷ tu này lúc nãy đánh lén ta. Lúc đó thần niệm của ta bị phong bế nên mới bị ngươi hành, bây giờ thì ngược lại rồi!
- Ha ha, trời cũng giúp ta rồi, tên quỷ tu ngươi lúc ở bên trong giết chết đạo lữ của ta, ta phải liều mạng với ngươi!
- Á, ngươi đánh ta?
- Xin lỗi ta chỉ muốn đập tên quỷ tu kia thôi!
- Hừ, xin lỗi là được sao? Ngươi tới đây, ta phải đánh ngươi!
Cuối cùng nơi này lại trở thành một nơi hỗn chiến, chân nguyên, pháp thuật tung tóe. Thiên Mặc cùng rất nhiều người khác nhanh chóng chạy ra ngoài để tránh trận hỗn chiến này.
Đúng lúc này, pháp bảo hình thiên thạch kia lại biến mất, để lại một cái hố lớn. Và trên trường lại nhiều thêm một người. Thiên Mặc luôn chú ý tới cái thiên thạch đó nên hắn là người đầu tiên phát hiện ra điều này. Mà người vừa mới xuất hiện kia cũng không khiến hắn ngạc nhiên, bởi đó là chủ nhân mớ của pháp bảo thiên thạch, tu sĩ áo đen đeo thanh kiếm đỏ trên lưng. Tu sĩ không để pháp bảo vào trữ vật đồ mà lại đeo trên lưng như thế thật hiếm thấy.
Như cảm giác được điều gì đó, tu sĩ đeo kiếm quay lại, nhìn về phía Thiên Mặc, khuôn mặt cùng đôi mắt người này đều không mang biểu tình gì. Sau đó, người này lại nhìn vào đám nhân - quỷ hỗn chiến, vẫn khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, lấy ra một phi thuyền rồi bay đi.
Thiên Mặc thu hồi ánh mắt, vừa rồi người kia nhìn sang hắn nhưng cũng không biểu lộ cảm xúc gì, tĩnh lặng như mặt hồ không gió vậy, Thiên Mặc cam đoan là người đó biết hắn là kẻ đã phát hiện ra mình là người đã luyện hóa pháp bảo thiên thạch này.
Thiên Mặc có thể cảm nhận được mùi huyết tinh cùng sát khí mạnh mẽ của cả cây kiếm và trên người tu sĩ đó tản mạn ra, nhưng điều làm Thiên Mặc ngạc nhiên là hắn còn có thể cảm nhận được luồng chính khí trên người tu sĩ nọ, còn thực lực của kẻ đeo kiếm đó thì Thiên Mặc nhìn không thấu nhưng chắc chắn là mạnh mẽ hơn hắn nhiều lắm.
Mà cho dù thực lực tu sĩ đó có kém hơn hắn thì hắn cũng không có làm ra chuyện giết người đoạt bảo, mỗi người có cơ duyên, pháp bảo thiên thạch đó được người ta luyện hóa đi rồi thì là của người ta, hắn không nghĩ cũng không làm ra chuyện này. Lại nói, tu sĩ này vẫn là một người có nguyên tắc, nếu gặp phải kẻ khác luyện hóa thành công thiên thạch pháp bảo kia thì chưa chắc sẽ tha mạng cho tu sĩ bên trong không gian, Thiên Mặc hắn coi trọng vẫn là những tu sĩ có tính cách như vậy.
Tuy nhiên, Thiên Mặc có điều thắc mắc là ở đây cũng có nhiều người phát hiện ra việc thiên thạch biến mất và tu sĩ đeo kiếm xuất hiện đột ngột kia, chỉ cần không phải kẻ ngu thì cũng biết chuyện biến cố của thiên thạch đó liên quan tới tu sĩ đeo kiếm nhưng không có ai bước ra cản lại. Thiên Mặc không tin là ai cũng giống như hắn, ở thế giới tu chân này, lấy oán báo ân không hiếm, dù lả tu sĩ đeo kiếm đó có tha cho những người ở đây thì cũng không đồng nghĩa với việc người khác không để ý đến pháp bảo thiên thạch do tu sĩ đeo kiếm luyện hóa. Chỉ là Thiên Mặc cũng không thấy ai bước ra cản lại cả, cho đến khi bóng phi thuyền của tu sĩ đeo kiếm mất hút thì mới có người lên tiếng:
- Người vừa nãy là lão đại của Tứ huynh kiếm huyết?
- Đúng vậy, không sai đâu, ta đã từng thấy qua vị tiền bối kia rồi!
Thiên Mặc nghe thấy vậy liền nổi lên sự tò mò, không ngờ ngược này lại nổi tiếng như vậy. Hắn liền tới gần một nam tu kim đan sơ kì có mặt rỗ gần đó ôm quyền nói:
- Vị đạo hữu này, huynh biết về vị tiền bối đeo kiếm đỏ kia sao?
Nam tu này thấy có người lạ tới liền nổi lên đề phòng, khi hắn không nhìn ra được tu vi của Thiên Mặc liền càng đề phòng hơn, có lẽ đây là một vị tiền bối thực lực cao, nam tu suy nghĩ như vậy nhưng người ta đã gọi mình là đạo hữu rồi, bây giờ mà gọi người ta là tiền bối cũng không thích hợp, nghĩ vậy nam tu liền ôm quyền trả lời:
- Đạo hữu không biết Thiên Huyết tiền bối sao?
- Nói đùa, nếu ta biết còn hỏi đạo hữu làm gì?
Thiên Mặc hắn cũng chỉ bắt đầu bước ra con đường tu chân mấy năm trước thôi, mà đa phần thời gian lại để tu luyện nên nhiều thứ không biết cũng bình thường.
Nam tu mặt rỗ lắc đầu nói:
- Vị tiền bối vừa rồi chính là có đạo hiệu là Thiên Huyết. Là lão đại của Tứ huynh kiếm huyết, Tứ huynh kiếm huyết là bốn huynh đệ ruột. Cả bốn đều sử dụng kiếm, lần lượt lấy đạo hiệu là Thiên Huyết, Địa Huyết, Huyền Huyết, Hoàng Huyết. Tứ huynh kiếm huyết cùng gia nhập Nhất Kiếm tông, là tông môn mười sao duy nhất của vùng Vạn Thụ chúng ta đó, đừng nói là đạo hữu cũng không biết Nhất Kiếm tông nha.
Thiên Mặc cười cười, Nhất Kiếm tông này hắn cũng nghe qua một chút, là tông môn mà có đa số đệ tử đều dùng kiếm. Nam tu mặt rỗ lại nói tiếp:
- Mười mấy năm trước họ đều có tu vi là huyền nguyên sơ kì, còn bây giờ thì không biết. Ta còn nghe nói mỗi người trong bốn huynh đệ bọn họ đều có khả năng vượt cấp giết địch, có lần bốn huynh đệ họ liên thủ với nhau, dùng tu vi huyền nguyên sơ kì mà giết chết một vị kết anh sơ kì, khả năng dùng kiếm của bốn người đều rất cao thâm, đến cả tông chủ của Nhất Kiếm tông cũng phải tán thưởng nhiều lần.
Nam tu mặt rỗ nói tới đây lại dừng một chút như để lấy hơi rồi lại tiếp tục:
- Bốn huynh đệ Thiên Huyết nổi tiếng không chỉ bởi vì những nguyên nhân đó mà còn tính cách của họ. Cả bốn đều chính trực, không thích làm chuyện giết người vô tội, làm việc công bằng, không thích ganh đua. Họ không thích trêu chọc ai, cũng không thích ai trêu chọc mình, nếu để họ phải rút kiếm trên lưng ra thì chứng tỏ họ muốn giết người, còn như bình thường họ chỉ sử dụng kiếm khác. Bốn người họ rất có uy tín trong giới tu sĩ tầm trung, chỉ là tính cách của cả bốn huynh đệ khá là lạnh lùng nên ít bằng hữu. À, đúng rồi, còn nữa, bốn huynh đệ họ đeo kiếm trên lưng không ai biết nguyên do, nghe nói từ khi cả bốn bắt đầu tu luyện thì đã đeo kiếm trên lưng rồi. Lão đại Thiên Huyết đeo kiếm đỏ như máu, lão nhị đeo kiếm đen như hắc ám, lão tam đeo kiếm màu vàng, lão tứ đeo kiếm màu bạch kim.
Nói tới đây nam tu lại im lặng, ý muốn nói là đã hết rồi. Thiên Mặc ôm quyền đa tạ rồi lui ra phía sau đoàn người, lấy ra phi thuyền bay về phía thị trấn. Sau khi nghe nam tu mặt rỗ nói cũng không cho là hắn khoa trương chút nào, cho dù thực lực hay tính cách. Hắn cũng hiểu tại sao mấy người kia không dám đứng ra chặn lại tu sĩ đeo kiếm, ở đây tu sĩ thực lực cao nhất cũng không quá tu vi kết anh, làm gì có gan cướp đồ người ta.
- Tứ huynh kiếm huyết Thiên Huyết sao? Lần sau nếu có duyên gặp phải tìm cách nói chuyện một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...