- Ngô chấp sự, ta đến giao nhiệm vụ, đây là biên nhận.
Trong đại điện Tông môn, Diệp Chân đi đến trước mặt Ngô lão chấp sự chuyên quản nhiệm vụ tông môn, đưa lên biên nhận của Thải Y Tiên Tử nói.
- Tốt, lão phu xem cho ngươi...
Vừa mới ngẩng đầu, Ngô lão chấp sự nhìn thấy Diệp Chân, âm thanh lập tức dừng lại.
- Ta nhớ tiểu tử ngươi tiếp nhiệm vụ do Thải Y Tiên Tử ban bố, nhanh như vậy liền hoàn thành? Không phải ngươi muốn gạt lão phu đó chứ?
Ngô lão chấp sự kinh ngạc.
- Đây là biên nhận, ngài nhìn một cái!
Ngô lão chấp sự tiếp nhận biên nhận do Diệp Chân đưa tới, nhìn lướt qua, lại thất thần.
- Là thật, ngươi thực sự hoàn thành? A tiểu tử, nói một chút, Hoa Ly của Thải Y Tiên Tử rốt cuộc bị bệnh gì vậy? Hơn một tháng này từ trưởng lão, cho tới đệ tử ngoại môn nội môn đều không chữa khỏi, ngươi trị như thế nào vậy?
- Ngô chấp sự, ngươi trước tiên cho ta điểm cống hiến đi.
Diệp Chân vừa cười vừa nói.
- Đưa ngọc bài thân phận đây.
Diệp Chân đưa ra ngọc bài thân phận, trong tay Ngô chấp sự lóe lên linh quang, liền xong việc.
- Tốt rồi, đã cho ngươi năm trăm điểm cống hiến, Hoa Ly kia rốt cuộc bị bệnh gì vậy, ngươi nói xem?
- Cái này, bí mật.
Diệp Chân mỉm cười, cầm ngọc bài thân phận của mình, quay người rời đi, chỉ để lại Ngô lão chấp sự ở nơi đó dựng râu trừng mắt.
- Tiểu tử hỗn trướng này, chơi thần bí gì chứ, vậy mà không nói cho lão phu, thật là tức chết lão phu...
Diệp Chân mới vừa đi ra đại điện tông môn, một bóng người từ trên trời giáng xuống, chặn đường đi của Diệp Chân.
- Diệp Chân, Hoa Ly của Thải Y rốt cuộc là bị bệnh gì, sao ngươi có thể chữa khỏi cho Hoa Ly vậy?
Phiền Sở Ngọc chắn ở trước mặt Diệp Chân.
Diệp Chân lại lộ ra biểu lộ khổ sở.
- Phiền sư huynh, cái này thực sự không thể nói.
- Không thể nói?
Phiền Sở Ngọc nhíu mày, trên tay đột nhiên có thêm một bình đan dược.
- Mười hạt Huyết Nguyên đan, chỉ cần ngươi trả lời vấn đề của ta, nó sẽ là của ngươi.
Diệp Chân cười khổ lắc đầu.
- Phiền sư huynh thông cảm, ta thật sự có nguyên nhân không thể nói.
- Hai mươi hạt Huyết Nguyên đan!
Thần sắc của Phiền Sở Ngọc lạnh lùng, cao cao nghểnh đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Chân, trong mắt tràn đầy khinh thường.
Hắn thấy, Diệp Chân chẳng qua là muốn lên giá mà thôi, loại người này, hắn thấy nhiều lắm.
- Ba mươi hạt!
- Bốn mươi hạt!
- Năm mươi hạt!
- Thật có lỗi, Phiền sư huynh, ta thực không thể nói, nếu không có việc gì, tại hạ đi trước.
Cho dù Phiền Sở Ngọc ra năm mươi hạt Huyết Nguyên đan, Diệp Chân vẫn bất vi sở động, khiến Phiền Sở Ngọc rất nổi giận.
Hắn thấy, Diệp Chân thật sự là quá tham, năm mươi hạt Huyết Nguyên đan, là định mức của một đệ tử ngoại môn phổ thông trong một năm, đặt ở bên ngoài Tề Vân Tông, mua mấy cái mạng cũng đủ.
Chứng kiến Diệp Chân quay người muốn đi, âm thanh của Phiền Sở Ngọc phát lạnh.
- Một bình Ngưng Chân Đan! Diệp Chân, người hẳn thỏa mãn rồi chứ nhỉ!
Đệ tử ngoại môn nội môn ở phụ cận vây xem nghe được Phiền Sở Ngọc nói, lập tức hít vào một ngụm khí lạnh, giá trị của Ngưng Chân Đan gấp Huyết Nguyên đan mấy lần, hơn nữa càng thêm trân quý, một bình Ngưng Chân Đan, ngay cả đệ tử nội môn cũng phải đỏ mắt a.
Ở chỗ đệ tử nội môn, một hạt Ngưng Chân Đan đổi bảy tám hạt Huyết Nguyên đan cũng có thể đổi được, còn là chủng loại tranh nhau kia.
Trên mặt Diệp Chân nặn ra nụ cười so với khóc còn khó coi hơn.
- Thật xin lỗi, Phiền sư huynh, ta thực sự không thể nói...
- Diệp Chân, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nói ra, bằng không thì ta cho ngươi đẹp mặt!
Diệp Chân còn chưa nói xong, sắc mặt của Phiền Sở Ngọc liền phát lạnh, thân hình lóe lên, vây ở trước người Diệp Chân, khí thế cường đại bao phủ về phía đối phương.
Chênh lệch quá xa, nếu Phiền Sở Ngọc toàn lực thúc dục khí thế của mình, ngay cả đệ tử nội môn cũng xấu mặt, chớ nói chi là một đệ tử ngoại môn như Diệp Chân.
Khí thế giống như núi đè xuống, thần sắc của Diệp Chân giận dữ, thân hình bắn ra, Xà Đạn Thảo, trong tích tắc, mọi người chỉ cảm thấy hoa mắt, thân hình của Diệp Chân liền xuất hiện ở ngoài mười lăm mét, vừa vặn tránh khỏi phạm vi khí thế của Phiền Sở Ngọc.
Thần sắc của Phiền Sở Ngọc co lại, thời điểm muốn ra tay lần nữa, âm thanh của Diệp Chân vang lên.
- Phiền sư huynh, nếu ngươi thật có bản lãnh, thật muốn biết, đến hỏi Thải Y Tiên Tử là được, tội gì làm khó ta?
Chỉ một câu, liền làm thần sắc của Phiền Sở Ngọc trở nên xấu hổ.
Diệp Chân bước nhanh rời đi, vẻ mặt lại sầu khổ.
Nói thật, Phiền Sở Ngọc ra giá thực rất cao, cao đến Diệp Chân đã rất động tâm rồi. Hơn nữa, nếu không có cái hứa hẹn kia, coi như Phiền Sở Ngọc không ra bất luận cái gì, Diệp Chân cũng sẽ trả lời vấn đề của hắn.
Nhưng mà, nam tử hán lời hứa vạn kim!
Lúc chia tay với Thải Y Tiên Tử, Thải Y Tiên Tử thỉnh cầu Diệp Chân không được nói tình huống chân thực của Hoa Ly.
Thải Y Tiên Tử vì Tố nhi ở trong tông môn làm ra động tĩnh lớn như vậy, cơ hồ mọi người đều biết, nếu truyền đi nguyên nhân bệnh của Hoa Ly lại là bởi vì phát dục, mà cách trị liệu thì cần phải cho Hoa Ly đi tìm đồng loại giao phối.
Việc này mà truyền đi, mặc dù theo Diệp Chân không có gì lớn, nhưng Thải Y Tiên Tử da mặt tương đối mỏng, chỉ sợ sẽ không có mặt mũi gặp người.
Lúc ấy Diệp Chân đáp ứng Thải Y Tiên Tử rất thống khoái, cho nên hiện tại cự tuyệt cũng phải rất triệt để.
Diệp Chân đánh giá một chút, trên thị trường một bình Ngưng Chân Đan, đáng giá không chỉ vạn kim a, Diệp Chân hứa một lời, là lời hứa vạn kim đúng là chính chính xác xác rồi!
Rời đại điện tông môn, thân ảnh của Diệp Chân xuất hiện ở cửa ra vào Tàng Kinh Lâu. Đến Tàng Kinh Lâu, Diệp Chân chủ yếu là muốn nghiệm chứng một ý nghĩ to gan của hắn.
Hôm nay ở trong rừng rậm, toàn bộ tinh, khí, thần của Huyễn Ảnh Xà Vương bị Thận Long Châu hút vào tầng không gian thứ nhất, Xà Du Bộ mà Diệp Chân không cách nào luyện thành đột nhiên đến trình độ đăng phong tạo cực.
Diệp Chân đang cân nhắc một vấn đề, đã bởi vì Huyễn Ảnh Xà Vương ở tầng không gian thứ nhất của Thận Long Châu, để hắn trong nháy mắt tu tập Xà Du Bộ đến đăng phong tạo cực, như vậy hắn tu tập võ kỹ thân pháp khác có liên quan tới rắn, có thể làm chơi ăn thật hay không?
Lúc này đi vào Tàng Kinh Lâu, Diệp Chân là muốn nghiệm chứng ý nghĩ này.
Lúc này đây mục tiêu rất rõ ràng, Diệp Chân lựa chọn ra bốn loại công pháp có liên quan tới rắn.
Theo thứ tự là Xà Chưởng, Vô Cốt Xà Quyền, Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, Quy Xà Công.
Cân nhắc một chút, Diệp Chân lựa chọn Linh Xà Tiệt Mạch Thủ đồng dạng là Phàm giai thượng phẩm, Linh Xà Tiệt Mạch Thủ là một môn công phu triền đấu linh xảo, nếu luyện đến tiểu thành, có thể cắt đứt kinh mạch, đánh tan khớp nối, khiến cho đối thủ mất đi năng lực tiến công, lúc đối chiến rất có diệu dụng.
- Linh Xà Tiệt Mạch Thủ? Phàm giai Thượng phẩm, một trăm năm mươi điểm cống hiến tông môn.
Lão chấp sự trông coi Tàng Kinh Lâu lầu một nhìn lướt qua lựa chọn của Diệp Chân nói.
Diệp Chân có chút đau lòng đưa lên ngọc bài thân phận, lần thứ nhất miễn phí lựa chọn công pháp bí tịch, lần sau bất luận đệ tử ngoại môn nội môn nào, muốn lựa chọn công pháp bí tịch tu luyện, đều phải trả lượng điểm cống hiến nhất định.
Bộ bí tịch này, tiêu hao hết một phần ba điểm cống hiến vừa mới tới tay.
- Hả? Diệp Chân, nửa tháng trước ngươi mới tuyển Ngũ Nhạc Thần Quyền cùng Xà Du Bộ, hai công pháp này còn chưa luyện thành, lại tới chọn võ kỹ mới, này là tối kỵ của tu luyện a.
Lão chấp sự nói.
- Không dối gạt lão chấp sự, Ngũ Nhạc Thần Quyền cùng Xà Du Bộ ta đều đã luyện thành.
Diệp Chân nói.
- Đã luyện thành?
Khóe miệng của lão chấp sự lộ ra một tia cười nhạo.
- Ngươi nói ngươi luyện thành Ngũ Nhạc Thần Quyền ta tin, nhưng tinh túy của Xà Du Bộ, không có nửa năm khổ công, mơ tưởng sơ thành. Tiểu tử, tham thì thâm, ta khuyên ngươi nên chuyên môn tu luyện một môn võ kỹ thì tốt hơn. Huống hồ, lần này ngươi chọn Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, độ khó tu luyện so sánh với Xà Du Bộ, chỉ nhiều không ít.
Diệp Chân lại cười khổ, đầu năm nay, vì cái gì nói thật lại không ai tin chứ?
- Cảm ơn chấp sự đại nhân đề điểm, ta là thực đã luyện thành.
Đối với lão chấp sự kiên nhẫn đề điểm, Diệp Chân vẫn vô cùng tôn kính.
- Minh ngoan bất linh.
Lão chấp sự này thấy Diệp Chân kiên trì như vậy, cũng có chút giận, không muốn khuyên nữa, xoát xoát xoát liền làm xong thủ tục, ném bí tịch Linh Xà Tiệt Mạch Thủ cho Diệp Chân.
- Hừ, người tuổi trẻ bây giờ, càng ngày càng không khiêm tốn, trong nửa tháng luyện thành Xà Du Bộ, coi lão phu là...
Xùy!
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình của Diệp Chân chúi xuống bắn ra, thân hình xuất hiện ở cách hơn mười lăm mét, làm lão chấp sự chấn kinh.
Đương nhiên, Diệp Chân bộc lộ tài năng vẫn có giữ lại, nếu hắn toàn lực ra tay, Xà Đạn Thảo bắn ra, ít nhất ba mươi mét.
Nhưng dù Diệp Chân có chỗ giữ lại, vẫn để lão chấp sự cả kinh, miệng mở lớn đến có thể nhét vào một cái nắm đấm.
- Xà Đạn Thảo khó luyện nhất trong Xà Du Bộ? Hắn vậy mà thực sự luyện thành...
Mấy tức sau, thần sắc của lão chấp sự vẫn có chút ngẩn người.
Vừa rồi Diệp Chân lộ thân thủ, hắn cũng liếc nhìn Linh Xà Tiệt Mạch Thủ. Theo lật xem bí tịch, thân hình của Diệp Chân quỷ dị giãy dụa, thỉnh thoảng làm ra một ít cực động tác quỷ dị, nụ cười trên mặt lại càng ngày càng thịnh.
Phỏng đoán của hắn chính xác!
Linh Xà Tiệt Mạch Thủ mà lão chấp sự nói độ khó càng lớn, lúc này ở trong mắt Diệp Chân, lại cực kỳ đơn giản, một ít chiêu số độ khó khá lớn, Diệp Chân tiện tay có thể làm được.
Diệp Chân đoán chừng, không cần nửa ngày, là hắn có thể luyện thành Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, chỉ cần dùng nhiều chút thời gian, có thể để Linh Xà Tiệt Mạch Thủ tới cảnh giới đăng phong tạo cực.
Đến lúc đó, dựa vào Xà Du Bộ đăng phong tạo cực, lại thêm Linh Xà Tiệt Mạch Thủ, còn có Ngũ Nhạc Thần Quyền, cùng vài giọt Chân Nguyên kia, Diệp Chân ở trong đệ tử ngoại môn, đã có căn bản đứng thẳng.
Vừa nghĩ đến đây, Diệp Chân đi càng nhanh hơn, thầm nghĩ nhanh trở về tu luyện Linh Xà Tiệt Mạch Thủ.
Không bao lâu, Diệp Chân liền trở về Đông Lai Phong, vừa đẩy cửa ra, Diệp Chân liền ngẩn người, trong phòng của hắn, lúc này vậy mà nhiều hơn hai người.
Hai đệ tử ngoại môn bị đánh sưng mặt sưng mũi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...