Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
Hưu!
Một báo động phù xoay tròn bay ra từ Âm Sơn sơn mạch, nổ ở trên trời thành một đóa hoa ánh sáng xinh đẹp, thật lâu chưa tiêu.
Báo động phù bay lên không bao lâu, Sở Quân trên bầu trời đang tìm tòi liền đâm xuống.
Tình cảnh trước mắt để hai tay Sở Quân không cầm được run rẩy.
- Tại sao vậy, không phải bảo các ngươi phải cẩn thận sao? Tổ thứ ba vẫn bị giết!
Đây là một khối đất rừng trũng, sáu cỗ thi thể nằm ngổn ngang, có thi thể bị xé thành hai đoạn, có trực tiếp thiếu nửa người, còn có mấy cỗ thi thể yêu thú.
Xem bộ dáng, tựa hồ bị yêu thú đột nhiên tập kích, sau đó toàn bộ bỏ mình!
- Đại sư huynh, chúng ta nhìn thấy phù quang bọn hắn cầu cứu, dùng không đến hai trăm tức thời gian chạy đến, sau kh chạy đến vềchính là bộ dáng này...
Nội môn Chu trưởng lão Ly Thủy Tông cực độ xấu hổ, hắn mặc dù có danh xưng trưởng lão, nhưng trước mặt chân truyền của tông môn, lại kiêm luôn con trai chưởng môn - Sở Quân, một điểm địa vị cũng không có.
- Tổ thứ ba rồi, một ngày rưỡi công phu, sáu tổ đuổi giết, có ba tổ bị xử lý, các ngươi làm việc thế nào? Đụng tới yêu thú, coi như giết không nổi, cũng trốn không thoát sao?
Sở Quân gầm lên.
- Đại sư huynh, trên người một tên sư đệ, chúng ta phát hiện một vết kiếm cực mỏng, giống như đúc cùng vết kiếm lần trước phát hiện, ngươi tới xem!
Chu trưởng lão giải thích một câu.
Xem xét, Sở Quân lập tức cắn răng ken két.
- Diệp Chân, lại là tên hỗn đản Diệp Chân này! Lại đưa tới yêu thú, còn đánh lén sau lưng!
- Đại sư huynh. Như thế xem ra, các sư đệ tổ thứ nhất bị yêu thú diệt cũng gặp Diệp Chân.
Chu trưởng lão cung kính nói.
- Diệp Chân, đừng để cho ta bắt được ngươi!
Sở Quân siết chặt nắm đấm, Linh lực quanh thân nổi lên.
- Nhằm đề phòng vạn nhất có chuyện gì xảy ra, còn dư lại tất cả mọi người chia làm hai tổ hô ứng tìm tòi! Ta cũng không tin, đội ngũ mười mấy người mà Diệp Chân hắn còn dám tới.
- Lục soát, lập tức phân đội tìm kiếm cho ta! Diệp Chân đã có thể ám toán chúng ta. Khẳng định cách chúng ta không xa. Nói không chừng liền ở gần đây!
- Chu trưởng lão, ngươi nhìn chằm chằm cho ta, nếu còn đệ tử bị tử thương. Ta lấy sẽ hỏi ngươi!
Sở Quân phát điên gầm thét.
Nhiều đệ tử tổn thất để Sở Quân đau lòng.
Đệ tử có thể truy tung tới đây. Phần lớn đều là nội môn đệ tử Ly Thủy Tông, những người kia là tương lai Ly Thủy Tông. Nhưng mới qua một ngày rưỡi đã chết thảm mười tám người.
Càng làm cho Sở Quân đau lòng là ba đệ tử Dẫn Linh cảnh đỉnh phong bị giết chết bên ngoài Âm Sơn Huyết Hạp đều là chuẩn chân truyền của Ly Thủy Tông.
Coi như đột phá đến Hóa Linh cảnh cực kỳ khó khăn, nhưng trong vòng ba năm, bên trong ba người kia, ít nhất sẽ có một người đột phá trở thành đệ tử chân truyền.
Một vị chân truyền tương lai của Ly Thủy Tông cứ như vậy vẫn lạc.
Sở Quân đau lòng.
Tổn thất mỗi một đệ tử đều là đang cắt một cục thịt trong lòng hắn!
Từ loại trình độ nào đó mà nói, Sở Quân đã xem cơ nghiệp Ly Thủy Tông trở thành cơ nghiệp của hắn, lấy tu vi của hắn, về sau thừa kế nghiệp cha không có bất cứ vấn đề gì.
Nhân mã Ly Thủy Tông chính là nhân mã tương lai của hắn!
Trong nháy mắt tiếp theo, Sở Quân tập trung tinh thần, Linh lực hội tụ hai mắt giống như hai ngôi sao chói mắt để thị lực của hắn tăng trưởng đến cực hạn.
Đến mức hắn tại tầng trời thấp phi hành thời điểm, chỉ cần ánh mắt không có ngăn cản địa phương, đều là rõ ràng rành mạch, cho dù là mấy cây bị giẫm gãy cỏ dại, thậm chí là vài giọt máu người, đều có thể phân biệt rõ ràng.
Trong tầm mắt, từng yêu thú hình thái khác nhau hiện lên, thị lực Sở Quân tăng mạnh. thậm chí ngay cả một đầu Huyễn Ảnh Xà Vương tại đang cấp tốc vặn vẹo trong bụi cỏ đi về phía trước đều thấy nhất thanh nhị sở.
Nhưng, Sở Quân tìm tòi toàn bộ phạm vi hơn mười dặm một lần, ngay cả một bóng người đều không thấy.
- Hỗn đản này trốn ở đâu? Chỉ có một khắc đồng hồ, võ giả Chân Nguyên cảnh ngũ trọng, dù nghịch thiên đến mấy cũng tuyệt đối chạy không ra khỏi phạm vi năm mươi dặm xung quanh, nhưng làm sao tìm không thấy người?
Không trung, Sở Quân tập trung tư tưởng suy nghĩ khổ tư, có chút không tin tà lần nữa tìm tòi tỉ mỉ trong phạm vi năm mươi dặm.
Lúc này, Sở Quân bay thấp hơn, tìm tòi cẩn thận hơn.
Hơn mười dặm bên ngoài, một đầu Huyễn Ảnh Xà Vương sau khi tiến vào rừng rậm, thân hình lăn một vòng, lập tức biến thành bộ dáng của Diệp Chân.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, Diệp Chân nhanh như tia chớp chạy như bay trong rừng cây, một bên chạy vội, một bên lắng nghe âm thanh hung thú trong núi, tìm kiếm tin tức có lợi đối với mình nhất.
Không sai, toàn quân ba tổ đội ngũ đuổi giết Ly Thủy Tông bị diệt đều do Diệp Chân ra tay.
Có điều, chủ yếu vẫn dựa vào yêu thú trong núi giúp.
Diệp Chân thật sớm thăm dò yêu thú bên trong khu vực gần đó, cẩn thận dùng huyết thực hấp dẫn đến khu vực đội ngũ Ly Thủy Tông đuổi giết cần phải đi qua.
Sau đó thừa dịp đệ tử Ly Thủy Tông cùng yêu thú đại chiến, nhanh chóng đánh lén diệt sát.
Các chi đội ngũ Ly Thủy Tông đuổi giết liên hệ rất chặt chẽ, lưu cho Diệp Chân thời gian rất ngắn.
Như vừa rồi, diệt sát một chi đội ngũ Ly Thủy Tông đuổi giết, Diệp Chân mới thoát ra cách xa năm, sáu dặm, đội ngũ khác đã chạy tới, báo động phù liền bay lên bầu trời.
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Chân trực tiếp biến ảo thành Huyễn Ảnh Xà Vương, chạy khỏi nơi đây, trong lúc đó bị ánh mắt Sở Quân bắn phá mấy lần, để Diệp Chân kinh xuất mồ hôi lạnh cả người.
Bởi vì Sở Quân một mực ở trên không trung, nếu Diệp Chân có lựa chọn, vẫn đi về rừng rậm phía trước, địa phương trống trải quá nguy hiểm.
Diệp Chân một mực cẩn thận lắng nghe, phân biệt hết thảy nhân tố có khả năng trợ giúp cho mình.
- Huynh đệ, yên tâm đi, đây là lãnh địa Vân Dực Hổ, tuyệt không có gia hỏa nào dám vào ăn chúng ta, an toàn lắm!
- An toàn? Nếu Vân Dực Hổ coi chúng ta thành đồ ăn thì sao?
- Đi, với hình thể của chúng ta, cho Vân Dực Hổ nhét kẽ răng cũng không đủ? Ngươi muốn làm đồ ăn cho Vân Dực Hổ, người ta còn không nhất định sẽ nguyện ý ăn ngươi đâu?
Trong rừng rậm, hai Kim Ti Tiểu Linh Hầu ngồi trên ngọn cây nhỏ giọng trò chuyện với nhau.
- Vân Dực Hổ?
Sắc mặt Diệp Chân xoay mình biến đổi, thân hình khẽ chuyển, định quay ngược rời đi.
Vân Dực Hổ, một khi trưởng thành là yêu thú Địa giai Trung phẩm, chiến lực cực kỳ cường đại, Vân Dực Hổ vương càng là yêu thú Địa giai thượng phẩm kinh khủng.
Quan trọng nhất là, Vân Dực Hổ có thể ngưng kết ra Vân Dực ngự không phi hành, tốc độ cực nhanh, chiến lực của nó thường cao hơn phẩm giai.
Vân Dực Hổ Địa giai Trung phẩm thường thường có thể bộc phát ra chiến lực Địa giai Thượng phẩm, nếu Diệp Chân đụng phải, chưa đến một sát na chắc sẽ xong đời.
Cho nên. Biết được xông lãnh địa Vân Dực Hổ, Diệp Chân đang muốn đi được bao xa thì lánh ra bao xa.
Đột nhiên, âm thanh hai Kim Ti Tiểu Linh Hầu tiếp tục nói chuyện với nhau để Diệp Chân dừng bước.
- Chúng ta không đủ tư cách cho đồ ăn Vân Dực Hổ. Nhưng nếu bị chộp tới cho Vân Dực Hổ con ăn thì sao?
- Ta nghe nói. Vân Dực Hổ nhất tộc. Thường thường từ nhỏ đã bắt đầu bắt một ít thú nhỏ có thân thủ nhanh nhẹn để cho hổ con chụp mồi, bồi dưỡng chiến lực của hổ con. Nếu nói như vậy, chúng ta không có năng lực gì gây tổn thương mà thân thủ lại nhanh nhẹn, là lựa chọn tốt nhất đó.
Một Kim Ti Tiểu Linh Hầu nói.
- A... còn không phải thế! Vân Dực Hổ vừa sinh ra hai hổ con, nếu đem chúng ta....
Tin tức "Hai hổ con" lập tức khiến bước chân Diệp Chân ngừng lại.
Nhất là tại tình huống Diệp Chân vừa mới lấy được một quyển Bách Thú Thông Linh Thuật, nếu đạt được một con hổ con....
Lực hấp dẫn quá lớn a!
Sau nửa ngày, Diệp Chân vận chuyển Liễm Tức Quyết học được từ tông môn tới cực hạn, ép ba động huyết khí cả người đến thấp nhất, bước về hướng hang Vân Dực Hổ.
Đương nhiên, tâm trí Diệp Chân cũng không phải bị tham lam làm mê muội, Diệp Chân muốn đi xem, nếu có cơ hội liền xuống tay, nếu không có cơ hội, lập tức rời đi, tuyệt không ngựa nhớ chuồng.
Vân Dực Hổ trưởng thành có hình thể khá lớn, sào huyệt cũng cực kỳ rõ ràng.
Không bao lâu, Diệp Chân đứng tại bên trên gốc cây ngoài ngàn mét thấy được hang hổ sau lưng nham thạch.
Ở trong hang hổ, một Vân Dực Hổ thân dài hơn năm mét có đường văn sặc sỡ đang đùa nghịch với hai hổ con dài chỉ bằng hai bàn tay.
Có thể nhìn thấy, dọc sườn Vân Dực Hổ có hai cánh thịt rất ngắn, cái kia chính là khởi nguyên của hai cánh Vân Dực Hổ.
Cẩn thận chờ đợi gần một canh giờ, Diệp Chân bỏ qua ý định muốn trộm Vân Dực hổ con.
Vân Dực Hổ một tấc cũng không rời con mình, mà dù Diệp Chân có trộm đến tay cũng không thể chạy thoát Vân Dực Hổ đuổi giết, chủ yếu vẫn là tốc độ Diệp Chân bây giờ nếu so với Vân Dực Hổ thì quá chậm.
Chỉ cần Vân Dực Hổ đuổi tới, Diệp Chân sẽ mất mạng nhỏ.
Đột nhiên, rừng rậm phía sau truyền đến âm thanh giẫm lá vỡ vụn.
Diệp Chân leo lên đỉnh cây nhìn lại, chỉ thấy Sở Quân đột nhiên đuổi tới chỗ này, đang cẩn thận tìm kiếm tung tích hắn.
- Không được, nên lập tức rời đi....
Rống!
Nháy mắt Diệp Chân động ý niệm, Vân Dực Hổ gầm lên một tiếng, cánh bằng thịt ngắn nhỏ bên trên sinh ra Vân Dực to lớn màu ngà sữa, hai Vân Dực khẽ động liền bay lên trời, nhanh như tia chớp đánh về phía rừng rậm xa xa.
Vân Dực Hổ đi săn mồi?
Trong điện quang hỏa thạch, một chủ ý cực kỳ mạo hiểm nhưng lại có khả năng nhất cử lưỡng tiện xuất hiện ở trong đầu Diệp Chân.
Thời gian cấp bách, cơ hồ không có làm nhiều cân nhắc, thân hình Diệp Chân giống như chim lớn đồng dạng trượt xuống từ ngọn cây, Trực Bộ trong Truy Tinh Bộ được triển khai, tốc độ cao nhất đánh về phía hang hổ ngoài ngàn mét.
Toàn lực thi triển Trực Bộ trong Truy Tinh Bộ, một bước có thể vượt qua ra gần trăm mét, hơn mười hô hấp, Diệp Chân đã vọt tới trước mặt hang hổ.
"Rống rống..."
Hai Vân Dực hổ con hướng về phía Diệp Chân gầm nhẹ, nghe vào trong tai Diệp Chân lại có ý khác.
- Mẹ không ở nhà, đừng tới đây...
- Lại tới, ta sẽ ăn ngươi....
Cười ha ha, Diệp Chân vươn tay liền bắt được một Vân Dực hổ con vào trong ngực, một Vân Dực hổ con con khác thì xù lông xông về phía Diệp Chân, thần niệm Diệp Chân khẽ động, nhanh chóng huyễn hóa thành một đầu Ngân Tuyến Ma Điêu.
Trong nháy mắt tiếp theo, Ngân Tuyến Ma Điêu mở cánh, bay lên trời, hối hả xẹt qua trên không rừng rậm, xông về phương hướng Sở Quân tiến lên.
Huyễn thân thành Ngân Tuyến Ma Điêu có tốc độ phi hành rất nhanh, không đến mấy chục tức đã bay qua khoảng cách gần mười dặm, bay đến trên không rừng rậm Sở Quân đang tìm tòi.
Li!
Diệp Chân biến ảo Ngân Tuyến Ma Điêu phát ra một tiếng tiếng kêu to đặc hữu của Ngân Tuyến Ma Điêu.
Phía dưới, Sở Quân nghe được tiếng kêu to của Ngân Tuyến Ma Điêu, thân hình lập tức run lên, một con mắt lập tức đỏ lên.
Ngân Tuyến Ma Điêu là một trong đầu sỏ hại hắn thành độc nhãn, cũng là một trong yêu thú hắn hiện tại thống hận nhất.
Dưới đại đa số tình huống, nếu hắn đụng phải Ngân Tuyến Ma Điêu, chỉ cần không phải Ngân Tuyến Ma Điêu Vương liền sẽ phóng lên trời giết nó tiết hận.
Một tiếng này kêu to để ánh mắt Sở Quân lập tức quét về bầu trời, khi thấy là một Ngân Tuyến Ma Điêu thông thường, sát ý không thể ức chế tuôn ra.
Vèo!
Cơ hồ là đồng thời, một vật thể trắng xoá, từ trong ngực Ngân Tuyến Ma Điêu trên không trung rơi xuống, phi tốc đánh tới hướng Sở Quân.
Theo bản năng, Sở Quân rút kiếm định bổ.
Rống!
Đột nhiên, một tiếng hổ gầm nho nhỏ để Sở Quân thu kiếm quang lại, tiếp nhận vật thể trắng xoá này.
Nháy mắt tiếp được, Sở Quân liền ngẩn người, lập tức cuồng hỉ.
- Vân Dực Hổ, vẫn là con non?
- Lại có thể nhặt được một Vân Dực con non Địa giai Trung phẩm, vận khí của ta cũng quá lớn rồi?
Biết rõ giá trị Vân Dực hổ con, Sở Quân không nhịn được cười ha hả.
Cái này chỉ sợ là chuyện vui nhất của hắn mấy ngày nay.
"Rống... Ô ô ô...."
Vân Dực hổ con trong ngực Sở Quân kinh hoảng không nhịn được ô ô rống to.
Cơ hồ là đồng thời, một tiếng hổ gầm chấn động tâm hồn, ẩn chứa vô tận tức giận tiếng vang lên từ hơn ngoài mười dặm, vang vọng bầu trời.
"Rống!"
Nháy mắt nghe được tiếng Vân Dực Hổ gầm, Vân Dực hổ con trong ngực Sở Quân lo lắng gầm nhẹ đáp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...