Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
- ----------------
Bên trong Ly Thủy Tông!
Tông chủ Sở Thái Bình cùng chín vị trưởng lão tông môn đồng thời lên không, linh quang lập lòe, tông chủ Sở Thái Bình đi đầu bước ra tông môn.
Ngay tại lúc Sở Thái Bình bước ra khỏi tông môn, hư không phía trước bị xé mở, một đại thủ ấn thò ra, ấn xuống về phía Sở Thái Bình.
- Hả?
Tinh quang trong mắt Sở Thái Bình bùng lên, từng đạo kiếm quang liên tiếp không ngừng xông lên trời, xé nát đại thủ ấn trước khi nó áp xuống đầu.
Thân hình tông chủ Tề Vân Tông - Quách Kỳ Kinh bước ra một bước từ trong hư không.
- Sở Tông chủ, Quách mỗ hôm nay đột nhiên ngứa nghề, đánh với Quách mỗ một trận không?
Trong nháy mắt Quách Kỳ Kinh xuất hiện, không nói lời gì, một đại thủ ấn lần nữa rơi xuống, một đại thủ ấn này mang theo uy lực rất khác với cái lúc trước xé mở hư không.
Dưới đại thủ ấn, Thiên Địa biến sắc, Ly Sơn sơn mạch Ly Thủy Tông thấp hơn ba phần.
- Quách Tông chủ có hứng, Sở mỗ làm sao có thể không phụng bồi! Chư vị trưởng lão, các ngươi tự đi đi!
Sở Thái Bình lên tiếng, bảy vị bên trong chín vị trưởng lão tông môn liền phân ra, bay thẳng đến Âm Sơn Huyết Hạp. Hai vị trưởng lão tông môn lưu lại cùng Sở Thái Bình một đạo nghênh chiến Quách Kỳ Kinh.
Một đạo hàn băng kiếm quang nhanh như tia chớp bắn đến nổ tung trước mặt bảy vị trưởng lão Ly Thủy Tông, cản trở thân hình bọn họ.
Thân hình Liêu Phi Bạch phi ra theo một đạo kiếm quang, trực tiếp ngăn trước mặt bảy vị trưởng lão Ly Thủy Tông.
- Cuồng vọng, Liêu La Sát, lực lượng một người ngươi há có thể ngăn được bảy người chúng ta!
Đại trưởng lão Ly Thủy Tông - Ly Tuyền hừ lạnh một tiếng, nghênh đón.
Cơ hồ đồng thời. Sáu vị trưởng lão Ly Thủy Tông khác, nhao nhao phát lực vây công Liêu Phi Bạch, thậm chí có ý bao vây tiêu diệt Liêu Phi Bạch.
- Đám gia hỏa Ly Thủy Tông không biết xấu hổ, quả nhiên vô sỉ! Bảy lão gia hỏa cộng lại gần ngàn tuổi, vậy mà vây công một tiểu nha đầu. Ly Tuyền, để lão phu đến chiếu cố ngươi!
Đại trưởng lão Tề Vân Tông Lộ Trường Xuyên bay tới, nghênh đón Ly Tuyền.
- A, Ly Thạch, lần trước không có trò chuyện đủ, lúc này hai ta hảo hảo thân mật!
Thất trưởng lão Tề Vân Tông - Chung Ly Cảnh cũng giết tới.
- Ly Ngọc. Đừng chạy, ngươi sợ Hồng Bán Giang ta!
Dưới kiếm quang lăn lộn, Ngũ trưởng lão Tề Vân Tông - Hồng Bán Giang ngăn cản Tứ trưởng lão Ly Thủy Tông - Ly Ngọc đang muốn rời đi cùng những người khác. Một tấm mặt mo của Ngũ trưởng lão Hồng Bán Giang đen kịt, rất khó coi.
Trong lúc nhất thời, lại có hai vị trưởng lão Tề Vân Tông đuổi tới, toàn bộ ngăn cản trưởng lão Ly Thủy Tông tông trước cửa tông môn.
Trong đó, Liêu Phi Bạch lấy một địch hai. Vậy mà không hề rơi xuống hạ phong.
- Quách Tông chủ, ta còn tưởng rằng Tề Vân Tông các ngươi muốn dốc toàn bộ lực lượng, chỉ mấy người như thế, còn có ba vị trưởng lão đâu?
Trong hư không, Sở Thái Bình mang theo hai vị trưởng lão đang chiến đấu cùng Quách Kỳ Kinh đến bất phân cao thấp.
- Đối phó các ngươi, những người này đã đủ! Mấy vị trưởng lão kia để ở nhà, đề phòng có một vài lũ sói con tập kích.
- Quách Tông chủ, bây giờ đang ở chỗ của Ly Thủy Tông chúng ta, ngươi sẽ không sợ ta ra lệnh một tiếng để tất cả chân truyền đi ra trợ trận, tiêu diệt mấy vị trưởng lão các ngươi sao?
Có hai vị trưởng lão phối hợp, Sở Thái Bình đối phó rất nhẹ nhàng.
Nghe vậy, Quách Kỳ Kinh lại cười.
- Sợ, ta đương nhiên sợ. Cho nên, hắc hắc!
Ách, một đại thủ ấn từ bay ra sau đầu Quách Kỳ Kinh, trực tiếp hướng về Ly Thủy Tông một tòa sơn phong dày đặc đầu người.
Đỉnh núi này chính là sơn phong nội môn đệ tử Ly Thủy Tông khổ tu, nội môn đệ tử bình thường đều ở đây, hôm nay bởi vì trên không tông môn có đại chiến, toàn bộ đi ra xem náo nhiệt.
- Quản các ngươi có chân truyền nội môn ngoại môn, lão phu trước diệt sát mấy trăm lại nói!
Sở Thái Bình quá sợ hãi.
- Vô sỉ!
Tức giận mắng một câu, ngay cả công kích Quách Kỳ Kinh đều chẳng quan tâm, cùng hai vị trưởng lão vội vàng lao về phía đại thủ ấn, khó khăn lắm mới đánh tan trước khi san bằng đỉnh núi.
- A, ta vô sỉ hay Sở chưởng môn ngươi vô sỉ trước đây? Nếu không phải ngươi muốn lệnh chân truyền đi ra diệt sát trưởng lão tông ta, ta cũng sẽ không ra làm loại sự tình khác người này!
Ngoài miệng Quách Kỳ Kinh đang nói giỡn nhưng bên trong lại lộ ra một chút uy hiếp.
Ý kia rất đơn giản, ngươi muốn theo quy củ, ta thành thành thật thật chiến.
Ngươi nếu không theo quy củ, ta đây cũng chơi mấy tay khác người.
Đã có kinh nghiệm như thế, Chưởng môn Ly Thủy Tông - Sở Thái Bình hoàn toàn đàng hoàng, nhìn thấy tất cả trưởng lão tông môn đều bị ngăn lại, chân truyền tức thì bị ngăn trong tông môn không cách nào rời đi, âm thầm thở dài một tiếng.
- Phần cơ duyên này, chỉ có thể nhìn Quân nhi....
Trên không, lúc hai tông Tề - Ly đang đại chiến, Lục La vác trên lưng lấy một người, trong ngực ôm một người, cực kỳ chật vật đào mệnh bên trong dãy núi Âm Sơn.
Sau lưng hơn mười dặm bên ngoài, võ giả Ly Thủy Tông đột phá ảo trận đang cùng một bộ phận viện quân từ Âm Sơn quận thành chạy tới gắt gao đuổi giết nàng.
Truy binh nhiều lắm, ba bốn mươi võ giả, chia làm sáu bảy tiểu tổ, hiện lên hình quạt đuổi giết Lục La.
Coi như Lục La xuất trí kế, trong quá trình chạy trốn làm ra đủ loại giả tượng, nhiều nhất cũng chỉ có thể mê hoặc một ít tổ truy binh.
Sáu bảy tổ truy binh phối hợp, cho dù có có bị cản trở thì không bao lâu lập tức có thể một lần nữa đuổi theo.
Lục La có một loại cảm giác muốn sụp đổ!
Tám canh giờ.
Nàng chạy từ đêm đen đến hừng đông, lại từ hừng đông chạy đến khi bầu trời tối đen, nhưng vô luận Diệp Chân trên lưng hay Mông Tiểu Nguyệt cột vào trong ngực đều không có dấu hiệu tỉnh lại.
Không có trải qua, rất khó tưởng tượng được cảnh người ôm hai gia hỏa như đã chết đào mệnh bên trong Âm Sơn sơn mạch, phía sau có truy binh, trước có yêu thú qua lại là khái niệm gì.
Lục La cảm giác thể lực mình đã đạt đến cực hạn, hết thảy tất cả đều đang dùng chân nguyên cùng ý chí gượng chống.
Phụ trọng mấy trăm cân chạy như điên trong núi rừng tám canh giờ, chân của nàng đã biến thành máy móc, vô thức tiến lên.
- Liêu tỷ tỷ, ngươi làm sao còn chưa tới, ta thực sự không kiên trì được nữa.
Lục La ngửa đầu nhìn lên trời, ai thán.
Lục La không biết, Liêu Phi Bạch ngay lúc này đang đại chiến trước cửa Ly Thủy Tông, sao có thể tới cứu nàng.
- Người chết, ngủ đã một ngày một đêm còn không tỉnh lại, muốn mệt chết ta à!
Nghĩ đến đây, Lục La hung hăng vung cho Diệp Chân ăn một bàn tay.
Vung mạnh Diệp Chân một bàn tay xong, cây roi trong tay nhanh như tia chớp bay ra, quấn quanh trên một cây đại thụ trước mười mét, một lần phát lực, cả người nhẹ bỗng bay ra mấy chục mét.
Diệp Chân trên lưng Lục La bởi ăn một cái tát mà tỉnh lại từ trong giấc ngủ cực độ thâm trầm.
Cái tỉnh này mặc dù cảm giác rất mỏi mệt. Đầu còn ẩn ẩn đau nhức, thống khổ run rẩy khiến người ta hôn mê lại không có.
Tình huống thần hồn tiêu hao quá độ, theo như lời Thải Y. Dưới tình huống không có dược vật phụ trợ. Xem lực lượng thần hồn mạnh yếu. Ít nhất phải ngủ ba ngày ba đêm mới có thể hoàn toàn khôi phục.
Có điều, Diệp Chân minh bạch. Hắn không thể ngủ nữa.
Ngủ tiếp, chắc tất cả mọi người sẽ xong đời!
Đột nhiên, thân hình Lục La phập phồng, nghiêng người xuống một chút, theo bản năng, hai tay Diệp Chân vòng ra bộ ngực Lục La mà ôm một cái, nắm chặt Lục La.
Một trảo mơ hồ, chỗ tay bóp vào vô cùng co dãn, nhét tràn đầy hai tay Diệp Chân, một loại cảm giác khác thường tự nhiên sinh ra.
Hai ngọn núi yếu hại bị tập kích, Lục La kinh hô một tiếng, thân thể vốn đạt tới cực hạn đột nhiên mềm nhũn, lật về phía trước lăn mấy vòng.
Lúc này, đầu Diệp Chân dần dần thanh tỉnh, cũng rốt cuộc minh bạch đã làm nên sự tình gì.
Nhưng khi Lục La lăn lộn, Diệp Chân theo bản năng tóm Lục La chặt hơn, lăn lộn một hồi, hai chân Diệp Chân xoắn lấy một cây đại thụ, mới để thân hình ổn định lại.
Tình huống vừa rồi để Mông Tiểu Nguyệt trong ngực sớm bị ném ra ngoài, Diệp Chân nằm thẳng trên mặt đất, Lục La bị Diệp Chân ôm vào trong ngực, hai tay Diệp Chân còn đang chộp chặt vào trước ngực Lục La.
- Còn không buông tay!
Nghỉ ngơi mấy hơi, khôi phục một chút khí lực, âm thanh Lục La nổi giận vang lên, muốn tránh thoát, toàn thân lại như nhũn ra, không có sức.
- Ngươi là cố ý?
- Ngươi chiếm tiện nghi của ta?
- Không... Không....
- Ta vừa tỉnh lại, sau đó cô ngã lật...
- Nếu không phải ngươi... Nếu không phải ngươi...
Lục La tức giận.
- Hừ, nếu không phải đang chạy trối chết, ta phải chặt hai tay này của ngươi!
Lục La rất minh bạch lúc này không nên buồn bực, càng không phải thời gian liếc mắt đưa tình, truy binh đang ở sau hơn mười dặm, có thể một phút đồng hồ nữa sẽ đuổi kịp.
Lục La cơ hồ dùn thời gian ngắn nhất nói rõ tình huống cho Diệp Chân.
Không có mấy hơi, Diệp Chân liền ôm lấy Mông Tiểu Nguyệt lôi kéo Lục La chạy như bay, mặc dù đau đầu, nhưng thể lực Diệp Chân vẫn rất dư thừa.
Chạy hết tốc lực chừng nửa canh giờ, Diệp Chân đã tìm được một tiểu sơn bí mật, an trí Lục La đã đạt tới cực hạn cùng Mông Tiểu Nguyệt xuống.
- Ta tiếp tục chạy vào trong, dẫn dắt truy binh rời đi! Sau đó cô dùng ảo trận che dấu cô cùng Tiểu Nguyệt, nghỉ ngơi nửa ngày, nhanh chóng rời khỏi Âm Sơn sơn mạch, mang Tiểu Nguyệt quay lại!
- Nơi này ta đã tra xét, là lãnh địa của yêu thú Tử Giác Thanh Dương, bọn chúng ăn cỏ, chỉ cần cô công kích bọn chúng, là không sao!
Diệp Chân dùng lời nhanh nhất nói ra.
- Không được!
Mặc dù Lục La mỏi mệt tới cực điểm, nhưng nghe Diệp Chân nói thế vẫn là quyết phản đối.
- Thâm nhập sâu hơn nữa quá nguy hiểm, huống hồ nhiều truy binh như vậy, lúc nào cũng có thể có cao thủ Ly Thủy Tông tiếp viện....
- Cô quên lời ta đã nói à, ta thế nhưng là nửa vua sơn lâm đấy!
- Ngoan, nghe lời!
Vỗ nhẹ nhẹ đầu Lục La, thân hình Diệp Chân khẽ chuyển, cẩn thận dọn dẹp dấu vết nơi này, sau đó đi tiếp hướng đường cũ.
Nhìn thân ảnh Diệp Chân dứt khoát trở về đường cũ, cái mũi Lục La đau xót, một loại cảm giác không rõ nổi lên trong lòng.
Lục La rất rõ ràng, Diệp Chân trở về đường cũ, chính là muốn chế tạo ra động tĩnh lớn hơn, giúp nàng dẫn dắt truy binh rời đi.
- Hỗn đản, ngươi đâu phải vua sơn lâm, cũng chỉ là nửa cái thôi....
Nhìn lấy thân ảnh Diệp Chân biến mất, nước mắt không tiếng động chảy ra từ trong đôi mắt xinh đẹp.
Không có người nào rõ ràng Âm Sơn sơn mạch hơn Lục La, chỗ sâu trong Âm Sơn sơn mạch khủng bố đến mức nào.
Trong một bụi cỏ, khi Diệp Chân nghe được tiếng truy binh hò hét, dưới chân dùng sức phát kình, dẵm lùm cây đến phân loạn, thân hình nhanh chóng chạy vào sâu trong Âm Sơn sơn mạch.
- Ở chỗ này, truy!
Bên trong tiếng hò hét, sáu bảy tổ truy binh đuổi theo dấu vết Diệp Chân tận lực làm ra.
Trên bầu trời, Sở Quân bay điên cuồng nửa ngày đến Âm Sơn Huyết Hạp, lại tốn mấy canh giờ mới đuổi theo đến đây.
Nhìn thấy sư huynh đệ nhà mình bên trong Âm Sơn sơn mạch, ánh mắt Sở Quân vui vẻ, rơi xuống.
Cơ hồ là đồng thời, Diệp Chân đang chạy như điên cũng rất xa thấy được một đạo nhân ảnh rơi xuống phía sau.
- Viện binh Ly Thủy Tông tới rồi sao? Sẽ là ai chứ?
- Bất kể là ai, lúc này đây, ta sẽ cấp cho các ngươi một giáo huấn khắc cốt minh tâm! Hừ, ai cho các ngươi truy vào núi rừng...
Trong nháy mắt tiếp theo, thân hình Diệp Chân chui vào một ngọn núi trong rừng, hai lỗ tai tập trung tư tưởng suy nghĩ lắng nghe, trong đôi mắt lộ ra ánh sáng làm cho người ta sợ hãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...