Táo Bạo Khốc Nương Tử

Bạch Mạn Điệp đột nhiên cố ý kéo dài hành trình, bất luận là nhìn thấy cái
gì, nàng đều muốn đích thân thử nghiệm. Tựa như một hài tử mới sinh,
nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Trước đây đi cùng Đông Phương Vũ, nàng
luôn liều mạng gấp rút lên đường, căn bản không có thời gian mà du ngoạn cho vui vẻ. Đi cùng một kẻ lắm tiền, nàng rất đê tiện vô sỉ kéo người
ta đi du ngoạn khắp nơi.

Có tiền xài hoài không cạn, món ngon ăn mãi không hết, được ở trong tửu
điếm xa hoa, lại còn có một vị siêu cấp bảo tiêu cho mình. Có thể nói,
những ngày này là những ngày vui vẻ, thoái mái nhất trong cuộc đời nàng. Ắc, chỉ là trong lòng nàng có vài phần xấu hổ, Phương Chấn Hiên đối với nàng sở cầu tất ứng, nàng rất sợ biểu hiện vui sướng này của mình đối
với hắn làm mọi chuyện càng thêm phức tạp. Nàng sớm đã nói rõ là không
thương hắn, thế nhưng khi ở bên cạnh hắn lại vô cùng khoái hoạt, không
biết hắn có suy nghĩ gì khác hay không?

Sở dĩ nàng cố ý kéo dành hành trình như vậy là có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, nàng muốn cùng Phương Chấn Hiên vượt qua đêm trăng tròn sắp tới này, rồi mới dám một mình tới kinh thành.

Thứ hai, Đông Phương Vũ còn đang có đại sự phải làm, người ta vì dân vì
nước, nàng lại không thể làm hậu phương giúp đỡ. Biện pháp tốt nhất
chính là khoan hẳn xuất hiện, tránh làm lỡ việc của hắn.

Bạch Mạn Điệp cái gì cũng không tốt, chỉ có tương đối là hiểu rõ bản thân.
Nàng chính là điển hình của câu “thành sự thì ít, bại sự có thừa”, tốt
nhất đừng liên lụy hắn.

Mỗi khi đến một nơi, nàng đều cố ý mượn cớ ở lại vài ngày, Phương Chấn Hiên tự nhiên cũng rất thích thú. Chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng, hắn cầu
còn không được. Chỉ là vị tùy tùng kia dường như có thành kiến với nàng, luôn bày ra sắc mặt khó coi. Phương Hãn tại sao ghét nàng như vậy? Nàng vẫn hiểu rõ, cho nên, nàng muốn tìm một cơ hội cùng hắn nói chuyện rõ
ràng. Thêm một bằng hữu còn hơn thêm một kẻ thù, nàng luôn nghĩ muốn
cùng hắn làm bằng hữu, không phải kẻ thù. Có chuyện gì tốt nhất là nói
rõ ra, mọi người cùng nhau giải quyết.

“Chúng ta nói chuyện chút được không?” Vào một buổi chiều nọ, nàng len lén vào phòng Phương Hãn, quyết định cùng hắn nói cho rõ ràng.

“Cô nương muốn nói chuyện gì?” Phương Hãn giọng rất lãnh đạm.

Bạn Mạn Điệp tự ý ngồi xuống, “Ngươi nói đi, ngươi đối với ta rất có thành kiến.”

“Không dám.” Mặt hắn vẫn lạnh lùng như cũ, biểu tình kia tựa như Bạch Mạn Điệp cùng hắn có thù giết cha.

Bạch Mạn Điệp cười cười, “Ta thấy ngươi là dám đó chứ, có chuyện gì chúng ta thẳng thắn nói rõ với nhau, đừng như vậy có được không?”

Phương Hãn đã không còn chịu đựng nổi, “Nói chuyện với lừa đảo thì có gì hay chứ.”

“Ta?” Bạch Mạn Điệp dùng ngón trỏ chỉ ngược vào người, tròn mắt, “Ta lừa đảo? Ta là lừa đảo?” Nàng luôn luôn là công dân lương thiện, không ẩu đả,
không đánh nhau (ngài thực sự quá khiêm tốn rồi, bất luận là cổ đại hay
hiện đại, giang hồ ai chẳng biết đại danh của ngài), lại càng không phải là lừa đảo.

Phương Hãn hừ lạnh, “Cô nương rõ ràng là Vô Ảnh La Sát danh chấn giang hồ,
nhưng lại cố ý giả dạng làm thiếu nữ tử lừa gạt công tử nhà ta.”

Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ta đâu có cố ý, là hắn không hỏi thân phận của ta.” Hắn đúng là không có hỏi.

“Cô?” Phương Hãn không nói nên lời, Phương Chấn Hiên quả thực là không có hỏi, “Nói chuyện với tiểu yêu nữ chẳng có gì là hay.”

Bạch Mạn Điệp là người yêu chuộng hòa bình, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ
không nổi giận, lời Phương Hãn nói nàng là tiểu yêu nữ đã thực sự chọc
giận nàng.

Bạch Mạn Điệp đập mạnh lên bàn một cái, đứng lên, lạnh mặt nói, “Đầu óc
ngươi có bệnh hay sao? Ta là tiểu yêu nữ, ngươi chính là lão yêu quái.”

Phương Hãn nói thầm, “Nếu như ta là lão yêu quái thì tốt rồi, có thể khiến
công tử quên mất tiểu yêu nữ cô. Không biết cô đã dùng yêu pháp gì với
công tử, hại công tử lúc nào cũng chỉ nghĩ tới cô.”

“Tình cảm là không thể miễn cưỡng. Thích một người là một loại cảm giác, ai
bảo hắn thích nàng làm chi, ta có thể làm gì khác được? Ngươi đi bảo hắn đừng thích ta có được không?” Lời Bạch Mạn Điệp nói có chút đả thương
người khác, kỳ thực nàng cũng không phải cố tình làm tổn thương Phương
Chấn Hiên, chỉ là bị Phương Hãn chọc tức nên nói bậy.

“Yêu nữ đúng là yêu nữ.” Phương Hãn nghiến răng nghiến lợi, “Công tử chúng
ta tốt với cô như vậy, cô cư nhiên nói công tử như thế? Cô có trái tim
không? Tiểu yêu nữ, vô liêm sỉ, thủy tính dương hoa (1), có trượng phu
rồi còn đi câu dẫn công tử nhà ta.”


Bạch Mạn Điệp trừng mắt nhìn hắn, hừ lạnh, “Đừng quên ta là ai? Ta là võ lâm đệ nhất nữ sát tinh. Lương tâm ta từ tám trăm năm trước đã bị chó tha
rồi. Nếu như ngươi không phục, ta có thể moi tim ngươi ra ném cho chó
ăn.” Người này thực sự có thành khiến với nàng, lời nói quá mức khó
nghe.

“Cô có biết không, ngay sau khi cô rời khỏi công tử, công tử ngày nào cũng
uống rượu tới say mèm. Cô có biết không? Bởi vì mối quan hệ với cô, công tử cùng lão gia hầu như đoạn tuyệt quan hệ. Bởi vì mối quan hệ với cô,
công tử thà tuyệt tình phụ tử cũng không muốn lấy Vân tiểu thư. Công tử
nhà ta có chỗ nào không tốt, công tử toàn tâm toàn ý yêu cô, cô tại sao
lại đối xử với công tử như vậy? Công tử xuất thân con nhà thế gia, võ
công cao cường, văn chương lưu loát, thế gian này được bao nhiêu nam
nhân có thể so sánh. Cô tại sao không thể thích công tử? Tại sao muốn
làm tổn thương công tử? Công tử chịu nghe lời khuyên của ta, chịu lấy
Vân tiểu thư. Vốn tưởng công tử có thể dần dần quên được cô, thế nhưng
tại sao cô lại xuất hiện? Cô không thấy công tử gần đây rất mãn nguyện
sao? Đó là vì cô. Thế nhưng nếu một ngày nào đó cô lại bỏ đi, nếu như cô bỏ đi, không phải công tử sẽ càng thương tâm sao? Nếu cô không thương
công tử, thỉnh cách xa công tử một chút, đừng xuất hiện trước mặt công
tử nữa.” Phương Hãn vẻ mặt tức giận, nghiến răng nghiến lợi, đùng đùng
nổi giận. Những điều hắn nói đều là sự thực, nữ nhân này hầu như đã hủy
hoại công tử. Ngay sau khi nữ nhân này rời đi, công tử toàn tâm toàn ý
lao đầu vào việc buôn bán, hầu như điên cuồng, trong vòng mấy tháng, đã
hoàn toàn tiếp nhận công việc làm ăn của Phương gia. Đến tối, công tử
uống cho đến say mèm, cả trong mơ cũng đối với nữ nhân này nhớ mãi không quên. Vất vả lắm công tử mới đứng lên nổi, đồng ý tiếp nhận Vân tiểu
thư, tại sao nữ nhân lại xuất hiện? Nữ nhân này là người hay là yêu
quái, là yêu quái có khả năng hủy diệt Lãnh Tâm Công Tử, bởi vì nàng,
công tử đã không còn là chính mình nữa.

Cho tới bây giờ Bạch Mạn Điệp cũng không nghĩ tới sự tình lại thành ra như
vậy. Chưa từng nghĩ tới Phương Chấn Hiện lại si tình với nàng đến vậy.
Nàng xấu hổ cúi đầu, lùi lại vài bước, “Xin lỗi.” Không phải nàng cố ý
xuất hiện, ai biết được bọn họ lại chạm mặt nhau chứ.

Phương Hãn nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ đó của Bạch Mạn Điệp, đột nhiên nghĩ tới
bản thân mình dường như hơi quá đáng, thái độ cũng mềm mỏng đi rất
nhiều, “Bạch cô nương, ta xin cô, nếu như muốn tốt cho công tử, thỉnh
rời đi được chứ?”

Bạch Mạn Điệp thì thào, “Ta biết.” Nàng thực sự là tai họa mà, đi tới đâu cũng hại người ta thê thảm.

Khi Bạch Mạn Điệp rời đi, để lại cho Phương Chấn Hiên một lá thư. Nàng thừa nhận chính nàng hại hắn, nàng không thể tiếp tục ở bên cạnh hắn nữa.
Hai người ở cạnh nhau càng lâu, hắn càng khó buông tay được, chi bằng
hai người sớm tách ra. Thời gian chính là liều thuốc tốt nhất, mong rằng thời gian có thể làm lành vết thương trong trái tim hắn. Mong rằng một
ngày, hắn có thể quên nàng, gặp được nữ nhân hắn yêu thương. Nàng thừa
nhận mình có lỗi với hắn, thế nhưng tình cảm là không thể miễn
cưỡng.Nàng vô phương ép buộc bản thân mình thương hắn, chỉ có thể nói
một câu, xin lỗi.

Chết tiệt, nàng thực sự đi rồi. Nàng lừa hắn là ra ngoài mua điểm tâm, rốt
cuộc lại để lại một phong thư mà chạy trốn mất tăm mất dạng. Phương Chấn Hiên giận đến mức không thể kiềm chế được, mắng Phương Hãn một trận.

“Tại sao nàng lại bỏ đi? Để lại cho ta một giấc mộng? Tại sao phải đi chứ?
Ta không cầu gì hơn, chỉ muốn được làm bạn bên cạnh nàng. Hắn rõ ràng
không tốt với nàng, tại sao nàng còn nhớ tới hắn?” Thái độ của Bạch Mạn
Điệp đối với hắn thật sự rất kém, hắn tại sao còn nhớ tới nàng? Hắn uống rất nhiều rượu, nửa tỉnh nửa say, trên mặt đất chỗ nào cũng chất đầy
bình rượu.

“Thật sự thích ả đến vậy?” Trong đêm tối, một bóng đen hắt lên trên cửa. Từ
vóc người có thể nhìn ra, đây là một nữ tử rất xinh đẹp.

“Vô phương cứu chữa.” Phương Chấn Hiên mơ hồ trả lời.

“Ngươi chưa từng nghĩ tới người thích ngươi sao?”

“Thích ta thì thế nào? Ta vẫn chỉ thích một mình nàng.”

“Không còn chỗ trống nào sao?”

“Không có.”

Âm thanh của cái bóng kia bỗng dưng kích động, “Ả rốt cuộc có chỗ nào tốt, tại sao ngươi đối với ả thì một lòng một dạ, còn đối với ta lại thế
này?”


“Nàng trong mắt ta là độc nhất vô nhị, còn ngươi cái gì cũng không có.”

“Ta kém ả chỗ nào?”

“Hai người căn bản không thể so sánh.”

“Luận diện mạo, luận gia thế, ta có chỗ nào thua ả?”

“Chí ít nàng sẽ không vì chiếm được một người nam nhân mà dùng tới xuân
dược, chí ít nàng sẽ không đuổi theo một nam nhân không thương nàng khắp nơi. Chí ít, nàng không đê tiện như ngươi. Từ ngày ngươi hạ xuân dược
với ta, chúng ta ngay cả bằng hữu cũng không làm được, chỉ cần nhìn thấy ngươi, lòng ta chỉ nảy sinh ác cảm. Ta biết ngươi yêu ta, thế nhưng ý
niệm chiếm hữu của ngươi quá lớn, tình yêu của ngươi, ta nhận không
nổi.”

“Ngươi…vì ả, cái gì cũng nguyện ý làm sao?”

“Đương nhiên.”

Cái bóng kia hừ lạnh một cái, tiêu thất trong màn đêm. Phương Chấn Hiên, ngươi phải trả giá cho những gì ngươi nói.

Ngày mười lăm đã đến, khi bầu trời vẫn còn chưa tối hẳn, nàng đã dùng tiền
thỉnh khách điếm chưởng quỹ đóng toàn bộ cửa sổ lại, đem binh khí có thể đả thương người khác toàn bộ dọn sạch, sau cùng là đem nàng cột ở trên
giường. Ban đầu chưởng quỹ chết sống cũng không chịu làm, sợ nàng gặp
chuyện gì bất trắc. Nàng phải diện đủ mọi lí do, cuối cùng chưỡng quỹ
cùng làm theo yêu cầu của nàng.

Đây là lần đầu tiên nàng một mình vượt qua đêm trăng tròn. Trước đây luôn
có Đông Phương Vũ ở bên cạnh nàng, không biết bây giờ hắn thế nào? Công
việc có thuận lợi hay không, có bị thương hay không?

Bạch Mạn Điệp tay chân đều bị cố định ở đầu giường, trình ra một bộ dáng hình chữ “đại” (1), nhìn thập phần cổ quái.

Nàng tự mình nhìn lại bản thân lúc này, không khỏi cười khổ. Nàng rốt cuộc
còn chịu quái bệnh này dằn vặt bao lâu? Nàng là một thiếu nữ tử, cũng có ngày sẽ chịu không nổi dằn vặt này. Lúc nào thì đủ ba mươi ba tháng?
Nàng có phải sẽ giống như Thủy Mẫu Đơn cùng Thủy Phù Dung? Suốt đời sống nhờ vào máu người khác? Đông Phương Vũ sẽ đối xử với nàng thế nào? Nàng làm sao đối mặt với những người bị nàng thương tổn?

Nàng không hối hận đã vứt bỏ mọi thứ ở hiện đại để đổi lấy thân thể ở cổ đại này. Nàng không phải chỉ có một mình, nàng có Đông Phương Vũ, có Diệp
Lăng Tương, có Thủy Tịch Linh, có Lãnh Tuyệt Cuồng, Quân Tùy Phong, thậm chí có Đoạn Tiêu. Bọn họ đều sẽ giúp nàng, đều là trụ cột tinh thần cho nàng.

Nàng rời khỏi ba ngày, không biết Phương Chấn Hiên kia thế nào? Có đi tìm
nàng hay không? Ai, nàng có vô tình thương tổn ai đều là thiên ý trêu
người a.

Lúc còn ở hiện đại, không có nam nhân nào theo đuổi, đến khi xuyên tới cổ
đại, lại gặp phải hai vị kim quy tế (2) luận diện mạo có diện mạo, luận
tiền có tiền. Có đôi khi, quá hấp dẫn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
May mà nàng chỉ có hai người theo đuổi, nếu có tới mấy người, nàng chắc
chắn còn đau đầu hơn. Trước đây xem tiểu thuyết thấy nữ chính xuyên
không có tới n nam nhân, thật không biết nữ chính kia đã xử lý vấn đề
tình cảm như thế nào. Nàng thực sự rất ngốc, chỉ có hai nam nhân đã
khiến nàng đầu óc choáng váng cả rồi.

Bệnh của nàng dường như không có phát tác, quên đi, đề phòng nửa đêm phát
bệnh, trước tiên cứ cột lại đã. Nàng đã từng có hiện tượng nửa đêm phát
bệnh, tốt nhất nên cẩn thận một chút.

Bạch Mạn Điệp nằm ở trên giường, miên man suy nghĩ. Đột nhiên, đôi mắt nửa
nhắm nửa mở đang buồn ngủ kia đột nhiên mở to ra. Ngoài cửa có người?
Hơn nữa còn là cao thủ? Rốt cuộc là ai? Là thù hay bạn?

Một âm thanh lạnh như băng vang đến bên tai nàng, “Rốt cuộc cũng lọt vào tay ta.” Là nữ nhân, giọng còn rất êm tai nữa.

“Ai?” Người nọ không xông vào, thế nhưng nàng cảm giác được nhiệt độ trong phòng đang giảm xuống.

“Ngươi đoán xem?” Người kia mang theo tiếu ý.

Bạch Mạn Điệp trong lòng vô cùng bất an, nàng cố gắng tự trấn tĩnh mình, “Có bản lĩnh ra đây đấu với ta một trận.”

“Còn có thể là ai nữa?” Người nọ nói, truyền đến một loạt tiếng kim loại va
chạm vào nhau, tiếp đó là âm thanh ổ khóa rơi xuống mặt đất.


Một mỹ nhân thướt tha tuyệt thế chậm rãi tiến vào, ánh nến mờ ảo, chiếu vào khuôn mặt mỹ nhân, khiến khuôn mặt băng lãnh càng thêm xinh đẹp.

“Là ngươi?” Bạch Mạn Điệp nheo mắt, nữ nhân này nổi điên gì vậy, không phải đã nói rõ với nhau rồi sao? Sao lại còn, không phải mắc bệnh ăn no rỗi
việc chứ.

“Là ta.” Mỹ nhân ngẩng đầu, cằm vung lên, cao ngạo như một nữ hoàng.

Bạch Mạn Điệp vẫn duy trì lãnh tĩnh, trên khuôn mặt thanh tú không hiện ra chút gì hoảng hốt, “Ngươi muốn gì?”

Đỗ Thanh Sương cười nhạt, “Ngươi nói xem?”

Bạch Mạn Điệp liếc nàng một cái khinh bỉ, sau đó chuyển hướng nhìn lên trần
nhà, “Ta không phải nói rõ với ngươi rồi sao? Ta không có hứng tranh
giành Phương Chấn Hiên với ngươi, ngươi đừng phiền ta được chứ? Ngươi bị sao a? Bị bệnh tâm thần do ăn quá nhiều xuân dược nhưng không thể phát
tiết sao? Tại sao cứ tìm ta gây phiền phức.” Nữ nhân này đúng là quá
điên mà, cứ nhớ tới chuyện nữ nhân này từng dùng mỹ sắc dụ dỗ Đông
Phương Vũ, hơn nữa không chịu nghe theo lời khuyên của nàng, Bạch Mạn
Điệp không khỏi càng thêm ác ý.

“Ngươi…” Đỗ Thanh Sương đột nhiên nở nụ cười, “Xuân dược? Ngươi lại nhắc nhở ta rồi.” Nàng cười đến thập phần không có hảo ý.

Bạch Mạn Điệp bị vẻ quỷ dị kia hù sợ, liếm liếm môi, “Có phải ngươi điên rồi không?” Nàng dùng sức giãy giụa, cố ý muốn tháo sợi dây ra.

“Không có, chỉ là mang ngươi tới một chỗ.” Đỗ Thanh Sương nói xong, ra tay điểm lục đạo của nàng.

Đỗ Thanh Sương sau khi điểm lục đao, lại dùng dây trói chặt nàng, đem nàng đưa xuống lầu rồi nhét lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa theo hướng bắc ra khỏi thành, Bạch Mạn Điệp thật sự không biết nữ nhân kia đang suy tính
cái gì.

Bạch Mạn Điệp mạnh mẽ trợn mắt, “Ngươi điên rồi? Bắt ta làm cái gì? Đã nói
tình cảm là không thể miễn cưỡng. Ngươi dù muốn ép buộc Phương đại ca
động phòng với ngươi cũng không cần làm vậy chứ?”

Đỗ Thanh Sương liếc nàng một cái, “Tới rồi ngươi sẽ biết.”

Xe ngựa dừng lại ở trước một ngôi miếu đổ nát, trong miếu tựa hồ có chút ánh lửa, mơ hồ có thể thấy được một bóng người.

Đỗ Thanh Sương đặt tay bóp lấy yết hầu của Bạch Mạn Điệp, chậm rãi đi vào ngôi miếu.

Trong ngôi miếu vẫn còn một đống lửa, đống lửa ở hai bên, có một bóng người
cao to, ngón tay thon dài nắm lấy một cây quạt. Hắn đưa lưng về phía bọn họ, không nhìn thấy rõ dung mạo. Từ quần áo trên người và bạch phiến
trên tay phán đoán, người này tuyệt đối là Phương Chấn Hiên.

Đỗ Thanh Sương thản nhiên nói, “Ta đã tới.”

Phương Chấn Hiên không quay đầu lại, vẫn như trước đưa lưng về phía họ. “Ngươi muốn thế nào?” Nữ nhân này đúng là điên rồi, chiều hôm qua đột nhiên
hẹn hắn một mình gặp mặt tại chỗ này, nguyên nhân là muốn triệt để giải
quyết chuyện của hai người trước nay.

Phương Chấn Hiên tới, hắn không muốn nữ nhân mất trí này cứ bám hắn mãi không
buông. Hắn tuyệt đối không ngờ là Đỗ Thanh Sương lại vô tình gặp được
Bạch Mạn Điệp, kết thúc của ngày hôm nay sẽ khiến hắn cả đời không quên. Nàng tới, thế nhưng không không chỉ tới một người. Từ tiếng bước chân
phán đoán, chắc chắn là một cao thủ.

“Sao không xoay người lại nhìn xem.” Đỗ Thanh Sương cười tàn nhẫn, bóp mạnh
hơn lên cổ Bạch Mạn Điệp, Bạch Mạn Điệp kêu rên, nhưng không thành
tiếng.

Muốn xem xem nàng ta còn giở trò quỷ gì, Phương Chấn Hiên chậm rãi xoay
người lại, bỗng dưng hắn thất thần. Nữ nhân hắn yêu thương nhất đang bị
trói chặt lại, hơn nữa còn bị một nữ nhân xấu xa bóp cổ.

Trên mặt Phương Chấn Hiên lập tức toát ra một tầng hàn ý, “Ngươi rốt cuộc là muốn cái gì?” Hắn xin thề, nếu như nữ nhân kia dám đụng tới nàng, hắn
chắc chắn giết không tha.

Đồ Thanh Sương cố tình giả ngây, “Không biết, ngươi chỉ ta đi.”

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nói, “Được rồi, Phương đại ca, nếu ả dám tổn hại
ta, ta sẽ bắt cả nhà ả trả giá, ngươi không cần quan tâm.” Nàng không có tư cách yêu cầu hắn cứu nàng.

“Câm miệng.” Đỗ Thanh Sương dừng sức sờ lên cái cổ của nàng, Bạch Mạn Điệp thực sự khó chịu, hình dáng thập phần thống khổ.

Thấy giai nhân thống khổ, Phương Chấn Hiên vội hỏi, “Dừng tay, ngươi muốn thế nào?”

Đỗ Thanh Sương ngẩng đầu, “Ngươi không phải nói chuyện gì cũng nguyện ý vì ả sao?” Nàng cười nhạt, “Ta muốn ngươi tự phế một thân võ công cao
cường, hủy đi khuôn mặt anh tuấn.” Võ công cùng diện mạo luôn là niềm
kiêu hãnh lớn nhất của hắn. Nếu như không chiếm được, nàng sẽ phá hư.

“Ngươi đúng là điên rồi.” Bạch Mạn Điệp thét chói tai, “Không được, Phương đại ca, đừng nghe lời ả.”

“Còn tiếp tục nhiều lời, ta rạch mặt ngươi trước.” Đỗ Thanh Sương không biết từ đâu lấy ra một cây chủy thủ, ở trên mặt nàng chậm rãi trượt một cái.

Bạch Mạn Điệp nhắm mắt, tận lực không thèm để ý đến cảm giác này, cũng không thấy thế nào là sợ. Còn Phương Chấn Hiên đứng một bên nhìn thấy chủy
thủ trượt trên mặt Bạch Mạn Điệp, chỉ hận không thể giết chết Đỗ Thanh
Sương.


“Thế nào?” Đỗ Thanh Sương cao ngạo cười, “Lo lắng rồi chứ? Nếu không nhanh
chóng ra tay, ta sẽ giết chết ả.” Chủy thủy đang ở trên mặt Bạch Mạn
Điệp, chỉ cần nàng hơi dùng sức một chút, Bạch Mạn Điệp tuyệt đối bị hủy dung.

Phương Chấn Hiên hít sâu một cái, “Đưa ta.”

Đỗ Thanh Sương cười nhạt, đem chủy thủ ném một cái, cắm trên một cây cột.

“Không được a, không được.: Bạch Mạn Điệp bất chấp sự kiềm chế của Đỗ Thanh
Sương, nhịn đau kêu lên, “Phương đại ca, không được, không được a.
Phương đại ca, ta gánh không nổi chuyện này đâu, ngươi không nên hi sinh vì ta.”

“Vì nàng, làm gì cũng đáng giá.” Huống chi là hắn liên lụy nàng.

“Không được a.” Bạch Mạn Điệp giãy giụa, nước mắt liên tục chảy ra.

Phương Chấn Hiên cười nhạt, “Có thể thấy nàng khóc vì ta, bất luận làm gì, đều đáng giá.”

Bạch Mạn Điệp khóc không thành tiếng, “Phương đại ca, không được, ả không
dám làm gì ta đâu. Trừ khi ả muốn chết, thật đó, ngươi không cần phải hi sinh.”

Đỗ Thanh Sương tát vào mặt Bạch Mạn Điệp một cái, gương mặt Bạch Mạn Điệp lập tức sưng lên.

Đỗ Thanh Sương cười nhạt, “Ta sớm đã không màng đến sống chết nữa rồi, còn sợ ngươi sao? Cho dù ngươi có hung ác, có ngoan độc ta cũng mặc kệ, bởi vì ta đã chọn cùng chết với các ngươi.”

“Còn cả nhà ngươi thì sao?” Bị Đỗ Thanh Sương làm hại, Bạch Mạn Điệp trái lại càng tỉnh táo.

“Bọn họ vô năng, căn bản không giúp gì được cho ta, ta hà tất quan tâm bọn họ.”

“Điên rồi, ngươi thực sự điên rồi.”

Đỗ Thanh Sương không để ý tới nàng, quay đầu nói, “Sao chưa bắt đầu?”

Phương Chấn Hiên đem chủy thủ đặt ở trên mặt, dùng sức ấn xuống, vẽ nên tầng tầng lớp lớp, máu lập tức chảy ra trên mặt.

Hắn rất hiểu Đỗ Thanh Sương, đây là một kẻ điên vì đạt được mục đích mà
không từ thủ đoạn. Nếu như hắn không làm theo lời ả, ả chuyện gì cũng
dám làm.

Bạch Mạn Điệp từng giọt lệ cứ lăn ra, nàng nhắm mắt lại, không dám nhìn
những hình ảnh này. Hắn là võ lâm đệ nhị mỹ nam, khuôn mặt tuấn mỹ đến
không còn thiên lý, vì nàng, hắn tình nguyện hủy dung. Nàng nợ hắn, thực sự nhiều lắm, có trả cả đời cũng không trả nổi.

Đỗ Thanh Sương cười nhạt, “Chỉ vậy thôi sao?”

Phương Chấn Hiên lại vẽ ra một vết máu, “Muốn thế nào ngươi mới cam tâm?”

Đỗ Thanh Sương cười tươi như hoa, “Lấy sự tuấn mỹ của Lãnh Tâm Công Tử
ngươi, cho dù có vài ba đường trên mặt vẫn có thể điên đảo chúng sinh,
chi bằng khiến nó hoàn toàn biến dạng đi.”

Bạch Mạn Điệp trợn mắt, lạnh lùng nói, “Phương đại ca, đủ rồi, nếu như ngươi dám tiếp tục tổn hại bản thân mình, ta lập tức cắn lưỡi tự sát.”

Đỗ Thanh Sương cười cười, “Thực sự là một đôi uyên ương khổ mạng a, quên đi, vậy được rồi. Bây giờ… phế võ công được chứ?”

Máu trên mặt thấm xuống bạch y, càng khiến hắn đẹp đến đáng sợ.

Phương Chấn Hiên sớm đã máu vương đầy mặt, nhìn không ra diện mạo vốn có.

Bạch Mạn Điệp cường ngạnh nói, “Không được, ngươi là ai a? Không xứng hi
sinh vì ta, cho dù ngươi chết vì ta, ta cũng không cảm kích. Ngươi đi
đi, đừng quản chuyện của ta.”

Bất luận là ai cũng nghe ra nàng muốn cứu hắn, không muốn hắn bị thương.

Phương Chấn Hiên cười mãn nguyện, “Ngâm Ngâm, có thể có được sự quan tâm của nàng, ta cam tâm tình nguyện.”

“Không được.” Nước mắt sớm đã mơ hồ che đi đôi mắt của nàng, nàng vô cùng đau đớn hô lên.

“Ra tay mau.”

Phương Chấn Hiên nhìn bộ dạng thống khổ của Bạch Mạn Điệp, khóe môi cong lên,
hắn làm như vậy là đáng giá. Hắn chậm rãi vận công, dùng sức từ trên
đỉnh đầu ấn xuống…

Bạch Mạn Điệp há hốc mồm, trừng to mắt nhìn hắn tự phế võ công. Nước mắt cứ
liên tục chảy ra, thiên ngôn vạn ngữ toàn bộ đều nghẹn lại trong yết
hầu, không thể nào mở miệng.

Hắn là một trong võ lâm thập đại cao thủ, để luyện được một thân võ công
thế này, không biết đã chịu bao nhiêu gian khổ. Hôm nay vì nàng, hắn cư
nhiên bỏ mặc tất cả. Thâm tình này, đủ để hủy diệt đất trời, nhưng nàng
nhận không nổi a.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận