Diệp Lăng Tương thấy hai người chân thành biểu lộ, trong lòng có vài phần cảm động, “Được rồi, chuyện đó lát nói đi.”
“Ở đây nói chuyện, không thấy lạnh a? Chịu hết nổi rồi, ta vào trước.”
Bạch Mạn Điệp thân thể co rút lại, bước vào phòng trước, ba người kia
cũng tự động theo vào.
Bạch Mạn Điệp không khách khí cuộn người vào chăn, giống y như bánh chưng
ngồi ở trên giường. “Lăng Tương, ta vẫn muốn hỏi, Tịch Linh cùng chúng
ta, ba người thực ra có quan hệ gì? Sư tỷ muội? Hay kết nghĩa kim lan?”
“Đại tỷ, cả chuyện này tỷ cũng không biết?” Rõ ràng là biết nàng mất trí
nhớ, Diệp Lăng Tương cũng không nhịn nổi kinh ngạc, “Mẫu thân của tỷ, là sư phụ của muội cùng tam muội, tỷ so với bọn muội lớn hơn, đương nhiên
là đại sư tỷ. Đại tỷ, muội đã thề, muội cùng tam muội tuyệt đối xem tỷ
như thân tỷ tỷ.” Chỉ biết ba người là quan hệ tỷ muội, cho đến hôm nay,
mới hoàn toàn hiểu rõ.
Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút rồi nói, “Lăng Tương, ta có việc này muốn
hỏi, nương ta tên họ là gì?” Vấn đề này nàng đã sớm muốn hỏi, không biết có như trong tưởng tượng của nàng không?
“Thủy Phù Dung.” Đại tỷ ngay cả nương mình tên họ gì cũng không biết, thực sự quá đáng thương a.
“Thủy Phù Dung?” Đông Phương Vũ, Lãnh Tuyệt Cuồng, Bạch Mạn Điệp trăm miệng
một lời hỏi lại, Bạch Mạn Điệp đã vì quá kích động mà đứng bật lên.
Diệp Lăng Tương quay lại trợn mắt, dùng cặp mắt hiển nhiên nhìn bọn họ, “Đương nhiên rồi, sư phụ họ Thủy tên Phù Dung.”
Bạch Mạn Điệp lui lui vài bước, mất hứng ngồi ở trên giường, “Xong, không
còn nghi ngờ gì nữa, nương của ta tuyệt đối là cung chủ Hồng Nhan Cung
tiền nhiệm Thủy Phù Dung, là cái kia Thủy Phù Dung cùng Tống gia trang
lão nhân yêu nhau. Ban đầu Tống lão đầu Tống phu nhân nhìn chằm chằm ta
hỏi về nương, Thủy Mẫu Đơn gặp ta gọi ta là tỷ tỷ, ta đã sớm nghĩ đến
nương của ta có thể là Thủy Phù Dung, nghe muội nói thế. Tuyệt đối đúng
là vậy rồi.”
“Đại tỷ, ý tỷ là… sư phụ chính là người hai mươi mấy năm về trước rơi xuống
vực – Thủy Phù Dung?” Tuy rằng nàng từng hoài nghi, nhưng lại không dám
xác định. Thủy Phùng Dung là ân sư của các nàng, các nàng không muốn đi
điều tra. Bất luận Thủy Phù Dung là thê tử của một thương nhân bình
thường cũng được, cung chủ Hồng Nhan cung tiền nhiệm cũng được, dù thế
nào thì vẫn là ân sư của các nàng.
Bạch Mạn Điệp hít một hơi, “Không sai, tuyệt đối đúng là như vậy. Mấy ngày
này, rất nhiều người nhận nhầm ta là Thủy Phù Dung của Hồng Nhan cung.
Bây giờ muội lại nói nương của ta gọi Thủy Phù Dung, chắc chắn là đúng
rồi. Giang hồ thuật lại rằng, Hồng Nhan cung cung chủ các đời đều luyện
một loại tà công dùng máu của nam nhân để tăng thêm công lực. Đến nay ta mới hiểu được, kỳ thực không phải là luyện tà công, mà cung chủ các đời đều có bệnh như ta vậy, các nàng hút máu vì giữ mệnh, người trên giang
hồ không rõ nguyên nhân, hết lần này tới lần khác nói các nàng luyện tà
công. Cái loại quái bệnh vô danh này truyền từ đời này sang đời khác, từ trên xuống dưới, chỉ cần là nữ nhi đời sau của Thủy gia đều không thể
thoát được bị nó dày vò. Có thể, đây là nguyên nhân Hồng Nhan cung chủ
không gả ra ngoài mà vẫn canh giữ ở Hồng Nhan cốc. Sau này nếu ta sinh
nữ nhi, nữ nhi ta cũng sẽ mắc chứng bệnh này.”
Đông Phương Vũ vội hỏi, “Lăng Tương, sư phụ muội có nói bệnh này có phương
pháp nào trị được không?” Hắn không muốn đem nữ nhi của lão bà mình biến thành loại như ma quỷ hút máu.
Diệp Lăng Tương khó xử lắc đầu, “Không có. Trước khi sư phụ qua đời, gọi
muội cùng tam muội tới, nói cho bọn muội biết một bí mật. Khi đại tỷ hai mươi tuổi, sẽ mắc một loại quái bệnh. Mỗi lần trăng tròn ngày mười lăm
sẽ phát cuồng, không thể tự chủ hút máu người khác, còn muốn muội cùng
tam muội chiếu cố đại tỷ. Người còn giao cho tam muội rất nhiều y thư,
muốn muội ấy khổ công nghiên cứu, tìm ra cách chữa bệnh. Sư phụ chỉ đem
bí mật này nói cho muội cùng tam muội biết, cố ý giấu giếm đại tỷ. Tuy
người chẳng nói gì, nhưng muội biết sư phụ không muốn đại tỷ biết
chuyện. Nếu không phải hôm nay sơ ý tiết lộ, muội sẽ không nói ra.” Ai,
làm sao nghĩ tới đại tỷ đột nhiên xuất hiện ở cái nơi quỷ quái này, Diệp Lăng Tương nàng thật có lỗi với sư phụ a.
Bạch Mạn Điệp dùng ngón trỏ chống cằm, “Nói cách khác, nương của ta không
nói cái loại quái bệnh này sẽ làm ta mất trí nhớ?” Ai bảo các nàng tự
mình đa tình.
“Sư phụ không nói gì thêm, chỉ nói sẽ hút máu người. Nhưng sau khi đại tỷ
mất trí, muội cùng tam muội đều cho rằng do quái bệnh gây nên. Đại tỷ võ công cao cường thế này, căn bản không có khả năng bị đả thương.” Diệp
Lăng Tương nhún nhún vai, vô tội nói, “Ngoại trừ do quái bệnh, bọn muội
đều không nghĩ ra nguyên nhân khiến tỷ mất trí nhớ.”
“Là vậy a.” Bạch Mạn Điệp đột nhiên nhớ tới cái gì, “Lăng Tương, hai người
sao lại chạy khỏi Hồng Nhan cung? Thủy Bích Dao không phải bức muội phu
lấy ả sao?” Có lẽ hai người cần quay trở lại.
“Không có gì a, tiểu yêu nữ kia hạ xuân dược với Lãnh đại ca, bắt Lãnh đại ca
viên phòng với ả. Nhưng rốt cuộc lại phản tác dụng, hóa giải dược tính
của vong tình thảo. Muội cho ả dùng mê dược, đã là ban ân cho ả rồi.”
Bạch Mạn Điệp vẻ mặt thập phần mờ ám, thần thần bí bí hỏi, “À, Vậy xuân dược của hắn là nhờ ai tới giúp.” Đương nhiên là Diệp Lăng Tương rồi.
Lãnh Tuyệt Cuồng tức giận quay lại nói một câu, “Nàng.” Đại tẩu đúng là không biết xấu hổ.
Bạch Mạn Điệp quệt quệt môi, “Nhất định là tên này trong lúc trúng xuân
dược, vô phương khống chế bản thân, ép buộc muội đúng không? Nên mới
nói, hành vi của hắn đã trở thành cường… cái kia, có thể báo quan được
rồi.” Nhị muội phu tương lai sao lại không thể cho nàng chút nhã sắc?
Hắn bất nhân, nàng cũng phải bất nghĩa, vậy mới công bằng.
Diệp Lăng Tương không có ý gì quá đáng mức, không để ý tới Bạch Mạn Điệp,
Lãnh Tuyệt Cuồng ghét nhất bị người khác nói tới chuyện này, chuyện này
là thất bại lớn nhất trong đời hắn. Hắn đường đường là Tuyệt Tình kiếm
khách, cư nhiên lại bị nói thành tặc nhân, việc này đồn ra ngoài chắc
khiến bị người cười chết, mặt hắn trở nên hồng hồng, “Đại tẩu, ta sẽ
chịu trách nhiệm.” Không muốn bị đại tẩu nói cho chết, cứ thành thật
nhận sai.
Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, “Hừ, ta ghét nhất là bị nói cái gì chịu trách nhiệm.
Lẽ nào ngươi muốn lấy muội muội ta, hầu như là vì chịu trách nhiệm sao?
Nếu lưỡng tình tương duyệt, cái loại sự tình này phát sinh cũng có thể
tha thứ. Ngươi làm ơn đừng lúc nào cũng đem hai chữ trách nhiệm để trên
miệng, sẽ khiến muội muội nghĩ ngươi không thích muội ấy, lấy muội ấy
cũng bởi vì trách nhiệm. Nói cho ta biết, ngươi là thật lòng yêu hay chỉ là chịu trách nhiệm.” Bạch Mạn Điệp từ trên giường đứng lên, trịnh
trọng tuyên bố, “Nếu thật sự vì trách nhiệm, muội ấy sẽ không lấy
ngươi.” Vừa nghĩ tới Đông Phương Vũ cái kia đã hết hi vọng, nàng phi
thường phi thường tức giận. Lời của nàng từng chút là nói cho Lãnh Tuyệt Cuồng nghe, chi bằng từng chút nói Đông Phương Vũ nghe.
Đông Phương Vũ nghe nàng nói xong, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng một chút. Chả
trách nàng luôn đối chọi với hắn, trên mặt không hề có chút nhã sắc,
hoàn toàn bởi vì phương thức biểu đạt của hắn có vấn đề. Trong lời nói
của nàng hoàn toàn có thể nghe ra, chỉ là hắn quá ngốc nên mới không
phát hiện. Nếu nàng sớm hiểu được tâm ý của hắn, hai người trong lúc đó
tuyệt đối không phải như bây giờ.
Diệp Lăng Tương một lòng muốn nghe hắn thừa nhận, nhưng Lãnh Tuyệt Cuồng hết lần này tới lần khác chết vẫn mạnh miệng, lưỡng lự nói, “Ta chỉ sợ nàng ta tính tình quá tệ không gả được nên tốt bụng lấy nàng ta thôi.”
“Ngươi nói cái gì?” Diệp Lăng Tương nhảy dựng lên, “Ai thèm thích ngươi a?”
“Đừng cãi nữa.” Bạch Mạn Điệp vỗ tay một cái chặn giữa hai người, “Thích là
thích, nói ra thì sợ cái gi? Một nam nhân tới chính tình cảm của mình
cũng không dám biểu đạt, ta không dám đem muội muội mình giao cho ngươi. Ngay cả chính ngươi cũng không xác định tình cảm của mình đối với nàng, thực sự có thể cho nàng hạnh phúc sao?”
Lãnh Tuyệt Cuồng một lúc nghẹn lời, hắn hiểu rõ lời đại tẩu nói hoàn toàn có lý, nhưng ở trước mặt đại ca đại tẩu nói ra, có phải quá mất mặt? Nếu
như để nhị ca biết, chắc chắn cười chết hắn.
“Ngươi nha, nên học hỏi đại ca ngươi đi, thường xuyên nói hắn yêu ta.” Bạch Mạn Điệp dõng dạc nói.
Đông Phương Vũ tròn mắt nhìn nàng, hắn thường xuyên nói bao giờ? Chỉ là
thỉnh thoảng, mấy lúc muốn dỗ nàng vui nên mới nói một chút thôi.
Đông Phương vũ ho khan một tiếng, nhắc nhở Bạch Mạn Điệp đừng nói lung tung.
Diệp Lăng Tương phi thường không hài lòng về biểu hiện của Lãnh Tuyệt Cuồng, thản nhiên nói, “Đại tỷ đừng nói nữa, yêu hay không yêu muội cũng không sao.”
“Không nói thì không nói, bàn chuyện hạt tuyết trước đi, ê, họ Lãnh kia, lấy
ra đây.” Bạch Mạn Điệp đưa tay tới trước mặt Lãnh Tuyệt Cuồng, bộ dạng
một mực y như họ Lãnh kia có thiếu tiền nàng.
Lãnh Tuyệt Cuồng phi thường bất mãn với thái độ này của nàng, nhưng ngại
nàng là đại di tử (chị vợ) kiêm luôn đại tẩu, bất đắc dĩ lấy một chiếc
hộp nhỏ ra đưa cho nàng. Vừa mới lấy được từ trên đại tuyết sơn đã bị
nha đầu kia gạt mất, thất bại a.
“Cái gì?” Bạch Mạn Điệp rất hoài nghi, hạt tuyết ngàn năm a, lại nhỏ như
vậy? Dài chỉ khoảng mười tấc. Chả trách phải đợi ngàn năm sau mới có thể dùng, trăm năm sau cũng chỉ mới lớn bằng sâu lông.
Diệp Lăng Tương xen vào, “Hạt tuyết a.”
“Nhỏ vậy à?” Bạch Mạn Điệp suýt ngất, hộp đã nhỏ vậy rồi, vật kia sẽ lớn bao nhiêu á?
Nàng cẩn thận từng chút mở cái hộp lên, vừa mở xong, lập tức lạnh cả người,
vội vàng rút tay lại. Bên trong hộp đặt một cái cây nhân sâm dài bằng
ngón cái, giống như những loại thông thường, chỉ là bên ngoài hạt tuyết, có một tầng băng mỏng. Nhỏ như vậy a? Quả là đáng tiếc thật, chả trách
Diệp Lăng Tương và Lãnh Tuyệt Cuồng chia không được, căn bản không biết
phải chia thế nào. Đem hạt tuyết chỉ dùng để chữa bệnh, quá ít chứ không phải không đủ.
Bạch Mạn Điệp ra sức bĩu môi, “Đại ca, độc của ngươi… Cho ngươi đó, ta không cần, xấu thế này, ta ăn vào sẽ biết thành xấu xí.” Tuy ngoài miệng nàng nói vậy, nhưng mọi người ai cũng biết nàng khẩu thị tâm phi, thấy hạt
tuyết ít quá, chủ động tặng cho Đông Phương Vũ.
“Đại tỷ…” Diệp Lăng Tương kháng nghị.
“Gì chứ? Khó coi như vậy muội cũng không biết xấu hổ đem cho ta ăn. Hơn nữa thứ này lạnh nư băng, ăn vào cũng trở nên lạnh như băng, ta không
thèm.” Bạch Mạn Điệp hung hãn nhìn Diệp Lăng Tương, “Ta lệnh cho muội,
đưa Lãnh Tuyệt Cuồng cùng đại ca đi tìm tam muội, sau đó đưa tam muội về Thương Mang sơn tìm sư phụ hắn, mau chóng đem ba năm sinh tử đó giải
hết ra.” Về phần nàng, còn có đại sự cần làm.
“Hạt tuyết cho ta, nàng làm sao bây giờ?” Nàng không lo lắng an nguy của bản thân mình, một lòng nghĩ cho hắn, Đông Phương Vũ trong lòng có một trận ấm áp. Ngoại trừ hai vị huynh đệ cùng sư phụ, không ai đối với hắn như
thế.
Bạch Mạn Điệp cười cười, “Không có gì đâu, chuyện của ta chỉ là chuyện nhỏ.
Ta dự định đi tìm Thủy Mẫu Đơn, nếu bà là nữ nhi Thủy gia, chắc chắn
biết hiểu biết hơn Lăng Tương nhiều, tỷ lệ giải được cái loại quái bệnh
này cao hơn. Yên tâm đi, ta không sao, chỉ cần ngươi tốt, ta liền yên
tâm. Các ngươi ba người đi trước đi, tam muội nể tình ta cùng Diệp Lăng
Tương, nhất định sẽ hỗ trợ. Được rồi… nếu như… là ta nói nếu như… ba
tháng sau ta không trở lại, ngươi làm chủ hôn sự cho Lăng Tương cùng họ
Lãnh kia. Ta là trưởng bối của Lăng Tương, vốn nên vì muội ấy làm chủ.”
Lúc này, Bạch Mạn Điệp chỉ cần Đông Phương Vũ sống thật tốt, căn bản
không nghĩ tới chia li có thể khiến tình cảm hai người biến chất hay
không. Nàng không phải không muốn theo họ đi, mà là nàng thực sự muốn
biết phát cuồng đêm trăng tròn rất cục là chuyện gì xảy ra.
“Ta đi với nàng.” Đông Phương Vũ không phải người giỏi biểu đạt tình cảm,
trong lòng cảm động cũng không biết phải nói ra thế nào. Nàng rõ ràng là thân mang trọng bệnh, nhưng lại đem hi vọng duy nhất tặng cho hắn, tình nghĩa này, hắn thế nào trả đây?
Diệp Lăng Tương hai mắt lập tức đỏ lên, “Đại tỷ, tỷ nói lung tung gì đó, cho dù không có hạt tuyết, tỷ cũng bình an vô sự, Thủy Mẫu Đơn và sư phụ
không phải đều rất tốt sao?” Chỉ là sẽ biến thành ma hút máu.
Bạch Mạn Điệp cười yếu ớt, kéo tay Diệp Lăng Tương, bỏ vào lòng bàn tay Lãnh tuyệt Cuồng, “Sau này Lăng Tương nhà ta giao lại cho ngươi, muội ấy là
một nữ tử đáng thương, sau này dựa vào ngươi cố gắng sủng nàng.”
Lãnh Tuyệt Cuồng bỗng dưng nắm chặt tay Diệp Lăng Tương, phát thệ làm chứng, “Đại tẩu yên tâm, ta sẽ chiếu cố tốt cho Lăng Tương.” Thấy đại tẩu thật lòng như vậy, nguyên lai nàng là nữ tử chí tình chí nghĩa như thế, một
cổ tôn kính đột nhiên sinh ra. Kỳ nữ thế này, quả nhiên xứng với đại ca.
Bạch Mạn Điệp nói như di ngôn, giọng nói ngưng trọng, Diệp Lăng Tương hai mắt sớm đã đỏ lên.
Bạch Mạn Điệp lại làm như không có việc gì, vui vẻ nói, “Đại ca, Lăng Tương
nhà ta giao cho ngươi xem giùm, nếu có người khi dễ nàng, ngươi phải
giúp đỡ a. Dù là huynh đệ ngươi khi dễ nàng cũng không được.”
Đông Phương Vũ nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói, “Ta theo nàng đến Hồng Nhan cung, tìm ra phương pháp trị quái bệnh.”
Nàng lắc đầu, “Không được, ba năm sinh tử còn được bao nhiêu thời gian,
ngươi phải trở về thỉnh tam muội điều chế giải dược. Thủy Mẫu Đơn không
phải người xấu, chúng ta đã gặp qua một lần, bà sẽ không tổn hại ta.”
“Không được, nàng cần ta bảo hộ.” Mỗi đêm mười lăm nàng thực sự mất đi lí trí, nếu trùng hợp lúc đó lại gặp nguy hiểm thì sao bây giờ? Hắn không dám
tưởng tượng nếu mất nàng thì sẽ như thế nào.
Bạch Mạn Điệp bắt đầu làm nũng, “Đại ca, ngươi cho rằng ta ngu ngốc a, ta
không có sao đâu. Trước tiên giải độc của ngươi trước mới có thể bảo hộ
ta a.”
“Nàng chết, ta chết, nàng sống, ta sống.” Vỏn vẹn tám chữ nói ra tiếng lòng
của hắn. Nàng đã trở thành một phần sinh mệnh của hắn, chỉ có nàng mới
có thể khiến hắn cười to, khiến hắn quên đi phiền não, cho hắn biết lạc
thú nhân sinh. Nàng đã di nhập vào sinh mệnh của hắn, giờ giờ khắc khắc
tác động vào lòng hắn. Mất nàng, hắn sẽ không cười được nữa, không còn
biết nhân sinh lạc thú, trở về một thể xác không có linh hồn như trước
đây. Thậm chí, hắn chỉ là cái xác không hồn, bởi vì hắn đã mất tâm.
“Đừng nói nữa, lão nương ta thực sự quá cảm động rồi.” Diệp Lăng Tương đứng
ra, “Ta quyết định trước tiên bồi đại tỷ đi Hồng Nhan cung tìm cách chữa quái bệnh, sau đó trở lại tìm tỷ phu thu xếp giải dược. Ta thấy nếu đại tỷ chết, tỷ phu cũng sống không nỗi, đã vậy, lấy được giải dược có ích
lợi gì chứ?”
Cái gì có chết hay không, nói nghiêm trọng như vậy, làm như nàng thực sự không cứu được ấy.
“Diệp Lăng Tương, ta sẽ chết sao? Cùng lắm là biến thành ma hút máu thôi mà,
còn độc của đại ca không thể kéo dài được. Các ngươi yên tâm, ta sẽ
không chết, sở dĩ không cần đại ca tự tử vì ta.”
Lãnh Tuyệt Cuồng trầm ngâm, “Chi bằng ta cùng Lăng Tương về trước tìm Độc
Nương Tử cùng Vô Danh tiền bối điều chế giải dược, còn hai người đi Hồng Nhan cung tìm phương pháp trị quái bệnh cho đại tẩu.” Không thể trơ mắt nhìn đại ca đại tẩu tự tử như vậy, chỉ có thể tận lực tranh thủ thôi.
Bạch Mạn Điệp còn chưa kịp kháng nghị, Đông Phương Vũ đã xen vào, “Được.” Chỉ cần không phải xa nhau, cái gì hắn cũng đồng ý.
Bạch Mạn Điệp quýnh lên, “Đại ca ngươi không ở chỗ bọn họ thì làm sao điều chế giải dược?”
“Nàng yên tâm, sư phụ đã giúp ta xem qua vô số lần, mỗi lần mạch tượng đều
được ghi lại trong sổ.” Hắn tin tưởng năng lực của sư phụ, cũng tin
tưởng Độc Nương Tử.
“Tỷ phu, lấy máu của huynh cho muội một ít. Để khi tam muội xem máu của huynh, có thể phân biệt thành phần độc tố trong cơ thể.”
“Được, ta lấy, có cái chai nào không?” Bạch Mạn Điệp so với đương sự còn khẩn cấp hơn.
Lãnh Tuyệt Cuồng liền đưa cho nàng một cây chủy thủ, một cái bình sứ.
Bạch Mạn Điệp đặt bình sứ lên bàn, thần sắc khẩn trương, “Đại ca, mau tới
đây.” Muốn nàng vạch một đường lên người Đông Phương Vũ? Nàng sợ a.
Đông Phương Vũ vươn tay, “Đưa cho ta.” Thấy nàng khẩn trương như vậy, không
nghĩ là đem hắn vạch cho hắn thành ra tàn phế chứ, hay là hắn tự mình
động thủ đi.
“Để ta.” Bạch Mạn Điệp đem tay hắn đặt phía trên chiếc bình, nâng ngón trỏ
của hắn ra, hít sâu một cái, trên ngón tay nhẹ nhàng vạch một đường. Máu lập tức chảy ra, trích một giọt nhỏ vào bình.
“Được rồi được rồi.” Máu chảy nhiều quá cũng không phải chuyện gì tốt.
“Đưa cho muội.” Diệp Lăng Tương đem bình sứ bỏ vào trong người.
“Sao máu lại chảy ra.” Đông Phương Vũ đưa mắt nhìn thoáng qua, thấy bất
thường, chỉ là chảy chút máu thôi mà, không chết ai được. Bạch Mạn Điệp
cùng phản ứng của nàng ngàn vạn lần không giống nhau, quá sợ hãi, kéo
tay Đông Phương Vũ, vừa phất xẹt qua chỗ mới chảy máu. Chẳng lẽ nàng cắt quá mạnh? Không có khả năng a, nàng chỉ nhẹ nhàng xẹt qua mà thôi,
chẳng lẽ do hắn có quá nhiều máu.
Bất quá chỉ là một vết thương nhỏ, Bạch Mạn Điệp dường như lại rất sốt
ruột. Nhìn nàng giống trẻ con như vậy, Đông Phương Vũ không khỏi cười ra thành tiếng, nhẹ nhàng nói, “Nàng không cần khẩn trương như vậy.”
“Sao lại không khẩn trương a.” Nàng nói một là một, đem tay hắn tiến vào
trong miệng, nhẹ nhàng mút vào. Đông Phương Vũ thân thể cứng đờ, cảm
giác tê dại từ đầu ngón tay tê dại truyền khắp thân thể.
Lãnh Tuyệt Cuồng cùng Diệp Lăng Tương ngơ ngác nhìn cảnh này, ngây ngốc nói không thành lời.
Đại ca lại cười? Hơn nữa còn nói lời ôn nhu như vậy? Lỗ tai hắn có phải bị
hư rồi không? Hẳn là phải thỉnh nhị ca đi điều tra một chút kẻ này đúng
là đại ca hắn hay là giả mạo.
Đại tỷ cư nhiên lại đem ngón tay của một nam nhân tiến vào trong miệng,
biểu hiện nhu nhược đó chắc chắn là của một tiểu nữ nhân. Tỷ tỷ vốn là
nữ nhân không sai, nhưng động tác giống tiểu nữ nhân như vậy tới giờ mới xuất hiện. Ai, quả nhiên vỏ quýt dày có móng tay nhọn a.
Vào thời điểm hai người kia còn ngây ngốc nói không thành lời, Bạch Mạn
Điệp đã giúp Đông Phương Vũ băng bó vết thương, “Ngu ngốc, chảy máu sẽ
đau lắm, thiếu máu nhiều quá sẽ chết người. Ngươi muốn chết a? Hỏi ta
trước đi, ngươi muốn ta làm quả phụ à?”
Đông Phương Vũ khẽ cười, “Tiểu Điệp, nguyện ý gả cho ta sao?”
“A?” Bạch Mạn Điệp ngây cả người, nàng đang nói thứ ngu ngốc gì vậy, cư nhiên thừa nhận là lão bà của hắn.
“Hay là không muốn?” Đã là người của hắn rồi, hơn nữa lưỡng tình tương duyệt, còn kỳ quặc nháo cái gì.
Đại ca khóe môi hơi giương lên a, tuy là che mất nửa khuôn mặt, nhưng
hắn biết đại ca đang cười. Đại tẩu này quả thực rất giỏi a, đại ca chờ
bị áp bức đi.
Diệp Lăng Tương thấy hai người kia nồng tình mật ý, hai người họ thực sự không muốn làm kỳ đà cản mũi nữa, “Bọn muội đi trước.”
“Ắc, đại ca, đệ đi trước.” Hắn thu hồi hạt tuyết, kéo Diệp Lăng Tương cấp tốc rời khỏi hiện trường.
Nàng trên ngón tay hắn thắt một cái nơ con bướm, vỗ vỗ tay, “Được rồi, đẹp lắm.” Kỳ thực xấu chết đi được.
“Hoàn hảo.” Hắn cười cười. Hắn là một đại nam nhân, cư nhiên băng bó ngón
tay, còn thắt nơ com bướm, đồn ra ngoài sẽ khiến người ta cười chết mất.
“Đại ca, thương lượng một chút, ngươi mang mặt nạ thực sự rất xấu xí a, khi
chỉ có hai chúng ta, có thể bỏ ra không?” Mặc khác là để đổi đề tài,
nàng biết con bướm kia thực sự rất khó nhìn.
“Được” Hắn thực sự bỏ chiếc mạ nạ xuống, thỏa mãn mỉm cười.
“Ngươi đừng có cười như vậy.” Khiến nàng nghĩ hắn không có hảo ý.
Đông Phương Vũ lại dịu dàng cười, “Tại sao không được cười?” Hắn vung đầu
ngón tay tới trước mặt nàng quơ quơ, “Nàng không cảm thấy cười tốt lắm
sao?”
Bạch Mạn Điệp bất mãn mở miệng, “Cười không tốt, ngươi như vậy khiến ta nghĩ ta thắt nơ bướm hình như rất xấu, rõ ràng rất đẹp mà.” Chỉ là không hợp với hắn thôi.
Đối diện với vẻ giận dỗi đáng yêu của nàng, Đông Phương Vũ chỉ có một ý
nghĩ: môi nàng vẫn đỏ tươi như vậy, có nổi lên hứng thú cũng không sai.
Đông Phương Vũ một phen kéo lấy nàng, chuẩn xác trụ lại trên môi nàng, chậm
rãi cắn cắn. Tiểu nha đầu này, tổng có khả năng khơi mào dục hỏa của
hắn. Đem tay hắn bỏ vào miệng mút thì thôi, còn cong cái miệng nhỏ nhắn
lên mê hoặc hắn, tất cả đều do nàng tự tìm đến.
Một nụ hôn nhẹ tựa hồ không thỏa mãn được hắn, thừa dịp nàng thở dốc, ôm
chặt lấy thân thể của hắn mà đưa đầu lưỡi thâm nhập vào trong miệng
nàng, cùng cái lưỡi nhỏ thơm ngọt dây dưa không dứt.
Bàn tay ban đầu đặt trên lưng bỗng trượt xuống, hoạt tới cái mông mềm mại
của nàng. Nàng kinh hô một tiếng, muốn đẩy hắn ra, đáng tiếc một điểm
khí lực cũng không có. Bàn tay nhỏ bé đặt trên lòng ngực hắn không đẩy
được hắn ra, trái lại càng thành công khiêu khích dục vọng của hắn.
Bàn tay thô ráp chiếm trụ nơi căng tròn của nàng, cách lớp y phục tùy ý xoa bóp. Bạch Mạn Điệp nhẹ nhàng thở dốc, nhịn không được rên rỉ.
Trên người mát lạnh, Bạch Mạn Điệp rùng mình một cái, lập tức thanh tỉnh
lại. Y phục trên người nàng đã sớm thoát chỉ còn mỗi cái yếm, chả trách
là lạnh a.
Nàng vội vàng đẩy hắn ra, bí quá khiến nàng muốn tìm một cái cái lỗ chui
vào. Đừng hoài nghi, nếu như trên mặt đất mà có lỗ, nàng nhất định không do dự mà chui, đáng tiếc là không có.
Nàng không biết làm sao để hóa giải được bầu không khí ám muội, ngay cả
không khí cũng tràn đầy ám muội đây. “Cái này… Ta lạnh a, ngủ.” Nàng
hoảng loạn phóng lên giường, kéo chăn che kín cả người.
Đông Phương Vũ nhìn nàng, lại nhìn cái nơ con bướm buồn cười kia, tiếu ý càng sâu.
Bạch Mạn Điệp cả đầu để trong chăn, len lén hé ra một góc nhìn hắn. Hắn cư
nhiên ngồi ở bên cạnh bàn, nhìn nơ hồ điệp cười khúc khích. Nàng công
nhận, nàng thắt cái nơ rất buồn cười, nhưng cũng không cần phải… cười
thành như vậy a. Khí trời lạnh thế này, hắn không thể ngủ tiếp ngoài ghế á? Sẽ cảm mạo đấy? Giường rất rộng, rõ ràng là giường đôi, chia hắn một nửa được chứ? Không nên không nên, nam nữ thụ thụ bất thân. Nếu hắn lại như vừa nãy thì… Nhưng mà… Hắn đang mặc rất ít, bị cảm thì ai chiếu cố
đây? Nếu hắn thực sự sinh bệnh, nàng còn phải lo cho hắn, thật sự có hại a.
“Đại ca, ngươi sao lại ngủ.” Nàng nhỏ giọng hỏi.
“Nàng ngủ trước đi.” Trời vẫn còn sớm, hắn làm sao ngủ được? Dục vọng của hắn đã bị nàng khơi dậy, xem ra tối nay nhất định phải chịu hành hạ rồi.
“Nhưng ngươi không thấy lạnh hả?” Nàng nhỏ giọng, “Ngươi nếu thấy lạnh có thể
cùng nhau ngủ.” Âm thanh đó nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn, một nữ hài từ mời một nam nhân đồng sàng, thực sự quá mất mặt. Nhất là khi vừa phát
sinh cái loại sự tình kia.
Đông Phương Vũ thụ sủng nhược kinh. Nàng cư nhiên muốn hắn đồng sàng? Vậy có nghĩa là nàng đã tiếp nhận hắn? Hắn có thể tiếp tục chuyện dở dang ban
nãy?
“Không ngủ thì thôi.” Nàng chạm phải ánh mắt của hắn, giống như hài tử làm sai sự, tiếp tục dúi đầu vào trong chăn. Nữ nhân như nàng đã không màng tới ngại ngùng liêm sỉ mời hắn, hắn lại cư nhiên ra sức khước từ, quả là
không còn thiên lý mà.
Hắn bạc môi khẽ nhếch, tự tiếu phi tiếu, trên khuôn mặt tuấn mỹ lại tăng
thêm mê hoặc trí mạng, “Chỉ là ngủ, không làm gì khác.” Nếu như ngủ cùng nhau, hắn mới có thể hóa thành cầm thú ăn nàng, còn không ăn hắn sẽ bị
dục hỏa thiêu đốt mà chết.
Hắn như vậy đã đủ mê hoặc, lời nói càng rõ ràng (thực ra cũng chẳng phải rõ ràng gì, chỉ là người nghe nghĩ theo hướng khác, nữ chủ của chúng ta
thuộc về dạng sắc nữ, ý tưởng cũng không quá thuần khiết. Chư vị đọc
giả, dùng thật nhiều trứng thối chọi chết nàng) (TN: Câu trên trong bản
gốc có a, chả liên quan gì ta hết ), Bạch Mạn Điệp đã sớm đỏ mặt tía tai, tim đập thịch thịch liên hồi. Nàng đỏ mặt với hắn mà nói, chính là một loại mê hoặc.
Đông Phương Vũ dùng đôi mắt thâm thúy sắc bén nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ
nhìn thấy được ý đồ bất chính đó. Hắn chậm rãi đi tới, nửa quỳ trên
giường, từ trên cao bao quát nhìn nàng.
Bạch Mạn Điệp trong lòng cảm thấy kinh hoàng, chỉ cần bất cẩn, tim có thể
thực sự nhảy ra. Nàng bị hắn nhìn đến miệng lưỡi khô rát, toàn thân nóng lên…
Nàng nắm chặt chăn, “Ngươi muốn làm gì?” Ánh mắt hắn rất nham hiểm, tựa hồ xem nàng là nhân gian mỹ vị, tùy thời đều có thể ăn.
Xong rồi, nếu như hắn thực sự muốn làm gì, nàng tuyệt đối không có khả năng
chống cự. Bạch Mạn Điệp là loại nữ nhân có thể mặc cho người ta xâm phạm á? Sao gặp phải hắn một chút năng lực chống cự cũng không có?
Hắn cũng không làm gì nữa, chỉ tham lam nhìn chằm chằm nàng, tự hỏi có nên
ăn nàng hay không. Là nàng mời hắn, nàng hẳn sẽ không tức giận chứ?
“Đại ca chàng phát dục rồi.” Diệp Lăng Tương hơi giật mình mở miệng, nam nhân kia sắc mị nhìn đại tỷ, rõ ràng là muốn ăn nàng.
“Ai.” Đông Phương Vũ đột nhiên cảm thấy bên ngoài có người, dục hỏa lập tức bị tiêu diệt.
“Sao huynh ấy biết chúng ta ở bên ngoài.” Huynh ấy rõ ràng đang sắc mị nhìn
đại tỷ, trong mắt không hề chứa những thứ khác, cư nhiên lại phát hiện
bọn họ vừa đến trước cửa, không hổ danh thiên hạ đệ nhất Sáo Ngọc Công
Tử.
“Võ công đại ca rất cao.” Kỳ thực hắn cũng vô cùng kinh ngạc.
“Hai vị xin cứ tiếp tục, chúng ta cái gì cũng không nhìn thấy.” Chỉ là theo
khe hở thấy được một chút. Trong truyền thuyết nói Sáo Ngọc Công Tử
không mang mặt nạ, nhìn rất tuấn tú, cụ thể thì không rõ.
“Chuyện gì?” Đông Phương Vũ quay mặt về phía cửa hỏi. Nếu không phải bọn họ xuất hiện, hắn sớm đã thành ăn tiểu hồ điệp.
Diệp Lăng Tương nghe ra khẩu khí của tỷ phu mình rất xấu, cẩn thận trả lời,
“Không có gì, muội chỉ muốn cùng đại tỷ một mình tâm sự” Xem tình hình
này, vấn đề kia tốt hơn là đừng hỏi.
“Vào đi.” Bạch Mạn Điệp cố sức đánh đuổi bất an trong lòng, bình tĩnh ngồi
dậy. Vừa chạm phải ánh mắt của Đông Phương Vũ, tim lại bắt đầu đập mạnh.
“Ưm.” Diệp Lăng Tương mở rộng cửa, thẳng tới bên giường, không dám nhìn Đông Phương Vũ.
“Ta ra ngoài trước.” Đông Phương Vũ tức giận phất tay bỏ ra ngoài.
“Đại ca, huynh làm sao vậy?” Vừa nhìn hình như rất tức giận.
Diệp Lăng Tương bĩu môi, “Nhu cầu không được thỏa mãn.” Hơn nữa là do nàng quấy rối.
“Nhảm nhí.” Đông Phương Vũ mãnh liệt quay đầu, trừng mắt nhìn Diệp Lăng Tương. Không làm hắn khó xử không chịu được sao?
Vừa nhìn rõ khuôn mặt hắn, Diệp Lăng Tương nhất thời ngây dại. Lão Thiên a, quá tuấn mỹ. Võ lâm đệ tam mỹ nam, quả nhiên danh bất hư truyền, Diệp
Lăng Tương nàng sao lại không được tốt số như vậy có thể gả cho hắn?
Lãnh Tuyệt Cuồng cũng không tệ, nhưng so với Sáo Ngọc Công Tử vẫn còn
kém một chút.
“Khụ…” Bạch Mạn Điệp giật nhẹ y phục của nàng, “Này, hắn là của ta, không được có ý đồ.” Quả là sắc nữ điển hình, nàng sao lại có muội muội như Diệp
Lăng Tương vậy chứ?
Diệp Lăng Tương nuốt một ngụm nước bọt, “Thực sự quá đẹp mà.”
Đông Phương Vũ cau mày, đẹp? Có thể dùng để hình dung nam nhân sao?
“Đại ca, chúng ta ra ngoài trước đi.” Lão bà đại nhân gặp rắc rối rồi, không những quấy rối chuyện tốt của hai người, còn to gan mơ ước “mỹ sắc” của đại ca, đại ca thật có thể bóp chết nàng. Hắn đối với chuyện lão bà đại nhân tùy tiện mơ ước mỹ sắc của người khác cũng cảm thất bất mãn, bất
quá chuyện cấp bách trước mắt là giải trừ nguy cơ cho lão bà đại nhân,
còn ý tưởng ngoại tình của nàng cứ từ từ xử lý.
Đông Phương Vũ hừ lạnh, bất mãn bước ra ngoài.
“Oa, thật xinh đẹp.” Diệp Lăng Tương sắc mị nâng cằm, hoàn một bộ dáng lưu manh.
“Ngu ngốc.” Bạch Mạn Điệp vỗ mặt nàng một cái, “Đó là nam nhân của ta, không được có ý đồ.”
Diệp Lăng Tương cười gượng, “Đại tỷ, nam nhân của muội cũng đâu có tệ đâu,
không thèm đoạt của tỷ.” Chuộng cái đẹp là đặc tính chung của con người
mà.
“Thôi thôi thôi, rốt cuộc có chuyện gì nói mau.” Không biết vì sao, Diệp Lăng Tương đột nhiên quấy rối chuyện tốt của hai người khiến nàng bất mãn,
lẽ nào trong tiềm thức của nàng muốn cùng hắn lên giường?
Diệp Lăng Tương ám muội chơp mắt, “Đại tỷ, xin lỗi, ai biết hai người đang
làm… cái kia.” May mà tới sớm, nếu tới chậm môt bước tuyệt đối sẽ phải
một màn xuân sắc rồi.
Bạch Mạn Điệp mặt lập tức đỏ bừng, “Rốt cuộc nói hay không?”
“Được được, muội nói. Kỳ thực muội muốn hỏi tỷ, tỷ không phải đã gả cho Đông
Phương Vũ rồi sao? Thế nào lại có quan hệ với Sáo Ngọc Công Tử?”
Bạch Mạn Điệp hạ giọng, “Ta nói muội nghe một bí mật, Đông Phương Vũ cũng
chính là Sáo Ngọc Công Tử, nên hắn chính là lão công đã bái đường với
ta, hiểu chưa?”
Diệp Lăng Tương kêu lên sợ hãi, “Cái gì?”
“Đừng có la, hắn không biết ta là thế tử của hắn. Nam nhân chết tiệt kia,
ngay cả nữ nhân mình lấy về tên gì cũng không biết. Ta đây là đang trả
thù hắn ngoại tình, tuy rằng đối tượng là ta. Nhỡ kỹ, đừng đem bí mật
này tiết lộ ra ngoài.”
Diệp Lăng Tương mãnh liệt gật đầu, “Yên tâm, muội sẽ không nói.” Đại tỷ có
thể gả cho nam nhân mình yêu mến, nàng cũng mừng thay.
“Nhất định phải bảo tam muội tận lực điều chế giải dược, không thể chối từ, biết không?”
“Biết mà, biết mà.”
“Tự chiếu cố tốt bản thân, họ Lãnh kia nếu như dám khi dễ muội, ta làm
chủ.” Đông Phương Vũ cùng Quân Tùy Phong đều bị Bạch Mạn Điệp bắt buộc
phải vâng lời, Lãnh Tuyệt Cuồng mà không nghe Bạch Mạn Điệp nói là khiến người người xa lánh.
“Vâng.” Lại câu này, tỷ ấy không có gì khác để nói sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...