Táo Bạo Khốc Nương Tử

Bạch Mạn Điệp đứng lên, hai tay khoanh trước ngực, “Chấn Hiên, có chuyện gì cứ việc nói
thẳng.” Nàng cũng không phải ngu ngốc, sao lại nhìn không ra hắn có tâm
sự.

Phương Chấn Hiên
đưa lưng về phía nàng, hít sâu một hơi, “Ngâm Ngâm… Nàng có yêu ta
không?” Hắn không có dũng khí xoay người, hắn không dám nhìn nàng.

Bạch Mạn Điệp ngẩn người, không ngờ hắn lại hỏi như vậy. Chẳng lẽ hắn thích nàng sao? Bọn
họ lúc trước chỉ là diễn kịch, sao lại có thể?

“Ta…”

“Có hay không?” Hắn nặng nề hỏi thêm một lần.

Bạch Mạn Điệp suy nghĩ một chút, chắc chắn trả lời, “Có.”

Phương Chấn Hiên cười khổ, “Thực sự có sao?” Nàng đã là thê tử người ta rồi, không phải sao?

“Nói thật lòng,
khi mới gặp ngươi ta thật sự có chút động lòng. Nhất là khi ta bị Dương
Uy bắt đi, lúc ngươi chạy vụt tới ôm lấy ta, ta thật sự động lòng. Tuy
rằng lúc đó ta không biết cảm giác trong lòng biểu thụ cái gì, thế nhưng bây giờ ta đã biết, đó là cảm giác động lòng.” Ngay khi Bạch Mạn Điệp
hiểu rõ cảm giác của mình, nàng đối với hắn đã không còn hảo cảm nữa
rồi.

“Vốn dĩ ta thật sự đã động lòng, đáng tiếc hôm đó nói chuyện với phụ thân ngươi đã khiến

ta thất vọng. Hắn khinh thường ta, cho rằng ta không có tư cách ở bên
cạnh ngươi. Khi biết được võ lâm đệ nhất mỹ nữ là vị hôn thê của ngươi,
ta càng thêm thất vọng. Nói thật, trong lòng ta có chua xót. Ta thất
vọng, rời khỏi Phương gia. Gặp Sáo Ngọc Công Tử, vô duyên vô cớ mất đi
trinh tiết, vô duyên vô cớ bị hắn lôi kéo đồng hành. Hắn căn bản không
biết ta là Vô Ảnh La Sát, trên đường đi luôn bảo vệ ta, chăm sóc ta, che chở cho ta, quan tâm đến cảm nhận của ta. Hắn lúc nào cũng lạnh lùng,
thế nhưng ta biết hắn thật sự rất quan tâm ta. Dần dần, hắn thâm nhập
vào lòng ta. Kỳ thực ta vẫn không biết mình có thích hắn không, luôn
luôn nghĩ biện pháp để rời khỏi hắn. Khi hắn nói hắn muốn đi kinh thành, không thể mang ta theo, ta rất thất vọng. Lúc ta quyết định rời xa hắn, ta thật sự rất khổ sở. Ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là khóc, nhưng
lần đó, ta thật sự đã khóc. Những ngày rời xa hắn, ta nhớ hắn, lo lắng
cho hắn. Rời khỏi ngươi, ta không nhớ ngươi, rời khỏi hắn, ta lại ăn ngủ không yên. A, nếu như không có những lời phụ thân ngươi nói với ta, có
thể ta sẽ ở lại bên cạnh ngươi, sẽ thích ngươi. Thế nhưng ta khi ta chạy đi rồi gặp hắn, tất cả mọi thứ đã không còn như xưa nữa. Ta cũng không
biết cảm giác của mình đối với hắn là gì, nếu nói thích, dường như chưa
tới. Nói không thích, nhưng sao hết lần này đến lần khác lại nhớ nhung
da diết. Nhân duyên là do trời định, không thể cưỡng cầu. Có lẽ, một
ngày nào đó, ta sẽ hiểu rõ lòng mình.” Bạch Mạn Điệp lần đầu tiên nhận
định rõ tình cảm của nàng và Đông Phương Vũ, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét.

Phương Chấn Hiên
nghe xong lời nàng, ngoại trừ kinh ngạc còn có chua xót, thì ra nàng và
Sáo Ngọc Công Tử quen biết nhau không bao lâu, thì ra là hắn tự tay đem
nàng nhường cho kẻ khác.

“Nàng là sau khi rời khỏi Phương gia mới quen biết hắn?”

Bạch Mạn Điệp phóng khoáng thừa nhận, “Không sai, sau khi phụ thân ngươi chọc giận ta, ta mới chạy ra ngoài, nên quen biết hắn.”

“Nàng nói nàng không rõ tình cảm của mình, không xác định được có thích hắn hay không.” Phương Chấn Hiên ôm hi vọng hỏi.

“Ừ, ta cũng không
biết mình đối với hắn là cảm giác gì. Vượt qua bằng hữu, nhưng chưa tới
tình yêu nam nữ.” Kỳ thực nàng cũng suy nghĩ cẩn thận, thế nhưng không
ai nói cho nàng hiểu rõ lòng mình.

“Hắn đoạt trinh
tiết của nàng?” Nghe nàng nói thì chính là ý này. Đường đường Vô Ảnh La
Sát cư nhiên bị đoạt trinh tiết? Cho dù là Sáo Ngọc Công Tử cũng không
dễ làm được a?

Bạch Mạn Điệp gãi
gãi đầu, “Cũng không phải, chính là… rất phức tạp, thế nhưng ta chưa
từng trách hắn.” Đều là do nàng gây ra, không có tư cách trách cứ người
khác.

Phương Chấn Hiên thật sâu thở ra một hơi, “Thật sự ngưỡng mộ hắn.” Nếu như có thể, hắn cũng muốn phạm tội cưỡng gian một lần.

Bạch Mạn Điệp vui

vẻ đi tới phía sau hắn, vui vẽ vỗ vỗ vai hắn, “Ngươi cũng không cần
ngưỡng mộ, ngươi sẽ tìm được nữ tử thích hợp với mình.”

“Ngâm Ngâm, so với Sáo Ngọc Công Tử, ta kém hắn chỗ nào?” Luận gia thế hay tướng mạo, hắn có chỗ nào kém tên kia?

Bạch Mạn Điệp cười nhẹ, “Thứ ta nói thẳng, ngươi quá cuồng vọng. Bởi vì ngươi từ nhỏ đã
sống trong hoàn cảnh sung túc, nên trên người ngươi luôn phảng phất vị
đạo ăn chơi trác táng. Mà hắn tương đối bá đạo, chủ nghĩa đại nam nhân.
Kỳ thực các ngươi hai người thật đúng là không có cách nào so sánh được, cũng khác nhau lắm.” Hai người không khác nhau lắm nhưng nàng tại sao
lúc nào cũng có hảo cảm với Đông Phương Vũ? Không hiểu.

“Nếu mỗi người một vẻ, nàng tại sao lại có hảo cảm với hắn?” Từ lời nói của nàng suy ra,
hắn làm sao không nghe được nàng thích Đông Phương Vũ?

Nàng xấu hổ cười cười, “Kỳ thực ta cũng không biết, chính là như vậy.”

“Ngâm Ngâm, nàng
thật sự rất đặc biệt.” Nàng quả thật là kẻ hai mặt, lúc đàm phán với phụ mẫu hắn, nàng lãnh tĩnh đến khiến người ta phát sợ. Khi hai người đơn
độc gặp nhau, nàng hoàn toàn biểu lộ tư thái của một tiểu nhi nữ, bất
luận nhìn thế nào, nàng đều là một nữ tử rất khả ái.

Bạch Mạn Điệp thản nhiên nhún vai, “Ta không biết mình đặc biệt chỗ nào.”

“Ngâm Ngâm, là ta
hiểu lầm Độc Nương Tử, thay ta xin lỗi.” Hắn nhanh chóng đổi chủ đề,
không muốn tiếp tục bàn luận chủ đề có thích hay không đó.

“Ừ, được. Tam muội ta đã thủ hạ lưu tình với ngươi, thể hiện muội ấy không muốn giết
ngươi. Bằng không, ngươi có mười cái mạng cũng không đủ chết. Nếu như
thực sự muốn cảm ơn tam muội thì đừng truy giết tỷ muội bọn ta nữa. Kỳ
thực tỷ muội ta cũng chỉ là người thường, đừng nghĩ chúng ta xấu xa như
vậy.”

“Được.” Cho dù

nàng không nói, hắn cũng sẽ làm vậy. Ngâm Ngâm là nữ nhân hắn từng yêu
thương, hắn sao có thể tiếp tục truy sát nàng?

Nàng ung dung vẫy vẫy tay, “Được rồi, trời cũng không còn sớm nữa, ta đi nghỉ ngơi trước.”

Phương Chấn Hiên
trầm mặc một hồi, khó khăn mở miệng, “Nếu có một ngày nàng phát hiện
rằng ta tốt, tùy thời có thể đến tìm ta.” Nàng sẽ hồi tâm chuyển ý sao?
Ngày đó liệu có đến không?

Bạch Mạn Điệp cũng không phải kẻ ngốc, đương nhiên nghe được hàm ý trong lời của hắn, nàng nặng nề gật đầu một cái, “Được.” Nàng không hi vọng ngày đó sẽ đến.

“Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi.”

Trong lòng Phương
Chấn Hiên có một tư vị nói không thành lời, thất vọng có, đau thương có, hối hận có. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn sẽ che chở nàng, không để
phụ thân nói những lời đả thương nàng. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn
sẽ không cuồng vọng như vậy. Nếu như có thể bắt đầu lại, hắn sẽ đối xử
với nàng thật tốt, chậm rãi hòa vào lòng nàng. Chỉ tiếc tất cả đều đã
quá muộn, quá khứ đã là quá khứ.

Bạch Mạn Điệp
trong lòng cũng không dễ chịu gì, nàng nhìn theo bóng lưng Phương Chấn
Hiên, thật sâu thở dài, thì ra, hắn yêu nàng. Tình cảm của hắn, nàng đã
định trước là nhận không nổi. Bạch Mạn Điệp nàng cũng đã định trước là
phải phụ lòng hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận