Thượng
Bưng một khay đầy thức ăn, Nghiêm Mặc nhẹ nhàng gõ cửa phòng ngủ. Đợi một hồi, cửa phòng mới mở ra bởi một kẻ khoác xiêm y tùy tiện trên người.
”Vương gia, trong bát là canh gà, Khai Viễn đã bỏ vào vài vị dược liệu.”
Nghiêm Sát tiếp nhận khay, đang định quay về phòng, chợt nghe Nghiêm Mặc nhỏ giọng nói: “Vương gia, Lí mưu sĩ cùng Chu mưu sĩ đang ở thư phòng phía sau, nói là kinh thành gởi thư đến.”
”Bảo bọn họ chờ.”
Bưng thức ăn vào phòng, Nghiêm Sát đặt cái khay lên chiếc kỷ trà bên giường. Sau đó xốc màn lên, nâng kẻ đang nằm xụi lơ trên giường dậy. Để cho hắn tựa vào lòng mình, Nghiêm Sát đưa canh gà đến bên miệng hắn. “Uống hết.”
”Nghiêm Sát. . . . . .” Nguyệt Quỳnh khàn khàn lên tiếng, “Ngươi, có muốn, triệu người khác. . . . . .” Nói còn chưa hết, thắt lưng hắn đã bị người kia dùng lực ôm lấy, câu nói tiếp theo đành phải nuốt lại.
”Ngươi muốn ta đem Tiểu Yêu đi?”
”Không được.” Xem ra chuyện này vô vọng rồi. Cảm thấy mất mát khẽ hé miệng, Nguyệt Quỳnh để Nghiêm Sát uy hắn uống canh gà. Chẳng lẽ sau này hắn đều phải sống những ngày không thể xuống giường như thế này? Lông tơ toàn thân dựng đứng lên, Nguyệt Quỳnh muốn chạy trốn, hắn ăn không tiêu. Năm ngày? Hay sáu ngày? Hay là bảy ngày? Hắn không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ khi tỉnh lại đều là hừng đông hoặc là bầu trời tối đen. Sau khi tỉnh lại hoặc là bị Nghiêm Sát “ngược đãi”. Hoặc là bị uy nước uy cơm, thật, thật rất đáng sợ.
Uy Nguyệt Quỳnh uống hết canh gà, Nghiêm Sát thô giọng nói: “Trước khi ngươi có thể xuống giường, ta sẽ không muốn ngươi nữa, sau này nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, cũng sẽ không làm quá phận như vậy. Không được nghĩ về chuyện đó nữa. Ta sẽ không thu công tử phu nhân nữa, ngươi sớm vất bỏ ý niệm làm cho ta triệu người khác thị tẩm trong đầu đi.”
Vì sao không thể triệu người khác? Trước kia như vậy không phải rất tốt sao? Lời này Nguyệt Quỳnh chỉ dám thầm hỏi trong lòng, Nghiêm Sát đã có chút mất hứng, hắn cũng không nên tìm kiếm rủi ro, bằng không hắn có thể sẽ bị “ngược đãi” thêm vài ngày.
Không đúng! “Thế nào mới gọi là chuyện ngoài ý muốn?”
Nghiêm Sát không trả lời, mà chỉ lấy râu đâm lên mặt và môi Nguyệt Quỳnh một lần, cũng không quản hắn mới vừa uống canh gà.
Sau khi Nguyệt Quỳnh lại ngủ thiếp đi, Nghiêm Sát bảo Lê Hoa Chước ôm Tiểu Yêu vào phòng ngủ, thuận tiện để cho bọn họ chiếu cố Nguyệt Quỳnh, y lúc này mới đi đến thư phòng. Trong thư phòng, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng đã chờ sẵn.
”Hoàng Thượng giết thứ tử [con trai thứ] của Tả Hữu Chi. Nhi tử của Tả Hữu tiến cung hướng Hoàng thượng xin công đạo, bị Hoàng Thượng hạ lệnh loạn côn đánh chết, cả nhà Tả gia bị tịch thu tài sản, giết chết. Thứ tử của Tả Hữu Chi là nam quân của Hoàng Thượng.”
Nghiêm Sát hỏi: “Chết như thế nào?”
Chu Công Thăng nói: “Thái hậu đêm mơ thấy U đế, trụ trì Tử Vân tự giải mộng, nói U đế chuyển thế đầu thai. Sau khi Hoàng Thượng biết được liền điên lên, lúc ấy nhi tử của Tả Hữu Chi lại đang ở bên cạnh hắn, đành phải làm oan hồn. Hoàng Thượng tìm một người tên là ‘ Nhất Thiên ’ đạo sĩ, sai hắn tìm kiếm U đế chuyển thế.”
Lý Hưu mở miệng: “Không biết dung mạo của U đế tròn méo khuynh quốc thế nào, lại khiến Hoàng Thượng điên cuồng như vậy. Nghe nói nam quân bên người Hoàng Thượng đều có một chỗ nào đó rất giống U đế. Nhi tử của Tả Hữu Chi bởi vì có tay giống U đế. Nên bị Hoàng Thượng triệu vào cung. Hoàng Thượng sai phái thủ hạ sưu tầm tìm kiếm những người nhìn giống U đế khắp nơi, sau khi dùng hết thủ đoạn để có được, một khi không vui liền giết chết.”
Chu Công Thăng nói tiếp: “Hoàng Thượng mê luyến U đế là chuyện cả triều đều biết. Vương gia, ta nghĩ có thể lợi dụng việc này để làm đại sự.”
Lý Hưu cũng nói: “Vương gia, sao chúng ta không tìm một người giống U đế ? Hoàng Thượng mê luyến U đế như thế, nếu có kẻ nào mang bộ dạng giống U đế như đúc . . . . . .”
Chu Công Thăng nói bổ sung: “Vũ kĩ [kĩ năng nhảy] của U đế là thiên hạ tuyệt luân, một nguyên nhân khác khiến Hoàng Thượng mê luyến U đế cũng là đây. Hoàng Thượng phái đạo sĩ tìm kiếm U đế chuyển thế, cho dù tìm được, một tiểu oa nhi làm sao có thể thỏa mãn hắn? Nếu vị đạo sĩ kia có thể tìm được một kẻ rất giống U đế, hơn nữa lại vũ kĩ bất phàm, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ mất tâm.”
Nghiêm Sát suy nghĩ sâu xa một lát, nói: “Đi tìm bức họa của U đế.”
Trong mắt Lý Hưu cùng Chu Công Thăng dâng lên nét vui mừng, Chu Công Thăng lập tức nói: “Chúng ta nghĩ Vương gia ngài nhất định sẽ đồng ý, nên đã phái người đi tìm. Không lâu sau hẳn là sẽ có tin tức.”
”Chuyện này đừng cho hắn nghe thấy phong thanh [tin đồn]gì.”
Hai người kinh ngạc, bất quá thấy Vương gia không muốn giải thích nhiều, bọn họ cũng chỉ có thể lên tiếng đáp ứng.
Thảo luận chuyện giả mạo U đế một lúc lâu sau, Lý Hưu cùng Chu Công Thăng mới ly khai thư phòng, hai người đi tìm Từ Khai Viễn thương lượng một ít vấn đề chi tiết. Trên đường, Lý Hưu hỏi: “Vì sao Vương gia không cho Nguyệt Quỳnh biết việc này?”
Chu Công Thăng cân nhắc rồi nói: “Nguyệt Quỳnh vẫn chưa thể từ bỏ chuyện của công chúa, ta nghĩ xét thấy điều này nên Vương gia mới không cho hắn biết. Hơn nữa nếu cho hắn biết, lấy tính tình quá mức thiện lương của Nguyệt Quỳnh, sợ sẽ không đành lòng để người kia giả trang thành U đế. Tuy rằng ta chưa bao giờ hỏi qua hắn, nhưng ngẫm lại cũng biết Nguyệt Quỳnh sẽ không mong muốn Vương gia phản.”
Lý Hưu lo lắng hỏi: “Ngươi nói xem, nếu Nguyệt Quỳnh không cho Vương gia phản, Vương gia có nghe không?”
Chu Công Thăng hít khẩu khí: “Kỳ thật đây cũng là điều ta vẫn lo lắng. Vương gia làm việc quyết đoán, nhưng Nguyệt Quỳnh chính là uy hiếp của hắn. Nếu Nguyệt Quỳnh phản đối, Vương gia có lẽ sẽ dao động, thậm chí là từ bỏ. Bất quá Vương gia hiện tại không chút chần chờ, hết thảy đều ấn theo kế hoạch mà làm việc, cũng có nghĩa là lo lắng của chúng ta đều là dư thừa.”
”Hy vọng là thế.” Lý Hưu vẫn không thể yên tâm, “Trước đây Vương gia đã quyết định khởi binh, nhưng lại sửa lại chủ ý. Nói là chờ Hoàng Thượng thật sự muốn gây bất lợi cho Nguyệt Quỳnh cùng thế tử rồi mới khởi binh. Ngươi nói có phải Vương gia đã bắt đầu chần chờ rồi hay không?”
Chu Công Thăng nhíu mi nói: “Trước mắt xem ra vẫn chưa có. Ngươi cẩn thận nghĩ một chút, thánh chỉ vừa hạ Vương gia liền lập tức khởi binh, quả thật sẽ mất lòng dân. Hoàng Thượng không có khả năng nói rằng hắn muốn bắt Nguyệt Quỳnh cùng thế tử làm áp chế trong thánh chỉ. Nhưng nếu Hoàng Thượng trực tiếp muốn bắt bọn họ làm con tin để áp chế Vương gia, đến lúc đó Vương gia khởi binh cũng không muộn. Hơn nữa người trong thiên hạ nói không chừng xuất phát từ đồng tình, cũng sẽ đứng về phía Vương gia. Vương gia tuy rằng không có nói rõ, nhưng ta cảm giác là vì băn khoăn những điều này nên mới sửa lại chủ ý.”
Trong lòng Lý Hưu “lộp bộp” một chút, lên tiếng hỏi: “Chẳng lẽ lại là chủ ý của Nguyệt Quỳnh?”
Chu Công Thăng sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Cũng không phải là không thể.”
Trong lòng hai người dâng lên một cảm giác khác thường, không thoải mái, cũng không trầm trọng, phần nhiều là nghi hoặc.
Một chiếc mã xa siêu đại, tám con ngựa kéo, cực kỳ xa hoa sau khi tiến vào Giang Lăng thành liền cấp tốc chạy về hướng “Lệ vương phủ”. Bất quá khi đến ngã tư đường dẫn đến Lệ vương phủ, đầu ngựa lại đột nhiên chuyển hướng, chạy về hướng sau phố. Chạy đến một đại môn không có bảng hiệu. Tám con ngựa kéo thuần một màu đen lúc này mới dừng lại.
Kẻ đánh xe nhảy xuống xe, đi vài bước đến trước cửa “bang bang phanh” gõ lên cửa. Lúc này cửa thành vừa mới mở, trời còn chưa sáng hẳn, gõ cửa như vậy, người trong phủ tựa hồ đều bị đánh thức. Một lát sau, đại môn “chi nha” vài tiếng mở ra, người mở cửa nghiêm khắc đen mặt hỏi: “Ngươi tìm ai?”
Người vừa đến kích động nói: “Ta tên là Diệp Lương, ta tìm thiếu gia nhà ta!”
”Thiếu gia nhà ngươi? Nơi này chỉ có công tử, không có thiếu gia.” Kẻ ra mở cửa vừa nghe liền định đóng cửa lại.
”Chậm đã.” Diệp Lương ngăn đối phương lại, cả giận. “Thiếu gia nhà ta ở đây. Ngươi đi nói cho Nghiêm Sát, ta tới tìm thiếu gia nhà ta, còn có nhi tử của thiếu gia.”
”A.” Người mở cửa đại kinh, “Ngươi ăn gan hùm mật gấu. Dám gọi thẳng tục danh của Vương gia.”
”Sao ngươi lại dong dài như vậy? Thiếu gia nhà ta đang ở đây. Thiếu gia nhà ta tên là Nguyệt Quỳnh.”
Người mở cửa lại cả kinh.
Thấy điểm này có hiệu quả, Diệp Lương vỗ hắn một chút: “Không tin thì ngươi có thể đi hỏi Nghiêm Sát thân phận của ta, ta đi đem mã xa vào.” Cũng không chờ đối phương đáp lại, Diệp Lương vội vã quay trở lại dẫn mã xa.
Lúc này có người đi tới, người mở cửa lập tức tránh ra, nhỏ giọng nói: “Nghiêm quản sự, hắn nói hắn tên là Diệp Lương, đến tìm công tử.”
”Hắn là người của công tử, ngươi đi bẩm báo Vương gia.”
”Vâng.”
Dẫn xe ngựa vào, Diệp Lương ngẩng đầu nhìn, người đứng cạnh cửa đã thay đổi, bất quá người này hắn quen biết. “Thiếu gia chắc còn đang ngủ, ta chờ hắn tỉnh lại rồi đi thỉnh an. Giúp đỡ chút được không? Giúp ta khiêng những vật trên xe xuống dưới, là lễ vật mua cho thiếu gia cùng tiểu thiếu gia.”
”Hảo.” Nghiêm Mặc vỗ vỗ tay, lập tức có năm sáu gã thị vệ xuất hiện từ bốn phía đi giúp Diệp Lương dỡ hàng.
Nghiêm Mặc sai người khiêng những vật kia đến nơi ở của Vương gia cùng công tử, nhìn thấy thứ gì đó, hắn dường như ngẫu nhiên tùy tiện nói: “An vương một mực tìm ngươi.”
Nụ cười trên mặt Diệp Lương biến mất, sau một lúc, hắn nói: “Ân cứu mạng của hắn, sau này ta nhất định sẽ báo đáp. Ta tìm được thiếu gia rồi, sẽ không rời đi thiếu gia nữa. Có ta ở bên cạnh thiếu gia, ai cũng không thể khi dễ hắn, cho dù là Nghiêm Sát cũng đừng mơ tưởng.”
Nghiêm Mặc thản nhiên nói: “Vương gia sẽ không khi dễ công tử. Nhưng ngươi cùng lắm chỉ có một mình, làm sao dám tự tin có thể đối đầu với Vương gia?”
Diệp Lương không lập tức trả lời, chỉ dùng ánh mắt Nghiêm Mặc xem không hiểu nhìn hắn một cái, mới nói: “Chỉ cần thiếu gia còn muốn chạy, các ngươi không ai có thể lưu được. Thiếu gia ở lại đây không phải bởi vì Nghiêm Sát là Lệ vương, mà là vì hắn không muốn đi.” Nghĩ như vậy, Diệp Lương cũng rất bực mình.
Trong mắt Nghiêm Mặc hiện lên tinh quang: “Vì sao công tử không muốn đi?”
Diệp Lương mất hứng nói: “Công tử không – ly khai tiểu thiếu gia. Hắn không muốn mang tiểu thiếu gia đi, cho nên cũng chỉ có thể ở lại đây. Rõ ràng tiểu thiếu gia . . . . . . Vì sao nhất định phải lưu lại cho Nghiêm Sát?” Câu sau Diệp Lương chỉ lẩm nhẩm trong miệng, bất quá Nghiêm Mặc rất thính tai nên nghe được.
Sau đó, hai người đứng bên xe ngựa tương đối trầm mặc. Hơn nửa ngày, toàn bộ đồ vật trong xe mới được khiêng xuống hết. Nghiêm Mặc sai người đem mã xa đi, sau đó dẫn Diệp Lương đi nghỉ ngơi. Diệp Lương không ngủ được, kiên trì muốn đi gặp tiểu thiếu gia. Nghiêm Mặc để cho hắn đi.
“Di viện” mà Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh ở là viện tử lớn nhất trong hậu phủ. Lê Hoa Chước cùng An Bảo mang theo Tiểu Yêu ở phòng phía tây, Hồng Hỉ Hồng Thái ở phòng phía đông, nhà chính của Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh tọa ở hướng bắc, mỗi một gian nhà đều là một dãy phòng, thuận tiện sinh hoạt. Đối diện nhà chính là tiểu thư phòng của Nghiêm Sát, bình thường Nghiêm Sát cùng Nguyệt Quỳnh thân thiết ở phòng ngủ xong sẽ ở ngay tại tiểu thư phòng đó mà nghị sự. Nguyệt Quỳnh chưa bao giờ vào thư phòng của Nghiêm Sát, cho dù thư phòng này ở ngay dưới mí mắt hắn.
Nhẹ bước tiến vào Di viện, Diệp Lương đang cầm những cái hòm to nhỏ đi thẳng đến phòng của Hoa Chước An Bảo. An Bảo đã thức dậy, hắn mới vừa gõ cửa, An Bảo liền mở cửa ra. Vừa thấy là Diệp Lương, hắn rất kinh ngạc.
”An Bảo, ta đã trở về. Tiểu thiếu gia tỉnh chưa?” Diệp Lương nhỏ giọng hỏi.
An Bảo mỉm cười với hắn, rồi lắc đầu, thân thể tránh sang để cho Diệp Lương đi vào, sau đó hắn bước nhanh vào buồng trong để nói cho Lê Hoa Chước rằng Diệp Lương đã trở lại. Diệp Lương không đợi bao lâu, Lê Hoa Chước đã ra đến đây, hiển nhiên là vừa thức dậy.
”Hoa Chước công tử, ta đã trở về. Đây là dành cho ngài cùng An Bảo.” Diệp Lương giao mấy cái hòm cho Lê Hoa Chước, vội vã hỏi: “Ta có thể vào xem tiểu thiếu gia không?”
Lê Hoa Chước mới vừa rời giường bị nhét vào tay một đống lễ vật nên có chút hoa mắt, hắn ngây ra một hồi, mới nói: “Ngươi trở về thì tốt rồi, sao còn tiêu pha như thế? Tiểu Yêu còn đang ngủ.”
”Các ngươi là người nhà của thiếu gia, nhất định phải có lễ vật. Ta đi xem tiểu thiếu gia.” Diệp Lương tay cầm hai cái hòm tinh tế chạy vào buồng trong. Lê Hoa Chước nhìn xem những thứ trong tay mình, cái này là sao đây? Tạm thời đặt lễ vật lên bàn, Lê Hoa Chước nhanh chóng nhận lấy bố khăn để lau mặt, lại súc miệng rồi cài nút xiêm y, để An Bảo chỉnh sửa y phục, sửa sang lại tóc rồi mới xoay người vào phòng.
Trong phòng, Diệp Lương ngồi bên chiếc giường nhỏ, ngơ ngác nhìn ngắm Nguyệt Tiểu Yêu —— trong lòng Diệp Lương, tiểu thiếu gia họ Nguyệt, không phải họ Nghiêm. Bên người Tiểu Yêu được đặt một đôi tiểu hổ ánh vàng rực rỡ to cỡ nắm tay. Lê Hoa Chước chấn động, hai con tiểu hổ này trị giá bao nhiêu bạc? (ở cùng Nguyệt Quỳnh lâu, ít nhiều cũng chịu chút ảnh hưởng). Sau khi lấy lại tinh thần, hắn đi xem Diệp Lương, lại lắp bắp kinh hãi. Diệp Lương đang khóc.
Đi lên phía trước, Lê Hoa Chước nhẹ nhàng vỗ lên Diệp Lương: “Làm sao vậy?”
Diệp Lương chảy nước mắt nói: “Ta nhìn thấy tiểu thiếu gia, liền vì thiếu gia mà cao hứng, nhưng lại nhớ đến những nỗi khổ mà thiếu gia đã chịu. Đều tại ta vô dụng. Là ta làm cho thiếu gia bị người khác khi dễ.”
Lê Hoa Chước an ủi nói: “Vương gia đối xử với Nguyệt Quỳnh tốt lắm, với Tiểu Yêu cũng thương yêu đến tận xương tủy. Chiếc giường nhỏ, nôi, những món đồ chơi nhỏ của Tiểu Yêu đều là do Vương gia tự tay làm.”
Diệp Lương thì thào khóc ròng nói: “Không nên . . . . . . Thiếu gia, không nên trở thành thế này . . . . . . Đều là tại ta. . . . . . Đều là tại ta. . . . . .”
Lê Hoa Chước thở ra một hơi, đi ra ngoài, hắn không biết phải khuyên bảo Diệp Lương như thế nào, người có thể làm cho hắn bình tĩnh lại, chỉ có Nguyệt Quỳnh.
Nguyệt Quỳnh ngủ đủ, mở mắt ra, còn chưa xoay xoay thắt lưng, màn đã bị người xốc lên. “Hồng Hỉ, sớm a.”
”Công tử sớm.” Hồng Hỉ giúp đỡ công tử ngồi dậy, nói, “Công tử, Tiểu Diệp Tử đã trở lại.”
”Hắn đã trở lại? Người đâu? Mau gọi hắn vào.”
Hồng Hỉ cười nói: “Công tử còn chưa thức dậy, Tiểu Diệp Tử ở ngay trong phòng Hoa Chước công tử cùng thế tử. Để ta đi gọi Tiểu Diệp Tử, công tử chờ.” Quải màn xong, Hồng Hỉ đi ra ngoài gọi người, Hồng Thái phục đãi công tử xuống giường.
Nhanh chóng mặc xiêm y dưới sự trợ giúp của Hồng Thái, Nguyệt Quỳnh đang mang giày, chợt nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Diệp Tử. “Thiếu gia!” Ngay sau đó, cửa phòng bị người dùng lực đẩy ra, một người chạy vội về phía hắn.
”Thiếu gia!” Bổ nhào vào người thiếu gia, Diệp Lương ôm chặt lấy thiếu gia. Nguyệt Quỳnh cũng đưa tay trái ôm chặt hắn, loại tình cảm vui mừng này không từ ngữ nào có thể diễn tả được. “Đã về rồi, chắc trên đường đi mệt mỏi lắm.”
”Không mệt mỏi.” Buông thiếu gia ra, Diệp Lương cũng không thối lui, mà lại cẩn thận nhìn xem thiếu gia, sợ trong mấy ngày hắn không ở đây, thiếu gia bị Nghiêm Sát khi dễ. Thấy sắc mặt của thiếu gia có vẻ hồng nhuận, cũng không gầy yếu, hắn lúc này mới thả lỏng một nửa tâm, chỉ cần thiếu gia đi theo Nghiêm Sát, hắn sẽ không hoàn toàn yên tâm.
Để Diệp Lương kiểm tra mình, Nguyệt Quỳnh sờ lên mặt hắn: “Tiểu Diệp Tử, ngươi gầy đi, ngươi vất vả rồi.”
”Thiếu gia! Ngài nói cái gì!” Diệp Lương mất hứng, “Người vất vả không phải ta, mà là thiếu gia. Sau này thiếu gia không được nói như thế nữa, bằng không ta sẽ sinh khí.”
”Hảo, ta không nói.” Mặt Nguyệt Quỳnh đầy vẻ tươi cười, mặt Diệp Lương cũng tươi cười, “huynh đệ” hai người lần thứ hai gặp lại không có khóc, chỉ còn lại đau lòng cùng tưởng niệm.
”Công tử, Tiểu Diệp Tử, dùng cơm trước đi.” Hồng Hỉ lên tiếng, Diệp Lương nhanh chóng kéo thiếu gia đến bàn ăn, thuần thục múc cháo cho thiếu gia.
”Tiểu Diệp Tử, ngươi cũng ngồi đi.” Nguyệt Quỳnh kéo Diệp Lương ngồi xuống bên cạnh mình. Diệp Lương thấy thiếu gia chỉ có tay trái có thể động, đôi mắt đỏ hoe. Hắn đè nén cảm giác khó chịu, phục đãi thiếu gia dùng cơm.
”Tiểu Diệp Tử, ngươi không cần phải lo lắng ta, ngươi mau ăn đi, sắp nguội lạnh rồi.” Nguyệt Quỳnh buông thìa, lấy đôi đũa gắp rau cho Diệp Lương. Nước mắt của Diệp Lương rốt cuộc cũng nhịn không được mà rơi xuống. Nguyệt Quỳnh ôn nhu cười, tay trái ấn lên tay phải của hắn, hơi hơi dùng sức, để cho hắn ngừng khóc.
Hồng Hỉ Hồng Thái sau khi thu dọn giường xong liền lui ra ngoài, lưu nơi này lại cho công tử cùng Diệp Lương. Sau khi hai người rời khỏi đây, Diệp Lương ôm lấy thiếu gia khóc lớn lên, Nguyệt Quỳnh vỗ nhẹ hắn: “Tiểu Diệp Tử, đừng khóc, tay phải của ta không thể dùng thì còn có tay trái a, ngươi xem, tay trái của ta hiện tại còn linh hoạt hơn tay phải.”
Nói chưa dứt lời, hắn còn đang định nói. Diệp Lương đã khóc thành tiếng: “Thiếu gia. . . . . . Đều tại ta. . . . . . Đều tại ta. . . . . .”
”Tiểu Diệp Tử, không trách ngươi, không ai trách ngươi cả. Ngươi có thể sống, ta vui mừng hơn bất cứ điều gì khác, ta chưa từng cảm kích lão thiên gia vì đã chiếu cố ta như vậy.” Nâng mặt Diệp Lương lên, Nguyệt Quỳnh lau khô nước mắt của hắn, cười nói, “Nhanh ăn đi. Ăn cơm xong rồi đi ra ngoài với ta một chút.”
”Ân!” Nuốt nước mắt ngược trở về, Diệp Lương lấy một cái bánh bao, há to miệng ăn. Nguyệt Quỳnh vẫn mặt mày tươi cười, Tiểu Diệp Tử còn sống, còn sống.
Ăn cơm xong, Nguyệt Quỳnh dẫn Diệp Lương đi tản bộ trong hoa viên. Diệp Lương nắm tay phải lạnh lẽo của thiếu gia, nước mắt sắp rơi xuống, đều bị hắn bức về, đi đến nơi không có ai ở đó, hắn dùng giọng mũi nhẹ nói: “Phu nhân rất khỏe. Ta đem chuyện của thiếu gia nói cho phu nhân. Phu nhân bảo thiếu gia ngài không cần lo lắng cho nàng, nàng ở “nơi đó” rất an toàn. Phu nhân nói nàng tạm thời sẽ không rời đi, ngài ở bên Nghiêm Sát, nàng ở “nơi đó”, có xảy ra chuyện gì cũng chiếu ứng tốt, người kia không hề động đến nàng.”
Trong đôi mắt to của Nguyệt Quỳnh nồng đậm nỗi tưởng niệm. “Ngươi nói chuyện của Tiểu Yêu cho nàng ?”
”Ân, ” Diệp Lương vẻ mặt bất an, “Thiếu gia, chắc ngài sẽ không trách ta chứ. Phu nhân rất nhớ ngài, vừa nhìn thấy, ta liền nhịn không được mà đem chuyện của tiểu thiếu gia nói cho nàng.”
Nguyệt Quỳnh mỉm cười: “Sao ta lại trách ngươi? Nương biết được khẳng định sẽ rất cao hứng.”
”Đúng vậy. Phu nhân rất cao hứng.” Diệp Lương nói xong, lấy một cái bao vải đỏ từ trong lòng ra, “Phu nhân bảo ta đem cái này giao cho thiếu gia, nàng nói, nhất định phải đeo cái này trên người tiểu thiếu gia. Phu nhân sau khi biết chuyện tiểu thiếu gia liền cao hứng khóc, nói rằng chờ sau khi mọi thứ đều được dàn xếp xong, nàng nhất định sẽ đến xem tiểu thiếu gia.”
Tay trái Nguyệt Quỳnh phát run, tiếp nhận cái bao vải đỏ kia từ tay Diệp Lương, Diệp Lương giúp hắn mở ra. Trong bao vải đỏ là vòng tay bằng vàng, một phiến vàng. Đây là những thứ sau khi tiểu hài tử sinh ra, lão nhân gia nhất định phải tặng. Gạt đi những giọt lệ trong mắt, hắn cười nói: “Lát nữa trở về, ta sẽ đeo cho Tiểu Yêu.”
”Phu nhân muốn biết ngày sinh tháng đẻ của tiểu thiếu gia. Nói rằng muốn cầu phúc cho tiểu thiếu gia.”
Nguyệt Quỳnh ngạc nhiên: “Nương tin Phật từ khi nào ?” Vừa hỏi xong, nụ cười trên mặt hắn liền đột nhiên biến mất, tâm co chặt.
Diệp Lương thương cảm nói: “Sau khi thiếu gia biến mất, lão phu nhân mới bắt đầu tin Phật, sau khi ta được Dương Tư Khải cứu, liền quay về kinh đi tìm phu nhân suốt một thời gian. Dương Tư Khải phái người bám theo ta, ta sợ hắn nhận thấy được chuyện của thiếu gia, liền ở tại An vương phủ, thuận tiện lợi dụng thế lực của hắn mà tìm kiếm thiếu gia, nhưng vẫn không có tin tức của thiếu gia. Sau đó Từ công tử tìm được ta, ta cùng phu nhân khi đó phải dựa vào Từ công tử để liên lạc. Thiếu gia, Từ công tử có đến tìm ngài không ?”
”Đã tới.” Còn chọc cho Nghiêm Sát tức giận, hại hắn ở trên giường vài ngày không xuống được, chuyện này đương nhiên Nguyệt Quỳnh sẽ không nói ra, hắn chỉ nói: “Ta viết phong thư cho nương để hắn mang về.”
Diệp Lương kinh ngạc hỏi: “Thiếu gia, Từ công tử không nói sẽ mang ngài đi sao ?”
Sắc mặt Nguyệt Quỳnh hơi đổi: “Hắn có nói. Chẳng qua ta bây giờ còn chưa thể đi, Tiểu Diệp Tử, biết nương mạnh khỏe ta cũng an tâm.”
”Thiếu gia, vì sao ngài không đi?” Diệp Lương cũng không phải là loại dễ dàng lừa gạt như vậy, “Nghiêm Sát là cừu nhân [kẻ thù] của ngài, ngài còn ở đây làm cái gì?”
Lần này là Nguyệt Quỳnh sửng sốt. “Vì sao hắn lại là cừu nhân của ta?” Hắn và Nghiêm Sát có cừu hận gì? Sao hắn lại không nhớ rõ?
”Sao hắn lại không phải là cừu nhân của ngài?” Diệp Lương rất sốt ruột, gầm nhẹ, “Hắn là người hầu cận của Cổ, Hoàng Thượng, tứ vương đã giúp đỡ Hoàng Thượng đoạt thiếu gia . . . . . . Bọn họ chính là cừu nhân!”
Nguyệt Quỳnh bừng tỉnh đại ngộ: “Tiểu Diệp Tử. Tứ vương không phải là cừu nhân của ta. Ngươi đã quên sao, trước khi Hoàng Thượng khởi binh, ngươi và ta đã rời đi. Kỳ thật Hoàng Thượng thích hợp ngồi lên vị trí kia hơn ta. Tiểu Diệp Tử, mặc kệ là Nghiêm Sát, hay là Dương Tư Khải, bọn họ đều chỉ đã làm chuyện mà bọn họ cho là đúng. Cho dù không phải bọn họ, cũng sẽ có người khác. Ngươi biết mà, ta cũng không thích vị trí kia, bằng không cũng sẽ không cùng ngươi rời đi.”
”Nhưng mà. . . . . .” Diệp Lương không chịu từ bỏ, “Bọn họ là người của Hoàng Thượng.” Nhắc đến Hoàng Thượng, sắc mặt hắn thật không tốt.
Nguyệt Quỳnh hít sâu một ngụm khí, buồn bã nói: “Tiểu Diệp Tử, ta sở dĩ không ly khai không phải bởi vì Tiểu Yêu là Lệ vương thế tử, mà là bởi vì Nghiêm Sát cùng Hoàng Thượng, rất có thể sẽ có một cuộc chiến không thể tránh được. Lê dân bá tánh lại sẽ phải hứng chịu một cuộc chiến loạn.”
”Uống!” Diệp Lương hít một ngụm lãnh khí.
”Tiểu Diệp Tử, ta hy vọng thiên hạ vĩnh viễn đều thái bình. Cho nên ta không thể đi, ta hy vọng Nghiêm Sát có thể an ổn làm Vương gia của hắn; ta cũng hy vọng Hoàng Thượng có thể an bình chấp nhận sự tồn tại của Nghiêm Sát. Hiện tại việc ta có thể làm chính là ngăn cản Nghiêm Sát khởi binh, nhưng nếu Hoàng Thượng động sát tâm, ta liền không thể ngăn trở mọi thứ nữa. Ta không hy vọng Hoàng Thượng bại, nhưng ta cũng không thể nhìn thấy Nghiêm Sát tử. Mấu chốt của mọi chuyện đều nằm ở một ý niệm của Hoàng Thượng.”
”Hoàng Thượng. . . . . .” Diệp Lương sắc mặt ngưng trọng, “Muốn giết Nghiêm Sát?”
Nguyệt Quỳnh nói nhỏ: “Hắn ta là người như vậy, sợ là cuối cùng ngay cả Tề vương cũng không thể dung thứ, huống chi là Nghiêm Sát mà hắn không thể khống chế. Tiểu Diệp Tử, ta cùng Nghiêm Sát ở bên nhau nhiều năm như vậy, sớm đã dây dưa quá sâu. Lúc trước nếu không gặp được hắn, ta có lẽ đã không còn ở trên đời. Hắn đã cứu ta, là ân nhân cứu mạng của ta. Tuy rằng hắn hành vi thô lỗ, lại thường làm một số chuyện ta không thích, nhưng hắn vẫn luôn đặt ta sau lưng mình, vẫn luôn bảo hộ ta.”
Diệp Lương lập tức hỏi: “Nếu hắn vẫn luôn bảo hộ ngài, vậy tay của thiếu gia ngài sao lại bị thương ?”
Nguyệt Quỳnh cười khổ: “Thật phải nói tiếp, cánh tay này của ta kỳ thật là do Hoàng Thượng thương tổn.”
”Cái gì?” Sắc mặt Diệp Lương nháy mắt trắng bệch, “Hoàng Thượng hắn, biết, ngài. . . . . .”
”Đừng sợ đừng sợ, Hoàng Thượng hắn không biết.” Nguyệt Quỳnh nhanh chóng trấn an Diệp Lương, “Chuyện này nói đến rất dài dòng, ta chỉ là cá trong chậu bị liên lụy thôi, sau này ta sẽ chậm rãi nói cho ngươi nghe. Bất quá ngươi đừng mang chuyện này đi hỏi Nghiêm Sát, hắn vẫn canh cánh chuyện này trong lòng.”
Diệp Lương rất nóng vội, bất quá thiếu gia đã nói như vậy, hắn cũng chỉ có thể đáp ứng. Nghĩ đến việc thiếu gia bảo vệ Nghiêm Sát như thế, hắn bất an hỏi: “Thiếu gia, ngài, ngài, có phải ngài thích Nghiêm Sát hay không?”
Nguyệt Quỳnh sửng sốt, đây là lần thứ ba có người hỏi hắn như vậy. Thích Nghiêm Sát? Không, hắn sẽ không thích nam tử, muốn thích hắn cũng chỉ sẽ thích khuê nữ.
”Nam tử sao lại thích nam tử?” Trước mắt hiện lên đôi lục mắt kia, tâm Nguyệt Quỳnh đập thình thịch thình thịch, hắn nuốt nuốt nước miếng, nói: “Ta cùng Nghiêm Sát dây dưa quá sâu, hắn không để ta rời đi. Trước kia ta không thể rời đi, hiện tại có Tiểu Yêu, ta không đành lòng rời đi. Nghiêm Sát hạ quyết tâm để Tiểu Yêu làm thế tử, hơn nữa không định sẽ có con nối dõi của mình, ta không thể bỏ lại Tiểu Yêu, cũng không thể mang Tiểu Yêu đi từ bên người hắn. Hiện tại tình huống không rõ, ta ở đây cũng coi như an toàn, liền tạm thời ở lại nơi này đi. Nếu Nghiêm Sát sau này có thê thiếp cùng hài tử, ta cũng có thể yên tâm mà mang Tiểu Yêu đi.”
”Nếu hắn vẫn không có thê thiếp cùng hài tử thì sao?” Diệp Lương đặt vấn đề trực tiếp đánh vào tâm Nguyệt Quỳnh. Nguyệt Quỳnh né tránh ánh mắt của Diệp Lương, lắp bắp nói: “Dù sao trong lúc nhất thời cũng không đi được, sau này rồi nói sau.”
Thiếu gia thật sự không có thích Nghiêm Sát? Trong lòng Diệp Lương hiện lên nghi vấn thật sâu. Nắm tay phải của thiếu gia, hắn chọn lựa không truy vấn. Thiếu gia nói đúng, hiện tại tình huống không rõ, nơi này là an toàn nhất. Nghiêm Sát không xứng với thiếu gia, chờ sau khi phu nhân rời đi, thiếu gia nhất định sẽ đi theo phu nhân, hắn không cần phải lo lắng quá nhiều.
”Thiếu gia, bộ dạng của tiểu thiếu gia càng ngày càng giống thiếu gia.” Diệp Lương đột nhiên thốt ra một câu.
Nguyệt Quỳnh bất mãn lẩm bẩm nói: “Nó lớn lên giống ai không hảo, cố tình giống ta. Ta bảo nó biến đổi gương mặt của mình, nó cũng không thèm nghe.”
Diệp Lương cũng lẩm bẩm nói: “Tiểu thiếu gia không phải đã chuyển thế lớn lên rồi sao? Sao còn có thể biến đổi dung mạo của mình? Muốn ta nói, tiểu thiếu gia hẳn là hoàn toàn giống thiếu gia mới đúng, tiểu thiếu gia cũng không phải là nhi tử của Nghiêm Sát, vì sao đôi mắt lại giống hắn?”
Nguyệt Quỳnh nở nụ cười: “Tiểu Yêu hồ đồ thì hồ đồ một chút, bất quá cũng coi như thông minh, may mắn là đôi mắt nó giống Nghiêm Sát, bằng không người khác nhất định sẽ khả nghi, Nghiêm Sát nói hắn là Lệ vương thế tử, người khác cũng sẽ không tin. Nghiêm Sát rất thương Tiểu Yêu, cũng bởi vì Tiểu Yêu giống hắn, hắn thật sự xem nó là con mình.” Nói xong, hắn lại nói tiếp: “Ta hiện tại chỉ sợ là Tiểu Yêu sẽ càng ngày càng giống ta, không bị ai phát hiện thì may mắn, nếu bị kẻ có tâm phát hiện, thật có thể đưa tới mối họa.”
Diệp Lương trấn an nói: “Thiếu gia yên tâm đi. Ta làm cho thiếu gia bị ủy khuất, tuyệt đối sẽ không để tiểu thiếu gia chịu ủy khuất, huống chi còn có phu nhân, bọn người Từ công tử. Một khi có gì không ổn, Từ công tử sẽ mang thiếu gia cùng tiểu thiếu gia đi ngay.”
”Cũng đúng, nếu Tiểu Yêu không quá nhỏ, ta liền muốn sửa lại dung mạo của nó.”
Diệp Lương kinh hô: “Thiếu gia! Ngài ngàn vạn lần đừng thực hiện chủ ý này! Tiểu thiếu gia không chịu nổi đâu!”
Nguyệt Quỳnh cười nói: “Ta chỉ cảm khái một chút, sẽ không đi sửa dung mạo của Tiểu Yêu thật, hơn nữa ta cũng sẽ không để Tiểu Yêu phải chịu sự đau đớn đó.”
”Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Diệp Lương nhẹ nhàng thở phào, bất quá vẫn nói: “Thiếu gia, ngài cũng không thể lại có ý niệm này trong đầu, nhìn thấy mặt của tiểu thiếu gia, ta có thể nhớ đến gương mặt của thiếu gia, nếu ngay cả gương mặt của tiểu thiếu gia ngài cũng thay đổi, thiếu gia của ta liền thật sự biến mất.”
Nguyệt Quỳnh hồ đồ: “Không phải ta đang ở đây sao ?”
Trong mắt Diệp Lương xẹt qua một tia thương cảm: “Ngài là thiếu gia, nhưng ta rất nhớ thiếu gia trước kia.” Nói xong, hắn ôm lấy thiếu gia, hốc mắt nóng lên, mệnh của thiếu gia vì sao lại khổ như vậy ?
Nguyệt Quỳnh lại cười nói: “Ta như bây giờ tốt lắm, không ai chú ý đến ta, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó. Tiểu Diệp Tử, không cần khổ sở vì ta. Ta sống rất khá. Không phải là an ủi ngươi, lừa ngươi đâu, thật sự rất tốt mà.”
”Thiếu gia. . . . . .” Diệp Lương ôm chặt thiếu gia, tâm co rút đau đớn.
Nguyệt Quỳnh ngẩng đầu nhìn trời, hắn phải làm thế nào mới khiến cho Tiểu Diệp Tử hiểu được rằng hắn thực rất khá đây?
Rất xa, một người mặt lạnh đứng phía sau đại thụ nhìn chằm chằm người đang ôm ấp cùng kẻ khác ở phía trước. Đại chưởng thô ráp đột ngột kéo xuống một mảnh vỏ cây. Phía sau y, Lý Hưu túm chặt xiêm y của y, thấp giọng nói: “Vương gia, bình tĩnh! Bình tĩnh!” Tuy rằng không nghe được Nguyệt Quỳnh đang nói gì với Diệp Lương, bất quá cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết, nhìn thế nào cũng khiến y thấy bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...