Editor: Imelda Phạm.
Một tháng sau đó, Tang Vũ trở lại làm một Tang hộ pháp đúng mực như trước. Chỉ là mỗi khi Lục Thần không chú ý, nàng sẽ len lén ngắm nhìn hắn, không có mục đích gì, chỉ là cứ nhìn hắn như vậy. Sau đó, trước khi hắn xoay người, nàng nhất định sẽ cung kính cúi đầu, giấu đi ánh mắt của mình.
Cùng vào cùng ra như cũ, trầm mặc ít nói như cũ, nhưng Lục Thần rõ ràng cảm nhận được sự thay đổi của nàng.
Cứ cách vài ngày, hành trình của Lý Uyển Nhi sẽ có người hồi báo, nàng cũng rất tận chức tận trách mà nói lại cho hắn, không thêm không bớt một lời.
Trước đây, mỗi lần nhắc tới Lý Uyển Nhi, hắn còn có thể nhìn ra nàng giả vờ bình tĩnh, nhưng hiện tại, biểu tình của nàng như đã chìm xuống đáy nước, chìm sâu tới nỗi hắn không thể phân biệt vui buồn.
Lục Thần không hề phát hiện tâm tư của mình thực chất cũng đã thay đổi, hắn mỉm cười - làm tốt bổn phận của mình, đây mới là hộ pháp tốt nhất của hắn.
Xe ngựa đón Lý Uyển Nhi rốt cục vào tới thành. Khi Tang hộ pháp lần nữa hồi báo tin tức với mình, trong đầu Lục Thần đột nhiên hiện ra một ý tưởng kỳ quái - Nếu hắn để Lý Uyển Nhi vào ở Hương Các, Tang hộ pháp sẽ phản ứng thế nào?
Nghĩ vậy, hắn liền nói lên cái quyết định ngẫu hứng kia. Không ngoài ý muốn, nàng lập tức lộ vẻ khiếp sợ, sau đó lại giả vờ trấn tĩnh.
Câu hỏi kế tiếp của nàng lại khiến hắn cảm thấy vui vẻ không rõ nguyên do.
"Các chủ... thật sự muốn lấy Lý Uyển Nhi?"
Lục Thần có chút kiêu ngạo - Quả nhiên, nhắc tới Hương Các, nàng liền nghĩ tới chuyện này. Trêu chọc nàng một chút cũng không có gì không tốt, dù sao hắn cũng sẽ không lấy Lý Uyển Nhi kia. Dựa vào một chút hữu dụng của nàng ấy, tạm thời để nàng ở Hương Các vài ngày cũng chẳng sao.
Lục Thần nghĩ thế, nhưng lời đến miệng lại là câu nói quen thuộc kia, "Tang hộ pháp, đây không phải là chuyện mà ngươi nên hỏi. Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận của mình là được. Đi xuống đi."
Khi nói những lời này, chính hắn cũng không pháp hiện bản thân tâm tình bất định, vô thức lên giọng.
Tang Vũ không nói gì nữa, yên lặng rời đi.
Nhìn theo bóng lưng có chút cứng ngắc của nàng, cảm giác vui vẻ vừa mới dấy lên trong lòng hắn chợt tan thành mây khói.
Thật khó hiểu! - Đây chính là lời nhận xét của Lục Thần về tâm tình của mình lúc này...
...
Ngày hôm sau...
"Các chủ, Lý cô nương tới." Tùng Thanh gõ cửa, nói.
"Chờ một chút." Đây là lời đáp của Lục Thần.
Bên ngoài cửa phòng, Lý Uyển Nhi sau khi nghe xong câu này, gương mặt hơi đỏ lên - theo Tùng Thanh tới phòng ngủ của Lục Thần, có phải nàng quấy rầy hắn nghỉ ngơi rồi không?
Một lát sau, Lục Thần đẩy cửa bước ra, mỉm cười nhìn Lý Uyển Nhi, "Đoạn đường này Lý cô nương mệt nhọc rồi." Giọng nói của hắn ôn nhu tiếng tình nhân thầm thì bên tai.
"Cũng không tệ." Nhìn thấy công tử văn nhã mà mình ngày đêm mong nhớ, Lý Uyển Nhi không khỏi âm thầm vui sướng.
"Lý cô nương ở quen Hương Các chứ?"
Hương Các... Khuôn mặt Lý Uyển Nhi càng đỏ hơn. Ngày hôm qua, nàng mới từ miệng nha hoàn biết rằng, Hương Các kia vốn là chỗ ở của Các chủ phu nhân tương lai.
"Nơi Lục công tử an bài đương nhiên là tốt nhất." Câu trả lời này quả nhiên khéo léo tài tình, chứa đựng ý tứ vô cùng sâu xa.
Lục Thần nghe xong khẽ nhướn mi, sau đó lại nhoẻn miệng cười, khiến cho trong lòng Lý Uyển Nhi như có nai con nhảy loạn.
Trong khi nói chuyện, Lục Thần lơ đãng quét mắt một vòng xung quanh - Tại sao Tang hộ pháp còn chưa tới? Thường ngày không phải nàng lúc nào cũng theo sát hắn sao?
"Có nhìn thấy Tang hộ pháp không?" Lục Thần quay sang hỏi Tùng Thanh, dáng vẻ vô cùng chính trực.
"Hộ pháp vừa mới rời đi, nói không muốn quấy rầy Các chủ và Lý cô nương." Tùng Thanh cung kính đáp, trong lòng thầm nghĩ: Xem ra Tang hộ pháp đã bỏ cuộc rồi. Cũng khó trách, Lý cô nương đã tới đây, Tang hộ pháp có quyến rũ Các chủ thế nào đi nữa cũng vô ích, người ta là mỹ nữ đứng thứ ba trong giang hồ nha. Có điều, nói đi cũng phải nói lại, hôm đó Tang hộ pháp thực sự cũng xinh đẹp khác người.
Trong lúc Tùng Thanh còn đang lảm nhảm trong lòng, sắc mặt Lục Thần lại lạnh xuống - Nàng quả nhiên rất thức thời!
Tiếp đó, Lục đại Các chủ nói ra một câu, giọng điệu vô cùng vui mừng, nhưng sắc mặt lại lãnh lẽo như băng tuyết nghìn năm, "Tang hộ pháp quả nhiên rất biết hành sự tùy theo hoàn cảnh."
Lý Uyển Nhi ngược lại không suy nghĩ nhiều, dù sao lần nào gặp mặt, nàng và Lục Thần cũng đều ở riêng với nhau. Đúng rồi, lúc đầu chàng còn nói hộ pháp người ta là nha hoàn của mình cơ đấy. Nghĩ vậy, Lý Uyển Nhi không khỏi cảm thấy ngọt ngào - hai người bọn họ, từ lúc bất ngờ gặp gỡ đến giờ... Có tính là trời cao định trước?
Tuy nói Thiên Diệp Các là ma giáo, nhưng Lý Uyển Nhi tuyệt nhiên không quan tâm. Tại sao lại phải quan tâm? Chính tà mến nhau chẳng phải sẽ càng thêm kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ, cảm động lòng người hay sao? Huống chi Lục đại Các chủ lại phong lưu phóng khoáng, dịu dàng chu đáo như vậy. Nam nhân tốt như thế biết tìm ở nơi đâu? Hơn nữa, hiện tại chàng để ta vào ở Hương Các, rõ ràng chính là ám chỉ chuyện kia rồi.
Càng nghĩ càng chắc chắn, Lý cô nương đã sớm biến mình thành phu nhân Ma giáo. Ngẫm kỹ lại, cái danh hiệu này cũng thật soái!
Cả một ngày này, Lục Thần gần như đã dẫn Lý Uyển Nhi lang thang khắp Các. Có điều, tận đến giờ, hắn vẫn không cách nào tìm ra Tang hộ pháp. Không biết là vì sao, ngay đến phòng ở của Tang hộ pháp, Lục Thần cũng mượn cớ "thuận đường" để dẫn Lý cô nương vào thăm một chuyến, nhưng cuối cũng vẫn không có được kết quả như mong muốn.
Nàng rốt cuộc đi đâu?
...
Cùng lúc đó, Tang hộ pháp "thức thời" đã sớm không còn ở trong Thiên Diệp Các.
Gió thổi vi vu, rừng cây xào xạc...
Một tảng đá lớn màu xám xanh vững vàng cắm vào sườn núi. Ngồi từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ phía dưới đều là núi rừng xanh ngát, tầng tầng lớp lớp tán lá tươi non, lại thêm nắng xuân bao phủ, trời cao xanh biếc, xác thực là cảnh đẹp nhân gian...
"Lộc cộc..." một hũ sành nhỏ lăn xuống từ trên tảng đá, rơi vào trong bụi cỏ, lại lăn thêm mấy vòng rồi dừng lại, lộ ra một chữ - Rượu.
Người phương nào ở đây uống rượu?
Chính là Tang hộ pháp của Thiên Diệp Các.
Vừa rồi là nàng không chú ý, để hũ rượu trượt tay rớt xuống. Cũng may là đã uống hết, cho nên Tang Vũ cũng không cảm thấy quá đáng tiếc.
Rượu đã uống hết, người lại chưa say, chuyện này cũng chẳng mấy tốt đẹp. Tang Vũ phiền lòng lắc đầu, sớm biết thế này đã mua nhiều hơn một chút.
Hôm nay Các chủ đi cùng Lý cô nương, nàng vẫn nên thức thời một chút, ngoan ngoan đợi ở chỗ này, đến khi trời tối đen mới về cũng chả sao, đỡ phải e ngại ánh mắt hắn.
Dù sao cũng phải đợi đến tối...chi bằng đi mua thêm ít rượu.
Nghĩ vậy, Tang Vũ liền đứng lên, dùng khinh công đi thẳng tới quán rượu Hoa Quế ở chân núi.
Quán rượu Hoa Quế này cũng không phải là nơi cất giữ rượu quý lâu năm gì đó, mà là bọn họ dùng hoa quế ở quê nhà cất rượu. Tang Vũ rất thích loại rượu này, thường thường sẽ tới mua một ít, vậy nên hôm nay muốn mượn rượu giải sầu, nàng cũng không nghĩ ra nơi nào khác để đi.
Bước vào tửu quán, Tang Vũ trực tiếp gọi hai hũ rượu Phần, cộng thêm một bát rượu cất hoa quế.
Hôm nay tửu quán không quá đông người, ước chừng chỉ có ba bàn kín chỗ, cộng thêm ba, bốn cái bàn chỉ có một người ngồi, đương nhiên đó là tính cả Tang Vũ. Tửu quán trước giờ vốn là nơi để mọi người buôn chuyện.
"Các ngươi đã nghe nói chưa? Lục Thần khiến cho Dược Cốc tiên tử say mê đến thần hồn điên đảo. Hiện tại nàng đã đuổi tới Thiên Diệp Các rồi."
Cánh tay cầm bát rượu của Tang Vũ dừng lại giữa không trung - Trên giang hồ đồn đại như vậy? Không đúng nha! Rõ ràng là Các chủ say mê Lý cô nương, hơn nữa còn đón người ta về nha.
"A? Thật vậy sao? Công Tôn Lễ vẫn chưa đến phá Thiên Diệp Các sao?"
"Nghe nói lúc Công Tôn Lễ nghe được tin này chính là gia yến, hắn tức giận tới nỗi mặt mày đỏ bừng, ném bát xông ra ngoài, sau lại bị Công Tôn Thành một chưởng đánh về chỗ cũ."
"Ha ha ha... Một chưởng của Công Tôn Thành...Vậy là gay rồi đây!"
"Cũng không tới nỗi. Công Tôn Lễ nằm trên giường ba ngày, đợi vết thương khá hơn một chút liền gạt lão đầu bỏ nhà ra đi rồi. Ta nghĩ, tám phần là chạy tới Thiên Diệp Các tìm nhân yêu đòi ngươi."
"Rầm..."
"Răng rắc..."
"Rào rào..."
Cái bàn giữa hai người bỗng chốc hóa thành vụn gỗ.
Hai người kia lập tức câm miệng, rụt cổ nhìn tiểu cô nương trước mắt.
Tiểu cô nương này...sức lực thật lớn! Lại còn không nói một lời đánh tan bàn rượu của bọn họ, là đánh tan a...
Tang Vũ phủi phủi bụi gỗ trên tay, mặt không đổi sắc nhìn hai người, "Nói rõ chuyện của Công Tôn Lễ cho ta."
Hai người khó hiểu nhìn nhau, ngay sau đó hoảng sợ kể lại sự tình.
Công Tôn Lễ là con một của Công Tôn gia đời này, hai năm trước vừa gặp đã phải lòng Dược Cốc y tiên Lý Uyển Nhi, sau đó mãnh liệt theo đuổi. Thực tình mà nói, Công Tôn Lễ gia thế tốt, dáng dấp không tệ, còn là một người hiếu học, còn vừa thi đỗ cử nhân, thế nhưng Lý Uyển Nhi hết lần này tới lần khác bày tỏ thái độ không thích, nói hắn đường đường là hậu nhân của danh môn võ lâm, vậy mà lại không tinh võ nghệ, chỉ thích văn vẻ chơi chữ. Vì vậy, chuyện này liền chở thành một vở hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Bây giờ, Công Tôn Lễ lại bị Lục Thần của Thiên Diệp Các đá một cước đau như thế, trên giang hồ ai ai cũng đang chờ xem kịch vui. Đây chính là cuộc chiến tranh giành mỹ nhân của hậu nhân danh môn chính phái và đại ma đầu đó nha!
"Hết rồi?" Thấy hai người ngừng lại, Tang Vũ thờ ơ hỏi.
"Hết rồi..." Thật đáng sợ! Nữ hiệp khiến cho chúng tiểu nhân thực sợ hãi!
Tang Vũ gật đầu, "Tốt lắm!"
Nàng vừa dứt lời, hai kẻ nhiều chuyện chợt cảm thấy bàn tay đau xót, cúi đầu nhìn xuống thì thấy đũa trúc đã đâm xuyên qua lòng bàn tay từ bao giờ, máu tươi không ngừng chảy ra, nhuộm đỏ cả nền đất.
"A...", hai người kêu lên thảm thiết.
Mà lúc này, Tang Vũ sớm đã cầm theo bầu rượu cách xa tửu quán trăm mét. Nàng quay đầu về phía hai người kia, giọng nói lạnh lẽo, "Về sau bớt nói bậy sau lưng người khác đi."
Hừ! Dám nói Các chủ của bọn ta là nhân yêu, chút thương thế này là quá hời cho các ngươi rồi!
...
Tang Vũ mới vừa trở lại Thiên Diệp Các thì đã có người tới báo, nói là Công Tôn Lễ tới cửa đòi Lý Uyển Nhi, bị Các chủ đánh một trận rồi giam lại. Tất cả mọi người đều nói đây là "Hai chủ giận dữ vì hồng nhan".
Nghe tới đây, trong lòng Tang Vũ lại rơi bộp một cái - chàng lại có thể vì Lý Uyển Nhi mà công khai kết thù với Công Tôn gia sao? Tuy nói tất cả danh môn chính phái đều là kẻ địch của chúng ta, nhưng trực tiếp trở mặt với Bắc đẩu võ lâm - Công Tôn Thành... Công Tôn gia kia nhất định sẽ vui vẻ đánh trước mấy trận với Thiên Diệp Các, sau đó cảm thấy chưa vừa lòng thì sẽ làm ra hành động vĩ đại - trăm phái cùng vây ma giáo. Loại chuyện này trước kia không phải chưa từng xảy ra, nhưng lần gần đây nhất cũng là thời của lão lão giáo chủ rồi. Xem tình hình này, nói không chừng vài ngày nữa, Các chủ rất có thể sẽ để bọn họ mở rộng kiến thức, hiểu được thế nào là "trăm phái vây công". Nghĩ thế, Tang Vũ liền không nhịn được phỉ nhổ - Mẹ kiếp! Lý Uyển Nhi đúng là cái đồ hồng nhan họa thủy!
Sau bữa cơm chiều, Lục Thần đặc biệt phái người đi gọi Tang Vũ.
Tang Vũ đến nơi không thấy Lý Uyển Nhi, trong lòng cũng dễ chịu hơn chút -... Ít nhất... Hai người bọn họ còn chưa tiến tới giai đoạn chung chăn chung gối...
"Hôm nay ngươi đã đi đâu?" Lục Thần vừa mở miệng liền tra hỏi hành tung của nàng.
"Thuộc hạ chỉ đi ra ngắm phong cảnh một chút."
"Ngắm phong cảnh?" Lục Thần tức giận, trên mặt lại là biểu tình buồn cười, "Tang hộ pháp thật là nhàn nhã."
" Thuộc hạ không dám." Tang Vũ khẽ cúi đầu, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng.
"Ngươi có gì mà không dám?" Sắc mặt Lục Thần lại lạnh xuống,"Ngươi còn nhớ mình là hộ pháp hay không? Buổi chiều có người tới cửa quấy rối, ngươi lại có thể đi ngắm phong cảnh!"
Có người tới cửa quấy rối? Là Công Tôn Lễ sao?
"Thuộc hạ biết sai." Tang Vũ không chút do dự quỳ một chân xuống, "Xin Các chủ khiển trách." quả thực, thân là hộ pháp của Thiên Diệp Các, bổn phận của nàng là bảo hộ bên người Các chủ, vô luận thế nào nàng cũng không nên vì tức giận mà bỏ đi. Lần này còn dễ nói, Công Tôn Lễ kia không tinh võ thuật, nhưng vạn nhất về sau người đến là cao thủ, mà nàng lại không ở cạnh Các chủ...
"Ngươi cũng thực thành thật." Giọng điệu của Lục Thần thoáng mềm ra "Khiển trách mà nói..." hắn cố ý kéo dài giọng, sau đó giả bộ không mấy để tâm nói, "Vậy phạt ngươi từ giờ phải bảo vệ ta lẫn Lý cô nương!"
Tang Vũ lập tức ngẩng đầu, nói như đinh đóng cột, "Không thể!"
Lục Thần vừa mới nguôi ngoai lại bị nàng phản bác như thế, lửa giận không khỏi lần nữa bốc lên, "Ngươi có còn nhớ quy tắc của hộ pháp Thiên Diệp Các?"
" Thuộc hạ nhớ kỹ." Tang Vũ không muốn nhượng bộ, nàng tuyệt đối sẽ không bảo vệ cái kẻ phá hồng nhân họa thủy kia, "Thuộc hạ chỉ biết bảo hộ Các chủ, người khác thuộc hạ không quản.", cũng không muốn quản...
"Quy tắc thứ hai của hộ pháp - vạn sự lấy Các chủ làm đầu. Để ngươi bảo vệ Lý cô nương là mệnh lệnh của Các chủ, ngươi dám không nghe theo?" Lục Thần bắt đầu gây sự, "Điều thứ ba - Nhẫn việc người thường không thể nhẫn, đi đường người thường không thể đi. Tang hộ pháp của chúng ta lẽ nào ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng không làm được sao? "
"Nếu có cao thủ xâm phạm, thuộc hạ sợ là không thể chú ý vẹn toàn." Tang Vũ vẫn cố gắng cãi lại.
"Đây là mệnh lệnh!" Lục Thần một lấn nữa nhấn mạnh.
Đọ mắt với nhau vài giây, cuối cùng vẫn là Tang Vũ cúi đầu, "Vâng."
Dường như phát hiện bản thân hơi quá đáng, nét mặt Lục Thần hơi mất tự nhiên, nhất là vừa rồi, hắn giống như thấy được vẻ thương tâm xẹt qua mắt nàng.
"Ngươi lui xuống đi, ngày mai bắt đầu bảo hộ bên người ta và Lý cô nương."
"Vâng." Tang Vũ thấp giọng đáp lại, sau đó nàng lập tức rời đi, dứt khoát không quay đầu nhìn lại.
Lục Thần thở dài, xoay người đi vào trong phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...