Editor: Imelda Phạm.
Lục Thần, chàng thắng rồi! Đời này kiếp này, cho dù mãi mãi chỉ có thể ở cạnh chàng với tư cách hộ pháp, ta cũng buông không nổi...
Lục Thần cũng kinh ngạc trước phản ứng của mình. Đợi tới khi nhìn thấy Tang Vũ quay lại, trong lòng mơ hồ dấy lên cảm giác khẩn trương, hô hấp cũng dần dồn dập. Trong bóng đêm mờ ảo, dung nhan nàng như có một tầng mị hoặc phủ lên, khiến người ta không nhịn được mà sa vào.
"Ngươi..." Bàn tay vô thức xiết chặt, hắn chăm chăm nhìn nàng.
"Các chủ." Tang Vũ cất bước đi vào, đứng thẳng trước mặt hắn, "Có gì phân phó sao?"
Lúc này, trong đầu Lục Thần chỉ có một ý nghĩ duy nhất - không thể để nàng rời đi. Lục Thần nhìn nàng, từ đôi mắt đến sống mũi cao thẳng, rồi tới cánh môi mỏng nhạt, cơ thể như có ngọn lửa thiêu đốt - hắn muốn nàng.
Gương mặt hắn dần đỏ rực. Tang Vũ tiến lên một bước, vẻ mặt khó hiểu, "Các chủ, người làm sao vậy?"
Môi mỏng đóng mở theo lời nói của nàng. Lục Thần giống như không nghe được bất cứ thứ gì, chỉ chăm chú nhìn nàng, ánh mắt mê say.
Nàng cách hắn rất gần, rất gần, gần tới nỗi hắn chỉ cần duỗi tay là có thể ôm nàng vào lòng, gần đến nỗi hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát tỏa ra từ người nàng.
Nhìn Lục Thần trước mặt đã động tình, hơn nữa có hơi hỗn loạn, Tang Vũ hít vào một hơi, vươn tay muốn chạm lên gò má hắn. Có điều, bàn tay đã sắp tới gần, nàng chợt ngừng lại - Đây là điều mình muốn sao? Các chủ như vậy...thật sự là điều mình muốn sao?
Nàng lưỡng lự trong chốc lát, sau đó rũ mắt xuống, thu liễm Mị công. Nàng cúi đầu, nhếch môi cười tự giễu - quả nhiên, bản thân còn chưa đủ can đảm...
"Các chủ nghỉ ngơi cẩn thận, thuộc hạ xin cáo lui." Nàng lui ra sau, khôi phục vẻ cung kính trước kia.
"Đừng đi." Khuỷu tay đột nhiên bị nắm chặt, thanh âm của hắn tràn ngập đè nén. Tang Vũ kinh ngạc nhìn hắn, nhưng trước mắt nàng, Lục Thần rõ ràng vẫn đang ở trạng thái động tình, mắt đen như mực, sâu không thấy đáy.
Sao có thể? Mị công đã được thu hồi, Các chủ phải lập tức thanh tỉnh mới đúng...
"Các..." Nàng hoang mang mở miệng.
Lục Thần giống như bất mãn với biểu tình phá hư không khí của nàng, trực tiếp nghiêng đầu, áp miệng lên đôi môi nhỏ xinh của Tang Vũ.
Trong đầu như có pháo nổ, nàng mở to hai mắt, không dám tin nhìn Lục Thần. Lúc này, nàng có thể cảm nhận rõ ràng cánh môi mềm mại của hắn.
Tại sao lại như vậy?
"Tang Vũ..." Hắn nỉ non gọi tên nàng, lưu luyến không rời cánh môi Tang Vũ.
Dần dần, chút đụng chạm đơn giản này đã không thể thỏa mản khát vọng sâu trong nội tâm hắn.
Hắn muốn nàng...muốn nàng nhiều hơn nữa...
Hắn vươn lưỡi liếm nhẹ bờ môi nàng, cảm giác lành lạnh khiến cả người hắn không nhịn được mà run rẩy.
Không đủ!
Hàng mày vô thức cau lại - Như vậy không đủ...
Hai cánh tay hắn hơi dùng lực, áp chặt người nàng vào lòng hắn, một tay vòng ra phía sau nâng gáy nàng lên. Tang Vũ bị ép ngửa đầu ra sau, môi mỏng hé mở. Lục Thần nhếch môi, thừa cơ vươn lưỡi tiến vào miệng nàng, không ngừng dây dưa thật lâu...
Nàng chậm rãi khép mắt, run rẩy cảm thụ hết thảy.
Sư phụ từng nói - Nếu như trong lòng có tình, cho dù thu lại Mị công cũng sẽ không có tác dụng, bởi vì thứ bị Mị công kích thích chính là tình cảm chân chính trong nội tâm con người.
Khóe mắt dần ướt át - Phải chăng, mộng đẹp đã thành sự thật?
Đêm xuân ấm áp, hiệp cốt nhu tình...
Đêm hôm đó, nàng dâng trọn bản thân cho hắn. Bọn họ dây dưa không ngừng, cuối cùng mệt mỏi mà lả đi. Thân thể đau đớn, nhưng nàng lại cảm thấy đây chính là giây phút vui sướng nhất của đời mình...
Đêm hôm đó, thẳng tới khi chìm vào giấc ngủ, khóe môi nàng vẫn lộ ý cười...
...
Ánh dương chiếc qua khe cửa, chiếu vào căn phòng còn hơi mờ tối. Trên giường gỗ khắc hoa văn, nữ tử vẫn say giấc nồng, mà nam tử yêu mị đã mặc xong y phục bên trong, tùy ý khoác thêm ngoại bào ngồi ở mép giường. Hắn không nói một lời nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt u ám.
Cảnh tượng đêm qua cùng Tang hộ pháp hiện lên rõ mồn một trước mắt hắn. Hắn biết tâm ý của nàng, nhưng xưa nay chưa từng làm rõ, cũng không hề cự tuyệt. Lão Các chủ từng nói với hắn - trên thế giới, thứ duy nhất có thể tin tưởng chính là tình ý của nữ nhân. Hắn cần một thuộc hạ tuyệt đối trung thành, nàng chính là lựa chọn tốt nhất.
Nữ nhân của hắn, ai cũng có thể, duy nhất nàng là không được. Bởi so với một nữ nhân tốt, hắn càng cần một hộ pháp tốt. Mà một khi Tang Vũ thành nữ nhân của hắn, thì cũng có nghĩa là sẽ có một ngày, nàng không còn là hộ pháp khiến hắn hài lòng trước kia nữa.
Hơn nữa, hắn cũng không thích một nữ tử có khả năng sử dụng Mị công với mình. Nhưng một hộ pháp có khả năng sử dụng mị công, một hộ pháp có thể dùng mỹ nhân kế lại là chuyện hoàn toàn khác.
Ha...
Hắn khẽ cười một tiếng, dựa vào thành giường, lười biếng vuốt tóc - nàng cũng nên tỉnh rồi!
Nhẹ nhàng di chuyển thân mình, thân dưới truyền đến cảm giác đau nhức, toàn thân nhớp nháp mồ hôi, giống như hoàn toàn không có khí lực. Tang Vũ cau mày, chậm rãi mở mắt...
Trời...sáng rồi...
"Ngươi tỉnh rồi."
Các chủ! Nàng vội vàng quay người sang, nhìn hắn đang ngồi ơr phía đối diện. Chăn mỏng trên người hơi trượt xuống, lúc này nàng mới phát giác mình đang trong tình trạng thân không mảnh vải. Tang Vũ lúng túng, ngượng ngùng nắm chặt mép chăn. Nàng chậm chạp ngẩng đầu, dè dặt nhìn hắn. Lục Thần mỉm cười, nhưng đáy mắt không cười, ánh mắt kia khiến ngực trái Tang Vũ như thắt lại.
"Công phu của Tang hộ pháp quả nhiên cao cường. Mị công như lư hỏa thuần thanh, mỹ nhân kế lại càng không chê vào đâu được."
Tang Vũ run lên - Các chủ đã biết...
Nhưng mà, nhưng mà nàng rõ ràng không có sử dụng Mị công, trước cái hôn kia, nàng thực sự đã ngừng lại.
Nàng há miệng muốn giải thích, lại bị vẻ châm biếm lóe lên trong mắt hắn cản lại.
Lục Thần vịn tay vào mép giường, nghiêng người về phía nàng, "Thân thể của Tang hộ pháp thực không tồi, không nghĩ sau nhiều lần sử dụng mỹ nhân kế lại vẫn còn nguyên vẹn."
"Các chủ..." Giọng nói nàng run lên.
"Nhưng mà, như nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hẳn là Tang hộ pháp cũng sẽ không trách chuyện đêm qua tại hạ phóng túng. Tại hạ chỉ là bị Mị công mê hoặc, có chút nhu cầu mà thôi. Ngươi tình ta nguyện vốn là chuyện tốt. Nếu như ngày sau Tang hộ pháp còn có nhu cầu, Lục mỗ cũng sẽ sẵn sàng phụng bồi." Lúc nói ra câu này, vẻ mặt Lục Thần rất ung dung, giọng điệu lại vạn phần tàn nhẫn.
Bàn tay nàng vô thức nắm chặt - Hắn...tại sao hắn có thể nói như vậy. Hắn rõ ràng biết nàng đối với hắn... Hắn biết rất rõ.
"Lúc sau ta không có dùng Mị công." Nàng giống như chỉ còn chút hơi tàn, giống như một người sắp chết đuối liều mạng vươn tay tìm cọc gỗ, - không có Mị công...Các chủ, người rõ ràng thích ta.
Ánh mắt hắn ngây ra một chút, lại hừ một tiếng, "Thì đã sao? Lục mỗ trước giờ không phải Liễu Hạ Huệ, có nữ nhân đưa tới trước cửa, ăn không có ai không muốn!?"
Nàng nhìn hắn, tai như ù lên, không biết nói tiếp thế nào.
Một âm thanh vang lên, phá vỡ không gian yên tĩnh.
"Các chủ, tiểu nhân đưa nước tới."
"Vào đi." Lục Thần cười đáp, ánh mắt nhìn nàng trở nên xa lạ.
Tang Vũ như bừng tỉnh, hốt hoảng muốn nằm xuống trốn trong chăn, bả vai lại bị tay hắn giữ chặt.
Người đến đẩy cửa mà vào, thấy tư thế của hai người, nhất là bờ vai để trần lộ của Tang hộ pháp, kinh ngạc há miệng.
"Để nước xuống, ngươi lui đi." Lục Thần không quay đầu nói.
"A? A, vâng." Người đến đặt chậu nước xuống, hoảng sợ lui ra ngoài, đóng chặt cửa lớn, lại nghe tiếng Các chủ bình tĩnh nói một câu, "Tang hộ pháp, ngươi chỉ có thể là hộ pháp của ta."
Tang Vũ mở to hai mắt nhìn về phía hắn, trong đầu một mảnh trống không.
" Chuyện đêm ta sẽ không truy cứu. Lúc đó bỏ qua, Tang hộ pháp, ngươi chính là hộ pháp tốt nhất của ta." ánh mắt hắn thậm chí tràn ngập chân thành?
Nàng cười nhạt - Chân thành!?
Lục Thần, chàng cố ý! Cố ý không gọi ta tỉnh, cố ý không để ta trốn đi, cố ý để người khác nhìn thấy, cố ý để người khác nghe được câu nói cuối cùng kia!
Toàn bộ người trong Các đều sẽ biết - Tang hộ pháp mến mộ Các chủ, không tiếc lấy thân mê hoặc, nhưng cuối cùng lại bị Các chủ lạnh lùng cự tuyêt?
Chàng chắc chắn ta sẽ không phản bội, sẽ không rời đi. Tiền đặt cược là bản thân chàng, còn lợi thế...chính là chân tình của ta.
Tang Vũ ta có tài đức gì, lại có thể được Các chủ để mắt như vậy, đối đãi như thế?
Nàng vén chăn lên, không e dè đứng trước mặt hắn, đi tới bên giường, chậm rãi nhặt từng mảnh y phục của mình, lại lặng yên mặc vào từng món. Từ đầu tới cuối, trên mặt nàng không lộ chút biểu tình, giống như một con rối không có linh hồn.
Lục Thần vẫn ngồi trên giường, không nói một lời nhìn nàng từ toàn thân xích lõa đến y phục chỉnh tề, bàn tay dưới áo vô thức xiết chặt tự bao giờ.
Mặc xong y phục, nàng tùy ý chỉnh lại vạt áo, sau đó buộc tóc lên, đoan đoan chính chính khom lưng trước hắn, "Thuộc hạ cáo từ.", nói rồi, nàng xoay lưng bước về phía của.
"Tang hộ pháp..." Lục Thần gọi lại nàng, thanh âm mang theo do dự.
"Từ nay về sau, thuộc hạ sẽ chú ý bản phận, mong Các chủ yên tâm." bước qua bậc thềm, nàng trở tay đóng cửa lại, cố gắng thẳng lưng đi về phòng mình.
Nàng ngẩn ngơ bước trên đường dài lát đá, trong đầu chỉ có một chữ - Tiện.
Để hình dung bản thân lúc này, có lẽ không còn từ nào phù hợp hơn nữa...
Sau đoạn đối thoại kia, trong lòng nàng lại có thể vui mừng như cũ, bởi đêm qua nàng không có sử dụng mị công, bởi đêm qua hắn điên cuồng vì nàng...
Lục Thần, chàng thắng rồi! Đời này kiếp này, cho dù mãi mãi chỉ có thể ở cạnh chàng với tư cách hộ pháp, ta cũng không buông nổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...