Tàng Tình

Đại mạc mênh mông, bão cát mê mắt, nắng gắt trên đỉnh đầu nướng hạt cát đến nóng lên, một đội người đang chầm chậm đi về phía trước trong sa mạc mênh mông vô bờ.

Trong đội ngũ có người già phụ nữ và trẻ em, cũng có nam tử trẻ tuổi, đều mang theo gông, gông cùm trên chân ở một chỗ, kéo đi trong cát, hình dáng tiều tụy, trên mặt không có biểu tình gì. Bên cạnh có mấy người giống như quan binh, hẳn là áp giải tội tù đi biên phòng lao dịch.

Bộp! Tiếng roi da rơi xuống vang lên, xé rách cát gầm cùng với gió rống.

Lão nhân đi ở hàng cuối cùng ngã trên mặt đất, roi trong tay quan binh bên cạnh không lưu tình chút nào quất trên người lão nhân.

“Vẫn chưa chịu dậy?! Không cho chút màu sắc thì toàn giả chết! Nếu không phải là các ngươi, ta gia gia ngươi mới không đến loại địa phương quỷ quái này, mẹ nó, nóng chết đi được!”

Bộp! Bộp!

Tiếng roi vang vô tình, tù phạm khác chỉ là quay đầu lại lặng yên nhìn, trong mắt phủ một tầng xám trắng.

“Dừng tay!”

Có người từ giữa đám tù phạm kia vọt ra che trước người lão nhân, một roi rơi xuống vừa lúc quất vào người nàng.

Nữ tử ngẩng đầu hung hăng trừng mắt nhìn quan binh kia, nghiêm nghị trong tròng mắt, làm cho quan binh tay cầm roi kia không khỏi sửng sốt. Lập tức có thể cảm giác mình bị khí thế của đối phương làm sợ hãi thực sự mất mặt, giơ roi lên liền muốn quất ra, “Dám cả gan quản chuyện của gia gia ngươi, chán sống?!”

Bộp! Lại là một tiếng roi thanh thúy rơi xuống.

“Nam nhân của ngươi bây giờ chỉ sợ sớm đã đầu thân rời ra rồi, ngươi cứ như vậy khẩn cấp muốn đoàn tụ dưới đất với hắn?”

Tay cầm roi giơ lên thật cao, nữ tử che trước người lão nhân, mặc dù một đầu tóc đen lộn xộn, trên mặt đầy vết bẩn, nhưng con ngươi kia vẫn trong veo bình tĩnh, mâu quang phóng ra vững như bàn thạch, không sợ chút nào.

“Ngươi nếu đánh chết ta, thì nhớ kỹ truyền lời cho Hoắc lão tặc, Kỳ gia trên dưới một trăm hai mươi tám nhân mạng, món nợ này ghi trên sổ Diêm vương, ta cùng phu quân của ta biến thành lệ quỷ cũng sẽ đòi lại hắn!”

Từng chữ nói ra, mỗi một chữ đều mang theo cừu hận sâu nặng, dường như hận không thể lột da chiên cốt, uống sống máu, ăn sống thịt đối phương.

“Vậy gia gia ta sẽ thành toàn cho ngươi!” Tay cầm roi da của quan binh kia run rẩy, liếc mắt nhìn những người khác, cắn răng đang muốn quất xuống…

Bỗng dưng một đạo bạch quang xẹt qua phía chân trời.

“A a a —”

Một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, roi trong tay quan binh kể cả cái cánh tay nắm roi kia đều rơi trên mặt đất, cái tay ấy còn nắm chặt roi không buông, mà quan binh kia ôm bả vai phun máu quằn quại trên mặt cát, kêu rên thảm thiết.

Mọi người đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại —

Phía sau gã quan binh bị tước mất cánh tay, trên cồn cát kia chẳng biết lúc nào xuất hiện một tuấn mã cao to, trên lưng ngựa ngồi ngay ngắn một bạch y nhân, diện mạo bị áo choàng che nhìn không rõ lắm, bạch sam phiêu dật hợp với áo choàng trên người cùng phần phật mà bay trong bão cát, quanh thân vương vấn hơi thở lạnh lẽo.

Tay phải bạch y nhân giơ cao cầm kiếm mảnh, cổ tay hơi xoay, thân kiếm liền phản xạ ra một đạo ánh bạc dưới ánh mặt trời làm sống lưng người ta phát lạnh.

Mấy quan binh còn lại tiến lên, lớn tiếng quát: “Người nào?”

Bạch y nhân không ngẩng đầu, cũng không đáp lời, chỉ là cánh tay cầm kiếm rung, cả người bỗng từ trên ngựa nhảy lên, chân điểm một cái trên yên ngựa, thân thể tựa như mũi tên rời cung thẳng hướng mấy tên quan binh kia.

Quan binh nhất thời trận cước đại loạn, tay vừa mới đè lên bội đao bên hông, mấy đạo kiếm quang chói mắt, chỉ là trong nháy mắt mấy người kia đã thành một đống thi thể không cảm giác, đều là từ giữa cơ thể một phân thành hai, máu nhuộm một mảng đất cát lớn.

Trong ánh mắt mờ mịt của những tù phạm này đều lộ ra màu sắc kinh sợ.

Bạch y nhân thoáng cái giải quyết nhiều người như thế, nhưng trên y sam với thân kiếm lại không thấm rỉ máu, hắn cúi người từ trên thi thể quan binh lấy ra chìa khóa dùng để mở gông cùng với túi tiền, ném cho một tội tù trong đó, “Các ngươi tự mình đi đi.” Thanh âm thánh thót, nghe ra lại không làm cho người ta sợ hãi, hắn nói xong liền không quản những tội tù ấy nữa, trực tiếp đi hướng nữ tử kia.

Nữ tử cũng không e ngại, ngồi dưới đất hơi nâng đầu nhìn hắn, trong ánh mắt có chút đề phòng.

Bạch y nhân nâng kiếm đi tới trước mặt nữ tử, tay hất một cái, kiếm quang xẹt qua, nữ tử dự liệu không kịp bị hoảng đến nhắm mắt lại theo bản năng, cho là người đến lấy tính mạng nàng, nhưng không nghĩ bên tai “rắc” một tiếng, gông cùm xiềng xích trên cổ rớt xuống.

Nữ tử chậm rãi mở mắt ra, có chút không thể tin được, chỉ thấy đối phương nhét kiếm vào bao, vạt áo quét trước mặt nàng ngồi xổm xuống, kéo áo choàng trên đầu xuống lộ ra dung nhan tuấn tú tao nhã, nhạt như cúc tím, mâu quang trong suốt.

“Ngươi là… ?”

Khóe miệng thanh niên bạch y hơi cong, “Tại hạ Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh.”

Nữ tử sững sờ một chút, lập tức hai mắt sáng ngời, “Ngươi và Lăng Quảng Hải là quan hệ như thế nào?”


Lăng Thanh dìu nữ tử từ trên mặt đất lên, sau đó nói: “Lăng Quảng Hải chính là gia phụ, gia phụ năm đó cùng chúng hiệp sĩ võ lâm cùng với Kỳ tướng quân chống lại Liêu binh tại Ung châu, gia phụ ngộ nhập bao vây, là Kỳ tướng quân bất chấp sinh tử nhảy vào sát trận cứu gia phụ. Lần này Lăng Thanh nhận lệnh của gia phụ, đó là phải bảo vệ tốt cho phu nhân.” Nói xong, đường nhìn dừng ở phần bụng hơi nhô ra của nữ tử.

Nhận thấy được đường nhìn của đối phương, nữ tử tay xoa bụng, trong mắt toát ra mấy phần yêu thương.

“Năm tháng rồi, lúc Tĩnh Việt bị vu hãm còn chưa biết mình sắp làm cha…” Sau đó ngẩng đầu, chậm rãi mà nói: “Hoắc Hiền cẩu tặc kia hại phu quân của ta, tru Kỳ thị cửu tộc, ta cho dù sống lay lắt cho xong cũng phải giữ được độc đinh của Kỳ gia để an ủi hồn thiêng của chồng đã qua đời. Sẽ có một ngày, nhất định phải để cho hài tử của ta tự tay mình giết cẩu tặc, huyết tế vong hồn!”

Lăng Thanh không có lên tiếng, miệng ngậm ngón trỏ thổi ra một tiếng huýt sáo dài, con tuấn mã kia từ trên gò núi lọc cọc đi xuống chạy đến trước mặt hắn, Lăng Thanh đỡ nữ tử lên ngựa, đợi sau khi nàng ngồi vững chính mình cũng xoay người lên ngựa.

“Chúng ta trước tiên rời khỏi nời này.” Vung roi ngựa, “Giá!”

Tuấn mã dưới chói chang bão cát chạy về phía thiên địa giao tế.

Chuyện ám sát Hoắc Hiền thất bại, võ lâm chính đạo tổn hại nghiêm trọng, mà Lăng Thanh thì bởi vì Yên Vân Liệt đi nương nhờ nịnh thần mà rơi vào ưu tư. Đúng lúc này, hắn thu được thư phụ thân phái người ngày đêm không ngừng giục ngựa khẩn cấp đưa tới.

Tháng trước, Ung châu thất thủ, vây mười sáu tòa thành trì, tổn thất ba vạn binh sĩ, Kỳ Tĩnh Việt thủ thành Ung châu không thể không mang theo tàn dư lui giữ Vân châu.

Tin tức truyền về triều đình, long nhan giận dữ, lại tin vào lời gièm pha của Hoắc Hiền — An Bắc tướng quân đã bị người Kim mua chuộc. Vì vậy một chỉ hoàng mệnh, Kỳ Tĩnh Việt triệu về kinh thành. Kỳ Tĩnh Việt cùng tâm phúc mới vừa vào cửa thành, liền bị cấm quân trói gô bắt giữ giam vào đợi thẩm.

Ai ngờ Hoắc Hiền từ giữa làm khó dễ, mua chuộc thứ sử Ung châu làm chứng cứ ngụy tạo, lại nghiêm hình bức cung Kỳ Tĩnh Việt, cuối cùng vu hãm thành tội, một đời công thần danh tướng ngược lại thành phản tặc bán nước cầu vinh.

Tiên đế lúc mới đăng cơ, phiên vương bốn phương bạo loạn, là tiền bối Kỳ gia mang binh bình định, sau lại trấn thủ Ung châu chống lại xâm phạm của người Liêu. Tiên đế thân phong là An Bắc tướng quân, con cháu đời sau nhiều thế hệ duy trì. Giờ đây bị định tội phản quốc, tru liền cửu tộc, quần thần quỳ can gián ba ngày ba đêm, song hoàng đế lại đắm chìm vào hậu cung, cả ngày cùng mỹ nữ Tây Vực mới tiến cống điên đảo *** loạn.

Sớ cầu tình cho Kỳ tướng quân xếp thành núi, nhưng đều bị Hoắc Hiền lén giấu, bất đắc dĩ mới có người cầu viện giang hồ.

Sau khi Lăng Thanh và Đông Ly mộ vân biết được chia thành hai đường, Đông Ly mộ vân dẫn người đi cướp pháp trường, Lăng Thanh thì đuổi theo nữ quyến đã bị lưu vong biên ải. Ai ngờ đi được nửa đường, liền nghe nói người Kỳ gia đã bị đánh tráo, sớm bị âm thầm xử quyết, Đông Ly mộ vân dẫn người vô ích, lại bị thủ hạ của Hoắc Hiền ngăn trở, thương vong vô số.

Mà trên đường hắn truy đuổi, lại tao ngộ mấy tốp huyết tích tử của Hoắc Hiền, đều là hướng về phía biên quan, mặc dù không biết là xảy ra chuyện gì, nhưng mơ hồ nghĩ những người đó là hướng về phía Kỳ phu nhân bị lưu vong mà đi. Cố gắng một đường ngựa không dừng vó, cuối cùng trước khi đội ngũ áp giải phạm nhân tới biên quan tây cảnh bị hắn đuổi kịp.

Sau khi biết Kỳ phu nhân có thai, Lăng Thanh đoán, huyết tích tử hướng biên quan mà đi, hẳn là sau khi Hoắc Hiền cũng nghe tin Kỳ phu nhân có thai, hạ lệnh đuổi theo giết ý muốn nhổ cỏ nhổ tận gốc mà phái tới.

Khi Kỳ tướng quân lạc án phỏng chừng ngay cả Kỳ phu nhân chính mình cũng không biết đã mang cốt nhục của Kỳ gia, về sau Kỳ tướng quân lạc tội, Kỳ gia bị tru cửu tộc, nữ quyến phóng ra ngoài, đường sá xa xôi, còn quản hài tử trong bụng nữ tù là của ai. Chỉ có Hoắc Hiền, sẽ không muốn lưu lại bất luận một cái rễ nào ngày sau có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn.

Lăng Thanh vốn là định đưa Kỳ phu nhân đi quan ngoại để tránh truy sát của thủ hạ Hoắc Hiền, nhưng Kỳ phu nhân lại khăng khăng phải về Lâm An, muốn sinh hạ và nuôi nấng hài tử lớn lên tại quê huơng của mình.

Lăng Thanh không có phản đối, chỉ là âm thầm cân nhắc hung hiểm dọc theo con đường này trong lòng.

Thế lực của Đông Ly Mộ Vân ở phía đông, hắn sắp rời khỏi Dự châu tiến vào Ký châu nhận được tin tức cuối cùng, đó là Đông Ly Mộ Vân trúng bẫy của Hoắc Hiền, không thể cứu được Kỳ tướng quân.

Hiện tại bọn họ thân ở phương bắc, không biết tình huống cảnh nội ra sao, Lăng Thanh cũng không dám tùy tiện liên hệ với Đông Ly Mộ Vân, sợ bị người của Hoắc Hiền phát hiện hành tung, liền nghĩ, trước mắt chỉ có thể đi bước nào tính bước ấy, tới phía nam Dự châu chính là địa giới của Võ Lâm minh, nơi đó có lẽ sẽ an toàn.

Trong người Kỳ phu nhân có thai không tiện cưỡi ngựa, vì vậy Lăng Thanh ***g vào cỗ xe ngựa, vốn định để cho Kỳ phu nhân giả bộ phu nhân còn mình làm thành bộ dáng gã sai vặt, bất đắc dĩ khuôn mặt thư sinh sạch sẽ thanh tú kia, trên tay ngoại trừ vết chai kiếm không có một chút dấu vết đã làm việc nặng, thấy thế nào cũng là người được rất hầu hạ, dù cho thay áo khoác ngắn cũng không có nửa điểm bộ dáng của hạ nhân.

Cuối cùng vẫn là Kỳ phu nhân đề nghị hai bên lấy tỷ đệ tương xứng, nếu có người ngoài hỏi tới, liền xưng gia huynh phải để ý làm ăn trong nhà, chỉ có thể để đệ đệ hộ tống tẩu tử về nhà mẹ đẻ, bây giờ thì đang trên đường trở về thăm viếng.

Kỳ phu nhân họ Nguyễn, khuê tự Tố Tuyết, sinh ra tại thế gia kỳ hoàng (1), Lăng Thanh từng nghe nói từ chỗ phụ thân, Kỳ phu nhân cũng không phải là nữ tử bình thường, từng lấy thân phận quân y cùng Kỳ tướng quân ở đại doanh Ung châu mấy năm. Giờ đây bất ngờ gặp họa, vẫn biểu hiện ra trầm tĩnh khác với nữ tử bình thường, cái gọi là nữ nhân không thua kém nam nhân, nữ trung cũng hào kiệt, chính là như vậy đi.

Tiến vào Ký châu, trước mặt đụng vào một đội quan binh.

Lăng Thanh thu thu dây cương, làm cho con ngựa chạy, cũng đem xe ngựa hướng về phía bên đường để ra đường lớn.

Mấy người quan binh kia điều khiển ngựa vừa đi qua, bụi mù móng ngựa vung lên còn chưa tan đi, ngay phía sau lại là một chuỗi thanh âm móng ngựa chạy đạp. Lần này chỉ hai người, trang phục cũng không thông tục, hoa phục cẩm y xem ra thân phận không đơn giản. Lăng Thanh mắt sắc nhìn thấy dấu vết trên mông ngựa hai người này giống như của đội quan binh đi phía trước, hiển nhiên những người phía trước ấy là đi trước mở đường.

Rốt cuộc là ai, lại có quan binh dẫn đường?

Khi Lăng Thanh đương nghi hoặc, Nguyễn Tố Tuyết khẽ vén màn xe lên, “Người vừa mới đi qua là nhị hoàng tử Thừa Thụy vương Triệu Thạc, theo bên người chính là thiếp thân thị vệ của hắn, đội nhân mã đi phía trước kia là thuộc hạ của Sở vương.”

Lăng Thanh khẽ gật đầu một cái, người trong giang hồ xưa nay không quản chuyện triều đình, chỉ có Hoắc Hiền bậc nịnh tặc này mới có thể khiến cho giang hồ cùng có ý tiêu diệt.

Nghĩ tới đây, lại không khỏi nhớ tới người kia…

Trong đầu hiện lên tình hình ngày đó, cảm giác thân kiếm cắm vào máu thịt, đỏ tươi phun ra giữa kẽ tay, còn có ánh mắt lãnh thấu xương cốt trong tròng mắt sâu xa như đầm kia bắn ra…

“Lăng Thanh?”

Lăng Thanh phục hồi tinh thần lại, hơi che giấu thất thần của mình, “Ta đang suy nghĩ… Một hoàng tử phong trần mệt mỏi đến nơi hoang dã này để làm gì?”


Mặc dù đã tiến vào Ký châu, nhưng cách ngọn núi ra chính là Bắc Nguỵ, mà dọc theo đường đi không thấy người ở, chỉ có mấy trạm dịch hơi có chút náo nhiệt, nhìn trang phục hai người kia cũng không giống như là bộ dạng vì công xuất tuần, xác thực bất thường.

Nghe vậy, Nguyễn Tố Tuyết liền nói: “Từ xưa khi đế không vì chính sự, gian thần lộng quyền, đó là điềm trước khi giang sơn dời chủ.”

Lăng Thanh sửng sốt, “Ý của Kỳ phu nhân là… ?”

“Ký châu là đất phong của Sở vương, lúc đương kim thánh thượng vẫn là thái tử đã lộ ra vẻ ngu ngốc vô năng. Sở vương từng thượng tấu, nói thuật sĩ kỳ môn quan sát tinh tượng ban đêm, phương hướng kinh thành có ánh sáng bị ẩn giấu đầy trời, sao xấu phạm tử vi, là đại hung tướng, ứng với phế thứ lập khác. Tiên đế khiển trách hắn yêu ngôn hoặc chúng, lời này truyền vào trong tai thái tử, từ đó sinh ra rạn nứt. Tân đế đăng cơ, Sở vương lại không yết kiến, về tình không thông, về lễ không hợp, hôm nay Thừa Thụy vương xuất hiện ở đây, hẳn là lại có động tác gì đó…”

Lăng Thanh nghe thấy có chút mơ hồ, vương cái này vương cái kia, lại là tiên đế lại là hoàng đế hiện nay, thế nhưng có câu của Nguyễn Tố Tuyết hắn nghe lọt vào trong tai.

“Từ xưa khi đế không vì chính sự, gian thần lộng quyền, đó là điềm trước khi giang sơn dời chủ.”

Lão Đông Chu vương cũng là phiên vương, triều đình náo động, hoặc tự lập thành đế hoặc mang binh cần vương, nhiều ít sẽ bị cuốn vào trong đó.

Trong lòng Lăng Thanh không khỏi có chút lo âu, âm thầm hi vọng trước khi mình trở lại Đông Ly gia không có việc gì… Hắn vẫn kính yêu Đông Ly Mộ Vân giống như huynh trưởng, vì thế Đông Ly gia nếu gặp chuyện không may, Lăng Thanh đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Ký châu nhiều núi, dãy núi liên miên, nối tiếp nhau, nguy nga mỹ lệ, thế nhưng sơn đạo lại cực kỳ khó đi.

Lúc đầu Nguyễn Tố Tuyết mang thai trên đường áp giải biên quan, cửa nát nhà tan thân tâm đều tổn hại dẫn đến khí thai bất ổn, mặc dù nàng thông thạo thuật kỳ hoàng, qua trạm dịch liền đi tiệm thuốc bốc thuốc an thai, nhưng không thích hợp quá mức xóc nảy mệt mỏi. Vì thế một đường đi cực kỳ chậm chạp, đi đi dừng dừng, tới thành trấn khá lớn liền dừng lại nghỉ ngơi lại sức mấy ngày.

Thật ra thì Lăng Thanh cũng không dám tùy tiện đi quá nhanh, ngày ấy sau khi bị nội kình của Yên Vân Liệt gây thương tích tại Hoắc phủ, nội tức của hắn vẫn rất loạn, khả năng đầu tiên là tâm tư lộn xộn gây ra, hồi bé học tập tâm pháp nội công đến xây nền phái Thanh Hồng, phái Thanh Hồng là một chi môn hạ của Võ Đang, noi theo truyền thống đạo gia, chú ý tâm tính, tâm loạn tức ma; một nguyên nhân khác thì là sự tình nối gót tới, hắn cũng không để ý điều trị.

Vãn Nguyệt kiếm sớm đã có chút thành tựu, không có khả năng không bình thường, nỗi lòng lại loạn cũng không ảnh hưởng đến tận đây, Lăng Thanh thực sự không hiểu nguyên nhân trong đó, cũng chỉ có thể thừa lúc nghỉ ngơi tiến hành điều tức nhiều hơn, vạn nhất gặp địch có thể chống lại nhất thời phút chốc cũng tốt.

Kinh thành, hậu sương Trầm Hương các.

Yên Vân Liệt và Viên Bất Quy, cùng với một vị nữ tử trang phục diễm lệ khuôn mặt đẹp như tranh, đang đi tới trước một gian sương phòng sâu nhất của viện.

Gian phòng này nhìn không có cái gì đặc biệt, đợi đến gần nhìn kỹ, mới có thể phát hiện cửa sổ của gian phòng che một tầng vải đen bên trong.

“Vừa rồi nhận được thư Vệ tả sứ dùng bồ câu gửi tới, nói hắn đã trở lại Thiên Tuyệt sơn, sự vụ trong giáo sẽ cẩn thận xử lý, thỉnh giáo chủ yên tâm.” Nữ tử nhẹ giọng bẩm.

Yên Vân Liệt gật đầu, chắp tay phía sau, “Vệ Vũ làm việc, bản tọa luôn luôn yên tâm.” Sau đó ngưng mắt nhìn về phía đại môn đóng chặt kia, đầu lông mày khóa sâu, “Nhiều ngày như vậy rồi, bên trong còn chưa có động tĩnh?”

“Đây…”

Nữ tử như có do dự, còn chưa nói xong, liền nghe thấy trong phòng truyền đến một tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, ngay cả cái bàn mang theo cũng lật đổ, tiếng động mảnh sành rơi vỡ, ba người đều bị dọa.

Yên Vân Liệt nghiêng đầu nhìn nhìn nữ tử bên cạnh, thấy nàng vẻ mặt hơi do dự lại lẫn lo lắng, liền nhấc chân đạp cửa ra.

Trong phòng một trận huyết khí xông vào mũi, xen lẫn mùi dược thảo, nhờ một tia sáng từ cửa chiếu vào, có thể thấy mảnh sành rơi trên mặt đất, còn có người nằm ở góc tường.

“Bất Quy đốt đèn, Hoài Điệp đi xem tình huống hạ cổ sư.”

“Dạ.”

Viên Bất Quy buông hòm thuốc trên bàn, lấy ra hỏa chiết tử, đốm lửa yếu ớt đốt trong phòng tối đen vẽ ra mấy đạo ánh sáng hình cung, sau đó bỗng nhiên thoáng cái sáng lên.

Hoài Điệp đỡ cổ sư ngồi dậy, chỉ thấy cổ sư kia sắc mặt trong xanh phiếm đen, thất khiếu (2) chảy máu, hai đầu ngón tay cũng đen, cả người thần trí không rõ, run cầm cập. Viên Bất Quy vội vã đi qua đỡ cổ sư lên giường, sau đó tay đặt lên mạch môn bắt mạch cho hắn.

“Cổ sư thế nào?” Yên Vân Liệt đi tới bên giường nhìn nhìn người nọ trên giường, hỏi.

Viên Bất Quy lắc đầu, từ hòm thuốc lấy ra một cái bình sứ, đổ ra một viên thuốc nhét vào trong miệng cổ sư, thở dài nói: “Bị cổ phản phệ, sợ rằng…”

Chân mày Yên Vân Liệt khóa càng chặt hơn, quay đầu lại thấy Hoài Điệp đang nhặt từng mảnh sành tản mát đầy đất lên kiểm tra, tựa như chú ý tới tầm mắt của Yên Vân Liệt, Hoài Điệp ngẩng đầu lên, đôi môi mím chặt đôi mi thanh tú nhăn lại cũng là lắc lắc đầu.

Yên Vân Liệt không lên tiếng, sắc mặt vốn ngưng trọng tái mét, thoạt nhìn có mấy phần tức giận.

“Bất Quy, ngươi ở chỗ này chiếu cố cổ sư.” Lạnh giọng phân phó, Yên Vân Liệt lập tức vung ống tay áo sải bước rời đi.

Đi vào trong viện, trong ***g ngực một ngụm khó chịu thực sự không chỗ phát, Yên Vân Liệt gầm nhẹ một tiếng, đánh một chưởng lên đá giả sơn trong viện, “Ầm ầm” một tiếng nổ, núi đá cao trượng bị đánh đến nát tan, đá vụn nổ tung bay đi tứ tán, mấy mảnh đá vụn sắc bén xẻ mấy vết rách hẹp dài trên quần áo hắn.


“Yên giáo chủ, Cập Đệ này cũng không phải là cổ thông thường… Mà có một số cổ, cho dù biết là cái gì, hạ thế nào, cũng không nhất định có thể nghiên cứu ra phương pháp giải cổ, điểm này, Thiên Tuyệt giáo hiểu rõ hơn so với người ngoài nghề ta đây.”

Lời Hoắc Hiền nói lúc đó như còn trong tai, Yên Vân Liệt nắm thật chặt nắm tay, xem ra chính mình nghĩ lão tặc Hoắc Hiền kia quá đơn giản.

“Giáo chủ.” Hoài Điệp đuổi theo, đi tới bên cạnh Yên Vân Liệt cung kính cúi đầu, “Lần này, xin cho thuộc hạ tới thử.”

Yên Vân Liệt quay người lại, sắc mặt thoáng khá hơn, nhưng vẫn trầm lãnh không vui như cũ, “Không cần, bản tọa không muốn lại vì thế mất đi bộ hạ có năng lực.”

Giải cổ là chuyện tương đối nguy hiểm, không thể thấy ánh sáng, cũng không thể bị người thấy, quan trọng nhất là đại đa số cổ chỉ có thể do người hạ cổ tự mình đến giải, nếu không phải cổ chính người đó hạ, không cẩn thận một cái ngay cả tính mệnh cũng sẽ bồi vào đó.

“Ta cũng tán thành không nên thử nữa.” Viên Bất Quy khẽ khép lại cửa phòng, đi qua, “Giáo chủ, không bằng chúng ta cũng hạ cái cổ cho Hoắc lão tặc, buộc gã giao phương pháp giải ‘Cập Đệ’ ra, gã bất quá một giới thất phu, ỷ vào quyền thế cùng với đám hộ vệ bên người kia, chúng ta căn bản không cần ăn nói khép nép trước mặt gã.”

Yên Vân Liệt trầm con ngươi nhìn nhìn Viên Bất Quy, sau đó vỗ vỗ bả vai hắn, bỏ đi, “Ngươi cho là bản tọa không nghĩ tới sao? Thế nhưng lão tặc kia giảo hoạt đến lợi hại, bản tọa cũng không có đạt được tín nhiệm của gã, lúc gã gặp bản tọa còn cách một cái rèm vải, làm cho Hoài Điệp muốn dùng phương pháp thổi cổ cũng không được, huống hồ..”

Yên Vân Liệt dừng bước lại, xoay người, chờ Viên Bất Quy đi đến mới mở miệng, “Dù cho hạ cổ với lão tặc ấy, thế nhưng vạn nhất không cẩn thận lão tặc ấy còn chưa nói ra phương pháp đã bị giết chết… Không đáng…” Lại thở dài một lần không đáng nữa, “Lấy mạng của hắn đổi mạng của gã, bản tọa không nắm chắc cái này.”

Lúc nói lời này, trên mặt Yên Vân Liệt có suy sụp không che giấu được.

Viên Bất Quy há miệng muốn nói lại thôi, y vốn định nói, cũng đã ba tháng mà không có một chút tin tức gì, thuốc mình cho cậu ta uống kia cũng không biết có tác dụng hay không, nói không chừng đã sớm… Thế nhưng vừa nhìn cỗ thất ý trên người đại giáo chủ của bọn y kia, lại không dám đâm một đao trong lòng hắn nữa.

Người mọi ngày phong lưu bất kham, lưu tình khắp nơi, một khi hãm trên thân một người, lại là càng lún càng sâu rút thế nào cũng không rút ra được.

“Giáo chủ, thuộc hạ vẫn là lần đầu tiên thấy giáo chủ để một người ở trong lòng như thế này.” Viên Bất Quy nói.

Yên Vân Liệt nhíu chân mày, sau đó ngẩng đầu nhìn trời biểu tình như có điều suy nghĩ, “Như vậy không tốt sao?”

“Tốt, giáo chủ cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của các công tử khi bị đưa đi trước đây, thực sự là hả lòng hả dạ a, hả lòng hả dạ a.” Viên Bất Quy rung đùi đắc ý nói, bị Yên Vân Liệt đen mặt trừng, ngoan ngoãn thu tiếng, bầu không khí lúc trước còn tựa hồ căng thẳng trên dây đàn cuối cùng cũng hòa hoãn một chút.

“Giáo chủ, kế tiếp phải làm sao?”

Yên Vân Liệt suy nghĩ một chút, “Xem ra không nói điều kiện với lão tặc kia không được rồi…”

Phỏng chừng Hoắc Hiền cũng hiểu rõ, một khi Yên Vân Liệt hắn chiếm được thứ muốn tìm, nói không chừng sẽ nhất nhất đòi lại công phu dùng trên người gã, vì vậy Hoắc Hiền cũng không nguyện ý làm giao dịch ngày sau bất lợi như vậy, thế nhưng thứ Yên Vân Liệt muốn, cũng không cho phép gã cất giấu không cho!

Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết một đường đi đi dừng dừng, tốn công phu một tháng mới đi đến Lệ thành của Ký châu.

Cửa thành có rất nhiều quan binh, cầm trong tay bức họa, người ra vào thành bị ngăn lại kiểm tra từng người, có một chút thần sắc khả nghi bối rối liền bị mang đến bên cạnh gặng hỏi, kiểm tra có biến trang và dịch dung hay không, có chút phù hợp nhất là có thai, không nói hai lời đã bị quan binh áp đi, kêu la, đe dọa, kêu khóc, cửa thành một mảnh hỗn loạn.

Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết ngồi trên trà lâu cách đó không xa, có thể thấy rõ ràng tình huống phát sinh chỗ cửa thành.

Từ Trung Nguyên đến phương bắc, hay là từ phương bắc vào Trung Nguyên, chỉ có một đạo quan khẩu này.

Nếu là dĩ vãng, một đạo tường đất sao có thể ngăn được phong túng vân phi của Lăng Thanh, thân thủ mấy người quan binh kia ngay cả tư cách đọ cao thấp với hắn cũng không có, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có một thân một mình Lăng Thanh…

“Xin thương xót đi… Xin thương xót đi…”

Lăng Thanh nghe thanh âm quay đầu, thấy một bà lão hành khất qua đây. Lão phụ nhân một thân y phục rách đầy miếng vá, tóc bạc lộn xộn rũ trên mặt, khom lưng, cầm trên tay một cái chén bể bẩn thỉu, bị mấy bàn khách nhân phía trước chán ghét mà chạy tới chạy lui.

Lúc bà lão đi tới bên cạnh Nguyễn Tố Tuyết, Nguyễn Tố Tuyết từ trên bàn cầm hai cái bánh bao trắng bỏ vào trong bát của bà, “Lão ma ma, ngươi xem trên bàn có cái gì thích ăn thì xách đi đi.”

Nghe vậy, Lăng Thanh lấy ra mấy đồng tiền đưa tới, thế nhưng bà lão lại không có nhận, chỉ cầm lấy tay Nguyễn Tố Tuyết nói hai tiếng “Người tốt sẽ có hảo báo”, liền khập khiễng đi.

Tay cầm tiền đồng của Lăng Thanh còn để ngang trên không, nhíu lông mày không hiểu nhìn về phía phương hướng bà lão kia rời đi, bị Nguyễn Tố Tuyết cười một tiếng, “Tiểu tử ngốc, ngươi không phát hiện cặp tay kia của ‘bà ấy’ căn bản là tay của nam tử sao?” Nói xong mở bàn tay ra, trong tay chẳng biết lúc nào thêm một bọc giấy.

“Đây là… ?”

Nguyễn Tố Tuyết không nhiều lời, mở bọc giấy ra, phía trên tinh tế dùng chữ nhỏ viết mấy chữ “Muốn xuất thành, tối nay giờ tý, rừng cây tây giao”.

Tờ giấy được vuốt thẳng trải trên bàn, Lăng Thanh sáp qua nhìn hàng chữ kia, chỉ là trầm mặc, xem ra thân phận hai người đã bị nhìn thấu, chính là không biết người tới đây là địch hay bạn.

“Hiền đệ nghĩ… Chúng ta có đi đến cái hẹn này hay không?” Nguyễn Tố Tuyết vừa nói, vừa rót nước trong chén trà lên giấy, tờ giấy kia gặp nước liền hóa.

Lăng Thanh ngẩng đầu lại liếc nhìn cửa thành, nhẹ giọng nói: “Cũng không có biện pháp khác…”

Cốc cốc! Cốc cốc!”Trời khô vật hanh — Coi chừng lửa cháy —!” Cốc cốc!

Trên đường phố lác đác không người tiếng trống canh thanh thúy vọng lại.

Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết theo như trên tờ giấy viết kia, giờ tý đi vào trong rừng cây tây thành.

Lúc này đã đầu thu, phương bắc vừa khô lại thiếu mưa, trên mặt đất trải một tầng lá rụng, chân giẫm lên liền phát ra âm hưởng giòn nứt ra soàn soạt soàn soạt.

Trong rừng rất yên tĩnh, tĩnh đến làm cho người ta có chút bất an, cành cây khẽ rung dưới gió đêm có bóng dáng kỳ lạ khiến người ta sợ hãi tựa như quỷ mị.


Soạt!

Thanh âm giẫm lên cành khô phá lệ vang, làm cho Lăng Thanh thần kinh đã căng đến vô cùng nảy lên hai cái trong lòng.

Cơ hồ đồng thời, mấy đạo nhân ảnh bỗng nhiên từ giữa bụi cây nhảy ra, cây đuốc giơ cao trong tay nhất thời làm cho bốn phía sáng lên, cành cây lay động, quang ảnh rì rào.

Lăng Thanh leng keng rút kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ Nguyễn Tố Tuyết ở phía sau, con ngươi trong suốt kìm lại ánh mắt lạnh thấu xương, cũng không có ý định hỏi nguồn gốc đối phương, tay nắm thật chặt kiếm, cổ tay khẽ lật chính là một chiêu phi yên thức xuất ra, lại nghe được một thanh âm trầm thấp được rót vào nội lực chấn màng nhĩ người.

“Lăng thiếu hiệp chớ hiểu lầm, chúng ta cũng không ác ý!”

Lăng Thanh nghe vậy, thủ thế vừa chuyển, mũi kiếm thay đổi phương hướng, kiếm khí chấn ra như một thanh đao vô hình xẹt qua trên mặt đất, lá văng lên như bay, kiếm phong sắc bén sượt qua cánh tay mỗi người, đánh gãy đại thụ thô chắc gốc cây một người ôm phía sau hắn, giống như gọt hành.

Trong rừng có người bay lên không, đạp qua đại thụ chậm rãi đổ xuống, sau đó vững vàng rơi xuống đất trước mặt hai người bọn họ.

“Lăng thiếu hiệp hảo kiếm pháp!” Người tới không tiếc rẻ chút nào mà khen ngợi.

Lăng Thanh vẫn như cũ không dám thả lỏng cảnh giác, liếc nhìn đối phương đánh giá trên dưới.

Người tới niên giới trung niên, mày rậm mắt sáng, thần tình uy nghiêm. Lăng Thanh suy nghĩ một chút, mình hẳn là không biết người này, nhưng thấy đối phương một thân chính khí nghiêm nghị, hắn cũng hơi thả lỏng, nhét Quy Mộng vào bao, chắp tay chào, “Xin hỏi tôn giá xưng hô như thế nào?”

Nam tử trung niên mặt mày hơi rạng, cười nhẹ, “Tôn giá không dám nhận, tại hạ tổng tiêu đầu Uy Viễn tiêu cục Dương Trấn Hải.” Vang vang mà nói, từng chữ trung khí mười phần.

Lăng Thanh giật mình hơi sửng sốt, danh tiếng của Uy Viễn tiêu cục hắn cũng từng nghe nói qua, không chỉ bởi vì tiêu khách của bọn họ mỗi người tinh tráng nhanh nhẹn dũng mãnh võ nghệ cao siêu, lại thêm bởi vì bọn họ đều có giao tình với hai đạo chính tà, danh vọng trong võ lâm không thua mấy đại thế gia sơn trang bọn họ, ngay cả quan phủ có lúc muốn vận chuyển vật tư quan trọng cũng để bọn họ chuyển.

“Không biết Dương tiêu đầu hẹn chúng ta đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?” Trong lòng biết đối phương là người hào sảng, Lăng Thanh cũng không quanh co lòng vòng nữa.

“Trước mặt Vãn Nguyệt kiếm Lăng Thanh, chỉ giáo không dám nhận.” Tầm mắt Dương Trấn Hải rơi vào trên người Nguyễn Tố Tuyết phía sau Lăng Thanh, “Xin hỏi… vị này chính là Kỳ phu nhân?”

Vừa nghe lời này của hắn, Lăng Thanh cùng Nguyễn Tố Tuyết đều căng thẳng, Lăng Thanh không khỏi quét ngang Quy Mộng trước mặt, một tay kia che trước người Nguyễn Tố Tuyết.

Thấy thế, Dương Trấn Hải ngửa đầu cười ha hả, sau khi cười xong nói: “Đừng căng thẳng, đừng căng thẳng, Dương mỗ mời các ngươi đến đây, là muốn hộ tống Kỳ phu nhân ra khỏi thành.”

Nghe được hắn nói như vậy, Lăng Thanh vẫn không quá tin tưởng.

“Cửa thành bị trọng binh gác, chưa biết chừng chỗ bí mật còn có sát thủ Hoắc Hiền nuôi dưỡng… So với mạo hiểm, Dương tiêu đầu chế trụ tại hạ giao Kỳ phu nhân trong tay Hoắc Hiền, nói không chừng tiền tài quyền thế đều được, sau đó trên làm ăn càng thêm thuận gió đắc ý, có buôn bán tốt như thế, cớ gì còn muốn mạo hiểm?”

Lăng Thanh nói xong ngón tay để trên miệng Quy Mộng, hắn tự nhận nói không có sai, Hoắc Hiền quyền nghiêng triều đình và dân gian bây giờ lại có Thiên Tuyệt giáo để sử dụng, triều đình giang hồ đều có nhân thủ, cùng với mạo hiểm đối nghịch, không bằng quy thuận nhờ vả thừa cơ lấy lòng, càng có lợi hơn với mình.

Sắc mặt Dương Trấn Hải trầm mấy phần, “Lăng thiếu hiệp đây là không tin Dương mỗ?”

Lăng Thanh lãnh ngôn đáp lại, “Thỉnh Dương tiêu đầu thứ lỗi, tại hạ có một lời không thể không nói, Dương tiêu đầu cùng Kỳ phu nhân vốn không quen biết, tại hạ thực sự rất khó tin tưởng có người nguyện ý mạo hiểm như thế.”

Dương Trấn Hải trầm mặc không nói sắc mặt trầm xuống, khí thế uy hiếp nghiêm túc phát ra trên người cực kỳ áp bức, giống như Thái Sơn đè xuống, hai bên rơi vào giằng co một chút tiếng động cũng không có, bầu không khí căng thẳng, dường như có cái gì sắp sửa chạm vào là nổ ngay.

Một lát sau, Dương Trấn Hải đột nhiên lên tiếng, lại là với thủ hạ phía sau, “Lăng thiếu hiệp nói, nếu đưa bọn họ xuất quan là việc cửu tử nhất sinh, nếu giao bọn họ cho Hoắc Hiền, nói không chừng Uy Viễn tiêu cục từ nay về sau tài nguyên rộng mở. Các ngươi nói xem, rốt cuộc có muốn cứu hay không?”

Bốn phía an tĩnh một trận, đột nhiên có người mở miệng, chấn động mà nói: “Phong Thái năm thứ hai, Kỳ tướng quân dẫn quân Kỳ gia đánh bại Bắc Nguỵ, có công bảo vệ đất nước, trung lương như thế, bị gian nhân làm hại, người thấy phải cứu!”

Vừa dứt lời liền có người nói tiếp: “Thuận Diên năm đầu tiên, người Liêu xâm chiếm, Kỳ tướng quân lĩnh binh đóng ở Ung châu, tổng cộng ba năm đẩy lùi mười hai lần người Liệu đại xâm lược, diệt địch hơn vạn, có dũng tướng như vậy, là phúc của giang sơn, giờ đây gian nhân thiết kế mưu hại, quốc chủ ngu ngốc, quân không cứu thần, chúng ta tới cứu!”

“Thận Diên năm thứ tư, Ung châu thất thủ, Kỳ tướng quân dẫn hai trăm tinh binh đánh vào trận doanh quân địch lấy thủ cấp nguyên soái, ngăn binh tại Thiên Môn quan, nếu có con như cha, nhất định là hào kiệt một đời, sau khi phu quân qua đời liều chết phải cứu!”

Liên tiếp ba từ cứu, từng chữ âm vang, rơi xuống đất ra tiếng, Nguyễn Tố Tuyết sớm đã khóc không thành tiếng.

Kỳ Tĩnh Việt uy vũ cương trực bậc ấy, rong ruổi sa trường, giết địch ngàn dặm, suốt đời tinh trung vệ quốc, kết cục là lại rơi vào đầu thân khác chỗ, giờ đây thi cốt cũng không biết ở phương nào.

“Lăng thiếu hiệp đối với câu trả lời này đã hài lòng?” Khóe miệng Dương Trấn Hải hơi cong, cười nhạt hỏi hắn.

Lăng Thanh thu tay ngang trước người trở về, lại lần thứ hai chắp tay, “Tại hạ nói lỡ, đã đắc tội nhiều, còn thỉnh Dương tiêu đầu thứ lỗi.”

Dương Trấn Hải khoát khoát tay, “Canh giờ của chúng ta không nhiều, mời hai vị nghe kế hoạch của Dương mỗ.”

Chuyện Kỳ Tĩnh Việt bị hãm hại rất sớm đã truyền khắp võ lâm, cũng bao gồm cả chuyện sau đó Đông Ly Mộ Vân dẫn người cướp pháp trường không thành.

Lăng Thanh cùng người phái Minh Hoa lên đường, sau lại chia thành mấy đường, hành tung của hắn ngay cả Đông Ly Mộ Vân cũng không báo cho, vì thế Uy Viễn tiêu cục hẳn không phải là tiếp ứng Đông Ly phái tới.

Bất quá giang hồ đã truyền ra, có người có cách suy nghĩ giống như bọn họ cũng không phải là không thể, dù sao rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều coi hiệp nghĩa lớn hơn danh lợi.

Nghĩ tới đây, Lăng Thanh lại nghĩ tới Yên Vân Liệt đi lên hai con đường ngược lại với hắn…

Chú thích

(1) kỳ hoàng: chỉ trung y ↑

(2) thất khiếu: bảy lỗ trên mặt (hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui