Tang Thi Thời Kỳ Tình Yêu (Tình Yêu Thời Xác Sống)

Diệp Hỏa như mọi ngày thu xếp sạch sẽ cho mình cùng Sở Hạ Lâm, lau sạch kính mắt lại đeo lên, lúc này mới nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.

Sở Hạ Lâm đang nằm ngủ, hô hấp đều đều, thoạt nhìn ngủ không tệ.

Mẹ kiếp… lần đầu tiên của tiểu tử này em ấy còn đỏ mặt chủ động quyến rũ mình, Sở Hạ Lâm lúc ấy vẫn còn cái gì cũng không biết, hiện tại nhưng càng ngày càng thành thục, lại còn cách vài ngày liền muốn, đứa nhỏ dâm đãng.

Diệp Hỏa cười cười, không khỏi vươn tay sờ tóc Sở Hạ Lâm. Tóc của tiểu tử này cũng dài khá nhanh, đều có thể buộc lên, còn có công phu nhớ thương cắt tóc cho người khác, nhưng cũng nên cắt cho mình a.

Tóc…?

Diệp Hỏa đẩy mắt kính, lại cầm tay Sở Hạ Lâm lên xem, móng tay cũng dài không ít, rõ ràng hôm trước vừa mới cắt xong. Hắn lại nghĩ đến Sở Hạ Lâm có thể ở phòng ngủ biết được bọn họ hút thuốc ngoài hành lang, cùng với vừa rồi em ấy đè mình ở ván cửa thì chiều cao không khác mình lắm đã sắp cao hơn nửa cái đầu…

Sở Hạ Lâm mới chỉ đầu hai mươi còn đang ở độ tuổi phát triển, nhưng mà mấy tháng cao thêm mười hai mươi cen ti mét cũng không khỏi quá kỳ quái!

Hiện tại mà nói, trao đổi chất quá nhanh, vượt quá tuổi phát dục sinh trưởng, ngũ giác nhạy bén còn bởi vì hocmone rối loạn mà ham muốn tình dục tăng cao cùng cảm xúc không ổn định…

Diệp Hỏa chợt quay đầu nhìn về phía khuôn mặt của Sở Hạ Lâm, tiểu tử này sẽ không——

Hắn cố tình gọi Sở Hạ Lâm, thấy vẻ mặt ngủ ngon lành của cậu lại không nỡ. Diệp Hỏa ngồi ở đầu giường trong chốc lát lại đứng ngồi không yên đi lòng vòng trong phòng ngủ, cuối cùng vẫn là đi xuống lầu cầm dụng cụ lấy máu cùng hai ống máu.

Diệp Hỏa nhanh chóng chạy xuống chạy lên, ngay cả hòm sắt cũng không kịp khóa liền chạy về phòng ngủ, vừa vặn đụng trúng Cố Tây An đến phòng bếp uống nước.

“Ài Diệp ca anh đêm hôm khuya khoắt chạy trong phòng làm gì? Mộng du?” Cố Tây An cầm vững ly nước trong tay, vỗ ót một cái: “A mịa, không phải là không nên đánh thức người mộng du sao?  Diệp ca anh cứ tiếp tục…”

Diệp Hỏa không rảnh phản ứng đến cậu, nói lời xin lỗi liền chạy thẳng về phía phòng ngủ, lại bị Cố Tây An giữ lại: “Diệp ca anh cầm kim làm gì vậy?”

Diệp Hỏa đè xuống lửa giận trong bụng, cắn răng nghiến lợi giải thích: “Kiểm tra sức khỏe.”

“Vậy sáng mai anh cũng kiểm tra sức khỏe cho chúng tôi đi?”

Diệp Hỏa không kiên nhẫn nói: “Được được được.”


Hắn vỗ vỗ vai Cố Tây An chạy vào phòng ngủ, sợ đánh thức Sở Hạ Lâm vẫn là nhẹ nhàng đóng cửa lại. Diệp Hỏa hít sâu một hơi đi đến bên cạnh Sở Hạ Lâm, cầm một cánh tay lên sát trùng cho cậu, khẽ nói: “Chịu đựng một chút, lập tức liền xong.”

“Ô…” Lúc kim tiến vào Sở Hạ Lâm cau mày vặn vẹo muốn rụt tay lại.

Diệp Hỏa hôn hôn trán cậu, nói: “Em ngoan, xong ngay đây…”

“Ưm… đau…” Sở Hạ Lâm lẩm bẩm nhưng không tỉnh, Diệp Hỏa cười cười, xem ra tiểu tử này thực sự là bị đ* đến mệt mỏi.

“Bảo bối em ngoan, lập tức xong rồi.” Hắn nhìn một ống nghiệm đầy máu, lập tức lấy ra đổi sang ống nghiệm khác, chờ cái này cũng đầy rồi hắn rút kim ra dán băng cá nhân lên cho Sở Hạ Lâm, cầm mẫu máu đi xuống phòng xét nghiệm.

Hắn đeo găng tay thao tác dụng cụ trước mặt, trong đầu đều là khuôn mặt vặn vẹo kia.

Sẽ có kết quả. Diệp Hỏa nghĩ. Những thứ hắn làm đều sẽ có kết quả.

Diệp Hỏa một đêm không ngủ, sáng sớm Sở Hạ Lâm dậy không thấy người, lòng tự nhủ quả nhiên cũng chỉ có thể ôm ngủ hai ngày. Cậu đi đến phòng khách, Diệp Hỏa đang lần lượt lấy máu cho đám người cảnh sát.

Sở Hạ Lâm hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Diệp Hỏa một khuôn mặt áp suất thấp: “Kiểm tra sức khỏe!” Hắn một bên lấy máu một bên nói: “Các cậu cùng chúng tôi tổng cộng sáu người, về sau hai người một tổ phân thành ba tổ hành động. Một tổ ở nhà trồng rau nuôi cá, tổ hai dùng chung cư này làm tâm điểm giết xác sống, tổ ba ra ngoài tìm tiếp tế, mấy cậu thấy thế nào?”

Chu Tụng nhìn Diệp Hỏa ý tứ sâu xa, cười cười.

Diệp Hỏa xuống lầu bỏ mẫu máu vào trong máy, lên lầu liền nghe Cố Tây An một đêm không ngủ hưng phấn đề nghị hôm nay mọi người cùng lập đội ra ngoài lùng xác sống, vừa vặn nhân cơ hội đám người cùng nhau lăn lộn, xem lĩnh vực từng người am hiểu, lúc phân tổ cũng dễ bổ sung ưu khuyết điểm. Cái này thật giống như cách thức chơi CS* lại khiến mọi người nhao nhao tán thành, Diệp Hỏa muốn xem trình độ của đám người bọn họ, cũng hiểu được là ý kiến hay. Hắn phát cho mỗi người một tai nghe vô tuyến không dây, cùng một camera gắn trên đầu, một đám người trừ Cam Qua đều mặc trang phục phòng hộ cầm vũ khí đi xuống lầu.

(*Counter-Strike là trò chơi điện tử thuộc thể loại bắn súng góc nhìn thứ nhất có tính chiến thuật cao được nhiều người trên thế giới biết đến ra đời dưới phiên bản mod của Half-Life do Lê Minh và Jess Cliffe thực hiện.)

“Hôm nay giết mấy con trong bãi đỗ xe trước?” Cố Nam Ninh hỏi.

“Đóng cửa chung cư lại, hôm nay có thể giết hết trong chung cư.” Diệp Hỏa thông qua vô tuyến nói với những người khác.


“Móa, mạnh như vậy?” Cố Tây An xoa xoa tay, cầm nỏ lên chờ phát động.

Tuy nói Cố Tây An bắn súng như thần, nhưng người em trai song sinh đầu ruồi* Cố Nam Ninh ở trong đội hình sự rồi xưa nay lại có tên gọi là mắt mù, điều này lại khiến cho cậu cho tới giờ đều tức giận bất bình. Cậu vác một thanh đại khảm đao (*大砍刀) trên vai, nghe Diệp Hỏa sắp xếp.

(*准星 đầu ruồi ở đầu nòng súng, nhờ đó mà nhắm bắn.)

“Sở Hạ Lâm cùng Cố Nam Ninh mở đường, Chu Tụng yểm trợ.”

Chu Tụng: “Vậy còn anh?”

“Tôi?” Diệp Hỏa ôm laptop lên xe: “Tôi giúp các anh quan sát.”

Cố Nam Ninh: “Còn Cố Tây An?”

“Cậu ấy lái xe cho tôi.”

Chu Tụng nhìn Diệp Hỏa cùng Cố Tây An lên chiếc xe Jeep, lòng thầm mắng mẹ kiếp tôi lái chính là xe vận tải, người khác lái đều là xe tốt!

Diệp Hỏa vốn muốn để Chu Tụng lái xe, lo lắng Sở Hạ Lâm mất hứng ngẫm lại vẫn là thôi, này nếu như ở nhà còn dễ nói, bên ngoài binh hoang mã loạn* tất cả đều là xác sống, cộng thêm cảm xúc hiện tại của Sở Hạ Lâm không ổn định, xảy ra chuyện gì cũng không dễ dàn xếp.

(*兵荒马乱 rối loạn; loạn lạc; nhốn nháo hoảng loạn.)

Đường trong chung cư rất rộng, lại không có chướng ngại, Cố Tây An giẫm chân ga, một tay cầm lái, tay kia để trên cửa xe cầm nỏ yểm trợ cho Sở Hạ Lâm cùng Cố Nam Ninh.

Cố Tây An: “A Ninh chú ý hướng hai giờ của anh!”

Cố Tây An: “A Ninh hướng bốn giờ!”

Cố Tây An: “A Ninh hướng bảy giờ của anh!”


Cố Tây An: “A Ninh hướng mười giờ của…!”

Bốn người khác: “Mẹ kiếp câm miệng!”

Cố Nam Ninh rống vào mic: “Mười hai giờ chẳng phải là ngay phía trước anh sao! Anh có mù hay không mà không thấy!”

Cố Tây An bị hét đến lỗ tai ong ong, cố tình tai nghe lại đeo trong mặt nạ của trang phục bảo hộ, gỡ cũng gỡ không được.

Lái xe đến một khu nhà, Diệp Hỏa bảo Cố Tây An dừng xe, nói với bọn họ: “Lên lầu đi, giết khu này trước, phải cẩn thận xác sống trong phòng.”  Hắn đưa chìa khóa vạn năng cho Cố Tây An nói:”Cậu cũng lên đi.”

“Vậy còn anh?”

Diệp Hỏa xua xua tay: “Xe này tôi đã lắp đặt lại, xác sống ở bên ngoài nghe không được cũng nhìn không thấy, sẽ không phát hiện tôi.”

Sở Hạ Lâm xung phong dẫn theo bốn người lên lầu, Diệp Hỏa thấy cậu một đường vượt qua chông gai* có chút lo lắng, Sở Hạ Lâm thể hiện bản thân**, không che giấu năng lực của mình chút nào như vậy, về sau sợ là sẽ có phiền toái.

(*披荆斩棘 phi kinh trảm cức: vượt qua chướng ngại tiến lên phía trước, vượt qua khó khăn..)

(**显山露水hiển sơn lộ thủy: bộc lộ tài năng.)

Quả nhiên, không lâu sau hắn liền nhận được đường dây riêng đến từ Chu Tụng: “Vị kia nhà anh, nhưng thật lợi hại a.”

“Coi như không tồi.” Diệp Hỏa nói gần nói xa: “Anh để ý một chút đừng để em ấy đi nhanh quá, đừng xông vào chỗ chỉ có một cửa ra.”

“Yên tâm đi, tôi thấy cậu ấy rất có chừng mực.” Chu Tụng nói, anh nhìn trước sau một vòng lại nói tiếp: “Hôm nay thế nhưng chỉ có ‘xác sống cấp I’ a.”

Diệp Hỏa gật đầu, nghĩ đến cho dù hắn gật đầu anh ta cũng không nhìn thấy, liền “ừ” một tiếng. Diệp Hỏa chuyển góc nhìn, trước trước sau sau đều nhìn một vòng. Camera gắn trên đầu của đám người Chu Tụng đều có một cái quay đằng trước một cái quay đằng sau, thuận tiện cho Diệp Hỏa đồng thời quan sát đằng trước cùng tình huống sau lưng của bọn họ.

Một khu nhà đám người Sở Hạ Lâm giết nửa tiếng, Diệp Hỏa nhìn đồng hồ nói: “Nhanh lên một chút, bằng không thì trước bốn giờ hôm nay còn chưa dọn hết.”

“Nửa tiếng còn chậm…” Sở Hạ Lâm chạy đến thở hổn hển: “Một khu nhà còn có bốn mươi năm mươi hộ… một hộ một phút cũng chưa xong còn phải dọn mấy thứ ngoài hành lang, nửa tiếng rất nhanh…”

“Còn có thể nhanh hơn nữa.” Cố Tây An nói: “Phân hai tổ đi, mỗi tổ một hộ.”


Sau khi phân tổ tốc độ tăng lên không ít, nhưng một ngày muốn tàn sát toàn bộ chung cư vẫn có chút miễn cưỡng. Xác sống bên trong mỗi khu nhà trên cơ bản đều dọn sạch, bãi đỗ xe cùng dưới đường còn có vài xác sống rải rác.

“Ngày sau ra ngoài thuận tiện lại giết, vài lần rồi cũng sẽ dọn sạch.” Diệp Hỏa nói, kết thúc công việc mang theo bọn họ về nhà ăn cơm.

Cả ngày hôm nay cũng chỉ nhìn thấy ‘xác sống cấp I’ mà thôi.

Diệp Hỏa nghĩ như vậy đi xuống lầu kiểm tra mẫu máu của bọn họ.

Hắn kiểm tra đầu tiên chính là mẫu của Sở Hạ Lâm——

Thật tốt quá!

Giống như dự đoán của hắn, trong thân thể của Sở Hạ Lâm đã tạo thành kháng thể của virus xác sống rồi!

Thật tốt quá! Thật tốt quá! Diệp Hỏa hưng phấn đi tới đi lui trong phòng thí nghiệm, chờ đến khi hắn ý thức được hắn vậy mà ở trong phòng thí nghiệm không tính là lớn này chạy mấy vòng lại còn nhảy hai cái.

Diệp Hỏa vui đến không khống chế được, đệch! Quá tuyệt vời!

Sở Hạ Lâm không có việc gì rồi! Rốt cuộc…

Trạng thái hưng phấn đó của Diệp Hỏa vẫn kéo dài cho đến giờ cơm, Sở Hạ Lâm cùng đám cảnh sát thấy Diệp Hỏa luôn luôn cáu kỉnh lại đang vui vẻ ăn cơm thì lạnh cả sống lưng, không biết Diệp học bá có phải lúc một mình dưới lầu đã bị cắn rồi hay không.

Ăn cơm xong Diệp Hỏa nhìn thời gian không sai biệt lắm, xuống lầu lấy mẫu máu của đám cảnh sát cũng kiểm tra một chút, cũng may không có ai bị nhiễm.

Hắn lại cầm lên giấy xét nghiệm chứng minh Sở Hạ Lâm đã sinh ra kháng thể bảo hộ cười ngây ngô, thật tốt quá, Sở Hạ Lâm của hắn không có chuyện gì.

Thẳng đến khi hắn nhìn thấy nhãn dán phía trên cũng không phải là C đại biểu cho Sở Hạ Lâm mà là Z… nụ cười của Diệp Hỏa cứng ở trên mặt. Trong tay hắn cầm… giấy xét nghiệm của Chu Tụng?

Hắn lại mở ra mấy tờ giấy xét nghiệm để lẫn với nhau bên kia, phát hiện hắn vừa rồi không nhìn lầm, giấy xét nghiệm của Sở Hạ Lâm rõ ràng cho thấy cậu đã sinh ra kháng thể bảo hộ, nói cách khác, ngoại trừ Sở Hạ Lâm, Chu Tụng cũng có kháng thể bảo hộ?!

Làm sao có thể?!

Trừ hắn ra người khác sao có thể có vắc xin phòng virus xác sống!

Chu Tụng… Chu Tụng lại như thế nào chiếm được?!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui