Trong lúc hai người còn đang trò chuyện thì Triệu Nhiên đã tỉnh lại. Cảm giác khô nóng trên người khiến anh chỉ muốn nằm yên lẳng lặng nghe bọn họ nói chuyện. Bắt đầu từ lúc Mễ Á Tư kể lại ngọn nguồn những chuyện xảy ra, anh đã mở mắt. Đoạn đối thoại tiếp theo, một chữ cũng không nghe sót.
Khi Tỉnh Vân nói có cách cứu mình, anh thế nhưng không tự giác bản thân đã nở nụ cười.
“Đến lúc này rồi cậu còn cách gì cứu được anh ta chứ? Tôi với cha cậu đã nghiên cứu thật lâu, cuối cùng làm được mỗi loại giải dược tạm thời khống chế virus kia. Loại thuốc này cũng chỉ tạm thời ngăn chặn được bệnh độc xung quanh nơi bị cắn, không cho nó khuếch tán rộng hơn. Nhưng một khi thời gian tác dụng trôi qua, virus sẽ lấy tốc độ nhanh hơn nữa mà khuếch tán ra ngoài. Đợi đến lúc đó, hết thảy đều đã không kịp nữa rồi.”
“Anh ta nói rất đúng, giết tôi đi.” Triệu Nhiên mở miệng nói chuyện.
“……” Tỉnh Vân kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Triệu Nhiên. Sau đó bỏ lại thứ trong tay, lập tức chạy đến bên cạnh anh, “Anh tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải mái chỗ nào không?”
Triệu Nhiên nhìn khuôn mặt Tỉnh Vân lúc này, nhỏ nhắn, nhưng tái nhợt. Khóe miệng chính tay anh đánh bị thương đã rách ra, giờ biến thành một mảng xanh tím. Anh nhíu mày, vươn tay sờ lên gương mặt Tỉnh Vân, nhẹ nhàng ở góc miệng đã tím xanh của cậu xoa xoa, “Đau không?”
Tỉnh Vân ngẩn ra, theo bản năng dùng tay mình chạm lên bàn tay đang sờ loạn trên mặt. Nào biết rằng, khi đầu ngón tay cậu vừa chạm đến bàn tay kia, nó đã giật mình thu về.
Tỉnh Vân lộ ra một tia cười khổ, cố gắng xốc lại tinh thần, “A, đã sớm không đau nữa rồi. Em là người hay quên mà, ha ha ha!” Cậu nói xong, lại xoay người trở về đống máy móc của mình, vừa đi vừa nói chuyện, “Yên tâm đi, em sẽ không để anh chết, cũng sẽ không để anh biến thành tang thi.”
Mễ Á Tư từ nãy vẫn chưa nói một câu, nhưng toàn bộ hành động lẫn thái độ của hai người đều xem vào trong mắt. Y nhìn về phía Tỉnh Vân, hỏi: “Cậu định làm thế nào cứu anh ta?”
“Anh biết y thuật, vậy có thể góp ý cho tôi một chút không. Anh ấy bị cắn ba chỗ, hai chân và một cánh tay. Tôi định đem những chỗ bị cắn cắt đi. Nói cách khác, tôi muốn đem hai chân cùng một tay của anh ấy cắt bỏ. Sau đó……” Cậu nhấc lên một bên tay người máy đang cầm, nói tiếp, “Ghép cái này cho anh ấy.”
“Cậu điên rồi!” Mễ Á Tư nhìn cánh tay người máy kia, hai mắt mở to, khuôn mặt toàn bộ là bất khả tư nghị, “Cậu không nghĩ tới anh ta có thể vì mất máu quá nhiều mà chết sao? Cậu cho rằng lấy điều kiện hiện tại, sau khi bị cắt đi hai chân lẫn một tay rồi, anh ta còn có thể bình yên mà sống tiếp à? Không chừng ngay từ lúc cắt xuống đã mất máu mà chết rồi. Những điều này cậu đã từng nghĩ đến chưa? Hơn nữa, cậu có chắc thứ này khi lắp vào rồi có thể cử động không? Đây là nối thẳng đến dây thần kinh đấy!”
“Cho nên tôi mới cần anh giúp. Anh biết hết những điều đó. Tôi bây giờ cảm thấy thật may mắn, may mà lúc này có thể gặp được anh.” Tỉnh Vân đột nhiên tiến lại gần Mễ Á Tư, vô cùng nghiêm túc nói, “Tôi đã không còn lựa chọn nào khác rồi.”
“Nhưng cho dù có cắt bỏ toàn bộ cũng không nhất định sẽ ngăn cản được hết virus khuếch tán ra, kể cả như vậy mà cậu cũng muốn thử sao? Lời cậu nói, trên lý luận là có thể, nhưng giờ là thực tế, mà còn là thực tế tài khốc nữa, rất mạo hiểm.”
“Tôi nguyện ý mạo hiểm, chỉ cần có thể cứu anh ấy.”
Ánh mắt kiên định của cậu bé khiến Mễ Á Tư xúc động, không hiểu sao giờ khắc này y lại quyết định muốn cùng cậu mạo hiểm. Mặc kệ kết quả cuối cùng là thành công hay thất bại, y tình nguyện tin tưởng còn một tia hy vọng tồn tại lúc này. Ít nhất bây giờ, tia hy vọng đó đủ khiến y có thêm động lực tiếp tục chống chọi, thêm một chút dũng khí đối đầu với đám tang thi bên ngoài kia.
Tỉnh Vân điều chỉnh lại mấy bộ phận chân tay giả đã tiêu phí của mình mấy giờ đồng hồ kia một chút. Mấy thứ này cậu đã sớm làm xong từ lâu, chỉ là mãi vẫn không tìm được đối tượng thử nghiệm. Vốn mấy hôm trước cậu còn định làm một phiên bản nhỏ hơn, mua vài con chuột về thí nghiệm, hiện tại xem ra đã không cần.
Đo đạc chiều dài cánh tay cùng đôi chân của Triệu Nhiên, cậu điều chỉnh lại một chút.
Ba bộ phận giả tay chân người này là cậu dùng nguyên liệu kiên cố nhất để làm ra, nếu như thật sự có thể thành công, đối với Triệu Nhiên, đối với bọn họ mà nói, quả thật đều là một chuyện cực kỳ đáng ăn mừng. Dù sao có chân tay giả thế này, đầu tiên là không phải sợ bị tang thi cắn trúng, kế đến, năng lực chiến đấu của bọn họ có thể sẽ được nâng cao thêm.
Tỉnh Vân nhìn màn hình máy tính, xác định không có tang thi chui được vào nhà, liền đi tới bên cạnh Triệu Nhiên nói, “Thầy Triệu, em đã nói phải cứu anh, em nói được là làm được. Mặc kệ anh hiện tại có đồng ý hay không, em đều sẽ làm. Anh hận em cũng được, em không quan tâm. Nhưng em chỉ muốn anh biết một điều, vô luận em có làm gì đối với cơ thể anh thì cũng chỉ vì em đang muốn cứu anh.”
“……”
Triệu Nhiên không nói gì, Tỉnh Vân đoán rằng anh không có ý kiến. Cậu nhìn Mễ Á Tư, gật đầu một cái, Mễ Á Tư lập tức cầm thuốc gây mê đi tới.
Triệu Nhiên bỗng nhiên kéo tay Tỉnh Vân, đôi môi mở ra khép lại, giống như đang đấu tranh muốn nói điều gì đó. Tỉnh Vân lật tay nắm lấy tay anh, cười ôn nhu nói, “Thầy, còn nhớ lúc anh bị tang thi vây kín đã đem em đẩy ra không, còn nhớ lúc đó anh đã nói gì với em không? Nửa câu sau là gì em nghe không thấy. Đợi khi mọi việc xong rồi, anh có thể nói lại cho em nghe lần nữa được không? Em không muốn phải tiếc nuối điều gì hết.”
Tỉnh Vân nói xong, không đợi Triệu Nhiên đáp lại đã buông tay anh ra. Ra hiệu cho Mễ Á Tư tiến lại giúp anh tiêm thuốc mê.
Công hiệu của thuốc rất mạnh, vừa tiêm vào Triệu Nhiên đã nhận thấy toàn thân không còn chút cảm giác. Chỉ mơ hồ nhận ra Mễ Á Tư lại đâm vào người mình một lần nữa, đã mê man.
Mễ Á Tư tay cầm dao phẫu thuật, nuốt xuống một cái. Y không hề chắc chắc mười phần lần giải phẫu này có thể thành công hay không, y chỉ có thể cố hết sức mình trong lúc phẫu thuật đem nguy hiểm giảm đến mức thấp nhất.
Dao mổ này so với tưởng tượng còn sắc hơn. Bởi vì trước đó bọn họ cũng từng phải đến phòng nghiên cứu này để làm việc cho nên một số thiết bị dụng cụ cần thiết vẫn phải có. Tuy không thật đầy đủ nhưng dù sao cũng có thể dùng.
Lần giải phẫu không thể tính là quá xấu, nhưng lại không có chỗ nào tốt. Hai người luống cuống tay chân một hồi, cuối cùng cũng có thể khiến máu ngừng chảy. Nhìn người đang nhắm mắt nằm im trên giường, Tỉnh Vân thề, tuyệt đối không thể thất bại.
Cậu cầm lấy phần tay chân bằng máy, bắt đầu vùi vào lắp ráp.
Trong thời gian đó, Mễ Á Tư ở một bên liên tục hướng dẫn cậu cách nối tiếp với dây thần kinh, mọi việc cũng trở nên thuận lợi hơn rất nhiều.
Hai người hì hục thật lâu, đợi đến khi tất cả đều hoàn thành, Tỉnh Vân thế nhưng còn không kịp kiểm tra cái gì, tầm mắt đen sì một cái, hôn mê bất tỉnh.
Lần này thì Mễ Á Tư cuống lên rồi. Bản thân y cũng mệt đến chết đi, giờ còn phải chiếu cố một lúc hai người, thực sự muốn chết a!
Lúc Tỉnh Vân tỉnh lại, cậu phát hiện bản thân đang ngồi dựa vào tường, trên người còn đắp một kiện áo dài trắng. Mễ Á Tư thì đang ngồi ngay bên cậu lục lọi đống đồ ăn Tỉnh Vân mang xuống, gặm.
Nhìn thấy Tỉnh Vân đã tỉnh lại, Mễ Á Tư lập tức vứt một cái bánh mì cho cậu, “Ăn chút gì đi, cậu đã một ngày chưa có gì vào bụng rồi.”
Tỉnh Vân xoa xoa cái đầu đang phát đau, vươn tay nhận lấy, “Có thể chuyển cho tôi bình nước không?”
Mễ Á Tư tìm được chai nước đưa cho Tỉnh Vân. Tỉnh Vân nhận lấy, lễ phép nói: “Cám ơn”.
“Yên tâm, chỗ kết hợp rất hoàn mỹ, cậu quả thật là thiên tài. Máu đã ngừng chảy rồi, tạm thời không có nguy hiểm đến tính mệnh.” Mễ Á Tư thấy Tỉnh Vân lại đang nhìn Triệu Nhiên, vội nói.
“Cám ơn anh!” Tỉnh Vân hiểu, nếu lần này không có Mễ Á Tư, cậu nhất định sẽ không thể làm tốt như thế. Đây là nhân tình cậu thiếu anh ta, cậu nhất định sẽ tìm cách trả lại, “Anh chắc chưa nghỉ chút nào đi? Bây giờ mấy giờ rồi?”
“Đã hơn mười giờ tối rồi.” Mễ Á Tư hắt xì một cái, đem mẩu bánh mì cuối cùng trong bao cho vào miệng.
“Anh nghỉ một lát đi, vất vả cho anh rồi.” Tỉnh Vân đứng lên, đem áo dài trên người trả lại cho Mễ Á Tư.
Mễ Á Tư cũng không khách khí, thực tế y cũng mệt đến sắp ngã lăn ra rồi. Mấy tiếng đầu Triệu Nhiên được mang chân tay giả, vì Tỉnh Vân hôn mê bất tỉnh, trọng trách chiếu cố Triệu Nhiên đương nhiên đổ hết lên người Mễ Á Tư. Năm giờ đầu tiên, Mễ Á Tư đến mắt cũng không dám nháy quá lâu. Lúc đó là thời kỳ nguy hiểm nhất, chỉ sợ Triệu Nhiên xảy ra chuyện gì. Có điều tố chất cơ thể của người đàn ông này cũng nằm ngoài dự liệu của y, không chỉ không hề xảy ra hiện tượng tái xuất huyết sau khi lắp chân tay giả, mà hết thảy hoạt động của các cơ quan cũng đều bảo trì trạng thái ổn định. Điều này khiến Mễ Á Tư thật to thở phào một hơi.
Một khi nguy hiểm đã qua, như vậy thứ lao đến tiếp theo chính là cảm giác mệt nhọc không thể chịu nổi. Thế nhưng hai người kia đều đang hôn mê, y là người duy nhất tỉnh táo đương nhiên không thể nhắm mắt. Là người nhiều tuổi nhất ở đây, Mễ Á Tư cũng muốn bản thân thanh tỉnh một chút. Vừa phải chăm sóc hai người bọn họ, lại còn phải liên tục theo dõi tình huống bên trên, chỉ sợ có tang thi xâm nhập.
Bất quá không biết có nên nói y may mắn hay không, trong khoảng thời gian này mọi chuyện đều tường an vô sự. Thế nhưng loại an bình này lại càng kịch liệt dụ dỗ y vào giấc ngủ. Thật sự bất đắc dĩ, y chỉ đành kiếm thứ gì đó ăn xua đi cơn buồn ngủ. Vừa vặn lúc này bụng cũng có chút đói, ăn no rồi ngủ so với đi ngủ với cái bụng lép kẹp đương nhiên là thoải mái hơn.
Mà ngay lúc y sắp ăn xong Tỉnh Vân đã tỉnh lại, này đơn giản là một việc cực tốt.
Giờ, y rốt cục đã có thể tạm thời thả lỏng cảnh giác rồi, hảo hảo ngủ một giấc đã.
Tỉnh Vân ăn xong liền đi đến bên người Triệu Nhiên. Nhìn nam nhân ngủ say bên trên, biểu tình an tĩnh khiến cậu cũng an tâm được một chút.
Khuôn mặt khi ngủ an tường thế này của người kia là lần đầu tiên cậu nhìn thấy, tuy rằng sắc mặt không thể nói là tốt, đại khái là vì mất máu quá nhiều mà trở nên hơi nhợt nhạt. Tỉnh Vân vươn tay, nhẹ nhàng sờ lên đôi môi Triệu Nhiên.
Đôi môi có chút khô ráo, sờ vào vẫn thực mềm mại.
“Em giúp anh…… làm ẩm một chút đi!” Tỉnh Vân nói xong, cúi người xuống, hôn lên đôi môi Triệu Nhiên.
Lúc bắt đầu chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm, đơn giản là hai đôi môi kề sát vào nhau, nụ hôn rất dài rất dài. Sau đó, Tỉnh Vân ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt Triệu Nhiên, đột nhiên nhếch môi cười cười. Đầu lưỡi nghịch ngợm vươn ra, liếm lên hai cánh môi mềm mại của anh. Một lần lại một lần, càng liếm càng đưa lưỡi vào sâu, tận đến khi nam nhân đang nhắm mắt bỗng nhiên tỉnh lại.
Hai người cách nhau rất gần, bốn mắt đối nhau. Động tác của Tỉnh Vân đông cứng tại chỗ, đôi môi vẫn còn dán dính vào anh. Hai mắt cậu trừng đến cực đại, sau vài giây sửng sốt, mặt “Bá” một cái, đỏ ửng.
Cậu nhanh chóng rời khỏi Triệu Nhiên, xấu hổ cào cào tóc. Loại dũng khí kiêm da mặt dày lúc trước có thừa, giờ phút này lại đào đâu cũng không thấy. Co quắp đứng tại chỗ, không biết nói gì cho phải.
Mà người đang nằm trên giường kia dường như cũng không muốn mở miệng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn cậu.
Não đảo loạn thật lâu, Tỉnh Vân vẫn nghĩ không ra phải giải thích thế nào với người kia về hành động vừa rồi của mình. Khóe mắt vô tình liếc đến đống đồ ăn đặt một bên, cậu ho nhẹ một tiếng, nói: “Anh…… Anh có đói không? Ăn một chút được chứ?”
Người kia lắc đầu, vẫn chỉ nhìn Tỉnh Vân.
“Thân thể có cảm giác bình thường không, có đau chỗ nào không? Đau thì phải nói cho em biết. Có chỗ nào không thoải mái không?” Tỉnh Vân lại hỏi.
Người kia vẫn như trước lắc đầu, cũng không nói chuyện.
Loại gương mặt diện vô biểu tình này quả thực khiến Tỉnh Vân có chút không dễ chịu. Cậu thở dài, đi về phía máy tính.
“Tôi sẽ biến thành dạng gì?” Đúng lúc này, Triệu Nhiên mở miệng nói chuyện.
Bàn chân vừa nhấc lên chưa kịp đặt xuống của Tỉnh Vân dừng lại một chút. Cuối cùng xoay người bước lại gần Triệu Nhiên, “Nơi có virus trong thân thể anh đều bị cắt bỏ rồi, em đã lắp cho anh tay chân giả kiên cố nhất. Nếu may mắn, anh sẽ không trở thành một phế nhân, nhưng, cũng không còn …… là một người bình thường nữa.”
“……” Triệu Nhiên trầm mặc một hồi, nói, “Khi nào tôi có thể cử động?”
“Anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi. Việc thích ứng với tay chân giả cũng cần một đoạn thời gian, trước mắt, cứ dưỡng thân thể cho tốt đã. Anh đã không đói bụng, vậy thì ngủ tiếp một hồi là được.” Tỉnh Vân đi qua, giúp Triệu Nhiên đắp lại chăn.
Triệu Nhiên cũng không đáp, ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Một lúc sau, hơi thở đã trở về đều đều.
Tỉnh Vân trở lại bên cạnh máy tính canh giữ, nhìn một hồi, xác định bên ngoài vẫn an toàn, liền nhắm mắt lại, ngủ.
Loại an bình tạm thời này không biết sẽ kéo dài được bao lâu, chẳng ai biết thứ đang chờ đợi bọn họ ở giây tiếp theo là cái gì. Có thể an toàn ngủ một chút trong thời khắc diệt vong thế này đã là niềm hy vọng cực xa vời của không ít người rồi.
Tỉnh Vân cuối cùng bị Mễ Á Tư lay tỉnh. Cậu lúc ấy còn đang mơ một giấc mơ rất đẹp, khóe miệng còn hạnh phúc cong lên. Kết quả, lại bị Mễ Á Tư đánh thức.
Cậu dụi dụi đôi mắt, nhìn Mễ Á Tư thần sắc lo lắng, khó hiểu.
“Không xong rồi, Triệu Nhiên bắt đầu phát sốt rồi. Thân thể vì mất máu quá nhiều mà trở nên suy yếu. Chúng ta cần truyền máu cho cậu ta.” Mễ Á Tư đẩy kính mắt, “Tôi đã xét nghiệm cho cậu ấy rồi, cậu ta là nhóm máu O. Cậu là nhóm nào? Tôi là A, không thể truyền cho cậu ta được.”
“……” Tỉnh Vân ngẩn ngơ, lập tức nói, “Tôi …… Tôi hình như là nhóm B. Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Chúng ta cần một ít máu nhóm O cùng vài loại thuốc nữa. Mà hiện tại nơi này cái gì cũng không có.”
“……” Tỉnh Vân nghĩ nghĩ, sau đó dường như đã hạ quyết tâm, “Gần đây hình như có một cái bệnh viện……”
“Không được!” Mễ Á Tư biết cậu muốn làm gì, ngay lập tức gạt đi.
Tỉnh Vân đặt hai tay lên vai Mễ Á Tư, “Anh nghe này, tôi đã nói tôi muốn cứu anh ấy thì nhất định phải cứu được anh ấy. Tôi cũng đã nói rồi, tôi đã không còn đường lui nữa. Tôi nhất định phải đi. Cần loại thuốc gì, anh nói đi. Tôi sẽ thuận tiện nhìn xung quanh xem có lấy được không.” Cậu nói xong lại đưa mắt nhìn Triệu Nhiên, “Nếu…… Nếu như tôi không trở về……”
“Loại lời này đừng có nói bậy.” Mễ Á Tư ngắt lời cậu, “Tuy mỗi lần đều để người nhỏ tuổi nhất là cậu ra ngoài xông pha khiến kẻ lớn tuổi như tôi quả thật rất băn khoăn. Nhưng mà…… Cậu nhất định phải cẩn thận. Cậu phải nhớ, cậu ta ở đây chờ cậu, cho nên cậu nhất định phải bình an trở về.”
“Ừ!” Không ngờ Mễ Á Tư lại nói ra những điều này, Tỉnh Vân thoáng giật mình một cái, sau đó lại cười hỏi, “Đúng rồi, anh lớn tuổi lắm sao? Tôi cảm thấy anh còn rất trẻ mà.”
“Sắp ba mươi rồi, trẻ cái gì nữa.”
“Ba mươi là mốc tốt mà! Nhớ đấy, cả anh lẫn anh ấy đều phải chờ tôi trở lại. Chúng ta phải hảo hảo mà sống sót!”
“Ừ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...