Nam nhân rất vui mừng, liên tục nói lời cảm tạ, mau chóng lôi kéo vợ mình chen vào đội ngũ. Vợ hắn là một cô gái tóc ngắn khá thanh tú, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, thoạt nhìn rất mảnh mai, nhưng thần sắc lại rất kiên nghị, nắm chặt lấy quai đeo ba lô, bám sát chồng mình.
"Vị đại..." Nam nhân liếc mắt nhìn khí chất của Đường Tư Hoàng, tựa hồ cảm thấy gọi "đại ca" không thích hợp lắm, liền sửa lời,"Vị tiên sinh này, tôi họ Tiền, gọi là Tiền Khả Vi. Đây là vợ tôi, Trịnh Nhân Nhân."
"Rất vui được gặp anh, đoạn đường này còn phải phiền Tiền tiên sinh chiếu cố nhiều hơn." Đường Tư Hoàng rất khách khí, vừa cười vừa nói.
"Nhất định, nhất định, vợ chồng chúng tôi mới là người cần được mọi người chiếu cố."
Người dẫn đầu vẫn là ba người Đường Văn, Đường Võ cùng Phùng Dã, Đường Cửu và Đường Thất thì đi cuối cùng. Đám người sống sót kia thấy mấy người này không ngăn cản liền vội vàng đuổi theo. Một nữ nhân quyến rũ chừng 25, 26 tuổi trong đó chạy lên vài bước, chen đến chỗ Đường Thất và Đường Cửu, người dán vào Đường Thất, hướng hắn vứt ra mị nhãn.
Đường Thất không chút khách khí bắt lấy cánh tay của cô ta, hất ra sau lưng, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn qua những người khác: "Muốn đi theo, tùy các người, nhưng bọn tôi cũng không có nghĩa vụ phải bảo hộ các người."
Nữ nhân kia thiếu chút nữa té ngã xuống bậc thang, may mắn được một nam nhân thuận tay đỡ lấy.
Đường Miểu lui đến bên người Đường Tư Hoàng, muốn lặng lẽ nói vài lời với y, lại không biết làm sao, cậu hiện tại thấp hơn Đường Tư Hoàng rất nhiều, lập tức dứt khoát nâng tay ôm lấy cổ y, ra hiệu bảo y cúi đầu, kề sát bên tai y thấp giọng nói: "Cha, chúng ta đến nhà ga cũng cần giúp đỡ, nếu bọn họ nguyện ý, có thể để bọn họ đi cùng chúng ta." Cậu không phải chúa cứu thế, cũng tự nhận không có bản lĩnh đi gánh vác tính mạng người khác. Lần đi nhà ga này, nhất định nguy cơ trùng trùng, không có người nào có thực lực, cứ miễn cưỡng đi theo bọn họ, thì cũng chỉ chịu chết mà thôi. Trái lại, nếu trong đây có một người dũng cảm, có thể chia sẻ một ít áp lực cho bọn cậu.
Đường Tư Hoàng ôm cậu tiếp tục bước xuống lầu, môi hơi nhếch lên, gật nhẹ đầu.
Đường Miểu cười cười nhìn y, lúc này mới phát hiện tư thế mập mờ giữa mình và cha, toàn thân từ trên xuống dưới bỗng nhiên nóng lên, phát nhiệt, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, liền vội vã buông tay ra.
"Tiền tiên sinh, anh có xe không?" Đường Văn hỏi.
Tiền Khả Vi ngượng ngùng nói: "Có thì có, chỉ là xăng không còn nhiều lắm..."
Đường Văn nhìn về phía Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng nói: "Đường Thất, Đường Cửu, các cậu cho Tiền tiên sinh cùng Tiền phu nhân ngồi chung xe đi."
Đường Thất cùng Đường Cửu còn chưa đáp, Tần Cường đã cướp lời: "Ha ha, Đường tiên sinh, hay là để cho bọn họ ngồi xe tôi đi. Ba người chúng tôi là bạn tốt, đi cùng nhau cũng có thể trò chuyện."
Tiền Khả Vi do dự một chút rồi đáp ứng: "Được."
"Xuân thẩm, tình huống ở dướ thế nào?" Đường Tư Hoàng hỏi qua bộ đàm.
"Tiên sinh, có tổng cộng 8 tang thi." Xuân thẩm lưu loát hồi đáp.
Nhanh chóng xuống lầu dưới, quả nhiên nhìn thấy có 7, 8 tang thi đang vây quanh bốn chiếc xe, nghe được động tĩnh, bỗng nhiên đều hướng đầu xúm lại phía cầu thang.
Gã béo kia tuy dáng người mập mạp, nhưng lại rất lanh lợi, đừng nhìn chân gã ngắn thế nhưng chạy rất nhanh, vượt qua mấy con tang thi, thoáng một phát liền vọt vào bãi đỗ xe dưới tầng hầm. Không đến một phút đồng hồ, một tiếng xe "C-K-Í-T..T...T" lao ra, nhanh như chớp chạy đi. Chắc gã đỗ xe rất gần lối ra vào.
Đường Miểu im lặng một hồi. Căn cứ G thị không nhất định an toàn, nhưng ít ra cũng còn có hi vọng, cậu vốn muốn nói vị trí căn cứ cho mấy người sống sót này, không ngờ tên mập kia lại chuồn nhanh như vậy. Chỉ có thể chúc gã may mắn thôi.
Đường Tư Hoàng nhanh chóng phân phó: "Đường Thất, Đường Xuân, Phùng Dã, Đường Võ, yểm hộ ba người Tần tiên sinh đi lấy xe. Những người còn lại trước tiên giải quyết tang thi, sau đó lên xe, tùy thời chuẩn bị tiếp ứng."
*****************************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...