Đường Văn cùng Đường Võ đi tiên phong; Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng, Charles, Hắc Uy chiếc thứ hai; Đường Thất, Đường Cửu chiếc thứ ba; Đường Hâm, Đường Xuân và Xuân thẩm đi chiếc thứ tư; Đỗ Tấn, Phùng Dã cùng Đinh tiểu thư lên chiếc thứ năm; cuối cùng là Hùng Thiên Hạo và Trương Vọng. Tuy là đi một lần 6 chiếc rất xa xỉ, nhưng bọn họ quá nhiều người, hơn nữa còn phải chở nhiều vật tư nên không còn cách nào khác.
Xuất phát trước, rồi Đường Miểu giả vờ quên đồ nên quay lại một chuyến, đem tất cả đồ đạc vật tư còn lại bỏ vào không gian, trong đó còn có một cái máy phát điện của biệt thự. Cả căn biệt thự hiện giờ chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Xe đi khỏi biệt thự, tất cả mọi người đều không khỏi quay lại nhìn, nội tâm hiểu rất rõ, có lẽ bọn họ sẽ không có cơ hội trở về đây trong một đoạn thời gian rất dài. "Đoạn thời gian" này có thể mấy tháng, có thể là một năm, hai năm, mười năm, thậm chí.....
Chuyến đi của mười bốn người, hai chú chó, tổng cộng 6 chiếc xe, quy mô lớn như thế rời khỏi biệt thự. Sau khi đi ra mới biết, tình hình bên ngoài đã xấu tới mức nào.
Trời âm âm u u, không chút ánh nắng, như lúc nào cũng có thể mưa, đám tang thi thản nhiên du đãng trên đường, hết nhìn đông rồi lại ngó tây tìm kiếm thức ăn—tuy thị giác của chúng không tốt nhưng thính giác và khứu giác vẫn vô cùng nhạy bén. Ven đường còn thấy ba con tang thi đang ghé vào một cỗ thi thể, say sưa gặm cắn máu thịt trên đó, tay và miệng chúng vì cào cắn mà nhiễm lên một màu đỏ tươi ghê rợn. Có thể là người sống sót nào đó ra ngoài tìm kiếm thức ăn, nhưng lại không may bị đám tang thi xé xác ra biến thành đồ ăn của chúng.
Trừ bọn họ ra thì bốn phía hầu như không còn âm thanh nào, toàn bộ thế giới giống như đều hoang vu như vậy, trong lòng không khỏi có chút ảo giác tịch mịch. Cả đoạn đường này là một khu biệt thự, người ở thưa thớt, vì đều là kẻ có tiền, có cách để rời đi, nên tang thi không nhiều lắm. Nhưng, khi nghe được tiếng động cơ, mấy con tang thi phụ cận đều lập tức đuổi tới. Tứ chi của tang thi cứng ngắc, tốc độ chạy cũng không nhanh, nên đoàn người bọn họ cũng không tới mức không trở tay kịp, linh hoạt lách qua, còn với mấy con ngu ngốc chặn đầu xe thì cứ trực tiếp tông tới.
Đường Miểu nhìn xe số 1 chạy phía trước mình lách tang thi như cá lách nước, không khỏi âm thầm tán thưởng kĩ thuật lái xe của Đường Văn.
Thế nhưng, mọi người đều trốn đi hết, bọn tang thi không có thức ăn, thật vất vả mới thấy có chút động tĩnh tự nhiên sẽ không bỏ qua miếng mồi ngon này. Cho nên càng ngày càng có nhiều tang thi từ trong góc đi ra, tiến tới gần bọn họ.
Lúc này, Đường Miểu chợt thấy một phụ nữ từ trong ven đường vọt ra, ngay sau đó là tiếng phanh xe bén nhọn truyền tới từ phía trước.
"Kéttttttttttttttttt...... "
Đường Tư Hoàng cũng nhanh chóng phanh xe.
Đường Văn đẩy kính lên sống mũi, thầm rủa một tiếng: "Đáng chết!"
"Cứu mạng ah—cầu xin các người, cứu, cứu tôi!" Người phụ nữ đó dồn sức dập vào cửa xe Đường Văn,"Chồng tôi biến thành tang thi rồi, mấy ngày nay tôi chưa ăn gì hết! Cầu xin các người, cho tôi đi theo với! Tôi sẽ giết tang thi, sẽ không liên lụy đến các người!"
Đường Văn cùng Đường Võ không hẹn mà cùng nhíu mày.
"Tránh ra." Đường Võ trực tiếp đem súng dí vào đầu nữ nhân tóc tai bù xù kia. Nữ nhân này so với Đinh tiểu thư kia thì biết người biết mình hơn, biết tự nói ra ưu điểm của mình, nhưng mà trong đội đã có hai phụ nữ, nhìn chung mà nói nếu thu cô ta năng lực của cả đội sẽ bị hạ thấp. Thực chất, cô Đinh tiểu thư kia hắn cũng không muốn mang đi, nhưng cô ta là người tiên sinh mang về, tiên sinh không nói gì, hắn cũng hết cách. Trong tận thế như thế này, không thể để xảy ra bất cứ rủi ro nào, nếu không hậu quả sẽ chính là mạng mình.
Trong mắt phụ nữ kia hiện lên một tia hoảng sợ, nhìn thấy mấy con tang thi chỉ còn cách một đoạn, không chịu buông tha kêu lên: "Anh muốn giết tôi? Tốt thôi, dù là tang thi cũng không thể giết chết tôi, anh cứ nổ súng đi!" (Tôm: ý bả ở đây là tang thi cùng lắm là cắn gặm gì đó làm bả biến thành tang thi thôi, chứ không như chú Võ là bắn phát giết chết bả luôn)
Đường Võ thấy ánh mắt cô ta lập tức trở nên hung ác. Hắn biết rõ, cảm giác giết một người và giết một tang thi khác nhau như thế nào.
Đường Miểu nhìn chiếc xe phía trước vẫn không nhúc nhích, trong lòng có chút bận tâm: "Cha, Văn thúc, Võ thúc không phải muốn cứu cô ta chứ?" Nếu người phụ nữ này tự lái xe ra thì cứu cô ta cũng không sao, nhưng cậu thật sự hy vọng sẽ không có thêm bất cứ ai vào đội nữa. Đội ngũ này vốn đã có vấn đề rồi, nếu thêm người ngoài vào nữa chỉ sợ sẽ càng thêm phức tạp.
*******************************************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...