Đường Tư Hoàng bất động thanh sắc đánh giá Đường Miểu. Tiểu nhi tử của y tựa hồ có chút không giống như trước. Mái tóc đen mềm mại xoăn tự nhiên nhẹ nhàng rũ xuống thái dương, khóe miệng cong lên, nụ cười không chút giả dối, hai má còn hiện lên hai lúm đồng tiền. Đôi mắt trong suốt sáng lên, trông thản nhiên, toát ra sự tự tin mà trầm tĩnh, hoàn toàn bất đồng với nhút nhát lúc trước. Chẳng lẽ bệnh viện cho cấp cao kia ngoại trừ chữa bệnh, còn có công năng dưỡng người? Đôi môi hồng nhuận ánh lên lớp dầu óng ánh…
Đường Tư Hoàng nhìn về hướng cậu chạy tới, thấy chén cơm trên bàn trà, mày tú lập tức nhíu lại.
Đường Miểu ngẩng đầu nhìn cha, có chút ngẩn người. Cha năm năm sau kỳ thật nhìn rất trẻ, người nào nhìn thấy cha lần đầu chắc chắn sẽ cho rằng mới đầu ba mươi. Hiện tại cha mới ba mươi bốn, tuổi trẻ anh tuấn, đôi mắt trầm tĩnh mà thâm thúy, luôn lộ ra thần sắc đạm mạc; hai phiến môi mỏng nhếch lên tự nhiên, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo cùng vô tình, lại càng hiện ra khí chất thành thục. Bộ âu phục màu đen cắt may vừa vặn ôm lấy thân hình thon dài, vai rộng hông hẹp khiến y như cái mắc áo trời sinh.(ý nói Hoàng ca mặc gì cũng đợp ấy =v=)
Đây là cha cậu, kiếp này, cậu muốn cải thiện quan hệ giữa hai người.
“Cha, xin lỗi.”
Đây là cậu thiếu cha, không chỉ vì cậu làm hại khiến cha chết, mà còn vì cậu đã không tín nhiệm cha.
Đường Tư Hoàng có chút mơ hồ, không hiểu tại sao cậu áy náy, khẽ nhếch mày.
“Ăn cơm còn xem tivi, thói xấu này con học ở đâu đấy?”
Tiếng nói trầm thấp hùng hậu vang lên, Đường Miểu liền hồi thần, vội đứng thẳng dậy, lần nữa xin lối: “Xin lỗi cha.” Sau đó bưng bát cơm đi vào phòng ăn, đưa vị trí cho Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng như có như không nhìn thoáng qua bát cơm trong mâm, chân mày cau lại. Đủ màu sắc, đó là gì?
Trong phòng khách, nữ phóng viên xinh đẹp đang đưa tin: “Vân Giang lần nữa vang lên tiếng chuông cảnh báo, thống kê số liệu của Bộ Bảo vệ môi trường Quốc gia cho thấy, lượng nước thải do Vân Giang thải ra đang có xu thế tăng nhanh——cám ơn đã xem ‘Tin hôm nay’…”
“Tiểu thiếu gia, thân thể cậu đã không sao rồi chứ?” Đường Văn đến cạnh Đường Miểu ngồi xuống, ân cần hỏi. Cha của hắn cùng Đường Võ Đường Vĩ Kiệt lúc trước đi theo Đường Lập Vinh lão nhân, cho nên huynh đệ hai người cùng Đường Tư Hoàng xem như là cùng nhau lớn lên, mấy chuyện nhỏ này không cần phải chú ý.
“Đã tốt rồi, cám ơn Văn thúc thúc quan tâm.” Đường Miểu cười nói với hắn. Trọng sinh lần nữa, có thể được gặp lại cha, trong lòng cậu tràn ngập vui sướng, luôn không nhịn được muốn cười.
Thanh âm Đường Tư Hoàng từ phòng khách truyền tới: “Thân thể đã không có gì thì ngày mai cho gia sư tới đi.”
“Dạ, cha.” Đường Miểu đáp một tiếng. Sinh hoạt ở nước ngoài mười hai năm, sau khi trở về nước Z, thành tích văn hóa của cậu đều không cao. Giờ nhớ tới năm mười sáu tuổi kiếp trước, lại so với Đường Hâm thoáng cái đã xuất sắc, Đường Miểu cảm thấy quả thật rất mất mặt.
“Tiểu thiếu gia, về sau đi tập võ với Đường Võ đi, cũng đừng lại lười biếng đó.” Đường Văn đè thấp thanh âm, nửa đùa nửa thật nói. So với Đường Hâm, hắn càng thích tiểu thiếu gia hơn. Đường Miểu là em trai, Đường Hâm cũng không nương tay chút, đánh nặng như vậy.
Đường Miểu từ chối cho ý kiến, lại cười cười. Chuyện trước kia đã qua thì coi như xong, cậu không còn muốn so đo cùng Đường Hâm nữa, từ giờ về sau, cậu sẽ nhường cho tiểu quỷ ngây thơ Đường Hâm kia.
————————————————————
Lời tác giả:
Hoan nghênh sưu tầm~~sưu tầm, lúc nào các thân ái cũng có thể cập nhật tủ sách mới nhất.
Nhóm thân ái: mọi người ủng hộ nhớ bảo vệ mắt ó. (*^__^*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...