Tang Thế Tình Nhân

Tào Hoa nói với Cố Lâm Phong: "Các vị quân nhân đây thật quá cực khổ, ở căn cứ thì làm công tác canh phòng, ra ngoài thì luôn phải tiếp những nhiệm vụ nguy hiểm nhất, cao tầng căn cứ dù thế nào thì cũng phải nghĩ cách nâng cao chất lượng thức ăn cho bọn họ chứ." Ngữ khí vô cùng ân cần, dễ dàng có được sự đồng cảm của các binh sĩ. Mặc kệ là các binh sĩ có để ý vấn đề thức ăn hay không thì cũng phải cân nhắc một chút, ít ra phải tương đương với quân đoàn hoa quả. Tào Hoa người này quả thật không đơn giản, còn là diễn viên nữa, bình thường luôn đóng phim, thậm chí trong sinh hoạt bình thường, không lúc nào là không diễn trò giả vờ này nọ, giọng điệu đó phối với vẻ mặt có phần oán trách, giống như đang lo lắng vì các binh sĩ bị bất công vậy.

Chỉ là, sau khi gã nói câu đấy thì trên mặt Cố Lâm Phong liền lộ vẻ không vui, trong lòng cũng có chút bực bội.

Gã nào biết được ông nội Cố Lâm Phong là người lãnh đạo tối cao của quân đội, gã oán trách cao tầng căn cứ khác nào đánh thẳng vào mặt ông nội Cố Lâm Phong trước mặt hắn ta? Đương nhiên, Cố Lâm Phong không phải loại người hẹp hòi, cho nên hắn ta không nói gì, chỉ giải thích đơn giản tình hình khách quan của căn cứ, đồng thời trấn an đồng đội của mình, nhanh chóng áp chế sự nóng nảy thoáng dâng lên của các binh sĩ.

Tào Hoa rất am hiểu việc tùy mặt gửi lời (đoán ý qua lời nói và sắc mặt), không tùy tiện lên tiếng nữa, yên lặng cúi đầu xuống, nhã nhặn uống cháo, thỉnh thoảng liếc nhìn Cố Lâm Phong một cái, mỉm cười với hắn ta.

"Đúng rồi, Cố thiếu, theo như anh nói thì nhiệm vụ của các anh và quân đoàn hoa quả giống nhau, thế ngày mai mọi người sẽ hành động cùng nhau sao?"

Cố Lâm Phong cũng đã thấy được tình hình của khu công nghiệp, cảm thấy nếu hai đội hợp tác thì phần thắng sẽ lớn hơn, nhưng chỉ sợ, quân đoàn hoa quả không đồng ý. Bất quá, Tào Hoa chỉ là một người ngoài, kế hoạch hành động không cần phải nói với gã.

"Không nhất định. Ăn xong thì nghỉ ngơi sớm đi, nói không chừng ngày mai trời vừa sáng là phải hành động rồi."

Tào Hoa thoáng nghẹn họng, không nói gì nữa, chỉ cám ơn rồi thôi.

Ở khe cửa gần đó, Đường Thất đang ngồi xổm nhìn ra ngoài, thấp giọng nói: "Cố thiếu vẫn rất có đạo đức nghề nghiệp nha."

Trần Lập hít một tiếng: "Haizz, không có náo nhiệt để hóng rồi."

Đường Võ nhanh chóng gắp xương heo vào bát: "Hắc hắc! Cứ từ từ rồi xem, mau ăn đi."

"Đường Võ, chừa cho bọn tôi!" Đường Thất cùng Trần Lập vội vàng quay về.

Trời dần tối, mọi người tăng nhanh tốc độ ăn cơm, vừa ăn xong chưa được mười phút, cửa phòng chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

Trương Vọng đi ra mở cửa, Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong đứng ở đó.


"Trương thiếu, Cố thiếu, mời vào."

Ánh mắt Cố Lâm Phong đảo một vòng quanh phòng, nhìn thấy Đường Hâm thì gật đầu chào hắn, sau đó đi về phía Đường Tư Hoàng. Trên sofa có một cái đèn pin cầm tay, được một cái kẹp chặn lại để không lăn xuống. Đường Miểu đang lười biếng ngồi lật sách, Đường Tư Hoàng thì nghiêng người ngồi cạnh cậu, bất quá, mỗi người ở đây đều biết thật ra y đang nhìn Đường Miểu.

"Mời ngồi." Đường Tư Hoàng chậm rãi điều chỉnh tư thế ngồi rồi mời Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực ngồi xuống.

"Đường tiên sinh, chúng tôi muốn thương lượng với anh một chút, ngày mai không bằng chúng ta cùng nhau hành động đi."

Đường Tư Hoàng đáp: "Đa tạ ý tốt của Cố thiếu, nhưng dù sao thì hai đội chúng ta cũng đang đấu với nhau, tách ra hành động là tốt nhất."

Cố Lâm Phong có phần giật mình, tiếp đó nghiêm mặt nói: "Đường tiên sinh, trận đấu tuy quan trọng nhưng an nguy của tất cả quan trọng hơn. Anh chắc hẳn cũng đã thấy được số tang thi trong khu công nghiệp này, nhân số hai đội chúng ta cũng không nhiều, nếu hành động riêng biệt thì thương vong nhất định sẽ rất thảm trọng."

Sắc mặt Đường Tư Hoàng thoáng trầm xuống, ánh mắt nhìn hắn ta đầy sắc bén, miệng cười như không cười.

Đường Võ ôm súng tựa vào vách tường cạnh Đường Tư Hoàng, nghe thấy ngữ khí của Cố Lâm Phong liền thấy vô cùng khó chịu, chen vào: "Cố thiếu, tiên sinh chúng tôi làm như thế nào cũng không cần cậu đến dạy."

Cố Lâm Phong cũng là người tâm cao khí ngạo, sao chịu được việc mình bị một người bình thường xem thường, lập tức lạnh mặt nhìn hắn: "Tôi nói chuyện với tiên sinh của các anh, không cần anh nói chen vào."

Đường Võ vui vẻ, giọng điệu vô cùng thoải mái: "Tiên sinh, xin lỗi, tôi không nên chen mồm vào."

"Không sao." Đường Tư Hoàng ôn hòa nói. Đường Võ là trợ thủ đắc lực của y, cũng là người anh em mà y thừa nhận. Dù là trước hay sau tận thế đều vậy. Huống hồ, thời gian gần đây y đề xướng việc tự do ngôn luận, chỉ cần có lý thì y đều tiếp nhận.

Cố Lâm Phong im lặng, giọng có phần cứng nhắc: "Đường tiên sinh, tôi hy vọng anh có thể cân nhắc kỹ việc này."

Trương Đăng Cực làm đội phó, không thể xen vào nói thay, vốn đang đứng phía sau hắn ta, lúc này mới tiến lên, không để hắn ta nói tiếp nữa, khẽ gật đầu với Đường Tư Hoàng: "Đường tiên sinh, cách chúng tôi nói có phần không thích đáng nhưng cũng là suy nghĩ vì hai bên, mong anh có thể suy nghĩ lại một chút."

Đường Miểu thầm nghĩ, đây chính là chênh lệch nè, Trương thiếu này nhìn có vẻ là một tên mặt than nhưng cách ăn nói tốt hơn Cố Lâm Phong nhiều. Nghĩ đến đây, cậu buông sách trong tay xuống, thật ra ngay từ khi Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong đi vào, cậu đều không nhìn đến hai người bọn họ.


"Cố thiếu, Trương thiếu, có một số việc không cần phải giải thích với các anh nhưng để tránh phiền toái, tôi đành nói rõ ra vậy. Cha tôi nếu như không phải quan tâm đến những anh em ở đây thì trận đấu lần này đã không tự mình dẫn đội. Thế nhưng, trận đấu lần này cũng rất quan trọng, sở dĩ không hợp tác với các anh, một là vì giữa hai đội có sự cạnh tranh, trong tiềm thức nhất định sẽ phòng bị đối phương, như thế thì có khác gì đưa lưng mình cho kẻ thù chứ? Thứ hai, hai đội không có sự ăn ý, trên chiến trường, dù chỉ là một chút không hợp nhỏ giữa hai bên cũng có thể dẫn đến việc mất mạng. Điểm này, Cố thiếu và Trương thiếu phải rõ ràng hơn chúng tôi mới đúng chứ nhỉ."

Nói xong câu cuối cùng, ngữ khí của cậu đã cực kỳ lãnh ngạnh (lạnh lùng nghiêm nghị). Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong vẫn còn quá ngây thơ, ở tận thế, cần nhất là khí thế cùng quyết tâm giết chóc.

Trương Đăng Cực cùng Cố Lâm Phong đều có phần giật mình.

Trương Đăng Cực suy nghĩ một chốc rồi nói: "Đường thiếu gia nói có lý. Đường tiên sinh, các anh thấy thế này thì sao? Tình huống của khu công nghiệp các anh cũng thấy rồi, kế giương đông kích tây khá là khả quan. Hai đội chúng ta có thể lần lượt phái vài người làm mồi nhử dụ tang thi theo hai hướng khác nhau, như vậy, có thể giảm được áp lực làm mồi nhử của hai bên. Những người còn lại thì không cần hợp tác, vào khu công nghiệp rồi thì tự mình hành động."

"Vậy, chúng tôi cáo từ trước, mai gặp." Trương Đăng Cực đứng thẳng người.

Cố Lâm Phong cũng thoải mái, nói với Đường Tư Hoàng: "Hồi nãy tại tôi sốt ruột quá nên mới mạo phạm, hy vọng Đường tiên sinh không để trong lòng."

"Không sao." Đường Tư Hoàng cười nhạt.

Đường Hâm lên tiếng: "Để tôi tiễn hai người."

Thư Thái Nhan thoáng chần chờ rồi nói: "Trương thiếu, Cố thiếu, hai người tốt nhất là nên coi chừng Tào Hoa."

Cố Lâm Phong cùng Trương Đăng Cực kinh ngạc nhìn cô, chỉ thấy cô quay sang chỗ khác không muốn nhiều lời, hai người cũng không hỏi lại.

Đưa cố lâm phòng cùng Trương Đăng Cực đến cửa, Đường Hâm mới nói: "Thật lòng nhắc nhở một câu, đừng có xem em trai tôi như trẻ con."

Trương Đăng Cực lắc đầu nói: "Tôi chưa từng xem thường cậu ấy."

"Tôi có xem thường cậu ta sao? Lúc còn ở căn cứ WH, tôi đã biết rõ cậu ấy không đơn giản rồi." Cố Lâm Phong thở dài một tiếng, cười khổ. Bên ngoài chỉ mở một đèn pin, ánh đèn hắt vào mặt hắn ta, chỉ lưu lại một bóng đen.


"Mai gặp." Đường Hâm bị Tào Hoa nhìn đến dựng cả tóc gáy, vội vàng trở về phòng.

Cố Lâm Phong tìm một góc tối ngồi xuống, bên tai nghe thấy tiếng sột sột soạt soạt, một người ngồi xuống cạnh hắn ta, sau đó trên tay truyền đến xúc cảm có phần mềm mại.

"Cố thiếu, đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi sớm đi."

Cố Lâm Phong có chút khó hiểu. Thế này thật không giống như giữa hai người xa lạ với nhau.

"Hắt xì —"

"Lạnh lắm sao?" Cố Lâm Phong thuận miệng hỏi.

"Không có gì." Tào Hoa nhích sát vào người Cố Lâm Phong.

Cố Lâm Phong cứng đờ, tiếp tục nhích sang bên.

"Sao thế?" Tào Hoa ra vẻ buồn cười nói, "Hai tên đàn ông, anh sợ gì chứ?"

Cố Lâm Phong ho nhẹ một tiếng, không động đậy nữa: "Không có gì."

Tào Hoa cười giảo hoạt trong màn đêm, đầu tựa vào vai Cố Lâm Phong, thả lỏng người chìm vào giấc ngủ.

Năm giờ sáng hôm sau, quân đoàn hoa quả thức dậy. Đường Miểu nằm lên đùi Đường Tư Hoàng, ngủ đến trời đất xoay chuyển, khóe miệng còn có vết nước miếng khá là khả nghi. Mọi người không gọi cậu dậy. Đợi mì sôi rồi Đường Tư Hoàng mới nhéo nhéo mặt Đường Miểu gọi cậu dậy.

"Heo, ngủ còn chảy nước miếng." Đường Hâm cười nhạo.

Đường Miểu mới tỉnh, còn hơi mơ màng, mắt chớp chớp, quay mặt nhìn hắn đầy bao dung. Giải thích với một tên thẳng nam tại sao khóe miệng dính nước miếng là một quá trình rất cực khổ. Nghĩ như vậy, cậu liền giơ chân đạp Đường Tư Hoàng.

"Đi rửa mặt." Đường Tư Hoàng đưa bàn chải đánh răng đã quệt kem đánh răng và khăn mặt cho cậu.

Thật hiền lành mà. Đường Miểu nở một nụ cười vô cùng đáng khinh.


Rõ ràng là vì muốn tiết kiệm thời gian, lại bị cậu vô sỉ xuyên tạc. Mặt Đường Tư Hoàng đen lại, rồi lại nhịn không được mà bật cười, vỗ lên mông cậu một cái, đi về phía Đường Võ.

"Sao rồi?"

Đường Võ đang đứng ở cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài: "Tang thi trong khu công nghiệp vẫn không giảm, nhưng trong rủi có may, bầy tang thi chim kia đã đi rồi. Hồi nãy tôi mới thử ném cái gạt tàn thuốc tới cái cây kia, tiếng động không nhỏ nhưng không có bất kỳ con chim nào xuất hiện."

"Làm tốt lắm." Đường Tư Hoàng vỗ vai Đường Võ khen ngợi sự cẩn thận của hắn.

Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, mở cửa ra thì thấy đội của quân đội cũng đã đứng đó chờ xuất phát.

Cố Lâm Phong nói với Tào Hoa: "Tào tiên sinh, cậu ở đây chờ chúng tôi, chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ xong sẽ trở lại đón cậu."

Tào Hoa cả kinh: "Không được! Các anh không thể bỏ tôi lại."

Cố Lâm Phong kiên nhẫn giải thích: "Chúng tôi định vào khu công nghiệp đối diện lấy đồ, rất nguy hiểm. Nếu cậu đi theo, chúng tôi sẽ không thể bảo hộ cậu được."

Người của quân đoàn hoa quả vui vẻ đứng một bên xem náo nhiệt.

"Tôi có thể tự bảo vệ mình!" Tào Hoa vội vàng nói: "Tôi cũng có thể giết tang thi, tôi còn sống tới bây giờ là minh chứng tốt nhất! Cố đại ca, mang tôi theo đi."

Cố đại ca a~ Quân đoàn hoa quả cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, tất cả đều nở nụ cười.

Đường Tư Hoàng là người duy nhất không xem náo nhiệt, mấy chuyện lặt vặt này, y chưa bao giờ để ý.

"Cố thiếu, nếu cậu còn việc thì chúng tôi đi trước."

Bây giờ đã không còn đám tang thi chim nữa, là thời cơ tốt nhất để hành động.

************



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui