Đường Tư Hoàng dường như không thấy vẻ thất thố của cậu, miệng vẫn chậm rãi nhai bánh, ánh mắt di chuyển từ mắt Đường Miểu, đến sống mũi, sau đó là cái cổ trắng nõn, hai mắt khẽ nheo lại. Lúc này, Đường Miểu mặc một cái áo sơmi trắng ngắn tay, kích cỡ khá rộng. Y chỉ cần hơi nhòm người về trước là có thể thấy làn da láng bóng bên dưới lớp vải mềm mại. Hai hôm nay vì phơi mình dưới nắng nên chỗ xương quai xanh vốn trắng giờ đã thành màu mật ong, trong nét ngây ngô có thêm một phần gợi cảm khiến thiếu niên càng thêm mê người.
"Cha." Đường Miểu im lặng, xé một miếng bánh nhét vào miệng y.
"Không được? Cả người ta chảy đầy mồ hôi, rất khó chịu. Yên tâm, ta sẽ không phiền con, ta tự tắm." Đường Tư Hoàng nhướn mày, buông chén súp trong tay xuống.
Đường Miểu liếc y. Đúng là trợn mắt nói dối, một tay dù có thể tắm rửa nhưng có thể vắt khăn sao? Hơn nữa còn không thể tắm tới sau lưng.
Cậu đột nhiên cười cười, quay qua quay lại thấy trong xe không có người thứ ba, sáp tới hôn một cái lên miệng Đường Tư Hoàng: "Con tắm cho cha."
Đáy mắt Đường Tư Hoàng lóe lên một tia thích thú, môi cong lên, há miệng ra hiệu cậu tiếp tục đút.
"Đường Hâm, cha muốn tắm." Đường Miểu hô với ra ngoài.
"Đã biết...Anh đi nấu nước." Đường Hâm ở ngoài đáp lại một câu, thấy ngờ ngợ thoáng khựng lại.
Đường Miểu nhìn Đường Tư Hoàng, nghiêm mặt nói: "Chúng ta hẳn phải chú ý đến Đường Hâm, không thể để anh ấy lạc lối được."
"Hửm?" Đường Tư Hoàng khó hiểu nhìn cậu, "Ta tắm sẽ khiến nó lạc lối? Tại sao?"
Đường Miểu nghẹn họng.
Đường Tư Hoàng khẽ cười vài tiếng, tiến tới bên tai cậu: "Nghĩ tới cái gì không thuần khiết đó hả?"
Đường Miểu bực bội vỗ nhẹ lên mặt y, đứng dậy đi ra ngoài, tay cầm theo một cái thùng lớn. Cậu cũng không tin tí nữa đi tắm Đường Tư Hoàng sẽ thành thật.
Bên môi Đường Tư Hoàng thấp thoáng ý cười, tựa vào cửa sổ xe ngồi một chốc, Đường Miểu trở lại đưa y xuống. Xuống xe rồi, y thấy Đường Hâm đang dựng lại "phòng tắm", thùng nhựa đỏ được đổ đầy nước ấm để trong đó.
Đường Miểu dìu Đường Tư Hoàng vào, kéo tấm màn lại, ngẩng đầu đã thấy Đường Tư Hoàng đang cười với cậu, tự giác cởi cúc áo.
Đường Miểu buồn cười nhìn y, đi tới hỗ trợ, lấy một cái ghế trong không gian ra, để y ngồi xuống.
"Mấy hôm nay em trai cậu vẫn luôn cõng cha cậu đó, thật sự ăn không ít khổ, cậu không đi hỗ trợ sao?" Diệp Lâm đi tới bên người Đường Hâm, cười nói.
Đường Hâm gượng cười: "Tôi và nó đã phân công rồi, tôi phụ trách nấu nước, còn nó thì hỗ trợ."
Đường Miểu nghe được đoạn đối thoại của hai người, bất đắc dĩ bĩu môi, lại nhìn sang Đường Tư Hoàng đã cởi hết quần áo, tim bắt đầu loạn nhịp. Khao khát của cậu đối với Đường Tư Hoàng không hề kém của Đường Tư Hoàng đối với cậu, sau khi thấm ướt khăn mặt, trước hết lau mặt cho y, tiếp đó liền không nhịn được mà đến gần hôn hôn lên mặt y, đầu lưỡi cố ý quét qua cái cằm lún phún râu, cơ thể cả hai đều khẽ run lên.
Eo đột nhiên bị ôm chặt, Đường Miểu vòng tay qua cổ Đường Tư Hoàng, không dám phát ra tiếng động. Hai người hôn lấy nhau, ăn ý không gây ra âm thanh gì.
Đường Tư Hoàng nâng một chân Đường Miểu lên, để cậu giang chân ngồi trên người mình. Đường Miểu giật mình trợn tròn mắt, lắc đầu liên hồi. Cái người này, bộ đã quên mất đây là đâu hả?
Đường Tư Hoàng hô hấp dồn dập ghé sát tai cậu, môi từ mặt cậu đi dần xuống, đẩy sơmi của cậu lên, ngón tay không thành thật mà lướt từ phần bụng đi dần lên trên.
"Ân!" Đường Miểu không nhịn được rên lên một tiếng, giãy mãi không ra, đành lấy khăn mặt trong thùng nước vẩy lên lưng Đường Tư Hoàng, khi y rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên thì liên tục lắc đầu. Đùa sao chứ, cách tấm màn này có một đống người đó!
Đường Tư Hoàng khẽ cong môi, liếm liếm mặt cậu, cầm lấy tay cậu duỗi xuống phía dưới.
Nóng! Cứng! Đường Miểu lườm y, cuối cùng thỏa hiệp tựa vào người Đường Tư Hoàng, một tay quấy nước cố ý tạo ra âm thanh, tay kia bắt đầu vuốt ve lên xuống, trên mặt nóng đến nỗi có thể luộc chín trứng gà luôn, hai mắt nhìn chằm chằm nơi hai tấm ra giường khép lại, sợ có người không cẩn thận xông vào.
Đường Tư Hoàng híp mắt, hô hấp càng lúc càng nặng nề. Khẩn trương sao, gương mặt của người yêu ửng đỏ, cả người cứng ngắc, cái này ngược lại càng kích thích dục vọng muốn đè cậu xuống của y, hận không thể bỏ đi mọi băn khoăn mà ôm cậu "yêu thương" một hồi. Y cười khổ một tiếng, chợt có chút hối hận vì đã đùa quá trớn, này căn bản là đang tra tấn chính y a.
Đường Hâm cảm thấy mình rất may mắn khi đã ngồi ngăn giữa "phòng tắm" và đống lửa, bằng không tình hình bên trong "phòng tắm" đã bị ánh lửa rọi hết lên ra giường rồi.
"Đang nghĩ gì thế?" Cố Lâm Phong cười cười ngồi xuống cạnh Đường Hâm.
Đường Hâm nói: "Không có gì."
Cố Lâm Phong nói: "Tài nấu ăn của em trai cậu quả thật không tệ, hồi nãy bọn Diệp Lâm cứ khen nồi súp lúc trưa vừa ngon vừa thơm mãi."
Đường Hâm nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn hắn ta, lạnh nhạt nói: "Cố thiếu, tôi thật lòng nhắc nhở anh, tốt nhất là cách xa em trai tôi ra một chút." Giọng bọn họ rất nhỏ, không sợ người khác nghe thấy.
Cố Lâm Phong sững người, sau đó như hiểu được cái gì, buồn cười nhướng mày, rồi nghiêm mặt nói: "Cậu có phải đã hiểu lầm cái gì không? Tôi chỉ xem Đường Miểu như em trai. Cậu ấy rất giống một người em họ của tôi, cả hai đều đáng yêu nên tôi mới để ý tới cậu ấy nhiều một chút thôi."
"Tốt nhất là vậy." Đường Hâm không cho là đúng. Dù Cố Lâm Phong thật sự có ý đồ khác thì hắn cũng không lo lắm, vì Đường Tư Hoàng nhất định sẽ không để người này thực hiện được.
Cố Lâm Phong nói: "Đúng rồi, cậu có hứng thú tham gia vào đoàn dị năng của quân đội không?" Thấy Đường Hâm định từ chối, hắn ta giải thích: "Không gia nhập cũng không sao, tôi có thể sắp xếp để cậu huấn luyện cùng các dị năng giả khác, còn có thể tùy thời học hỏi bọn họ, rất có lợi với việc đề cao dị năng. Nếu đoàn dị năng có nhiệm vụ, cậu không muốn đi cũng không sao."
Trương Đăng Cực đứng tựa vào một gốc cây cách đó không xa, nhìn bọn họ, trên mặt không có biểu lộ gì, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đường Hâm đáp: "Không có hứng thú."
"Cố thiếu." Trương Đăng Cực đi qua, "Cậu thấy ý này chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng các dị năng giả khác chưa chắc đã nghĩ vậy."
Cố Lâm Phong quay đầu lại, cười như không cười nhìn anh, "Giờ tôi mới biết, Trương thiếu có sở thích nghe lén người khác nói chuyện đấy."
Trương Đăng Cực ngồi xuống bên còn lại của Đường Hâm, không đáp lại Cố Lâm Phong mà nói với Đường Hâm: "Phong hệ dị năng của cậu không tồi, nhưng vẫn còn không gian để phát triển. Ví dụ như, cậu có nghĩ tới việc dùng gió tạo thành một tấm màn bảo hộ không?"
Đường Hâm lập tức có hứng thú: "Trương thiếu dù không có dị năng nhưng hình như lại hiểu biết không ít."
"Chính vì không có dị năng nên mới dành nhiều thời gian để nghiên cứu." Trương Đăng Cực nói.
Đường Hâm lại nói tiếp: "Tôi có nghĩ tới khả năng biến gió thành màn bảo vệ, cũng từng làm thử, nhưng không thành công."
"Chủ yếu vẫn là vấn đề tinh thần lực." Trương Đăng Cực nói.
Cố Lâm Phong nhìn hai người cậu một câu tôi một câu, mà hắn lại không thể xen vào, mặt thâm trầm như nước.
Đường Miểu kéo ra giường ra, nhìn về phía ba người bên kia. Quần áo trên người cậu rõ ràng không phải bộ trước đó, mọi người chỉ nghĩ cậu không cẩn thận làm ướt đồ chứ không nghĩ nhiều.
"Không chỉ yêu cầu tinh thần lực phải đủ mạnh, còn phải biết phát huy sức tưởng tượng." Cố Lâm Phong góp ý.
Trương Đăng Cực nhìn hắn ta một cái rồi nói tiếp: "Chính xác là khả năng khống chế tư duy lập thể."
Cố Lâm Phong lại nói: "Giống như cậu phóng ra phong nhận, cậu đã khống chế tinh thần lực để phong hệ dị năng thành hình."
Đường Hâm nhìn Trương Đăng Cực, lại nhìn Cố Lâm Phong, thấy thú vị mà cười cười: "Hai người thật ăn ý." Hắn còn tưởng hai người này vì gia tộc mà là đối thủ một mất một còn chứ.
Trương Đăng Cực: "..."
Cố Lâm Phong: "..."
Đường Hâm gật gù: "Quả nhiên rất ăn ý."
Đường Miểu cười cười, nói với Đường Tư Hoàng: "Chúng ta lên xe thôi, con lau tóc cho cha."
"Ừm." Đường Tư Hoàng ôm Đường Miểu lên xe. Về mấy chuyện gác đêm này nọ, chẳng liên quan gì tới bọn họ cả.
"Tôi cũng đi ngủ đây, chuyện gác đêm phải phiền các anh rồi." Đường Hâm đứng dậy, ngáp một cái. Mấy hôm nay hắn ngủ không đủ giấc, tối nay nhất định phải ngủ thật ngon mới được.
Lên xe, vẻ buồn ngủ của hắn bớt đi không ít, thấy Đường Miểu đang lau tóc cho Đường Tư Hoàng thì bước qua, khẽ nói: "Papa, Trương gia và Cố gia có phải định lôi kéo quân đoàn hoa quả không?"
"Sao nói thế?" Đường Tư Hoàng thuận miệng hỏi.
Đường Hâm nhìn thoáng qua cửa xe, nhíu mày nói: "Mấy hôm nay, Cố Lâm Phong và Trương Đăng Cực vẫn luôn bảo hộ con, dù cho con không cần tới. Nếu không phải có ý đó thì tại sao hai người họ lại làm vậy."
Khó trách trong ba người, tình trạng của Đường Hâm tốt nhất. Đường Miểu khẳng định không phải mình nghĩ nhiều, thái độ của Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong đối với Đường Hâm thật sự rất không thuần khiết. Nếu nói là vì để lôi kéo quân đoàn hoa quả thì nịnh cậu không phải trực tiếp hơn sao? Dù sao thì ai cũng biết cậu được Đường Tư Hoàng cưng chiều hơn Đường Hâm.
Đường Tư Hoàng lạnh nhạt nói: "Có khả năng. Bất quá bây giờ vẫn chưa phải lúc tiếp xúc với bọn họ."
Đường Hâm hỏi: "Tại sao?"
"Quân đoàn hoa quả là cánh chim không gió. Trương gia và Cố gia nếu có thiện ý thì không sao, nếu có ác ý thì quân đoàn hoa quả sẽ không chịu được áp lực của bọn họ. Huống hồ, muốn lôi kéo quân đoàn hoa quả, Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong vẫn chưa đủ tư cách, sau này hai đứa cách xa bọn họ ra một chút." Đường Tư Hoàng nói. Có lẽ sẽ có người cảm thấy lời này của y quá cuồng vọng, nhưng nếu nói tới lôi kéo quân đoàn hoa quả, Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong quả thật chưa đủ tư cách. Bởi vì, Đường Tư Hoàng tin chắc, tương lai quân đoàn hoa quả sẽ trở thành một đội ngũ làm gì cũng thuận lợi, thậm chí sẽ có một ngày có được địa vị ngang bằng quân đội. Đến lúc đó, y cùng Cố Thanh Sơn, Trương Vũ Cường càng có thể có địa vị ngang hàng ngang vế nhau. Đó chính là mục tiêu của quân đoàn hoa quả.
"Ý papa là?" Đường Hâm nghe được ý của y trong lời nói, đáy mắt dâng lên một cỗ cuồng nhiệt.
Đường Miểu mỉm cười: "Chính là ý mà anh nghĩ đấy."
"Con hiểu rồi. Papa, ngủ ngon." Đường Hâm đứng dậy rời đi.
Đường Miểu nói nhỏ: "Cha, thật ra cha cũng nhìn ra ý đồ của Trương Đăng Cực và Cố Lâm Phong đúng không?"
"Ta cũng không dư thời gian đi đối phó bọn họ." Đường Tư Hoàng không để tâm nói.
"Con hiểu." Đường Miểu cất khăn đi, "Có một số việc càng ép thì càng phiền phức, còn không bằng xem nhẹ nó."
"Thông minh. Mấy hôm nay không được ngủ ngon, đi ngủ sớm đi." Đường Tư Hoàng sờ sờ mặt cậu.
"Cha lấy chút súp ra đi, con cho lão hổ ăn."
Đường Tư Hoàng lấy một nồi súp thịt ra, nhắc nhở: "Bảo bối, đừng quên cân nhắc xem để Charles, Hắc Uy sống chung hòa bình với lão hổ như thế nào."
********************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...