Tang Thế Tình Nhân

Dường như chỉ trong nháy mắt, đàn sói biến dị sẽ vọt tới trước mặt bọn Đường Miểu. Mồ hôi lạnh trên người Đường Miểu túa ra, phất tay ném ra một trái lựu đạn.

"Ầm ầm—"

Lựu đạn nổ tung bầy sói, chúng tru lên liên hồi, bi thảm mà thê lương.

"Lựu đạn ở đâu ra vậy?" Triệu Gia Cường thở gấp vài tiếng, thuận miệng hỏi.

"Hửm?" Đường Miểu quay đầu nhìn Đường Tư Hoàng, "Cha lại ngất rồi."

Nghe thấy lời này, mọi người lập tức nghĩ rằng vừa rồi mới tỉnh, lấy lựu đạn trong không gian ra.

"Tiểu đội quân đoàn hoa quả của cậu cũng kinh thật, sao có được mấy thứ đó vậy?" Tuy vẫn còn vài con sói điên cuồng đuổi theo phía sau, Lý Khải vẫn không nén được lòng hiếu kỳ.

Đường Miểu nhe răng: "Các anh không biết bọn tôi sinh ra trong hắc đạo sao?"

Lý Khải không hỏi nữa, trong lòng thấy rất kỳ quái, vô luận là Đường Tư Hoàng hay Đường Miểu, đều trông không giống như sinh ra từ hắc đạo a.

"Pằng pằng pằng—" Lưu Đông cùng Diệp Lâm quay đầu bắn vài phát nhưng không trúng con nào.

"Soạt—" trong rừng cây phía trước chợt truyền đến tiếng rột roạt liên hồi, "rống—" một bóng dáng màu vàng phi ra từ cánh rừng xanh mướt, một lão hổ bất thình lình xuất hiện trước mặt mọi người.

Mấy người Đường Miểu bị dọa đến suýt nữa ngã ngồi xuống đất. Đậu mợ, này không phải con hổ lúc trước sao? Sao lại xui xẻo gặp lại nó nữa?

"Gào——" lão hổ gầm to một tiếng, nhìn chòng chọc đàn sói. Trên đùi nó vẫn còn dính cái bẫy thú kia, máu cũ đã khô lại từ lâu, máu mới vẫn tiếp tục chảy.


"Ngao—" Ba con sói như bị chọc giận, trong trạng thái đói khát, cũng mặc kệ con mồi là người hay động vật, nhanh chóng đánh về phía lão hổ.

Cả đám Đường Miểu ngược lại bị cả hai bên sói và hổ không để ý tới, mấy người liếc nhau, cũng không dám làm ra động tĩnh gì quá lớn, mau chóng ẩn nấp trong rừng cây, chỉ đợi khi sói hổ hai bên lưỡng bại câu thương, bọn họ lập tức chuồn đi.

Lão hổ không hổ là chúa tể sơn lâm, thấy ba con sói cùng lúc bổ tới, nó vẫn đứng sừng sững bất động, chờ khi chúng sắp nhào vào người nó thì bất ngờ nhảy lên, đáp xuống vào chỗ đất cách đó ba, bốn mét, sau đó xoay người liền đứng sau một con sói. Mãnh hổ há cái mồm rộng, dùng sức cắn xuống, máu tươi lập tức ồ ạt chảy ra, tức thì nhuộm đẫm bộ lông đen của con sói. Đầu con hổ đột nhiên cúi xuống, ném con sói bị cắn đi chừng 20 mét, lại phi thân đánh tới một con sói khác. Con sói thứ ba phẫn nộ nhe răng gầm gừ, tấn công mặt lưng của lão hổ.

Đường Miểu dù chỉ là một người đứng ngoài quan sát cũng không khỏi toát mồ hôi.

Lão hổ dường như không hề cảm giác thấy, thả người phóng tới, áp con sói biến dị xuống dưới người, đầu nghiêng qua, cắn đứt họng con sói, cùng lúc đó, chân sau của nó cũng bị con sói thứ ba cắn trúng, máu chảy ra không ngừng. Thân hình lão hổ dài hơn con sói nhiều, quay người tấn công nó. Sói biến dị vội vàng nhả ra, hoảng hốt bỏ chạy. Lão hổ há có thể để nó trốn thoát, gầm to một tiếng rung trời, vang tận trời xanh, móng vuốt sắc bén vẽ một đường, mở toang bụng sói biến dị, nội tạng bên trong rơi hết ra.

Bọn Đường Miểu bị cuộc chiến giữa các dã thú này làm cho chấn động, gần như không dám thở mạnh một tiếng.

Lão hổ đột nhiên quay đầu nhìn về phía chỗ nấp của bọn họ, đôi mắt hổ nhìn cả bọn chăm chú. Hai bên giằng co một lúc, tứ chi lão hổ mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất, ánh mắt vậy mà vẫn rất bình tĩnh, giống như mặc cho số phận.

Lý Khải giương súng, Đường Miểu ngăn hắn lại: "Dù sao nó cũng kiệt sức rồi, gần như là không sống nổi." Cậu nhìn ra hai mắt của lão hổ có hơi ửng đỏ, chỉ sợ là đã bị sói biến dị lây nhiễm.

Lý Khải thở hắt một tiếng, đứng dậy: "Đi mau thôi, mùi máu sẽ đưa tới những dã thú khác." Tuy không muốn thừa nhận, nhưng con hổ này có thể xem như đã cứu bọn họ một mạng.

Mọi người mau chóng rời đi, dù biết lão hổ không đuổi theo, nhưng lưng áo vẫn ướt đẫm mồ hôi.

"Mọi người đi phía sau đi, để tôi tìm ký hiệu." Đường Miểu nói. Những người khác tuy đã thấy ký hiệu cậu vẽ nhưng không biết vị trí cùng độ cao của nó.

Đi tới trước chừng 10 phút, Đường Miểu rốt cuộc cũng thấy được một ký hiệu quen thuộc, thầm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Bên này."


Mặt trời đã treo cao trên đỉnh đầu, cây trong rừng lại vô cùng rậm rạp, bầu không khí cực kỳ oi bức. Quần áo của mọi người đều ướt sũng vì mồ hôi, vừa bực bội vừa nóng, còn có không ít muỗi vờn qua vờn lại, bị cắn một cái cũng có thể làm người ta ngứa đến nổi điên.

Bước chân Đường Miểu dần chậm lại, Diệp Lâm nghi hoặc hỏi: "Sao lại dừng?"

Đường Miểu để Đường Tư Hoàng nằm xuống: "Đến lúc thay thuốc cho cha tôi rồi."

Lý Khải mất kiên nhẫn nói: "Giờ đã là lúc nào rồi? Vài tiếng không đổi có sao đâu?"

Đường Miểu không để tâm, cười với hắn nói: "Các anh cứ đi trước đi, tôi sẽ nhanh chóng đuổi theo." Vừa nói, cậu vừa nhanh tay lấy bao y tế ra.

Lý Khải đã sớm muốn rời khỏi cái khu rừng quỷ quái này, hừ một tiếng, nói với những người khác: "Chúng ta đi!" Hắn cũng đã quen với mấy ký hiệu này, dù không có Đường Miểu dẫn đường cũng có thể ra được.

Cuối cùng, chỉ có bốn người Diệp Lâm, Lưu Đông, Từ Nghị và Triệu Gia Cường là ở lại.

Đường Miểu kinh ngạc nói: "Các anh cứ đi đi, một mình tôi không sao đâu."

"Bọn tôi đợi cậu." Từ Nghị nở một nụ cười hàm hậu.

Đường Miểu không nói gì nữa, mau chóng cởi lớp băng trên người Đường Tư Hoàng, quả nhiên không khí nóng đã làm miệng vết thương đã bôi thuốc trước đó nay có phần sưng đỏ. Cậu vội vàng rửa sạch vết thương, bôi thuốc mỡ rồi đổi một lớp băng mới.

"Diệp thúc, Lưu ca, Từ ca, Triệu ca, sau này nếu không muốn ở lại quân đội nữa thì tới quân đoàn hoa quả đi."

Mấy người Diệp Lâm sững sờ, nhưng Đường Miểu chỉ mỉm cười với bọn họ, không nhiều lời, giống như lời vừa rồi chỉ là thuận miệng. Bọn hắn cũng không lên tiếng.


Ba người Lưu Đông, Từ Nghị và Triệu Gia Cường không lưu tâm lời mời của Đường Miểu lắm, nếu cậu vì cảm kích mà bảo bọn họ đến thì không cần, vì bảo vệ Đường Tư Hoàng là chức trách của bọn họ. Trong lòng ba người đều cảm thấy, có lẽ chỉ có Diệp Lâm là thật sự lo lắng cho Đường Miểu mới nên được lưu lại.

"Đi thôi."

Năm người tiếp tục lên đường, đi chừng hơn một dặm lại dừng lại — lần này là để ăn vài thứ bổ sung thể lực.

Mọi người ngồi thành vòng tròn, lấy đồ ăn trong ba lô ra, gần như là nhét hết vào mồm, đồng thời có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Miểu ôm lấy Đường Tư Hoàng, giống như mỗi phút mỗi giây đều không muốn tách ra.

"Tiểu Đường, cậu đừng quá khẩn trương." Diệp Lâm há mồm cắn một ngụm lớn bánh bao, khuyên nhủ.

Đường Miểu giả thích: "Tôi không có khẩn trương, chỉ là phòng ngừa nhỡ đột nhiên có biến thì tôi có thể kịp thời đưa cha đi."

"Này còn không phải khẩn trương sao?" Triệu Gia Cường cũng cười nói.

Mặt Đường Miểu đỏ bừng, tiếp đó đột nhiên biến sắc, bất ngờ ôm lấy Đường Tư Hoàng đứng dậy. May mà nhờ có nước giếng, thương tích của Đường Tư Hoàng hồi phục rất nhanh, bằng không, động tác mạnh như vầy của cậu đã có thể khiến vết thương của y rách ra rồi.

"Sao vậy?" Bọn Diệp Lâm lập tức cảnh giác, nguy cơ mấy hôm nay khiến bọn hắn không dám có chút chủ quan nào.

"Có cái gì đó đang đến gần." Đường Miểu giơ súng nhắm về phía phát ra tiếng động, thầm thả tinh thần lực ra, lấy làm kinh hãi. Cậu có thể mơ hồ cảm giác được hơi thở của con người, nhưng hơi thở đó lại không hề thuần túy.

"Có phải là bọn Lý Khải không?" Diệp Lâm suy đoán, "Có lẽ không đợi được chúng ta nên quay lại kiếm."

Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên truyền tới một tiếng vang rất lớn, quả nhiên là Lý Khải, còn có năm binh sĩ khác. Nhưng vẻ mặt bọn họ rõ ràng trông không ổn, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào mấy người Đường Miểu, vài tia sáng tàn nhẫn lóe lên, miệng gào to phóng người tới.

"Mẹ kiếp! Bọn họ biến dị rồi! Cẩn thận!" Tâm Lưu Đông trầm xuống, vội quát một tiếng, phất tay phóng hỏa cầu ra. Ba người Diệp Lâm, Từ Nghị và Triệu Gia Cường đều có dị năng, mỗi người cũng đều rất bản lĩnh.

Đường Miểu đặt Đường Tư Hoàng ngồi dựa vào thân cây, bản thân thì đứng chắn trước mặt y, giơ súng bắn. Nhưng sau khi Lý Khải tách khỏi bọn họ, không biết gặp phải cái gì mà sau khi biến dị, thăng cấp trực tiếp lên L5, chỉ bật người một cái đã tới trước mặt Đường Miểu. Đường Miểu bắn một phát thì không kịp bắn tiếp phát thứ hai, chỉ đành vứt súng đi, rút đao ra phòng thủ, đồng thời dụ Lý Khải ra chỗ khác, nhưng cậu cũng không tách khỏi Đường Tư Hoàng quá xa. Ai biết còn có thể xuất hiện những thứ nguy hiểm khác không cơ chứ?


Diệp Lâm đang đối phó với hai tang thi, có phần miễn cưỡng. Đường Miểu bắn rất dứt khoát, nhưng đối phương có sáu người, mà bọn cậu lại chỉ có năm người có thể đấu, rõ ràng là đang ở hạ phong. Nếu không tiêu diệt bớt một con, Đường Tư Hoàng sẽ rất nguy hiểm.

"Xoẹt—" Vai trái của Lý Khải bị cậu bổ cho một đao, máu văng ra ba thước, văng trúng trước ngực Đường Miểu, lốm đốm loang lổ.

Đường Miểu thở hồng hộc, hai tay cầm chặt chuôi đao, lần nữa tấn công. Trong lòng bàn tay sớm đã đổ mồ hôi, gần như không thể cầm được đao, chỉ có thể siết chặt hơn, trầm giọng khẽ quát, như không muốn sống bổ về phía Lý Khải. Đương nhiên, cậu sẽ không ngu ngốc đi chịu chết như vậy, cùng lúc thả một chút tinh thần lực ra, làm giảm tốc độ của Lý Khải ở một mức độ nhất định. Một đao kia lần nữa đâm trúng Lý Khải. Nhưng cậu còn chưa kịp thả lỏng, dư quang khóe mắt đã nhìn thấy một con tang thi khác đầy tham lam tấn công về phía Đường Tư Hoàng.

"Không—" Vành mắt Đường Miểu như nứt ra, tim như ngừng đập, bất chấp Lý Khải, đánh tới sau lưng tang thi, không đợi nó phản ứng, dao găm trong tay đã đâm vào lưng nó.

"Đường Miểu!" Diệp Lâm thấy Lý Khải tấn công Đường Miểu, muốn cứu nhưng không kịp.

Đường Miểu quay đầu liền thấy Lý Khải, hoàn toàn không kịp phòng bị, cách duy nhất, e là chỉ còn cách vào không gian.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh màu vàng chợt lóe lên giữa không trung, mang theo một luồng gió tanh tưởi. Đường Miểu hoảng hốt chưa kịp định thần lại, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến tiếng hổ gầm quen thuộc, tập trung nhìn lại, con hổ vừa gặp trước đó thế mà lại xuất hiện lần nữa, cản Lý Khải lại, há mồm cắn đứt cổ họng hắn.

Nguy hiểm của Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng tạm thời được giải trừ, bọn Diệp Lâm mau chóng đối phó với mấy con còn lại.

Đường Miểu chạy tới trước mặt Đường Tư Hoàng, đứng chắn trước mặt y, nhìn chằm chằm mãnh hổ kia. Mãnh hổ lúc này đã tan đi lệ khí cùng sát khí trên người, nằm rạp xuống đất, lẳng lặng nằm đó. Giống như sở dĩ nó xuất hiện chỉ vì để cứu Đường Miểu, sống chết bản thân nghiễm nhiên mặc kệ.

Đường Miểu cẩn thận quan sát hai mắt nó, không còn thấy sắc đỏ nữa, chợt thấy ngạc nhiên cùng chấn động. Con hổ này cũng giống như Charles, chiến thắng được virus trong cơ thể, chỉ sợ là cũng đã có dị năng. Nhưng mà, nó mất máu quá nhiều, e rằng...

Đường Miểu nghĩ nghĩ rồi bước tới gần vài bước. Mãnh hổ vẫn an tĩnh nằm sấp bất động, lạnh nhạt nhìn cậu. Đường Miểu thử đưa tay đến gần, mãnh hổ vẫn nằm im. Đường Miểu khẽ cười, nhẹ nhàng vuốt đầu nó, lấy nước và băng gạc trong ba lô ra.

Bọn Diệp Lâm giải quyết tang thi xong, quay đầu thì thấy một màn khiến người kinh hãi này, cằm suýt chút nữa đã rớt xuống đất.

*************************



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui