"Thế về sau khi chúng ta làm nhiệm vụ, chẳng phải sẽ càng nguy hiểm sao?" Có người sắc mặt trắng bệch.
Chuyện đã tới nước này cũng không còn cách nào, Đường Tư Hoàng nhìn đồng hồ trên cổ tay, dứt khoát kéo Đường Miểu trở về phòng: "Đợi đến hừng đông đi rồi nói sau."
Còn một tiếng nữa là hừng đông, trừ Đường Tư Hoàng, những người còn lại hoàn toàn không có tâm tư đi ngủ. Đường Miểu cũng không ngủ được, cứ mãi nghĩ tới kết quả nghiên cứu mà căn cứ thông báo trước đó. Nếu phía trên không nói dối, vậy giờ tại sao lại có người bị biến thành tang thi sau khi bị động vật biến dị cắn? Mà nếu bên trên nói dối, thì lý do là gì? Việc này cũng không có lợi với bọn họ. Càng nghĩ, Đường Miểu càng thấy chuyện này vô cùng phức tạp, mạch suy nghĩ cũng càng lúc càng loạn.
Cúi đầu nhìn gương mặt yên tĩnh say giấc của Đường Tư Hoàng, cậu nhịn không được bật cười một tiếng. Nhiều lúc, cậu thật sự rất khâm phục cha, y tựa như trời sinh đã là người đứng ở nơi cao mà bày mưu tính kế. Cậu dám khẳng định, mấy chuyện lục đục với nhau, cha nhất định là cực kỳ hiểu rõ và tinh thông. Khi nhàn rỗi, cậu thường xuyên không nhịn được mà nghĩ, nếu cha sinh ra ở thời cổ đại, nhất định sẽ là một đời đế vương, lưu danh sử sách.
Đường Tư Hoàng hé một mắt ra, thấy người yêu đang nhìn mình không chớp mắt, trên mặt còn mang nét cười. Khóe môi y không dấu vết khẽ nhếch lên.
Đường Miểu vội vàng thu lại ý cười, tỏ vẻ mình tuyệt đối không hề nhìn y đến ngẩn người, càng không nhìn y đến cười ngây ngốc.
"Cha, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Đường Tư Hoàng giơ hai tay ôm cậu một chốc rồi nhanh chóng buông ra, sau khi chậm rãi duỗi thẳng sống lưng mệt mỏi thì ngồi dậy, lúc nhìn sang những người khác thì đã không còn vẻ lười biếng cùng tùy tiện như vừa rồi, mà khôi phục lại khí thế sắc bén thường ngày, "Ăn xong bữa sáng thì xuất phát trở về căn cứ."
Về ba quân nhân đã biến thành tang thi, Trần Lập đề nghị đừng vội chôn cất bọn họ.
"Lão đại, về công về tư, chuyện này không thể cứ để yên thế được." Trần Lập một đêm không ngủ, sắc mặt vô cùng mệt mỏi, hai mắt phủ kín tơ máu, nhưng ánh mắt vẫn phi thường sáng ngời và kiên nghị, "Thứ nhất, chúng ta phải yêu cầu căn cứ cho chúng ta một lời giải thích; thứ hai, nên để cho toàn bộ người trong căn cứ biết chuyện này, để bọn họ biết mà phòng bị."
"Suy nghĩ của cậu đương nhiên tốt." Đường Tư Hoàng thản nhiên nói, "Nhưng cậu có nghĩ tới hậu quả chưa? Vạn nhất viện nghiên cứu bảo cậu giao ra thi thể ba người bọn họ thì sao, cậu định làm thế nào?"
Trần Lập chợt giật mình, rồi có chút chán nản. Đúng thế, dù muốn tố cáo căn cứ, cũng phải đưa chứng cớ ra, thế thì phải nhắc tới tình trạng ba anh em của hắn, nếu căn cứ bảo hắn giao thi thể ra, rốt cuộc là hắn nên giao hay không giao? Thi thể một khi rơi vào tay căn cứ, 90% là bị đưa tới viện nghiên cứu.
"Lão đại, chẳng lẽ cứ im lặng?" Triệu Long nhịn không được chất vấn Đường Tư Hoàng.
Khẩu khí của hắn rất gắt, Đường Miểu có chút không vui, liền lên tiếng: "Đương nhiên không, nhưng nhất định phải đưa ra kế hoạch cụ thể đã. Anh cũng không muốn anh em của mình bị cắt miếng chứ hả?" Nếu vì ba người này mà khiến cả quân đoàn hoa quả bị liên lụy, cậu cực kỳ không muốn nhìn thấy điều đó.
Triệu Long đứng nghiêm không nói gì nữa.
"Lão đại, anh có cách gì không?" Trần Lập hỏi.
Đường Tư Hoàng đáp: "Về rồi nói sau." Trần Lập bọn họ nhất định là không muốn giao thi thể ra để người ta nghiên cứu, cho nên chuyện này còn có hơi khó giải quyết.
Lúc rời đi, Đường Tư Hoàng cho người tận lực mang thi thể động vật biến dị theo. Hiện tại không thể xác định được thịt của động vật biến dị rốt cuộc là ăn được hay không, trước tiên cứ mang về rồi tính sau.
Sau khi lên xe, Đường Miểu nêu lên vấn đề bản thân đang lo lắng: "Cha, nếu thật sự đưa ba thi thể kia cho viện nghiên cứu, bọn họ có thể phát hiện sự tồn tại của nước giếng không?"
"An tâm." Đường Tư Hoàng cười cười phân tích tỉ mỉ, "Tạm thời cứ xem việc xuất hiện tang thi, sự tiến hóa và biến dị của động vật là do virus gây ra, hơn nữa còn là cùng một loại. Loại virus này thiên biến vạn hóa, hiện tại vẫn chưa nghiên cứu ra quy luật biến hóa của nó, dù bọn họ có phát hiện ba thi thể kia có chỗ bất đồng cũng không thể biết được đó là do nước giếng ảnh hưởng." Bằng không, y đã nghĩ cách thuyết phục Trần Lập hỏa táng ba thi thể đó tại chỗ rồi. Y sẽ không để cho bất cứ khả năng nào gây tổn hại đến Đường Miểu xảy ra.
"Ừm, thế thì con an tâm. Đúng rồi, cha, cha thấy sao căn cứ lại gây ra một sai lầm lớn như vầy?" Đường Miểu vô cùng bất mãn với biểu hiện của căn cứ. Vì sai lầm của bọn họ (căn cứ), không biết sẽ có thêm bao nhiêu người mất mạng đây. Nhưng sâu trong nội tâm, cậu lại thấy lãnh đạo bên trên không có khả năng sẽ gây ra loại sai lầm cấp thấp thế này, nghĩ lại mà nói, dù bọn họ không xem mạng người vào mắt, nhưng sụt giảm nhân số (sức lao động) đối với căn cứ mà nói cũng không phải chuyện gì tốt.
"Ta cũng rất tò mò. Còn nhớ thông báo là do ai phát ra không?" Đường Tư Hoàng khẳng định phía sau chuyện này không đơn giản, vì nếu như cố ý công bố sai kết quả là âm mưu của căn cứ thì cái âm mưu này cũng quá yếu kém rồi.
Đường Miểu ngây người, nghĩ tới một khả năng nào đó, chỉ cảm thấy không thể tưởng nổi.
Tâm tình khi về nhà vẫn luôn rất gấp gáp nên trên đường đi không trì hoãn nhiều. Sau khi trở lại căn cứ, Đường Tư Hoàng chỉ kịp tắm một cái, đã nghe Đường Xuân nói Trần Lập muốn gặp mặt.
Đường Miểu vừa mới rửa xong một dĩa dâu từ trong không gian ra, nghe vậy đành bỏ lại vào không gian, cùng Đường Tư Hoàng xuống lầu.
"Lão đại, tôi tới là muốn hỏi anh, chuyện của mấy anh em, nên xử lý thế nào mới ổn."
Đường Tư Hoàng ra hiệu cho Trần Lập ngồi xuống.
Bất quá, còn chưa nói được bao lâu, chuông cửa lại vang lên. Đứng ngoài cửa là ba người mặc quân phục, người đứng đầu là Cố Lâm Phong.
"Đường tiên sinh, đã lâu không gặp, hy vọng không quấy rầy đến ngài." Cố Lâm Phong gật đầu cám ơn Xuân thẩm ra mở cửa, cực kỳ khách khí, sau đó mới bước tới trước mặt Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng đứng dậy, có hơi bất ngờ nhưng không biểu hiện ra, ánh mắt đảo qua hai thuộc hạ của Cố Lâm Phong: "Không dám. Cố tiên sinh hưng sư động chúng thế này, không biết có gì chỉ giáo?"
"Không dám không dám."
Cố Lâm Phong thầm nghĩ Đường Tư Hoàng khoa trương quá rồi, chỉ dẫn theo có hai người đã kêu "hưng sư động chúng"? Đồng thời hắn lần nữa thấy được Đường Tư Hoàng thật sự không đơn giản. Đầu tiên hắn chào hỏi Đường Miểu rồi nói với Đường Tư Hoàng: "Bất quá hôm nay tôi tới quả thật là có việc."
"Hửm?" Đường Tư Hoàng không nói gì, chỉ ừm một tiếng, chờ hắn tiếp tục, trong lòng thì suy đoán mục đích đến của hắn.
Đợi Xuân thẩm châm trà rồi đi ra, Cố Lâm Phong nghiêm mặt, nhìn vào mắt Đường Tư Hoàng, chậm rãi nói: "Gần nửa tiếng trước, quân bộ nhận được tin, có người tới trung tâm hành chính làm loạn. Sau khi điều tra thì biết được người gây sự là người của quân đoàn hoa quả. Cao tầng luôn rất khoan dung với người dân trong căn cứ, nếu chỉ là chuyện nhỏ, thì trừng phạt một chút rồi thôi. Nhưng người đó lại bịa ra những lời đồn đại khá bất lợi với căn cứ ngay trước trung tâm hành chính. Hiện tại, lời đồn chỉ sợ đã truyền đi khắp căn cứ. Chuyện này ảnh hưởng rất lớn."
"Hử? Có chuyện này sao?" Đường Tư Hoàng làm như không phát hiện thấy ánh mắt nghiên cứu dò xét của hắn, chỉ ngân một âm "ừm" thật cao, tỏ vẻ y thật sự cảm thấy bất ngờ với việc này và rất để ý tới nó.
Cố Lâm Phong dừng lại, có chút mệt mỏi. Hắn đã lăn lộn trong quân đội rất lâu, cũng đã tiếp xúc qua đủ loại người, trước khi đến hắn còn nghĩ có thể áp đảo tinh thần Đường Tư Hoàng, nhưng lúc này, hắn không thể không thừa nhận, Đường Tư Hoàng người này phi thường trầm ổn, tựa như một cái giếng cổ không biết sâu bao nhiêu phần, thâm sâu khó lường không nói, còn rất khó kích thích hay gây ra chút gợn sóng nào.
Trần Lập như nghĩ tới cái gì đó, vội vàng hỏi: "Là ai?"
Cố Lâm Phong nói: "Triệu Long. Là người của các anh đúng không?"
Đường Miểu nhướng mày, nhìn Trần Lập tức thì im lặng, nói: "Không biết anh ta đã tung tin gì?"
"Cậu ta nói thông báo căn cứ công bố trước đó là sai, người bị động vật biến dị làm bị thương, sẽ bị nhiễm và biến thành tang thi." Ngữ khí của Cố Lâm Phong chậm rãi và nhẹ nhàng hơn nhiều, lời thì nói với Đường Miểu, nhưng ánh mắt cũng chú ý vẻ mặt của Đường Tư Hoàng. Hắn hiểu rõ quá trình nghiên cứu trước đó được bảy tám phần, khẳng định kết quả đưa ra không sai, cho nên hắn có hơi nghi ngờ không biết vì sao Đường Tư Hoàng lại cố ý cho người thả ra lời đồn này. Nhưng ở một phương diện khác, hắn lại không nghĩ ra lời đồn thổi này có thể mang lại chỗ tốt gì cho Đường Tư Hoàng.
Đường Tư Hoàng nhìn sang Đường Miểu, vô cùng tự nhiên vén lọn tóc xoăn rũ trước trán Đường Miểu: "Cả đêm qua không ngủ rồi, đi ngủ bù một giấc đi, nhớ đặt báo thức, giờ ăn cơm chiều dậy."
"Ân. Vậy con lên lầu trước. Cố tiên sinh, xin lỗi không tiếp chuyện được." Trong lòng Đường Miểu có một ý nghĩ mơ hồ, không khăng khăng ở lại. Tình hình bên này, sau đó hỏi Đường Tư Hoàng cũng thế thôi.
Trở lại gian phòng tĩnh lặng, Đường Miểu phát hiện mạch suy nghĩ trở nên thông suốt hơn nhiều. Lần này Triệu Long gây họa không nhỏ, kế tiếp quân đoàn hoa quả nhất định sẽ gặp phiền toái. Cậu muốn mau chóng hiểu rõ mức độ ảnh hưởng lẫn nhau của động vật biến dị, tang thi, nước giếng và dị năng giả, nếu nghiên cứu ra được thì sẽ rất có lợi với việc ứng phó tang thi và động vật biến dị. Nhưng nếu muốn thí nghiệm, đầu tiên, phải cần không ít tang thi. Mà tang thi chỉ có thể bắt từ bên ngoài, hơn nữa, chỉ có thể để trong không gian.
Theo như trước mắt, virus tang thi không gây ra bất kỳ ảnh hưởng gì với không gian của cậu. Nhưng cậu vẫn chưa xác định Đường Tư Hoàng có đồng ý với kế hoạch này của cậu hay không, vì không gian là lợi thế lớn nhất và cuối cùng của bọn họ, không thể để xảy ra chuyện gì được.
"Đang nghĩ cái gì? Mày nhíu chặt như vậy." Đường Tư Hoàng đẩy cửa bước vào, không thích thấy nhất là vẻ mặt đăm chiêu ủ dột của cậu.
Trừ chuyện trọng sinh, Đường Miểu chưa bao giờ giấu diếm bất kỳ việc gì với y, huống hồ việc này cũng không cần phải giấu, liền nói chi tiết ra.
Đường Tư Hoàng kinh ngạc nhìn cậu. Vô luận thế nào, y cũng thật sự không ngờ người yêu của mình lại có ý nghĩ lớn mật như vậy. Nghiên cứu tang thi là một ý kiến hay, nhưng nếu để Đường Miểu tự mình tiếp xúc thì y không nguyện ý. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Hiện tại vẫn chưa có vắc-xin phòng bệnh, nhỡ không cẩn thận bị tang thi làm cho bị thương, thì bảo y đi đâu mua thuốc hối hận đây.
Đường Miểu thấy y trầm mặt không nói gì liền hiểu y không đồng ý, tuy đã dự liệu được, nhưng cậu vẫn có hơi thất vọng. Nhưng cậu tạm thời cũng không có diệu kiến nào, đành phải nói sang chuyện khác, vô cùng tự nhiên gác chân lên đùi Đường Tư Hoàng, tựa như động tác này đã làm cả trăm lần: "Chuyện Triệu Long xử lý thế nào?"
*************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...