Tang Thế Tình Nhân

Đây là một động tác đơn giản lại tự nhiên, nhưng lại làm Đường Miểu nhớ tới một chuyện. Cậu và Đường Tư Hoàng đều có thể vào không gian, hơn nữa còn có thể tự do lấy đồ nằm trong không gian, thế thì, sao không dùng cách này để thông báo cho Đường Tư Hoàng?

Lúc này, bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân, chỉ một lúc sau, cửa bị mở ra. Một người đàn ông đã gặp trước đó cầm một cái mâm bước vào. Trên mâm có một tô cháo và một chén thịt. Thịt trong chén là thịt kho tàu, màu đỏ của thịt ánh lên màu bóng mỡ, trông vô cùng ngon miệng.

Đường Miểu nhớ tới đống xương cốt đã thấy mới rồi, lập tức không còn khẩu vị.

"Anh này, thức ăn của các anh trông không tệ, con tin như tôi cũng được ăn ngon vậy sao?"

Người nọ sững sờ, lập tức cười ha hả, vẻ mặt hào phóng: "Tất nhiên! Bọn ta chỉ cần tài vật, chứ không giết người. Không cần khách khí, mau ăn đi."

Ánh mắt của gã thỉnh thoảng lướt qua chén thịt, không lộ vẻ tham lam, mà có phần quỷ dị, trong lòng Đường Miểu khó chịu không thôi, cảm thấy, thấy không đúng chỗ nào đó. Dù đám người này tồn lương dồi dào, nhưng đối đãi với con tin có phải qua dễ dãi rồi không. Trên người cậu ngoại trừ quần áo, toàn bộ đều đã bị lấy đi, cũng không có gì đáng giá để bọn họ lấy lòng.

Người nọ đi tới tháo dây thừng trên cổ tay cậu, nhiệt tình thúc giục: "Mau ăn đi. Ăn xong tôi còn phải đem chén đi."

"Cám ơn, nhưng sáng nay tôi ăn no lắm rồi, bây giờ vẫn chưa đói." Đường Miểu "khó xử" nói.

"Hả?" Sắc mặt người nọ khẽ biến, nụ cười có chút vặn vẹo, "Chỉ sợ không được, chuyện lão đại giao cho tôi, nếu tôi không hoàn thành, thế chẳng phải tôi tự tìm rắc rối sao? Nếu lão đại tìm tôi gây chuyện, tôi cũng chỉ đành tìm cậu. Cậu cũng không hy vọng chuyện đó xảy ra đúng không? Ăn!" Người nọ cầm lấy chén thịt đưa tới trước mặt Đường Miểu, thái độ cứng rắn.

Đường Miểu càng lúc càng thấy chén thịt này có vấn đề, lại không dám cứng đối cứng với người này, cái khó ló cái khôn, trong đầu không ngừng tưởng tượng cảnh tượng buồn nôn khi lần đầu giết tang thi, sau một hồi liền thành công ọe một tiếng, nôn ra một đống dơ bẩn khó ngửi.

"Mẹ kiếp!" Người nọ bị xông mùi đến phải lui về sau vài bước, nhíu mày, hung ác liếc cậu một cái, chỉ đành bỏ chén lại vào mâm, bực bội nhanh chóng ra ngoài.

Cửa lần nữa bị khóa lại.


Đường Miểu đoán trong một thời gian ngắn gã sẽ không trở lại, vội tiến vào không gian, đưa lưng về phía gương trong phòng tắm, quan sát kỹ nút thắt dây thừng, sau đó dùng đao cắt dây thừng đi, vội vàng lấy giấy viết vài dòng, dán lên cửa chính, rồi chạy vào phòng bếp đánh răng, nhanh chóng ăn hai khối chocolate và vài miếng bánh.

Cuối cùng, cậu súc miệng lại lần nữa, rồi thắt dây thừng lại như ban đầu, ra khỏi không gian.

Lúc ở một mình, thời gian trôi qua không có áp lực, nhưng lúc chỉ có một mình, mà đồng thời còn phải thường xuyên cảnh giác, thời gian mới giày vò nhất. Trong lúc này, Đường Miểu có tiến vào không gian hai lần, đều không thấy có dấu vết Đường Tư Hoàng vào không gian, chỉ có thể thất vọng ra ngoài.

Mặt trời ngả về tây, ánh mặt trời màu quả quýt từ hướng tây chiếu xuyên qua cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, rọi xuống đất, thoạt nhìn vô cùng nhu hòa. Bên ngoài không có tiếng động nào, Đường Miểu đứng dậy bước tới cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ thấy một mảng mái ngói đỏ. Vì đã lâu không ai quản lý nên trên nóc nhà và tường đều có đầy lá khô rơi xuống vào mùa đông trước đó, trong các khe hở của tường gạch cũng mọc đầy rêu xanh.

Đường Miểu phỏng đoán thời gian bọn chúng đưa cơm tới, nhân lúc còn sớm lại tiến vào không gian, vừa mới đứng vững, đã bị người ôm chặt lấy, khí tức quen thuộc phà vào mặt, môi cậu lập tức bị hai cánh môi mềm mại mà ướt át khác phủ lên.

Cha!

Đường Miểu thả lỏng mặc cho Đường Tư Hoàng ôm mình, ngửa đầu thừa nhận nụ hôn này.

Đường Tư Hoàng nhanh chóng buông cậu ra, thấy trên cổ tay cậu có vết hằn đỏ và da bị tróc, khí lạnh liền tỏa ra, hai tay nắm chặt tay Đường Miểu, hơi kéo kéo dây thừng ra, không để nó tiếp xúc với vết thương.

"Có bị thương chỗ nào khác không?"

Đường Miểu lắc đầu, thấy được Đường Tư Hoàng, tâm cậu đã hoàn toàn thả lỏng, mặt vô thức hiện lên ý cười, ngữ khí cũng nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Không có, sau khi con bị bọn chúng bắt đã chủ động giao súng và ba lô ra, bọn chúng..."


Đường Miểu kể ra toàn bộ những cái mình đã chứng kiến.

Nghe thấy Đường Miểu vì để tránh bữa trưa mà ép mình ói ra, sắc mặt Đường Tư Hoàng trầm xuống, nghĩ tới cái gì đó, đáy mắt lập tức lộ ra một tia chán ghét: "Bọn chúng có thể đã động tay động chân vào đống đồ ăn đó, khi chúng đưa bữa tối tới, cố gắng đừng ăn. Dây thừng này tạm thời không thể tháo ra..."

Đường Tư Hoàng nhíu mày, tuy không nói gì nhưng Đường Miểu thấy được y đang tự trách, liền ngẩng đầu cười với y, "Cha, mau tới cứu con."

Đường Tư Hoàng cong môi, một tay giữ lấy gáy cậu, lần nữa nghiêng đầu hôn xuống. Bốn cánh môi chỉ khẽ chạm vào nhau, nhưng lại khiến Đường Miểu sâu sắc cảm nhận được để tâm cùng quý trọng của Đường Tư Hoàng với mình.

"Lúc Charles tìm được chỗ này, vì không xác định được nhân số nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Sau khi ra ngoài thì nhớ tỉnh táo một chút, bên ngoài ta sẽ sắp xếp, con chỉ cần tự bảo mình là được. Hiểu chưa?"

"Dạ."

Ánh mắt Đường Tư Hoàng lại dừng ở cổ tay cậu, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi, ta ra trước. Con ở đây một lúc đi, chừng nào thấy có người tới hoặc có gì không ứng phó được, lại ra cũng không muộn. Còn nếu ổn thì cứ tiến vào."

"Ân."

Lông mày Đường Tư Hoàng vẫn không giãn ra: "Còn bao lâu Hắc Uy mới sinh?"

Đường Miểu không biết tại sao y lại hỏi tới cái này, nghĩ một lúc rồi nói: "Khoảng chừng một tuần nữa."

"Sau khi nó sinh, đám nhóc đó chúng ta tự mình nuôi." Đường Tư Hoàng nói.


"Ừm." Đường Miểu không hiểu lắm đáp. Bất quá, cậu vốn cũng không định đem đám chó nhỏ đó cho người khác nuôi.

Đường Tư Hoàng không giải thích, lại hôn hôn môi và má cậu một chút, rồi ra khỏi không gian.

Đường Miểu cũng lập tức ra ngoài. Cậu không định ngồi đây chờ chết. Trực giác nói cho cậu biết, những người khác chạy thì không sao, nhưng tuyệt đối không thể tha cho Chu Hùng. Cảm giác tên đó mang tới cho cậu cứ như một thanh ám khí tẩm độc, chỉ cần không cẩn thận một chút, có thể sẽ vì gã mà bị thương. Dù là Đường Lập Quang và Hắc Lang mà cậu ghét nhất, cũng đều không làm cậu có cảm giác này.

Đường Tư Hoàng ra khỏi không gian, xuất hiện phía sau một bụi cỏ. Y lấy cớ đi vệ sinh để tránh những người khác, Charles đứng cách đó một thước, thấy y xuất hiện liền vội vàng chạy tới.

Đường Tư Hoàng vỗ bốp một cái lên sau cổ nó: "Lần sau còn dám tự tiện rời khỏi người chủ nhân mày thì biết tay."

"Ô—" Charles gục đầu xuống, thoáng ngẩng đầu nhìn y một cái rồi lại cúi xuống, giống như đang nhận lỗi.

Đường Tư Hoàng đã xác định được Đường Miểu tạm thời an toàn, tâm tình không tệ, vò đầu nó một cái xem như tha thứ. Y dẫn Charles bước ra ngoài, Đường Nhất lập tức đi tới. Từ trên sườn núi, bọn họ có thể thấy được thôn trang bên dưới, căn cứ theo hướng Charles chỉ, trên cơ bản có thể xác định được Đường Miểu đang ở trong thôn trang đó. Qua ống nhòm, bọn họ quả thật cũng thấy được có người đi đi lại lại trong thôn.

"Tiên sinh, phải làm sao đây?"

Đường Tư Hoàng nhìn mọi người xung quanh. Vì tìm Đường Miểu, những người này cũng đã rất vất vả, nhìn ra được bọn họ rất mệt, nhưng không một ai phàn nàn.

"Bây giờ nghỉ ngơi, tối sẽ hành động."

Nói xong, y liền ngồi xuống tại chỗ.

Đường Xuân đưa bánh bao cho y, y phất tay không tiếp. Đường Xuân lên tiếng: "Tiên sinh, người bên chúng ta cũng không ít, có nên hành động bây giờ luôn không? Tiểu thiếu gia mất tích đã gần 6 tiếng, cũng không biết hiện tại cậu ấy thế nào."

Đường Tư Hoàng đương nhiên biết đêm dài lắm mộng, chậm thì có thể sẽ có biến, nhưng hiện tại vẫn chưa rõ ràng tình hình trong thôn, nếu tùy tiện tấn công, có thể người bị tổn thương đầu tiên chính là Đường Miểu. Y lại khoác tay, Đường Xuân không nói nữa, chỉ có thể đè nén lo lắng trong lòng xuống.

Muỗi bay tới bay lui, quấy nhiễu khiến người ta phiền lòng, có mấy người cứ thấp thỏm không yên, hơn nữa từ trưa đến giờ, đã mấy tiếng trôi qua, trong bụng không có gì khiến bọn họ càng lúc càng mất kiên nhẫn, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua Đường Tư Hoàng, thấy y vẫn không đổi tư thế, ngồi vững như bàn thạch, ngay cả muỗi đến gần cũng không nhúc nhích, trong lòng không khỏi thấy xấu hổ, rất nhanh cũng bình tĩnh lại.


"Lão đại, Đường Miểu là người có phúc, sẽ không sao đâu." Trần Lập móc ra một điếu thuốc, châm xong thì đưa Đường Tư Hoàng.

Đường Tư Hoàng cầm lấy, hít một hơi, chợt dừng lại, ném xuống đất rồi lấy chân dẫm nát.

Trần Lập nhìn mà đau lòng không thôi. Phắc! Có tiền cũng không cần phải lãng phí thế chứ. Ném đi thì được rồi, mắc cái lông gì mà còn đạp nát nó?

Khi tia nắng cuối cùng biến mất, Đường Tư Hoàng đứng dậy, dứt khoát nói: "Im lặng xuống núi."

Mọi người lặng yên không tiếng động đứng dậy, nương theo ánh sáng mờ nhạt, vô thanh vô tức nhanh chóng đi xuống sườn núi, thẳng khi tiến vào thôn mới dừng lại. Đường Tư Hoàng quan sát xung quanh một chút, thấp giọng hạ vài mệnh lệnh: "Bắn tỉa vào chỗ, những người khác mai phục. Đường Võ, mang theo Đường Nhất và Đường Thất đi đòi người."

"Lão đại, không bằng để tôi đi đi, tôi trông lừa tình hơn cậu ta đấy." Trần Lập nhiệt tình đề nghị.

Đường Tư Hoàng đạm thanh: "Đường Võ ăn ý với Đường Nhất, Đường Thất hơn, tôi cần cậu ở đây phối hợp."

Trần Lập gật đầu, không nói gì nữa, khóe miệng lại nở nụ cười. Đường Tư Hoàng đây chính là đã xem hắn như người một nhà rồi, nên mới giải thích với hắn.

Vài tên lính bắn tỉa tìm nơi thuận lợi để xạ kích, nhanh nhẹn trèo lên cây, ẩn nấp dưới táng lá cây, gần như hòa thành một thể với màu lá, yên lặng núp, ba người Đường Võ, Đường Nhất và Đường Thất tận lực không mang súng theo, đeo ba lô lên người, ra khỏi rừng cây, theo đường nhỏ uốn lượn tiến vào trong thôn.

Đường Tư Hoàng nhìn mấy đại thụ gần mình, nhanh nhẹn leo lên một cây hòe, thừa dịp mọi người còn chưa sẵn sàng, từ trong không gian lấy ra bản ghi chép và viết, sau khi viết mấy chữ thì bỏ lại vào không gian, sau đó giơ ống nhòm lên, nhìn về phía ba người Đường Võ đã đi xa.

Đáy mắt Trần Lập hiện lên vẻ kinh ngạc. Tư thế lúc này của Đường Tư Hoàng trông như vị tướng quân đang tác chiến nơi chiến trường vậy, mỗi một động tác đều cẩn thận tỉ mỉ. Xem ra y quả thật rất để ý tới đứa con út này, không biết vạn nhất không cứu Đường Miểu được...Lắc lắc đầu, Trần Lập không muốn nghĩ tới khả năng này. Đường Miểu người kia, hắn cũng rất thích cậu ta, tương lai nhất định cũng là một nhân vật lớn.

****************************



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui