Trên đường từ O thị đến B thị, Đường Miểu lại ngủ thêm một giấc, khi tỉnh lại, chỉ thấy toàn thân nhẹ nhõm hẳn, tựa như vừa tháo xuống cả trăm gánh nặng, cậu biết cơ thể vì không gian tiến hóa mà suy yếu nay đã khôi phục hoàn toàn, tâm tình trở nên vui sướng, hai lúm đồng tiền trên má mãi vẫn không biến mất, tiếp nhận tay lái từ tay Đường Tư Hoàng, cười hì hì nhìn y.
Đường Tư Hoàng xoa nhẹ mông cậu một thoáng rồi phối hợp nhường chỗ cho cậu. Tâm tình phấn chấn hẳn, Đường Miểu liền nhanh chóng khởi động Land Rover chạy về trước. Đường Hâm đi phía sau vô thức nghĩ có phải phía trước có gì mất kiểm soát không, thế nhưng thấy xe số 1 vẫn chạy bên làn đường bên phải, lúc này mới phản ứng lại, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
Gần 4 giờ, đoàn xe xuyên qua một rừng cây, tiến vào một mảnh đất trống trải. Đáy mắt Đường Miểu không khỏi hiện lên một tia tán thưởng. Không hổ là căn cứ Kinh Đô —— đập vào mắt đầu tiên chính là con đường xi măng rộng chừng 8 mét, xuôi theo nó là những cánh cửa đóng chặt với hàng rào sắt, một màn lưới điện cao chừng 4 mét được dựng lên, nối các hàng rào sắt với nhau bằng dây kẽm, cứ cách chừng 2 mét là có một cột trụ xi măng. Đường Miểu suy đoán, dây kẽm này hẳn là để dẫn điện. Hai bên trái phải của cánh cửa lưới sắt đều có một gian phòng nhỏ, có lẽ là phòng trực ban. Bên kia lưới điện, các tấm lều bạt bốn trụ và phòng ở đơn giản làm bằng ván ép xanh da trời [1] được đặt ngay ngắn chỉnh tề, mọi người ra ra vào vào, một cảnh tượng khá bận rộn. Càng làm cho người ta thán phục chính là, mảnh ruộng rộng chừng mấy trăm vạn mẫu có thể thấy được từ xa kia, đủ loại rau quả xanh ngon tươi tốt, cùng với hình ảnh những người dân khom lưng bận rộn trong đó.
Đội xe đi đến trước cửa sắt, người trong phòng trực ban đại khái là đã thấy bọn họ, cửa lưới sắt tách ra, rút về hai bên. Sau khi đoàn xe, lưới sắt một lần nữa được đóng lại.
Tiếp tục đi xuôi theo con đường xi măng mới đến cửa chính của căn cứ —— chính giữa bức tường vây cao tới 4 mét là cánh cửa sắt màu đỏ thẫm, lúc này đang được rộng mở, giống như bên căn cứ WH, được chia làm hai bên, bên là lối vào, bên còn lại là lối ra. Phía trên cửa chính treo bốn khối hoành phi [2] lớn, bên trên mỗi khối được khắc một chữ to màu đỏ, bốn khối ghép lại thành bốn chữ to "Căn cứ Kinh Đô", cứng cáp hữu lực, rồng bay phượng múa.
Đường Miểu nhanh chóng đem Charles cùng Hắc Uy ra khỏi không gian, tiến đến lối vào, mọi người xuống xe xếp hàng.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, sự hiện diện của Charles cùng Hắc Uy làm những người khác liên tục liếc nhìn.
Đường Miểu trông thấy trên cái bàn ở lối vào có một cái máy giống với máy quét hành lý trong nhà ga, người phía trước chỉ cần bước tới gần, chiếc máy sẽ sáng lên một ánh sáng màu lam, quét người nọ một lượt từ đầu tới chân, nếu như máy không kêu thì người đó không bị nhiễm virut; một khi chiếc máy phát ra tiếng cảnh báo, bốn binh sĩ cầm súng đứng một bên sẽ lập tức khống chế người đó rồi bắn chết.
Đường Tư Hoàng xoa xoa mái tóc xoăn của người bên cạnh, tỏ ý cực kỳ hài lòng với cái máy này. Bây giờ y và Đường Miểu đã xác định quan hệ, nếu như có người bắt Đường Miểu cởi quần áo để kiểm tra, y không dám cam đoan chính mình sẽ không động thủ.
"Miểu Miểu, về sau có cơ hội nhất định phải cho nhóm nghiên cứu đã nghiên cứu ra loại máy này cho căn cứ kinh đô một chút phí tài trợ." Giọng nói từ tính của Đường Tư Hoàng mang theo vài phần sung sướng.
"Hở?" Đường Miểu mù mịt nhìn y, là sao? Nhìn theo ánh mắt của Đường Tư Hoàng, cậu lập tức hiểu rõ rồi bật cười.
"No problem."
"Người kế tiếp." Nhân viên công tác gọi.
"Ta trước." Đường Tư Hoàng liếc mắt nhìn bốn binh sĩ cầm súng, tiến lên phía trước một bước.
Đường Võ bị thương, lúc bị rada quét, Đường Tư Hoàng chú ý thấy bốn binh sĩ kia đều hơi nâng súng lên, không chỉ không thấy bất mãn, đáy mắt ngược lại còn hiện lên vài phần khen ngợi. Các binh sĩ có ý thức nguy cơ càng cao, căn cứ sẽ càng an toàn, đối với người sống sót bọn họ cũng càng có lợi.
Máy không phát ra tiếng kêu, Đường Võ thuận lợi qua cửa kiểm tra.
Sau đó là kiểm tra vật tư trong xe, tất cả các xe tiến vào đều phải nộp lên ¼ vật tư. Ngoại trừ xe và vũ khí, đa số vật tư của quân đoàn hoa quả và Hồ Đồ đội đều được đặt trong không gian, chỉ lưu lại bên ngoài một ít, ¼ vật tư nộp lên thật sự không đáng kể.
Mọi người thông qua cửa kiểm tra được nhận một tấm chứng minh thân phận mới, giống như một tấm card, vì để giúp đỡ những người mới tới, mỗi tấm thẻ đều có 100 điểm tích lũy, có thể đảm bảo được hai ngày ăn ngủ trong căn cứ. Hai ngày sau, nếu vẫn không tìm được công việc và chỗ ở thì chỉ có thể rời khỏi căn cứ, ở trong lều vải bên ngoài thành.
Đường Văn tiến lên nói chuyện với nhân viên công tác, trước tiên đưa cho anh ta một điếu thuốc.
"Chúng tôi muốn mua nhà ở, không biết nên đi đâu?"
Nhân viên công tác mừng rỡ nhận điếu thuốc, phi thường nhiệt tình: "Công việc của chúng tôi cũng bao gồm cả việc giới thiệu phòng ở cho người sống sót, bất quá, nhất định phải có phí tổn."
"Chuyện nên làm, chuyện nên làm, vậy thì phiền anh dẫn chúng tôi đi một vòng." Đường Văn cười nói, ngữ khí thập phần thân thiết, tựa như hai người bạn quen nhau đã lâu.
Sau đó, mọi người lên xe, theo chỉ dẫn của nhân viên công tác, trước đem xe tới bãi đỗ xe công cộng. Để xe ở cùng một nơi cũng là để tiết kiệm không gian trong căn cứ. Bãi đỗ xe có người chuyên canh giữ, nếu mọi người cần dùng xe, trực tiếp đến lấy là được.
Mọi người vừa đi vừa nói chuyện, thông qua vị nhân viên công tác này biết được không ít về căn cứ Kinh Đô. Căn cứ Kinh đô gần như bao quát toàn bộ B thị, điều này phải cảm ơn sự ý thức từ gian khổ của nguyên thủ tướng Z quốc Trương Vũ Cường, sau lần bão Mặt trời đầu tiên, biết được có vài chục người tự dưng bất tỉnh, Trương Vũ Cường đã cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức chuẩn bị quân đội để có thể hành động bất kỳ lúc nào. Vì thế tổn thất của B thị tương đối ít hơn so với các nơi khác, trải qua điều tra, có thể xác định B thị chính là thành phố đầu tiên thành lập căn cứ an toàn sau khi thảm họa xảy ra. Tất cả mọi người đều tin rằng chính phủ quốc gia vẫn chưa sụp đổ, cho nên hiện tại Trương Vũ Cường được người trong căn cứ tôn làm thủ tướng, về phần các nguyên bí thư nhân vật trọng yếu của quốc gia thì đã gặp nạn khi nguy cơ bùng phát.
Giao dịch trong căn cứ ngoại trừ dùng card quét ra, còn có thể dùng tinh hạch để thay thế. Tinh hạch tương đương với đơn vị tiền tệ đang lưu thông trong căn cứ. Màu sắc tinh hạch không quan trọng, chỉ để ý tới kích cỡ, tổng cộng có năm cấp bậc, nhỏ nhất cỡ củ lạc, lớn nhất thì tương đương với trứng chim cút, giá trị của chúng tính theo thứ tự là 1 điểm tích lũy, 5 điểm tích lũy, 10 điểm tích lũy, 20 điểm tích lũy và 50 điểm tích lũy.
Hai mắt Đường Miểu sáng ngời, nhìn qua Đường Tư Hoàng, y cúi đầu nhìn cậu, trong mắt hai người đều có cùng một ý: quân đoàn hoa quả dù đến căn cứ Kinh Đô cũng vẫn là đại phú hào.
Quân đoàn hoa quả cùng Hồ Đồ đội đi theo nhân viên công tác dạo một vòng, cuối cùng chọn được hai căn biệt thự ba tầng. Bây giờ đã đến được B thị, cuối cùng cũng xem như đã thật sự ổn định, đã có điều kiện, Đường Miểu cảm thấy nên phân cho mỗi người một phòng (Đường Xuân, Xuân thẩm là vợ chồng, dùng chung một phòng; Đường Miểu, Đường Tư Hoàng là bạn đời, đương nhiên sẽ ở chung một phòng), dù sao tương lai bọn hắn có thể cũng sẽ có nửa kia của minh, cần có không gian riêng tư.
Trước sau biệt thự đều có sân nhỏ, giá tiền cũng không phải đắt bình thường. Nhân viên công tác giả thích, căn cứ những mấy ngàn vạn người, ruộng đồng dù sao cũng có hạn, rất nhiều người đều trồng rau tại nhà, cho nên nhà có sân nhỏ dù là loại nhà bình thường hay biệt thự đều có giá đắt đỏ hơn hẳn.
Mặc dù có tiền, nhưng cũng không thể để mặc người ta chém giết. Đường Miểu sờ sờ cằm, tiến lên vài bước, cười tủm tỉm nhìn nhân viên công tác.
"Chú nói đúng là rất có lý, nhưng mà chú cũng biết, bây giờ người từ bên ngoài đến đây càng ngày càng ít, tài lực cũng càng lúc càng thiếu, nếu như không gặp được chúng tôi, hai tòa nhà mắc như vậy như vậy không nhất định có thể bán được đâu. Giảm 10% được không? Thuận tiện chúng ta kết giao bằng hữu luôn, nhiều bạn nhiều đường đi."
Nhân viên công tác sững sờ, từ trước đến nay, đây là lần đầu tiên có người dám cò kè mặc cả với hắn. Người có thể tiến vào căn cứ, ai lại không muốn tranh thủ tìm được một chỗ tốt trong căn cứ? Vì bán nhà cũng được trích %, lúc trước có vài lần hắn cố ý ra giá cao, cũng không ai trả giá.
"Thế nào? Chúng tôi mặc dù có chút tiền vốn, nhưng mới đến đây nên có nhiều chỗ cần dùng tiền lắm." Đường Miểu thấy hắn do dự, ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Nếu thật sự không được, chúng tôi đành phải tìm nhân viên công tác khác vậy."
Người nọ thầm nghĩ: nhóc con này thật lợi hại, nhưng sợ cơ hội chạy mất, không thể làm gì đành gật đầu: "Được, giảm giá 10%."
"Cám ơn." Đường Miểu nhìn hắn cười cực kỳ sáng lạn.
Bán manh đáng xấu hổ, Tiếu Hồ Lâm thầm hận, nhét vào tay nhân viên công tác một bình rượu: "Chúng tôi đi cùng nhau, tòa nhà phía sau có thể giảm giá bao nhiêu?"
Nhân viên công tác liền lắc đầu: "Bên kia nhiều hơn bên này vài phòng, thực sự không thể giảm giá nữa, nếu anh không vừa lòng, tôi đưa anh đi xem những nơi khác xem sao?"
Ngực Tiếu Hồ Lâm thoáng nghẹn, thiếu chút thở không ra. Quả nhiên, có thể tồn tại trong tận thế lâu như vậy đều là lão hồ ly! Tên này nhất định đã nhìn ra quan hệ thân thiết giữa hai đội, biết rõ hắn sẽ không dễ dàng ly khai, nên mới sống chết không chịu hạ giá.
Đường Thất khó khăn lắm mới chứng kiến Tiếu Hồ Lâm thất thố, không chút khách khí bật cười ha hả.
Tiếu Hồ Lâm càng thêm buồn bực: "Tiểu Thất à, anh đây bình thường luôn tốt với cậu như vậy, cậu thật không có lương tâm, dám đối xử với tôi như thế."
Mọi người đều là một bộ thật không thể chịu nổi.
Đường Thất chỉ có thể vờ như không nghe Tiếu Hồ lâm nói.
Đường Tư Hoàng lấy một hộp thuốc lá trong túi ra đưa cho nhân viên công tác nọ.
"Nói không chừng về sau sẽ còn gặp chuyện gì đó phiền toái, đến lúc đó mong Vương tiên sinh chiếu cố nhiều hơn."
"Không dám, không dám." Người nọ cũng không khách khí, khuôn mặt tươi cười, nhanh chóng nhận lấy hộp thuốc nhét vào túi quần.
Đường Văn cùng Đường Võ giao tinh hạch cho nhân viên công tác đếm.
Tinh hạch của Hồ Đồ đội cũng không ít, bất quá sau khi trả tiền phòng xong, thì không còn lại bao nhiêu. May mà vật tư bọn hắn có cũng không tính là ít, dù bốn năm ngày không làm việc cũng sẽ không chết đói.
Đường Tư Hoàng trước đem vật tư của Hồ đồ đội giao cho họ, Đường Miểu thì đã không thể đợi được mà chạy thẳng lên lầu 3, bố trí gian phòng của cậu và Đường Tư Hoàng.
Biệt thự này cùng biệt thự ở căn cứ WH không khác nhau lắm, hình dáng bên ngoài là hình tròn, lầu 3 gồm hai phòng ngủ có phòng tắm cho chủ căn nhà, một thư phòng, một phòng khách cùng một phòng tập thể dục, lầu 2 có sáu phòng, hai phòng tắm bao quanh phòng khách, lầu 1 thì có bốn phòng, phòng tắm, phòng bếp, phòng khách cùng phòng ăn, tầng hầm ngầm cùng garage có thể dùng làm nhà kho.
Dù lầu ba có hai phòng dành riêng cho chủ nhân, nhưng mọi người vẫn cực kỳ ăn ý ngầm hiểu nhường lại lầu ba cho Đường Miểu cùng Đường Tư Hoàng. Trong khoảng thời gian gần đây, hai người không tận lực che giấu sự thân mật giữa cả hai, ngoại trừ Đường Hâm, người Đường gia hoặc nhiều hoặc ít đều phát giác ra được tình cảm cấm kỵ của cha con hai người
————————————
[1] Phòng ở ván ép: phòng được xây bằng những ván ép nhựa và các thanh sắt mỏng cùng đinh ốc
[2] Hoành phi: Hoành phi là những tấm biển gỗ có hình thức trình bày theo chiều ngang treo trên cao bên ngoài các gian thờ tại đình chùa, từ đường, phủ...thời xưa. Thường ở trên đó khắc từ 3 đến 4 chữ lớn.
****************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...