Hiện tại để kiểm tra xem có bị nhiễm không đã không cần phải cởi quần áo nữa, chỉ cần đặt tay vào một chỗ trên máy kiểm tra, chỗ đó có một cây kim, nó sẽ đâm một lỗ nhỏ trên tay để trích máu, đợi chừng 10 phút thì sẽ có kết quả.
Đường Tư Hoàng cảm thấy phương pháp này còn chậm hơn cả cách cởi đồ kiểm tra, hơn nữa sẽ để lại vết thương trên tay, vạn nhất tay đụng phải thứ gì đó dính máu tang thi thì rất dễ lây, nên yêu cầu vẫn dùng cách cũ.
Băng gạc trên trán Đường Miểu bị mở ra, miệng vết thương quả nhiên đã đóng vảy. Sau khi kiểm tra xong, Đường Tư Hoàng lại bôi dược cho cậu.
Nhiệm vụ lần này trì hoãn quá lâu, mọi người ở nhà mấy hôm nay luôn thay phiên đứng ở cửa ra vào chờ bọn họ.
Đường Xuân vừa thấy bọn họ đã chạy tới, mặt tươi cười: "Tiên sinh, mọi người rốt cuộc cũng về rồi."
"Về rồi nói." Đường Văn nói.
Trở lại biệt thự, không đợi mọi người ngồi vào chỗ, Đường Tư Hoàng đã lên tiếng: "Ở nhà mấy ngày nay, các cậu có lẽ đã biết được không ít chuyện."
Đường Xuân gật đầu nói: "Tiên sinh, chúng tôi hiểu ngài hỏi gì. Từ mấy hôm trước đã bắt đầu xuất hiện những người có khả năng đặc biệt có thể phóng lửa, trong căn cứ cũng cách một thời gian ngắn lại xuất hiện bốn năm người có năng lực đặc biệt. Nhưng những người đó đều không rõ nguyên do mà đột nhiên biến mất. Theo điều tra của chúng tôi cùng với tin tức tiểu lão đầu đưa tới, bọn họ hẳn đã bị phía trên đưa tới viện nghiên cứu rồi."
Sau lưng mọi người nhất thời lạnh ngắt. Vốn, bọn hắn đều thấy có được dị năng rất oai phong, hơn nữa cũng có thể tăng thêm một cơ hội để sống sót, hiện tại bọn họ tuyệt đối không cho là thế nữa.
"Bắt bọn họ làm gì chứ? Giải phẫu? Nghiên cứu?" Đường Văn ngưng trọng nói.
Đường Miểu không thấy bất ngờ với việc này, cầm bình nước lên uống. Địa vị và lập trường của chính quyền khác với dân thường, nên quan điểm và cách xử lý đối với một vấn đề nào đó cũng khác nhau. Như một triều đại biến đổi, từ xưa đến nay, luôn là hy sinh tính mạng một bộ phận nhỏ, để đổi lấy sự yên ổn của phần lớn người còn lại. Trong mắt người đang nắm quyền, đây là điều đương nhiên, mà cũng là chuyện bất đắc dĩ.
"Trên người tang thi mới có thứ để nghiên cứu, sao bọn họ không đi nghiên cứu tang thi?" Đường Hâm cố nén tức giận, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"Đúng đấy, tang thi cũng là do người biến thành. Sao trong đầu người lại có tinh hạch nè?" Đường Thất thật sự không nghĩ ra.
"Ha ha...cứ mở đầu cậu ra là biết." Đường Võ đùa, muốn xua bớt đi cảm giác ngưng trọng trong phòng.
"Không cần mở, nhân loại đã sớm nghiên cứu đầu con người vô số lần rồi." Đường Thất vô cùng bình tĩnh nói.
Chủ đề bất tri bất giác lệch đi, Đường Tư Hoàng lạnh lùng đảo mắt, mọi người vội vàng im miệng.
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Trương Vọng ra mở cửa, là một đàn em bên Hắc Lang đội tới đưa bộ cầu lông cho Đường Miểu.
Mọi người nói chuyện một hồi, chuông cửa lại vang lên. Tất cả đều không khỏi nhìn sang.
Đường Nhất đi mở cửa thì thấy người bên ngoài là Tuyên Khải.
"Chào, cho hỏi Đường Miểu có nhà không?"
"Tiểu thiếu gia, tìm cậu đấy." Đường Nhất lớn tiếng nói vọng vào phòng khách.
Đường Miểu nghi hoặc trong lòng, hầu hết mọi người đều xem cậu là con nít, ai có việc tới tìm chứ, nhìn thấy Tuyên Khải, cậu có chút ngoài ý muốn, khách khí gật đầu: "Là cậu sao, tìm tôi có việc gì?"
Tuyên Khải nhoẻn miệng cười: "Nghe nói mọi người làm nhiệm vụ về rồi nên tôi đến thăm cậu một chút."
Đường Miểu thầm nghĩ, ngữ khí như rất thân thuộc này sao nghe là lạ, nhưng không nghĩ nhiều: "À, cám ơn. Còn việc gì không?"
Mặt Tuyên Khải đỏ lên, người này không mời hắn vào ngồi chơi một chút, làm hắn có hơi xấu hổ.
"Ngày mốt Phi Hổ đội chúng tôi muốn làm nhiệm vụ, tìm than đá để dùng cho mùa đông, tiểu đội của cậu có muốn đi cùng không?"
Đường Miểu sáng tỏ: "Là đội trưởng kêu cậu tới à? Việc này tôi không rõ lắm, vào đi, bàn với cha tôi ấy." Tuyên Khải sững sờ, lập tức xua tay không ngừng: "Không cần đâu, hay để lần sau đi."
Sau đó, hắn chạy biến.
Đường Miểu vì hành động của hắn mà buồn bực không thôi, khó hiểu quay đầu nhìn người trong phòng khách. Biểu tình mọi người đều có hơi kỳ quái.
"Đường Miểu, về sau em cách xa thằng đó một chút đi, nó chả phải thứ gì tốt." Sắc mặt Đường Hâm khó coi. Nếu hắn không nhìn ra Tuyên Khải ôm tâm tư khác thường, thì mười tám năm qua hắn đã sống phí rồi. Tuy không phân biệt đối xử với nữ giới, nhưng vì nguyên nhân sinh lý, tỉ lệ sống sót của nữ giới ở tận thế quả thật thấp hơn nam giới, căn cứ theo tư liệu trước mắt, nữ giới chỉ chiếm 30% trên tổng số người trong căn cứ. Nói cách khác, chính là trong mười người thì chỉ có ba người là nữ. Nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới, không tìm được phụ nữ, hiển nhiên sẽ chuyển qua người đồng giới.
Đường Miểu ở Mỹ cũng đã gặp không ít người, nhưng cái gọi là quen thành tự nhiên, thấy nhiều rồi nên ngược lại không hề nghĩ tới phương diện đó, huống hồ cậu không phải đồng tính, chỉ là người cậu yêu vừa vặn lại là người đồng giới thôi, nên cậu hoàn toàn không hiểu được ý Đường Hâm, khó hiểu liếc hắn một cái, chả hiểu cơn giận của hắn ở đâu ra, thầm nghĩ vạn nhất Tuyên Khải thật sự định gây bất lợi cho cậu, chẳng lẽ cậu còn không đối phó được với một tên nhóc sao? Cậu không cho là đúng quay lại ngồi cạnh Đường Tư Hoàng, đề cập tới vấn đề chính.
"Cha, chúng ta có phải cũng nên chuẩn bị một ít than đá không?"
Đường Tư Hoàng không biết đang nghĩ gì, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, nghe vậy vẻ mặt mới hòa hoãn một chút, nói với mọi người: "Chuyện dị năng phải để ý kỹ. Ngoài ra, nghĩ cách tìm một chiếc xe tải, hôm nay và ngày mai nghỉ ngơi, ngày mốt sẽ đi tìm than đá." Rồi lập tức đứng dậy đi lên lầu, bóng lưng tỏa ra khí tức lạnh lẽo "người không có chuyện miễn tới gần".
Mọi người hai mặt nhìn nhau, bọn họ có thể nhìn ra được, tiên sinh sao lại nhìn không ra? Nên hiểu cơn giận của tiên sinh là ở đâu ra, trong lòng hạ quyết tâm phải bảo vệ tiểu thiếu gia thật tốt, sau đó mọi người đều đi bận việc của mình.
Đường Miểu ngồi trong phòng khách một lúc, thấy Đường Tư Hoàng chưa xuống liền chạy lên lầu. Vừa vào phòng, cậu đã thấy Đường Tư Hoàng đang đứng bên cửa sổ, nửa ngày cũng không nhúc nhích, nhìn từ sau lưng trông cứng ngắc như một pho tượng đá.
"Cha." Đường Miểu khóa cửa phòng đi tới, cố ý cao giọng.
Đường Tư Hoàng không để ý cũng không phản ứng lại cậu. Đường Miểu đứng cạnh y, cũng nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong cái vườn nhỏ sau nhà...hử?
"Cha, đó là rau Xuân thẩm trồng sao? Đã lớn như vậy rồi?"
Đường Tư Hoàng nghiêng mắt nhìn, tựa hồ không thèm để ý tới cậu.
Đường Miểu nheo mắt cười, sao cứ thấy bộ dạng của cha không được tự nhiên thế nào ta? Tuy không biết vì sao, cậu thầm cười vài tiếng, lấy ra một đĩa dâu đưa cho y.
Sắc mặt Đường Tư Hoàng quả nhiên thư thái hơn một chút, hai tay vẫn đút trong túi quần, hất cằm bảo Đường Miểu đút y.
Lúc hai người cùng làm nhiệm vụ, Đường Tư Hoàng lái xe, Đường Miểu vẫn luôn đút cho y ăn, cũng đã thành quen, nên không nghĩ nhiều, lấy một cây tăm ghim dâu đưa tới, sau đó tự cho mình hai trái. Loại dâu này khá lớn, ít nhất phải cắn hai lần mới hết, sau đó lại ghim một trái đưa qua, mình lại ăn hai trái...
Đường Tư Hoàng cười như không cười nhướn mày, tự mình cầm lấy đĩa dâu.
Đường Miểu lại lấy tăm ghim một miếng, tiếp tục ăn dâu: "Cha, vừa rồi cha nghĩ gì vậy?"
"108 cách ăn dâu..." Đường Tư Hoàng như có điều suy nghĩ nghiêm túc nói.
Mặt Đường Miểu nóng lên, chợt nhớ tới, danh hiệu của cậu hình như là dâu nha? Ghép hai ý lại, cậu liền thấy cả người mình nóng bừng, một lần lại một lần tự nhủ với mình cha đang nói tới dâu trên đĩa, không phải cậu, mắt nhìn chằm chằm mấy trái dâu đỏ tươi trên đĩa, làm như không có gì nói: "Dâu còn có thể ăn bằng cách nào? Không phải bỏ hết vào mồm sao? Cũng không phải trứng gà, có thể chiên, nấu, chưng hay gì gì đó..."
Đường Tư Hoàng bật cười, quay đầu nhìn cậu chăm chú, ánh mắt chứa đầy vẻ phức tạp mà Đường Miểu không hiểu, trả đĩa dâu lại cho cậu.
Đường Miểu còn chưa kịp tìm hiểu, Đường Tư Hoàng đã nói: "Vào tắm đi."
Cả hai người trong phòng đều biến mất.
Đường Tư Hoàng tắm xong, choàng hờ một cái áo ngủ rồi đi ra. Đường Miểu ngồi trong phòng khách, vừa ngẩng đầu liền đúng lúc thấy y đi ra. Mái tóc đen vẫn còn nhỏ giọt lại hơi rối được vuốt bừa lên đỉnh đầu, hiển nhiên chỉ mới lau sơ, bọt nước thỉnh thoảng lại chảy xuống men theo đường cong gương mặt y, sau khi đi tới phạm vi áo ngủ thì biến mất không thấy nữa, còn có vài giọt nước lách tách lướt tới vòm ngực để hở, sau đó lại không chút kiêng nể trôi xuống hẳn lồng ngực. Dáng người của cha có thể xem như không tồi, làn da lúa mì gợi cảm, quyến rũ lại mị hoặc, lồng ngực rắn chắc lại tinh xảo, mơ hồ có thể thấy được hai khối thịt hơi nhô lên ở phần ngực. Áo ngủ mặc bừa, đai lưng chỉ buộc một nút thắt đơn giản, đủ để che khuất bộ vị mấu chốt nào đó của nửa người dưới, còn có thể thấy rõ đôi chân thon dài, lông chân thưa thớt trên chân treo vài bọt nước li ti, nhìn như sắp rơi lại như không rơi, làm Đường Miểu suýt nữa nhịn không được muốn đưa tay tới phẩy nó xuống...
Tim Đường Miểu đập loạn một hồi, vội vàng dời tầm mắt đi, lại không kìm được mà cúi đầu nhìn cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của mình, nản lòng không thôi. Cậu cảm thấy mình dù có lớn bằng tuổi cha cũng không thể luyện ra được cái dáng tốt như vậy.
Cậu lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng chẳng hiểu sao lại cong môi cười với cậu, không nhanh không chậm đi vào bếp.
"Còn không tắm rửa thay đồ đi?"
Đường Miểu lấy lại tinh thần, bước nhanh lên lầu kiếm đồ đi tắm. Có vẻ dạo này cha rất thích cười nha? Trước kia cậu cũng thường thấy cha cười nhưng 90% là nụ cười bí hiểm thâm sâu hoặc cười giả dối, làm người ta nhìn mà thấy kinh hồn bạt vía, sợ mình làm sai cái gì rồi bị chỉ trích. Nhưng hiện tại mỗi lần cha cười đều là cười từ nội tâm, giống như vì muốn cười nên cười thôi, cũng làm cậu càng lúc càng trầm luân chìm sâu vào. Tình cảm dành cho Đường Tư Hoàng càng lúc càng nồng cháy, cậu không biết liệu mình có thể kìm chế tới lúc nào nữa. Cậu không dám nghĩ nhiều, nhỡ có một ngày cậu không thể khống chế được, cậu và Đường Tư Hoàng sẽ đi tới kết cục gì đây. Chỉ là, nghĩ tới chuyện đó, mất khống chế thật sự chẳng phải chuyện tốt gì cả.
"Đường Miểu?"
Cửa phòng tắm đột nhiên bị gõ vang, có thể ở đây gõ cửa đương nhiên chỉ có mình Đường Tư Hoàng.
"Cha, chuyện gì thế?" Đường Miểu khóa vòi lại, tiếng nước chảy ào ào lập tức im bặt.
"Không có gì, ta tưởng con ngủ trong bồn tắm luôn rồi."
Đường Miểu lúc này mới nghĩ tới mình đã ngây người một lúc lâu rồi, tiếp nhận sự quan tâm của Đường Tư Hoàng, khóe môi không khỏi nhếch lên, nhẹ nhàng nói: "Không có, con ra ngay."
Chờ khi cậu đi ra thì hai cái đĩa đã được bày lên bàn, một đĩa là nửa miếng trứng chiên, nửa cái trứng luộc đã lột vỏ và nửa chén súp trứng. Đĩa còn lại để trước mặt Đường Tư Hoàng, Đường Tư Hoàng đang ăn miếng trứng chiên cuối cùng.
——————————————
108 "tư thế" ăn dâu.........:v ~~~~
Pi ệt 1: hình như chừng chục chương đổ lại đây có BUG, là bác Đường Xuân, ngay từ đầu anh Hoàng đã chia bác ở tổ 3, mà lúc tổ 1 vs tổ 2 làm nhiệm vụ, ko hiểu sao lại lòi bác ra, tới lúc xong nhiệm vụ, tức chương mới nhất này, bác lại xuất hiện đứng đợi ở cửa căn cứ =.,= ta cũng ko bik phải sửa lại thành ai nên để nguyên luôn =.,= nên ai thấy kỳ kỳ thì đừng théc méc nhá =))))
Pi ệt 2: Lý do anh Hoàng chỉ cho e ăn mỗi món 1 nửa rất dễ thg =)))))
Cơ mà mới coi trước vài ch, 161 tiểu Miểu bị thằng biến thái để ý, rồi tới ch 163-167 anh Hoàng bị bánh bều để ý =.,= 2 cha con này đúng là tai họa, ko ai ở yên đc mừ =.,=
*********************************
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...