Vương Dương vén lên mái tóc che khuất mặt Tiếu Dịch, nhưng không lộ ra vẻ sợ hãi hay kinh hoàng. Cậu chỉ là nhìn kỹ đầu Tiếu Dịch không có bị thương, thở phào nhẽ nhõm. Như vậy cho dù hắn đi cô nhi viện tố cáo cũng không có chứng cứ. Đã yên tâm, Vương Dương lúc này mới có rảnh đánh giá Tiếu Dịch. Làn da tái nhợt giống nữ quỷ trên tivi, còn có lấm tấm màu đen trên mặt không biết cái gì. Vương Dương tò mò cố ý sờ, không thể lau vết đó.
Khi Tiếu Dịch cảm giác ngón tay ấm áp chạm mặt mình, không được tự nhiên lùi về phía sau.
Rốt cuộc đối diện đôi mắt vàng kim lạnh lùng, Vương Dương ngẩn người.
Tay Tiếu Dịch chậm rãi nâng lên, chuẩn bị dùng móng tay xé rách cái cổ nhân loại yếu ớt.
“Mắt của cậu, thật là xinh đẹp!” Vương Dương mắt sáng rỡ nhìn đôi mắt Tiếu Dịch, cảm thấy thật kỳ diệu. Không nghĩ đến mắt người cũng có màu sắc như vậy, vàng kim.
“Xinh đẹp?” Tiếu Dịch dừng lại bàn tay sắp bóp cổ Vương Dương. Đó là từ ngữ hắn từng đọc trong sách, là từ ngữ ca ngợi chưa có người dùng trên người hắn.
“Ừ!!!” Vương Dương mạnh gật đầu, muốn chạm vào mắt Tiếu Dịch lại bị tránh né. Bĩu môi, Vương Dương tiếp tục dùng tất cả từ ngữ có thể nghĩ ra để hình dung mắt Tiếu Dịch. “Màu mắt của cậu giống như nắng vậy! Rất đẹp! Cậu xem, chính là nó! Màu của mặt trời!” Lôi kéo Tiếu Dịch, Vương Dương chỉ con sông phản xạ ánh nắng lấp lánh, hưng phấn giải thích.
Kỳ thật cậu cảm thấy mắt Tiếu Dịch giống như viên bi đặc biệt hôm nay, đều là màu vàng xinh đẹp. Cho nên khi nhìn thấy mắt Tiếu Dịch có màu sắc tương tự viên bi, khiến cậu kích động.
Lần đầu tiên có người không sợ hãi bộ dáng của mình, cũng không kỳ quái màu mắt mình, còn dùng từ ngữ ca ngợi để hình dung. Trong lòng Tiếu Dịch lần đầu tiên cảm giác là lạ. Như là thân thể luôn chết lặng đột nhiên thoáng cảm giác lâng lâng. Tiếu Dịch lần đầu tiên chăm chú đánh giá nhân loại này, người duy nhất có thái độ khác biệt đối với mình.
Người này thoạt nhìn hoạt bát, đường cong tóc ngắn khác với của Tiếu Dịch, quăn xoắn rối xù giống lông động vật nào đó. Làm Tiếu Dịch lần đầu tiên sinh ra xúc động muốn thử chạm vào, xem có phải xúc giác tựa như hắn tưởng tượng. Hơn nữa nụ cười của người này cho hắn cảm giác thoải mái vô cùng, rạng rỡ, tựa như đem tất cả chú ý tập trung vào người. Nhìn cậu cười, lòng Tiếu Dịch có cảm giác ấm áp.
“Ngươi, tên gì?” Khó được Tiếu Dịch chủ động muốn tìm hiểu ai.
Chứng kiến người kia sắc mặt lạnh nhạt bỗng biểu tình nhu hòa một chút, còn hỏi tên mình, Vương Dương nhếch môi nở rộ nụ cười.
“Tôi tên Vương Dương, là vương cao vương, thái dương dương. Còn cậu?” Cảm thấy mình kết thêm bạn mới, Vương Dương thuận miệng hỏi tên Tiếu Dịch.
“Ta…” Há hốc mồm, Tiếu Dịch mới phát hiện mình không có tên. Từ trước kia, người ta chỉ gọi hắn bằng con số.
Thấy Tiếu Dịch do dự, Vương Dương tưởng hắn không muốn nói, cậu đang muốn bảo không nói tên cũng không sao, chợt nghe sau mặt tường truyền đến tiếng rống to.
“Vương Dương!!! Mày chạy đâu rồi? Không phải tao phạt mày đứng tại đây sao? Mau đi ra cho tao!”
“Oa oa oa! Thật xui xẻo!”
Nghe cô giáo gọi ầm ĩ, Vương Dương biết nếu không mau trở về sẽ bị giáo dục thời gian dài, vội khoát tay nói với Tiếu Dịch.
“Có người kêu tôi! Tôi đi trước ~ sau này cậu có thể tìm tôi cùng chơi! Tạm biệt ~”
Vương Dương trèo lên đầu tường, cười với Tiếu Dịch sau đó nhảy vào bên trong. Nghe tiếng chân giẫm trên mặt cỏ chạy càng xa, Tiếu Dịch biết rõ, người vừa cười với mình đã đi xa, trong lòng có chút trống rỗng.
Tiếu Dịch cúi đầu còn đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo, chợt nghe sau lưng truyền đến thanh âm.
“Mau! Nó ở đó! Tìm được nó rồi!”
Tiếu Dịch cảnh giác ngoái đầu lại, phát hiện vài người đàn ông cao to đang chỉ hướng chính mình, vừa cầm điện thoại. Tiếu Dịch tranh thủ thời gian xoay người chạy đi.
Mấy ngày sau, mặc kệ Tiếu Dịch nghĩ bao nhiêu cách trốn tránh đều bị những người xa lạ tìm được. Điều này khiến Tiếu Dịch nghi hoặc, không biết vì sao mỗi lần luôn bị phát hiện. Sau đó bị mấy chục người ép đi vào ngõ nhỏ vây lưới điện, Tiếu Dịch bị trói chặt nhốt trong rương làm bằng chất liệu đặc thù, lần nữa lên máy bay vận chuyển trở về N.
Lần nữa trở về sở nghiên cứu, Tiếu Dịch bị trừng phạt rất nặng. Hầu như toàn thân da thịt và nội tạng đều bị đào ra cầm đi làm các loại nghiên cứu thí nghiệm. Không để máu thịt da gân phục hồi như cũ, đã ném hắn vào trong phòng thể thực nghiệm hung bạo thèm thịt, quan sát năng lực dã đấu. Bởi vì những chuyện này khiến năng lực chữa trị như cũ tác dụng chậm vài lần, nhưng bé Tiếu Dịch vẫn là sớm lành vết thương.
Trước kia đối với cuộc sống như vậy hắn không có cảm giác, nhưng sau khi ra ngoài rồi, mỗi lúc nửa đêm, Tiếu Dịch luôn mơ tới cậu bé nhân loại không sợ chính mình còn cười tươi. Nụ cười ấy tựa như sưởi ấm tâm hồn sắp khô héo. Mỗi khi thân thể hắn chịu đựng không nổi cực hạn thí nghiệm, Tiếu Dịch luôn nhắm mắt nhớ lại cậu bé kia, cắn răng vượt qua thời gian khó khăn.
Cứ như vậy, Tiếu Dịch càng quyết tâm chạy ra ngoài. Nhưng hắn cũng bình tĩnh suy nghĩ, biết chính mình lần trước chạy thoát là vận may, quá lỗ mãn không chuẩn bị thỏa đáng. Hắn biết được trong thân mình thể thực nghiệm đều bị lắp đặt tâm phiến, Tiếu Dịch coi như hiểu ra vì sao mình tránh ở đâu cũng bị tìm thấy. Phía trước vài năm xúc động sau vài năm ngẫm nghĩ, Tiếu Dịch lại ngoan ngoãn nghe lời, yên tĩnh học tập tất cả tri thức hữu dụng, tăng mạnh thực lực của mình. Bề ngoài hắn thuận theo nhưng trong lòng vẫn lập kế hoạch chạy trốn.
Bởi vì lần trước hắn chạy thoát, toàn bộ sở nghiên cứu lần nữa xây phòng hộ, tăng mạnh cửa ra vào. Ngay cả sân bay cũng dựng phòng hộ. Phải có thẻ từ chuyên dụng mới ra vào được. Tuy tất cả trở nên càng khó khăn, nhưng Tiếu Dịch hoàn toàn không từ bỏ kế hoạch thoát đi. Rốt cuộc, trong đợt bạo loạn hắn khơi mào ra, an toàn trốn khỏi sở nghiên cứu, cũng mang theo rương súng, để phòng bị tình huống. Dù gì đi vào xã hội của nhân loại, biến dị thành bộ dáng mọi người sợ trực tiếp xé nát, không bằng dùng súng bắn chết tốt hơn.
Sau khi lớn lên, Tiếu Dịch cắt bỏ tóc dài, cũng hiểu được cách khống chế thân thể dị biến. Toàn thân vảy đã biến mất, chỉ có làn da tái nhợt hơn người thường, con ngươi vàng cũng bị thay thế bằng màu đen. Hiện tại Tiếu Dịch tựa như người bình thường, có thể thoải mái hòa nhập đám người.
Lần nữa nhìn cô nhi viện trước mắt, đã bị tàn phá rất nhiều. Nguyên bản tường gạch phải ngửa đầu xem nay có thể tùy ý chứng kiến bên trong. Tiếu Dịch đứng ở bờ tường Vương Dương từng ngồi, nghĩ tìm tòi tin tức trong cô nhi viện. Cái kia tên gọi Vương Dương nghịch ngợm đến toàn bộ người trong cô nhi viện đều nhớ rõ, lúc bảy tám tuổi được một đôi vợ chồng không có con nhận nuôi. Nghe nói Vương Dương cùng họ Vương, bọn họ cảm thấy đây là duyên phận. Còn việc Vương Dương theo họ đi đến đâu, người trong cô nhi viện chỉ nhớ rõ là tỉnh B cách tỉnh Z không xa. Địa điểm cụ thể thì không biết, bởi vì thời gian lâu như vậy không liên lạc, điện thoại dường như không có tín hiệu.
Sau khi biết chỗ, Tiếu Dịch đi đến tỉnh B. Hắn không biết tại sao mình phải cố chấp người kia như vậy. Có thể là vì đó là người đầu tiên đối xử với hắn khác biệt, cũng có thể bởi vì trong năm tháng chịu thí nghiệm, hiện lên trong đầu là hình dáng của cậu. Cho nên hắn không cách nào từ bỏ không đi tìm, hắn không biết tìm được rồi sẽ làm cái gì, Tiếu Dịch chỉ là muốn tìm người tên Vương Dương.
Trải qua thời gian lâu dài điều tra và tìm kiếm, Tiếu Dịch rốt cuộc biết Vương Dương đang ở đại học nào đó trong tỉnh B. Có được tin tức này, sau khi lấy ảnh chụp lớn lên của Vương Dương, tay hắn kích động nắm chặt tấm hình. Vương Dương trong hình là một người nam đẹp trai, vẫn giống như khi còn bé, sáng sủa không phiền não. Nhìn xem khuôn mặt quen thuộc trong đầu luôn ảo tưởng, Tiếu Dịch nhẹ nhàng vuốt ve tấm hình, quyết định tiếp cận Vương Dương.
Hắn vận dụng năng lực của mình và mật mã sổ sách lấy từ sở nghiên cứu, lén bỏ số tiền lớn vào trong tài khoản của mình. Tiếu Dịch mua phòng ở cách đại học không xa, cũng lấy giấy chứng minh, chuyển vào trường Vương Dương học, cùng cậu chung lớp. Vì lần này có thể khiến Vương Dương nhớ kỹ mình, Tiếu Dịch đặc biệt lấy một cái tên, bỏ qua con số bị kêu nhiều năm.
Lần đầu cùng Vương Dương chính thức gặp mặt giới thiệu, Tiếu Dịch thất vọng phát hiện Vương Dương hoàn toàn không nhớ mình. Nhưng không sao hết, coi như lần nữa quen nhau.
Phát hiện Vương Dương thích chơi trò chơi, Tiếu Dịch nghiên cứu tất cả loại trò Vương Dương yêu thích, còn cải tạo phòng thành nơi thích hợp để dụng cụ trò chơi, mua vài cái vi tính. Sau khi để lộ tin tức, nguyên bản Vương Dương xa lạ không nói chuyện nhiều, rốt cuộc có một ngày xuất hiện trước mặt hắn, lưu manh cười, tự giới thiệu chính mình. Tiếu Dịch nhìn Vương Dương, vẻ mặt không biến đổi nhưng trong lòng mừng muốn chết, quả nhiên đã mắc câu.
Vốn hắn chỉ là muốn tiếp cận Vương Dương, không có nguyên nhân gì khác. Chỉ cần có thể ở bên cạnh Vương Dương, hắn sẽ thấy rất thoải mái. Cho đến có một ngày, Tiếu Dịch phát hiện cửa phòng học một nữ sinh đang thổ lộ với Vương Dương. Đáy lòng hắn bỗng hừng lên ngọn lửa bạo lực, không thể kiềm chế, chỉ muốn đi qua đó lập tức giết chết cô gái tiếp cận Vương Dương. Lúc này, Tiếu Dịch mới đột nhiên phát hiện, cảm tình đối Vương Dương đã chuyển biến không thể kiềm chế. Hắn không thể chịu được Vương Dương rời xa mình cùng người khác ở chung. Cho dù là bạn bè, Tiếu Dịch cũng thầm nghĩ biện pháp, khiến những người bạn bên cạnh Vương Dương từng bước xa cách cậu, cho đến khi bên cạnh cậu chỉ tồn tại một mình hắn.
Ngẫu nhiên nghe Vương Dương phàn nàn không biết nấu cơm, muốn tìm bạn gái biết nấu ăn, Tiếu Dịch lén mua sách và đĩa dạy nấu ăn, mặt không biểu tình xem tivi học cách làm. Theo nguyên bản đồ ăn cháy đen chậm rãi biến thành món ngon. Nghe nói có câu muốn bắt trái tim một người đàn ông, trước tiên phải bắt được dạ dày của hắn. Vì thế Tiếu Dịch lặng lẽ tập làm đồ ăn, chỉ vì có cơ hội cho Vương Dương ăn.
Mỗi đêm khuya, Tiếu Dịch sẽ rời khỏi giường đến bên cạnh Vương Dương nằm trên nệm dưới đất. Nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say, hắn dần không thể kiềm chế khát vọng. Từ khi hắn quen biết Vương Dương, hắn lần nữa bị hấp dẫn. Vương Dương trưởng thành vẫn giống lúc đầu trông thấy, lạc quan tiến tới, tựa như ánh sáng ấm áp người bên cạnh, không ngừng hấp dẫn hắn trầm mê, không cách nào khống chế.
Ngón tay thuôn dài chạm nhẹ khuôn mặt điển trai say ngủ, Tiếu Dịch rũ xuống mi mắt thầm nghĩ sẽ không bao giờ buông ra Vương Dương nữa. Hắn không biết đây có phải là loại tình yêu mà đám người thường nói. Nếu như luôn muốn nhìn người đó, độc chiếm người đó, làm người đó thuộc về mình, không có ai so sánh được, tất cả điều này nếu gọi là yêu mến, vậy hắn nhất định là vô cùng yêu mến Vương Dương.
Vì Vương Dương, Tiếu Dịch nhẫn nại, chậm rãi tiếp cận, từ từ giăng bẫy xung quanh cậu. Cuối cùng có một ngày, Vương Dương sẽ bất giác rơi vào trong lưới, không cách nào trốn thoát, vĩnh viễn cùng hắn dây dưa một chỗ. Nghĩ như vậy, trong phòng tối đôi mắt Tiếu Dịch lập lòe tia sáng vàng, phức tạp đến không thể nhìn thấu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...