Ánh nắng sớm mai ấm áp mang theo cơn gió mát mẻ lặng lẽ lướt qua phòng ngủ.
Một mái tóc đen nhánh xốc xếch xõa trên giường, một mỹ nhân nằm sấp, một nửa phần lưng lộ ra ngoài hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Cô đang ngủ say, giống một thiên sứ chiềm đắm trong tình yêu, thật hồn nhiên và ngây thơ.
Tấm lưng tuyết trắng, gáy ngọc, trên cánh tay là dấu vết hoan ái hôm qua, nụ hôn chi chít thậm chí còn có cả dấu răng, giống như cô mới từ một trận chiến trên thiên đường rớt xuống trần gian.
Mí mắt cô rung nhẹ nhưng vẫn không tỉnh dậy.
“Em cần một nụ hôn của hoàng tử.”
Môi của Mạt Đề Á nhẹ nhàng đặt trên môi cô, Cao Bảo Nhi ưm một tiếng như con mèo lười biếng, kháng nghị kẻ xấu đang quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Cao Bảo Nhi không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất mệt, ngủ thế nào cũng không đủ, sức lực đã cạn kiệt hết, cô chỉ muốn dính vào giường mà ngủ. Chắc tại trời mát mẻ nên làm cô chỉ muốn ngủ.
“Bảo bối, đừng ngủ nữa, mau dậy ăn một chút rồi đến tiệm cà phê nữa.” Mạt Đề Á cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn rất ngon miệng kia.
Cô khẽ rên một tiếng, kéo chăn lên lầm bầm: “Ồn quá đi…”
“Bảo bối, anh không ngại nằm trên giường với em, nhưng mà em đừng oán trách anh làm em vận động quá nhiều nha.”
Mạt Đề Á cười hôn lên vết sẹo nhỏ trên trán cô, một bàn tay tham lam đi xuống, phủ lên nơi đẫy đà kia.
Anh giống như vĩnh viễn đều không thể buông tha cô, vừa xong là anh lại muốn nữa.
“Đừng có sờ, thắt lưng em thật đau.” Ôi, Buồn ngủ quá.
Cao Bảo Nhi duỗi người, che miệng ngáp, chậm rãi mở đôi mắt to giăng đầy sương mù ra. Một cơn gió thổi qua làm cái chăn trên người cô tuột xuống, lộ ra thân thể trắng nõn.
Cô nhìn trần nhà rồi nhìn đồ vật xung quanh. Cô không biết mình đang ở đâu, đây không phải căn nhà mà cô và ba đã ở.
Đột nhiên, một khuôn mặt chắn trước tầm mắt cô. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã ở chung với người đàn ông này được ba tháng, bọn họ giống như vợ chồng chỉ là không có tờ hôn thú.
“Em làm gì lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, giống như anh đã hù dọa em vậy.” Mạt Đề Á bất mãn, cắn nhẹ cô.
“A! Là anh.” Cô lại nhắm mắt lại, ôm gối ngủ gật.
“Cái gì gọi là “A! Là anh.”? Em nghĩ anh là ai chứ?” Anh cố ý làm loạn, sờ lên cái bụng bằng phẳng của cô.
Cao Bảo Nhi sợ ngứa cười khanh khách ra tiếng: “Lão Vương ở kế bên nhà.”
Thời gian ba tháng nói dài không dài, ngắn không ngắn, có một số việc đã lặng lẽ thay đổi.
Ví dụ như Mạt Đề Á hiểu rõ từng nơi mẫn cảm trên người cô, anh thường cắn vành tai cô.
Kết quả là, cô chủ nổi tiếng lạnh lùng cười ra tiếng, hơn nữa càng ngày càng cười nhiều hơn, nụ cười ngọt ngào như mật.
“Hàng xóm nhà chúng ta có họ Diệp, họ Trương, họ Triệu, họ Tiền nhưng không có họ Vương.” Giọng nói của anh mang theo vị chua, anh không cho cô ngủ, cố chấp muốn lôi cô ra khỏi giường.
“Ghen à!” Cao Bảo Nhi cười vui vẻ, để lộ thân thể ra cho anh gãi ngứa.
“Đúng vậy... Anh là một bình dấm chua lớn.” Anh nhất định phải cho cô biết, anh yêu cô đến mức nào.
“Được, lần sau em không gọi lão Vương sửa ống nước, em sẽ kêu người khác.” Thật là một bình dấm chua lớn đó.
“Lão Vương là người sửa ống nước?” Hình như... Hàng xóm cách vách thứ ba đếm ngược từ dưới lên là người sửa ống nước và dây điện.
“Ừ!” Đối với cô là cùng một người.
“Em cho hắn thấy tư thế ngủ của em sao?” Sự đố kỵ của đàn ông đã bộc phát, anh cắn lại cắn bộ ngực trắng nõn của cô.
Cô muốn cười nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ: “Em cho hắn thấy em mang giày số mấy.”
“Đôi giày cao gót ba tấc kia sao?” Anh rất hưng thú đối với chiếc giày cao gót đã đem lại không biết bao nhiêu nỗi đau cho chân anh.
“Này! Không phải là anh muốn em thành hung thủ giết người, lấy giày cao gót làm vũ khí đó chứ?” Hai mắt anh sáng quá đi.
“Tại sao không? Có tội anh sẽ gánh thay em.” Mạt Đề Á vỗ vỗ ngực, yêu vợ, sủng vợ, đau vợ, đúng chuẩn một người chồng tốt.
Cao Bảo Nhi trợn mắt lên, đẩy anh ra, kéo chăn che lại tấm thân đang lõa lồ của mình: “Người ta có làm cái gì đâu, tại sao anh lại muốn đánh người ta chứ?
“Chờ có chuyện sẽ không kịp, anh muốn đánh đòn phủ đầu.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Nghĩ vớ vẩn.” Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Mạt Đề Á thấy cô lại muốn ngủ, anh lo lắng lấy khăn ướt lau mặt cho cô: “Có phải em bị bệnh không, nhìn em không có chút sức lực nào cả?”
Cô trước kia không hề như vậy nhưng một tháng gần đây lại đặc biệt thích ngủ.
“Không phải là tại anh sao, tối nào cũng quấn lấy em, chiến đấu lâu như thế đương nhiên sức lực phải cạn kiệt, không có tinh thần rồi.” Cô là người, không phải là rôbốt, làm sao có thể thức trắng đêm ngày qua ngày chứ.
Cao Bảo Nhi rửa mặt xong, tỉnh táo lại một chút. Cô quấn chăn bông vào phòng tắm đánh răng, tiếng xột xoạt vang lên. Mạt Đề Á đã chuẩn bị xong thức ăn cho cô, anh bước vào phòng tắm, chủ động mặc quần áo vào cho cô.
Anh thật sự muốn làm hư cô, việc gì cũng không muốn cô động vào, từ giặt quần áo đến làm việc nhà, anh một mình làm hết. Anh không muốn thuê người giúp việc, sẽ quấy rầy cuộc sống của hai người.
Đương nhiên là vẫn có một số khách không mời mà đến, ví dụ như em gái của Diệp Vân Bạch báo mộng với anh trai mình, muốn anh gả cho cô, còn có cô gái bị anh sa thải, muốn đến nhà anh làm quản gia, tưởng gần quan được ban lộc.
Nhưng anh không để ý tới, mặc kệ ai tới anh đều không mở cửa. Bọn họ cứ việc nhấn chuông, la hét ngoài cửa.
“Lát nữa anh mua con gà mái về tẩm bổ cho em, người ta nói uống canh gà rất tốt cho sức khỏe.” Muốn anh không chạm vào cô, thật là khó nha!
Lúc nào cũng bổ bổ bổ, muốn bồi bổ cho cô, không sợ cô ăn không tiêu sao.
Vừa nghĩ tới canh gà đầy dầu mỡ, Cao Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn: “Không muốn ăn gà, rất ngấy, em hình như mập ra.”
Bị anh chiêu đãi một ngày ba bữa, mỗi một bữa cơm đều có thức ăn vô cùng phong phú, muốn cô không mập cũng khó.
“Mập một chút mới tốt, mới không có ai mơ ước đến sắc đẹp của em, cướp em khỏi tay anh.” Nhất là mấy khách quen trong tiệm cà phê, hơi một chút là cười nhạo anh không được, tuyên bố muốn hoành đao đoạt ái.
“Em không muốn mập như heo, lúc đó anh cũng không thèm liếc em một cái, đàn ông lúc nào cũng nói là tốt nhưng nếu thật sự xảy ra thì liền bỏ rơi người ta.” Cô muốn ăn ít một chút, duy trì thân hình hoàn mỹ, phụ nữ mà mất đi đường cong lả lướt thì sẽ bị tống vào lãnh cung.
Phụ nữ muốn làm đẹp, bởi vì thích một người. Cô ấy lúc nào cũng muốn mình đẹp nhất, làm người đó phải say như điếu đổ.
Nhưng từ xưa đến nay, có mấy người đàn ông chỉ yêu một người phụ nữ, đến chết không rời? Thường thường là say mê sắc đẹp, có mới nới cũ, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cho dù mấy tháng qua anh đối xử với cô rất tốt, vô cùng cưng chiều cô nhưng cô vẫn không tin anh sẽ yêu cô cả đời. Nhưng cô cũng không bài xích việc có con, thậm chí là có chút mong chờ.
Mạt Đề Á nghe thấy sự không tín nhiệm trong lời nói của cô cũng không tức giận, chỉ ôm cô nói: “Bảo bối, trong lòng anh em vĩnh viễn là người đẹp nhất, trừ em ra, không có gì đáng để anh lưu luyến.”
Anh chỉ thích nhìn một mình cô.
“Mười năm sau anh còn ở bên em nói lời này, có lẽ em sẽ tin anh.” Lời cô nói thật nhẹ nhàng nhưng vẫn có sự nghi ngờ.
Anh yêu cô, cô biết, vì thế cô mới đồng ý ở bên anh.
Nhưng anh có thể yêu cô bao lâu? Đó là một dấu chấm hỏi, không ai có thể trả lời, con người hay thay đổi.
“Bảo bối, em quá coi thường anh, anh không chỉ muốn mười năm của em, mà là hai mươi, ba mươi năm, bốn mươi năm sau của em, chúng ta sẽ cùng già đi, biến thành những ông lão bà lão, thành ba mẹ chồng, lúc đó anh vẫn sẽ nói với em là em đã không hối hận vì chọn anh.” Anh nhìn cô một cách nồng nàn, con ngươi đen láy lộ ra tình yêu vĩnh cửu.
“Hy vọng em có thể nhìn thấy lúc đó.” Cô tưởng tượng bộ dạng của hai người lúc đó.
Viễn cảnh mà anh miêu tả thật đẹp, rất không chân thật, cô bị mê hoặc, khát vọng thực sự có một ngày như vậy.
“Tai nạn lớn như thế mà anh cũng không chết thì đương nhiên là em có thể nhìn thấy lúc đó.”
Cô nâng môi cười yếu ớt.
Có một số việc không phải chỉ nói là được, chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tất cả.
“A! Bữa sáng muốn nguội rồi, em đợi chút, anh sẽ bưng tới.” Giúp cô ăn no là trách nhiệm của anh.
“Không cần, em... ” Cô vốn định xuống lầu ăn, không cần anh phải đi lên đi xuống, đem thức ăn lên đây nhưng cô vừa mới mở miệng thì người đàn ông cười như ánh mặt trời kia đã chạy đi.
Cô thật hạnh phúc.
Có một người yêu cô như vậy, cô còn muốn gì nữa chứ.
“Đến đây đến đây, cái này là nước chanh, có thể dưỡng da, tăng sức lực kết hợp với sandwich kẹp gà nướng, sẽ làm em khỏe khoắn cả ngày.” Cùng ăn sáng với cô luôn là thời gian đẹp nhất.
“Đề Á, anh làm như đang nuôi heo à!” Cao Bảo Nhi nhìn bữa sáng trước mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô căn bản là ăn không hết, mỗi lần đều rất miễn cưỡng ăn hết.
Khó trách bụng cô to lên, tuy rằng không mập nhưng thân hình cô đã thay đổi, quần áo trong tủ sắp không mặc vừa rồi.
“Đến đây, heo cục cưng, mở cái miệng đáng yêu ra, nuốt thức ăn xuống bụng.” Mạt Đề Á gắp một miếng gà, để gần miệng cô.
“Anh đó! Đừng đùa nữa, em cũng không phải là con nít... ” Cao Bảo Nhi ngoài miệng thì trách cứ nhưng trong lòng thì rất vui.
Cao Bảo Nhi vốn dĩ ăn không nhanh bằng Mạt Đề Á, nhưng hôm nay cô lại phá lệ ăn hết trước anh, ăn xong cô vẫn cảm thấy đói, lấy chén súp trên bàn ăn tiếp.
Hành động bất thường của cô làm người đàn ông bên cạnh choáng váng, cũng làm anh cảm thấy bất an.
Cô hình như càng ngày càng ăn nhiều, ngay cả bàn ăn mà anh chuẩn bị, cô đều ăn hết.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân, chuyện này rất không bình thường .
“Cái miệng nhỏ ăn từ từ thôi, mắc công nghẹn, húp miếng canh đi.” Mạt Đề Á bật cười lau cái miệng đang ăn rất hăng hái của cô.
“Em rất đói bụng... ” Cô nhận chén canh của anh, mùi hải sản bốc lên, cô bỗng nhiên che miệng.
“Sao vậy? No rồi sao?” Cũng nên no rồi, cô ăn gấp hai lần bình thường.
Cô che miệng che mũi, nhịn cơn buồn nôn xuống: “Canh này có phải hỏng rồi không? Em... cảm thấy không thoải mái... ”
“Không thoải mái... ” Nhưng ngay cả một miếng cô cũng không có ăn mà.
Sắc mặt Cao Bảo Nhi tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, Mạt Đề Á hoảng hốt, anh mua toàn nguyên liệu mới để nấu ăn, sao lại có vấn đề chứ.
“Em... em không được... Em muốn nôn... ” Cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy vội tới phòng tắm, đem bữa sáng phun hết vào bồn cầu.
Sau khi ói xong cô vẫn cảm thấy dạ dày mình quặn lại xông thẳng lên cổ họng, cô lại nôn tiếp.
Nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cô lại nôn khan, dịch dạ dày trào ra làm cổ họng cô bỏng rát, hơi đau.
Càng đáng thương hơn là, cô càng cảm thấy đói bụng, muốn ăn gì đó nhưng thức ăn vừa đến miệng cô lại lập tức đứng dậy, hướng về phòng tắm mà chạy.
“Em đợi một chút, anh đưa em đến bệnh viện.” Mạt Đề Á thấy cô đỡ hơn một chút liền không chần chờ, ôm cô chạy ra ngoài.
Đau bụng vào cấp cứu là chuyện bình thường nhưng lại bị bác sĩ đuổi ra ngoài, mới là chuyện khó tin chứ.
“Khoa phụ sản?”
“Không tới khoa phụ sản mà tới đây tìm bác sĩ ngoại khoa làm gì?” Y tá ở phòng cấp cứu nhìn anh một cách “kỳ quái”
Rõ ràng là dạ dày có vấn đề, tại sao lại chuyển sang khoa phụ sản? Mạt Đề Á suy nghĩ nát óc cũng không ra đáp án.
Nhưng một tiếng sau anh đã biết tại sao.
Ánh nắng sớm mai ấm áp mang theo cơn gió mát mẻ lặng lẽ lướt qua phòng ngủ.
Một mái tóc đen nhánh xốc xếch xõa trên giường, một mỹ nhân nằm sấp, một nửa phần lưng lộ ra ngoài hưởng thụ sự ấm áp của ánh nắng mặt trời.
Cô đang ngủ say, giống một thiên sứ chiềm đắm trong tình yêu, thật hồn nhiên và ngây thơ.
Tấm lưng tuyết trắng, gáy ngọc, trên cánh tay là dấu vết hoan ái hôm qua, nụ hôn chi chít thậm chí còn có cả dấu răng, giống như cô mới từ một trận chiến trên thiên đường rớt xuống trần gian.
Mí mắt cô rung nhẹ nhưng vẫn không tỉnh dậy.
“Em cần một nụ hôn của hoàng tử.”
Môi của Mạt Đề Á nhẹ nhàng đặt trên môi cô, Cao Bảo Nhi ưm một tiếng như con mèo lười biếng, kháng nghị kẻ xấu đang quấy nhiễu giấc ngủ của cô.
Cao Bảo Nhi không biết tại sao, cô lại cảm thấy rất mệt, ngủ thế nào cũng không đủ, sức lực đã cạn kiệt hết, cô chỉ muốn dính vào giường mà ngủ. Chắc tại trời mát mẻ nên làm cô chỉ muốn ngủ.
“Bảo bối, đừng ngủ nữa, mau dậy ăn một chút rồi đến tiệm cà phê nữa.” Mạt Đề Á cúi người, hôn lên cái miệng nhỏ nhắn rất ngon miệng kia.
Cô khẽ rên một tiếng, kéo chăn lên lầm bầm: “Ồn quá đi…”
“Bảo bối, anh không ngại nằm trên giường với em, nhưng mà em đừng oán trách anh làm em vận động quá nhiều nha.”
Mạt Đề Á cười hôn lên vết sẹo nhỏ trên trán cô, một bàn tay tham lam đi xuống, phủ lên nơi đẫy đà kia.
Anh giống như vĩnh viễn đều không thể buông tha cô, vừa xong là anh lại muốn nữa.
“Đừng có sờ, thắt lưng em thật đau.” Ôi, Buồn ngủ quá.
Cao Bảo Nhi duỗi người, che miệng ngáp, chậm rãi mở đôi mắt to giăng đầy sương mù ra. Một cơn gió thổi qua làm cái chăn trên người cô tuột xuống, lộ ra thân thể trắng nõn.
Cô nhìn trần nhà rồi nhìn đồ vật xung quanh. Cô không biết mình đang ở đâu, đây không phải căn nhà mà cô và ba đã ở.
Đột nhiên, một khuôn mặt chắn trước tầm mắt cô. Lúc này cô mới nhớ ra mình đã ở chung với người đàn ông này được ba tháng, bọn họ giống như vợ chồng chỉ là không có tờ hôn thú.
“Em làm gì lộ ra vẻ mặt như gặp quỷ, giống như anh đã hù dọa em vậy.” Mạt Đề Á bất mãn, cắn nhẹ cô.
“A! Là anh.” Cô lại nhắm mắt lại, ôm gối ngủ gật.
“Cái gì gọi là “A! Là anh.”? Em nghĩ anh là ai chứ?” Anh cố ý làm loạn, sờ lên cái bụng bằng phẳng của cô.
Cao Bảo Nhi sợ ngứa cười khanh khách ra tiếng: “Lão Vương ở kế bên nhà.”
Thời gian ba tháng nói dài không dài, ngắn không ngắn, có một số việc đã lặng lẽ thay đổi.
Ví dụ như Mạt Đề Á hiểu rõ từng nơi mẫn cảm trên người cô, anh thường cắn vành tai cô.
Kết quả là, cô chủ nổi tiếng lạnh lùng cười ra tiếng, hơn nữa càng ngày càng cười nhiều hơn, nụ cười ngọt ngào như mật.
“Hàng xóm nhà chúng ta có họ Diệp, họ Trương, họ Triệu, họ Tiền nhưng không có họ Vương.” Giọng nói của anh mang theo vị chua, anh không cho cô ngủ, cố chấp muốn lôi cô ra khỏi giường.
“Ghen à!” Cao Bảo Nhi cười vui vẻ, để lộ thân thể ra cho anh gãi ngứa.
“Đúng vậy... Anh là một bình dấm chua lớn.” Anh nhất định phải cho cô biết, anh yêu cô đến mức nào.
“Được, lần sau em không gọi lão Vương sửa ống nước, em sẽ kêu người khác.” Thật là một bình dấm chua lớn đó.
“Lão Vương là người sửa ống nước?” Hình như... Hàng xóm cách vách thứ ba đếm ngược từ dưới lên là người sửa ống nước và dây điện.
“Ừ!” Đối với cô là cùng một người.
“Em cho hắn thấy tư thế ngủ của em sao?” Sự đố kỵ của đàn ông đã bộc phát, anh cắn lại cắn bộ ngực trắng nõn của cô.
Cô muốn cười nhưng âm thanh ra khỏi miệng lại là tiếng rên rỉ: “Em cho hắn thấy em mang giày số mấy.”
“Đôi giày cao gót ba tấc kia sao?” Anh rất hưng thú đối với chiếc giày cao gót đã đem lại không biết bao nhiêu nỗi đau cho chân anh.
“Này! Không phải là anh muốn em thành hung thủ giết người, lấy giày cao gót làm vũ khí đó chứ?” Hai mắt anh sáng quá đi.
“Tại sao không? Có tội anh sẽ gánh thay em.” Mạt Đề Á vỗ vỗ ngực, yêu vợ, sủng vợ, đau vợ, đúng chuẩn một người chồng tốt.
Cao Bảo Nhi trợn mắt lên, đẩy anh ra, kéo chăn che lại tấm thân đang lõa lồ của mình: “Người ta có làm cái gì đâu, tại sao anh lại muốn đánh người ta chứ?
“Chờ có chuyện sẽ không kịp, anh muốn đánh đòn phủ đầu.” Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Nghĩ vớ vẩn.” Cô ngáp một cái, cơn buồn ngủ lại ập đến.
Mạt Đề Á thấy cô lại muốn ngủ, anh lo lắng lấy khăn ướt lau mặt cho cô: “Có phải em bị bệnh không, nhìn em không có chút sức lực nào cả?”
Cô trước kia không hề như vậy nhưng một tháng gần đây lại đặc biệt thích ngủ.
“Không phải là tại anh sao, tối nào cũng quấn lấy em, chiến đấu lâu như thế đương nhiên sức lực phải cạn kiệt, không có tinh thần rồi.” Cô là người, không phải là rôbốt, làm sao có thể thức trắng đêm ngày qua ngày chứ.
Cao Bảo Nhi rửa mặt xong, tỉnh táo lại một chút. Cô quấn chăn bông vào phòng tắm đánh răng, tiếng xột xoạt vang lên. Mạt Đề Á đã chuẩn bị xong thức ăn cho cô, anh bước vào phòng tắm, chủ động mặc quần áo vào cho cô.
Anh thật sự muốn làm hư cô, việc gì cũng không muốn cô động vào, từ giặt quần áo đến làm việc nhà, anh một mình làm hết. Anh không muốn thuê người giúp việc, sẽ quấy rầy cuộc sống của hai người.
Đương nhiên là vẫn có một số khách không mời mà đến, ví dụ như em gái của Diệp Vân Bạch báo mộng với anh trai mình, muốn anh gả cho cô, còn có cô gái bị anh sa thải, muốn đến nhà anh làm quản gia, tưởng gần quan được ban lộc.
Nhưng anh không để ý tới, mặc kệ ai tới anh đều không mở cửa. Bọn họ cứ việc nhấn chuông, la hét ngoài cửa.
“Lát nữa anh mua con gà mái về tẩm bổ cho em, người ta nói uống canh gà rất tốt cho sức khỏe.” Muốn anh không chạm vào cô, thật là khó nha!
Lúc nào cũng bổ bổ bổ, muốn bồi bổ cho cô, không sợ cô ăn không tiêu sao.
Vừa nghĩ tới canh gà đầy dầu mỡ, Cao Bảo Nhi bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn: “Không muốn ăn gà, rất ngấy, em hình như mập ra.”
Bị anh chiêu đãi một ngày ba bữa, mỗi một bữa cơm đều có thức ăn vô cùng phong phú, muốn cô không mập cũng khó.
“Mập một chút mới tốt, mới không có ai mơ ước đến sắc đẹp của em, cướp em khỏi tay anh.” Nhất là mấy khách quen trong tiệm cà phê, hơi một chút là cười nhạo anh không được, tuyên bố muốn hoành đao đoạt ái.
“Em không muốn mập như heo, lúc đó anh cũng không thèm liếc em một cái, đàn ông lúc nào cũng nói là tốt nhưng nếu thật sự xảy ra thì liền bỏ rơi người ta.” Cô muốn ăn ít một chút, duy trì thân hình hoàn mỹ, phụ nữ mà mất đi đường cong lả lướt thì sẽ bị tống vào lãnh cung.
Phụ nữ muốn làm đẹp, bởi vì thích một người. Cô ấy lúc nào cũng muốn mình đẹp nhất, làm người đó phải say như điếu đổ.
Nhưng từ xưa đến nay, có mấy người đàn ông chỉ yêu một người phụ nữ, đến chết không rời? Thường thường là say mê sắc đẹp, có mới nới cũ, ân đoạn nghĩa tuyệt.
Cho dù mấy tháng qua anh đối xử với cô rất tốt, vô cùng cưng chiều cô nhưng cô vẫn không tin anh sẽ yêu cô cả đời. Nhưng cô cũng không bài xích việc có con, thậm chí là có chút mong chờ.
Mạt Đề Á nghe thấy sự không tín nhiệm trong lời nói của cô cũng không tức giận, chỉ ôm cô nói: “Bảo bối, trong lòng anh em vĩnh viễn là người đẹp nhất, trừ em ra, không có gì đáng để anh lưu luyến.”
Anh chỉ thích nhìn một mình cô.
“Mười năm sau anh còn ở bên em nói lời này, có lẽ em sẽ tin anh.” Lời cô nói thật nhẹ nhàng nhưng vẫn có sự nghi ngờ.
Anh yêu cô, cô biết, vì thế cô mới đồng ý ở bên anh.
Nhưng anh có thể yêu cô bao lâu? Đó là một dấu chấm hỏi, không ai có thể trả lời, con người hay thay đổi.
“Bảo bối, em quá coi thường anh, anh không chỉ muốn mười năm của em, mà là hai mươi, ba mươi năm, bốn mươi năm sau của em, chúng ta sẽ cùng già đi, biến thành những ông lão bà lão, thành ba mẹ chồng, lúc đó anh vẫn sẽ nói với em là em đã không hối hận vì chọn anh.” Anh nhìn cô một cách nồng nàn, con ngươi đen láy lộ ra tình yêu vĩnh cửu.
“Hy vọng em có thể nhìn thấy lúc đó.” Cô tưởng tượng bộ dạng của hai người lúc đó.
Viễn cảnh mà anh miêu tả thật đẹp, rất không chân thật, cô bị mê hoặc, khát vọng thực sự có một ngày như vậy.
“Tai nạn lớn như thế mà anh cũng không chết thì đương nhiên là em có thể nhìn thấy lúc đó.”
Cô nâng môi cười yếu ớt.
Có một số việc không phải chỉ nói là được, chỉ có thời gian mới có thể chứng minh tất cả.
“A! Bữa sáng muốn nguội rồi, em đợi chút, anh sẽ bưng tới.” Giúp cô ăn no là trách nhiệm của anh.
“Không cần, em... ” Cô vốn định xuống lầu ăn, không cần anh phải đi lên đi xuống, đem thức ăn lên đây nhưng cô vừa mới mở miệng thì người đàn ông cười như ánh mặt trời kia đã chạy đi.
Cô thật hạnh phúc.
Có một người yêu cô như vậy, cô còn muốn gì nữa chứ.
“Đến đây đến đây, cái này là nước chanh, có thể dưỡng da, tăng sức lực kết hợp với sandwich kẹp gà nướng, sẽ làm em khỏe khoắn cả ngày.” Cùng ăn sáng với cô luôn là thời gian đẹp nhất.
“Đề Á, anh làm như đang nuôi heo à!” Cao Bảo Nhi nhìn bữa sáng trước mặt, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô căn bản là ăn không hết, mỗi lần đều rất miễn cưỡng ăn hết.
Khó trách bụng cô to lên, tuy rằng không mập nhưng thân hình cô đã thay đổi, quần áo trong tủ sắp không mặc vừa rồi.
“Đến đây, heo cục cưng, mở cái miệng đáng yêu ra, nuốt thức ăn xuống bụng.” Mạt Đề Á gắp một miếng gà, để gần miệng cô.
“Anh đó! Đừng đùa nữa, em cũng không phải là con nít... ” Cao Bảo Nhi ngoài miệng thì trách cứ nhưng trong lòng thì rất vui.
Cao Bảo Nhi vốn dĩ ăn không nhanh bằng Mạt Đề Á, nhưng hôm nay cô lại phá lệ ăn hết trước anh, ăn xong cô vẫn cảm thấy đói, lấy chén súp trên bàn ăn tiếp.
Hành động bất thường của cô làm người đàn ông bên cạnh choáng váng, cũng làm anh cảm thấy bất an.
Cô hình như càng ngày càng ăn nhiều, ngay cả bàn ăn mà anh chuẩn bị, cô đều ăn hết.
Mọi chuyện đều có nguyên nhân, chuyện này rất không bình thường .
“Cái miệng nhỏ ăn từ từ thôi, mắc công nghẹn, húp miếng canh đi.” Mạt Đề Á bật cười lau cái miệng đang ăn rất hăng hái của cô.
“Em rất đói bụng... ” Cô nhận chén canh của anh, mùi hải sản bốc lên, cô bỗng nhiên che miệng.
“Sao vậy? No rồi sao?” Cũng nên no rồi, cô ăn gấp hai lần bình thường.
Cô che miệng che mũi, nhịn cơn buồn nôn xuống: “Canh này có phải hỏng rồi không? Em... cảm thấy không thoải mái... ”
“Không thoải mái... ” Nhưng ngay cả một miếng cô cũng không có ăn mà.
Sắc mặt Cao Bảo Nhi tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh, Mạt Đề Á hoảng hốt, anh mua toàn nguyên liệu mới để nấu ăn, sao lại có vấn đề chứ.
“Em... em không được... Em muốn nôn... ” Cô bỗng nhiên đứng dậy, chạy vội tới phòng tắm, đem bữa sáng phun hết vào bồn cầu.
Sau khi ói xong cô vẫn cảm thấy dạ dày mình quặn lại xông thẳng lên cổ họng, cô lại nôn tiếp.
Nôn hết mọi thứ trong bụng ra, cô lại nôn khan, dịch dạ dày trào ra làm cổ họng cô bỏng rát, hơi đau.
Càng đáng thương hơn là, cô càng cảm thấy đói bụng, muốn ăn gì đó nhưng thức ăn vừa đến miệng cô lại lập tức đứng dậy, hướng về phòng tắm mà chạy.
“Em đợi một chút, anh đưa em đến bệnh viện.” Mạt Đề Á thấy cô đỡ hơn một chút liền không chần chờ, ôm cô chạy ra ngoài.
Đau bụng vào cấp cứu là chuyện bình thường nhưng lại bị bác sĩ đuổi ra ngoài, mới là chuyện khó tin chứ.
“Khoa phụ sản?”
“Không tới khoa phụ sản mà tới đây tìm bác sĩ ngoại khoa làm gì?” Y tá ở phòng cấp cứu nhìn anh một cách “kỳ quái”
Rõ ràng là dạ dày có vấn đề, tại sao lại chuyển sang khoa phụ sản? Mạt Đề Á suy nghĩ nát óc cũng không ra đáp án.
Nhưng một tiếng sau anh đã biết tại sao.
“Cái gì, cô ấy có thai?”
Tăng kg, thèm ăn, ngủ nhiều, đầu óc choáng váng, buồn nôn… Đều là những biểu hiện của phụ nữ mang thai.
Phụ nữ có thai kị nhất là ăn thức ăn nguội, cũng không được làm việc nặng, dễ kích động, không được chịu đả kích quá lớn, phải kiểm tra thai định kỳ… Còn phải đổi giày cao gót thành dép, để tránh không giữ vững được trọng tâm mà ngã xuống.
Một bác sĩ phụ khoa trung niên vừa siêu âm ba chiều chỉ vào chấm đen nhỏ trên màn hình vừa nói những điều cần thiết để bảo vệ an toàn cho mẹ và thai nhi.
“Tại sao cô ấy lại có thai?”
Vì sao, cái này phải hỏi anh mới đúng chứ!
Đây là vấn đề ngốc ngếch được nói ra từ một người ba ngốc ngếch. Anh nói câu đó làm rất nhiều người bật cười. Cao Bảo Nhi không chỉ muốn đạp đầu anh xuống mà cô còn cảm thấy rất mất mặt.
Mạt Đề Á rất nhanh chóng hiểu ra là mình đã nói một câu ngốc ngếch thế nào. Nhưng anh cảm thấy rất vui vì mình đã được làm ba, cho nên anh cười ngây ngô, cái miệng cũng chưa bao giờ khép lại.
Anh đã được làm ba, anh đã được làm ba, làm ba…
Khoan! Chờ một chút, hình như có một việc mà anh quên làm?
A! Anh nhớ ra rồi, chính là...
Mạt Đề Á cẩn thận đỡ Cao Bảo Nhi đứng lên, sau đó quỳ một chân xuống.
“Bảo bối, gả cho anh đi! Anh sẽ dùng cả đời để yêu em, cho em một gia đình hạnh phúc, có anh, có em, có con của chúng ta.”
Anh đang rất vui vẻ nên bất chấp đây là chỗ nào, lớn tiếng cầu hôn cô. Mọi người ở đây, cho dù là nam hay nữ đều bị hành động của anh làm cảm động, thậm chí có một phụ nữ mang thai còn vụng trộm lau nước mắt, hâm mộ Cao Bảo Nhi vì có được một người đàn ông tốt yêu cô đến thế.
Mọi người vây xem ngày càng đông, tất cả mọi người đều cho rằng Cao Bảo Nhi sẽ rưng rưng nước mắt gật đầu đồng ý, trong lòng mừng như điên.
Dù sao con cũng có rồi, ba của đứa bé cũng đồng ý chịu trách nhiệm, người mẹ còn do dự gì nữa chứ.
Ngay cả bản thân Mạt Đề Á cũng cho rằng lần cầu hôn này anh nhất định sẽ thành công.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Cao Bảo Nhi vẫn nói không.
“Không?”
Không chỉ có Mạt Đề Á kinh ngạc mà mọi người xung quanh cũng thất vọng không ít.
“Anh ngạc nhiên sao?” Hôn nhân, hôn nhân, cô còn chưa muốn chui xuống nấm mồ đó.
“Em đồng ý với anh có đứa nhỏ liền kết hôn mà.” Cô lật lọng, không giữ lời hứa.
Cao Bảo Nhi lôi kéo Mạt Đề Á với vẻ mặt không thoải mái ra khỏi bệnh viện: “Không phải anh hoài nghi mình không được sao, cho nên em mới thử xem có thể mang thai không thôi.”
“Cái gì!” Cô có ý gì.
“Hiện tại chứng minh chức năng sinh dục của anh vẫn bình thường, tai nạn kia không để lại di chứng gì, anh nên yên tâm đi.” Cao Bảo Nhi ngoài mặt rất bình tĩnh nhưng từ đáy lòng thì đã rất vui.
Cao Bảo Nhi đã sớm nhìn ra mưu kế của anh, từ vụ tai nạn giao thông tất cả mọi việc đều là cô lo liệu, từ thủ tục nhập viện đến xuất viện, rồi hỏi ý kiến bác sĩ trị liệu, làm sao mà cô không biết tình trạng của anh được chứ?
Cô chỉ là thuận theo tự nhiên, muốn cùng anh ở một chỗ. Bởi vì hai người họ sẽ không tiến tới hôn nhân, mà chỉ duy trì ở mức độ yêu đương.
Đứa nhỏ xem như là quà tặng cho cuộc sống của hai người. Cô thậm chí còn nghĩ đường lui cho mình, nếu hai người không sống chung nữa thì đứa nhỏ sẽ thuộc về cô, không ai có thể mang đi.
“Anh... Con của anh không thể trở thành con ngoài giá thú.” Mạt Đề Á cố gắng kìm nén cơn nóng giận.
Tròng mắt sáng liếc ngang, cô nói: “Được thôi!”
“Em đồng ý?” Mạt Đề Á nghĩ là cô đã đồng ý kết hôn với anh.
“Anh tìm người khác giúp anh sinh con, muốn sinh mấy đứa thì sinh, dù sao chức năng sinh dục của anh cũng không có vấn đề gì, còn đứa bé này là của tôi.”
Anh vừa nghe cô nói thế, sắc mặt trở nên rất khó coi: “Cao Bảo Nhi, anh tức giận, em biết rõ anh chỉ yêu một mình em, vậy mà em lại bảo anh đi tìm người khác.”
Cao Bảo Nhi bày ra biểu tình “không để ý đến anh” rồi nói: “Phụ nữ có thai không được xúc động, phải luôn vui vẻ, lời của bác sĩ anh quên nhanh như vậy sao.”
“Em... Bảo bối, anh không tức giận, chỉ là đùa một chút thôi, em còn muốn nôn không?” Mạt Đề Á vỗ về cái bụng của cô, thật cẩn thận đỡ cô đứng dậy, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
“Có một chút.” Nhưng cô không nôn được, cảm thấy rất là khó chịu, dạ dày lại trống trơn.
“Bác sĩ có nói sẽ khó chịu một chút… A, bánh sô đa, em ăn cái này không cảm thấy buồn nôn, anh đi mua ngay đây.” Mạt Đề Á khẩn trương, vội vàng muốn cải thiện tình trạng nôn nghén của cô.
Lần đầu tiên làm ba ai cũng ngu ngốc như thế, không biết nên làm cái gì, xem lời của bác sĩ như kinh thánh mà tôn sùng.
“Không cần, trong cửa hàng có.” Cô giữ chặt lấy tay anh, không cho anh sờ lung tung.
Mạt Đề Á nghe vậy nhướn mày: “Em còn muốn đến tiệm cà phê sao?”
Phụ nữ có thai làm sao có thể làm việc được, huống chi cũng không phải là anh không nuôi nổi cô.
“Không đủ người, em phải đến đó phụ.” Cao Bảo Nhi liếc Mạt Đề Á, không phải tại anh lấy Vương Hữu Dân từ chỗ cô đến công ty của anh làm sao.
“Không thể thuê thêm vài người sao? Bằng không đem bán lại cho người ta, anh hy vọng em đừng làm việc vất vả quá.” Mạt Đề Á luyến tiếc nói.
Cô bình tĩnh thuyết phục anh: “Doanh thu của cà phê có hạn, không thể thuê nhiều nhân viên, với lại tiệm cà phê là tâm huyết của em, em không muốn bán cho người khác.”
Huống chi cô còn phải dựa vào nó mà sống nên sẽ không dễ dàng bán đi. Nếu một ngày nào đó, hai người chia tay, cô vẫn còn tiệm cà phê để dựa vào, không cần phải lưu lạc đầu đường xó chợ.
“Anh có tiền... ” Thuê thêm tám, mười người cũng không thành vấn đề.
Cô lắc đầu: “Em không muốn ỷ lại người khác.”
“Anh là người khác sao?” Trên mặt Mạt Đề Á thoáng qua chút bi thương.
Quan hệ của bọn họ vô cùng thân thiết, ngủ cùng giường, thậm chí còn có con nhưng trong mắt cô, anh là người ngoài sao?
“Đó là so sánh, em sợ quá ỷ lại vào người khác, ngày nào đó người kia đi mất, em phải làm sao đây?” Cô vĩnh viễn không quên được ngày ba cô ra đi, thế giới dường như sụp đổ, cô không biết phải làm gì.
“Anh sẽ không đi đâu hết.” Anh nhấn mạnh nói.
“Nhưng anh cũng nói mọi chuyện luôn đến một cách đột ngột, giống như tai nạn giao thông kia, nếu anh không chống nỡ nổi thì bây giờ…” Cao Bảo Nhi dùng chính lời nói của Mạt Đề Á chống lại anh.
Anh biết rõ cô nói đúng nhưng vẫn cảm thấy buồn bực: “Bao giờ thì em mới gả cho anh?”
“Tận thế.” Cô cho anh một đáp án.
“Bảo bối, em đừng bức anh mở một tiệm cà phê lớn hơn tiệm cà phê của em.” Mạt Đề Á hạ giọng cảnh cáo.
Nhìn anh bị cô làm cho gân xanh nhanh chóng nổi đầy mặt, cô không nhịn được cười ra tiếng: “Trước ngày tận thế một ngày có được không?”
Xem đi, cô cũng có nhượng bộ, không có làm anh khó xử.
Mạt Đề Á muốn tức giận nhưng nhìn thấy nụ cười kiều diễm cũa cô, anh đành bất đắc dĩ ôm lấy cô từ phía sau.
“Nói đi, chừng nào mới lập gia đình?”
Anh không mè nheo với cô, đến khi tới tiệm cà phê miệng anh vẫn nói không ngớt. Cao Bảo Nhi bị anh làm phiền mới phá lệ nói một câu...
Ít nhất phải sinh được một đội bóng đá mới bằng lòng kết hôn.
Cái này, có người bắt đầu buồn rầu .
Còn mười người nữa sao?
Gia đình cô và anh đều không có gien sinh đôi, cho dù năm nào cũng sinh một đứa thì cũng phải mười năm, tại sao anh lại phải chờ lâu thế?
Mạt Đề Ávắt hết óc nghĩ biện pháp. Mười năm thật sự rất lâu, anh cũng không thể cam đoan trong mười năm đó có thể sinh mười đứa con, như vậy không phải chuyện kết hôn của anh trở nên rất xa vời sao?
“Này! Người đàn ông kia rốt cuộc bị gì thế?” Tự nhiên lại đi lấy đầu đập vào tường, còn thì thào tự nói nữa chứ.
Thời gian trước Mạt Đề Á bị tai nạn giao thông phải nằm viện sau đó lại phải tịnh dưỡng nên Cao Bảo Nhi đành phải mời người biết pha cà phê về giúp cô trông coi tiệm.
Trầm Tĩnh Ngọc đã từng làm thư ký, vừa vặn bị giảm biên chế, cô ấy lại pha cà phê rất ngon nên hai người hợp tác rất ăn ý với nhau. Một người cần giúp đỡ, một người cần việc làm, thuận tiện còn có thể trông con.
“Không có gì, chẳng qua là em có thai.” Cao Bảo Nhi nhẹ nhàng bâng quơ nói
“Cái gì, em có thai?” Trầm Tĩnh Ngọc kinh ngạc nhìn về phía bụng chưa lộ ra của Cao Bảo Nhi, không thể tin được là cô ấy đã làm mẹ.
“Cho nên anh ta có chút không bình thường, chị đừng để ý đến.” Sắp tới anh còn có rất nhiều việc phải làm, nhất là phiền não nghĩ xem làm thế nào để sinh được một đội bóng đá.
Trầm Tĩnh Ngọc cười lắc đầu: “Thủ hạ lưu tình, đừng bắt nạt người ta quá, đàn ông tốt như cậu ta đã muốn tuyệt chủng rồi.”
Nếu ba của Tiểu Hiên tốt bằng một nửa cậu ta thì cô cũng không phải một mình nuôi nấng Tiểu Hiên, còn phải nhìn sắc mặt người khác.
Trầm Tĩnh Ngọc nghĩ đến đoạn thời gian kia, nụ cười của cô trở nên nhợt nhạt.
“Con mắt nào của chị thấy em bắt nạt anh ấy?” Cô ít khi dịu dàng với đàn ông.
“Cả hai mắt.” Người có mắt đều thấy, Cao Bảo Nhi ỷ vào việc Mạt Đề Á yêu cô nên muốn làm gì thì làm.
Cao Bảo Nhi bất mãn nói: “Chị bị anh ta mua chuộc.”
Cô muốn nói đến Trầm Thiếu Hiên đang cầm trò chơi điện tử mà Mạt Đề Á cho.
“Đó là việc chính đáng.” Trầm Tĩnh Ngọc nói xong, tự nhiên cười rộ lên: “Tịch Na, cậu ta rất yêu em.”
“Em biết.” Nhưng trong lòng cô vẫn có một dấu chấm hỏi, anh có thể yêu cô bao lâu?
“Phải biết quý trọng.” Nếu có người đàn ông chờ cô như vậy, cô sẽ không để ý đến việc gì chạy về phía anh.
Cao Bảo Nhi gật đầu, tỏ vẻ cô biết việc đó.
“Còn nữa, em rốt cuộc là đói đến mức nào, hai bịch hạt cà phê đã thấy đáy rồi đấy.” Trầm Tĩnh Ngọc lo lắng không biết Cao Bảo Nhi ăn nhiều như vậy có bị gì không.
Cao Bảo Nhi ngẩng đầu lên, mở to mắt ngạc nhiên: “Em tưởng là hạt hạnh nhân.”
Hai người đồng thời há hốc mồm, cười không nổi.
Mà cách đó không xa, có một người đàn ông đang phiền não không biết bao giờ mới có thể rước mẹ bọn trẻ vào cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...