Tặng Quân Rượu Độc, Tiễn Quân Ra Đi

Liễu Hành Vân núp ở trong góc, tay cầm ám khí, thật sự không thể tin được hai mắt của mình. Nhìn, nhìn, thấy được! Tử Ngọc bảo trâm! Lại còn là An Thiếu Hàn tự mình lấy ra cho nha đầu kia xem. Hắn đang tính toán tình huống xấu nhất, nếu có gì trở ngại, liền xông ra lôi kéo Mai Vũ chạy trốn. Ai biết, lần này chẳng những không cần chạy trốn, Tử Ngọc bảo trâm cũng coi như tới tay. Đơn giản chính là trời cao ban cho may mắn. Chẳng qua là, không biết tại sao. Cảm giác ngoài hưng phấn còn có chút bất an nổi lên. Chùi mặt, màu đen trên tay cũng khiến chính mình giật mình. Liễu Hành Vân mếu máo, phép thuật tàng hình này, lần sau không nên dùng.



Duỗi cái lưng mỏi, Liễu Hành Vân nóng nảy, sao phải nghĩ nhiều như vậy, dù thế nào đi nữa hắn chỉ là ăn trộm mà thôi. Nghề chính của mình trộm đồ mới phải. Lo lắng nguy hiểm, còn không bằng chờ đời nguy hiểm rồi tự mình nhảy ra. Sau khi An Thiếu Hàn rời đi, Liễu Hành Vân cũng không có gấp gáp đi lấy Tử Ngọc bảo trâm. Mà là đi ra ngoài chuẩn bị dụng cụ trộm Tử Ngọc bảo trâm. Nếu như không có nghe nhầm, trên cây trâm kia, có bôi “Ngàn dặm đuổi theo hương”. Chỉ cần là người dính vào, vô luận chạy xa đến mấy cũng sẽ bị đuổi kịp. Mà giải dược, sợ rằng chỉ có An Thiếu Hàn có. Đang vô cùng hưng phấn, Liễu Hành Vân ngửi thấy mùi hoa đào nhàn nhạt trong không khí. Ngửa đầu nhìn trời, Liễu Hành Vân cơ hồ muốn hưng phấn nhảy lên. Là pháo hoa, pháo hoa màu hoa đào. Vãn Phong trở lại! Hưng phấn chạy đi gặp Mai Vũ, Liễu Hành Vân ngày hôm sau hào hứng ra khỏi cửa. Mai Vũ buồn bực vì hắn hưng phấn. Không có đạo lý a, hắn là bởi vì chuyện bảo trâm nên hưng phấn sao? Hắn nói không phải. Hỏi hắn vì sao, hắn còn nói chờ khi trở lại sẽ cho nàng kinh hỉ. Ngoài cửa sổ, mưa rơi xuống liên miên, không ngừng rơi xuống, càng về sau càng rơi xuống càng lớn. Mai Vũ ngồi ở bên cửa sổ, yên lặng đến mức ngây ngốc. Có thật nhiều chuyện quanh quẩn ở trong đầu mà chủ nhân trong chuyện này cũng chỉ có một người —— An Thiếu Hàn. Hôm nay, trong lòng dị thường buồn bã. Giống như có chuyện gì xấu sẽ phát sinh. Hành Vân hắn, đi ra ngoài thật lâu. An Thiếu Hàn cũng đi tìm Trần Thu, Vương Phủ trống rỗng, Mai Vũ nhàm chán đùa bỡn cỏ đuôi chó trong tay. Ánh mắt phiêu lãng nhìn về nơi xa, Mai Vũ ở trong lòng âm thầm nghĩ, nếu không, thuyết phục Hành Vân buông tha cho Tử Ngọc bảo trâm đi. Đối mặt An Thiếu Hàn, nàng muốn để lại cho hắn ấn tượng tốt cuối cùng, cũng không uổng phí hai người đã quen biết. Đang lúc nàng suy nghĩ lung tung. Liễu Hành Vân một thân ướt sũng đi tới trước cửa. “Hành Vân, mưa lớn như thế, làm sao ngươi......” Cũng không che dù. Nói được một nửa, Mai Vũ cũng rốt cuộc nói không được nữa. Liễu Hành Vân nhếch nhác, sợi tóc rủ xuống ngay trước mắt, sắc mặt tái nhợt. Cả người cũng hồn bay phách lạc dọa người. Trong lòng Mai Vũ bắt đầu hốt hoảng. “Hành Vân, đã xảy ra chuyện gì!” Mai Vũ khẩn trương nhào qua bắt lấy ống tay áo hắn hỏi. Nhất định, nhất định xảy ra chuyện. Liễu Hành Vân ánh mắt trống rỗng nhìn nàng, chuyển động một chút, cả người nhào lên, ôm nàng vào trong ngực. “Mai Vũ...... Vãn Phong trở lại.” Tận lực để cho thanh âm của mình bình tĩnh một chút, nhưng là Liễu Hành Vân vẫn như cũ không ngừng run rẩy. “Vãn Phong, không phải hắn đã xảy ra chuyện gì chứ.” Lòng Mai Vũ dần dần nặng trĩu. Từ lạnh lẽo trên người Liễu Hành Vân truyền thẳng xuống đáy lòng làm cho cả người Mai Vũ cũng trở nên lạnh “Vãn Phong hắn, bị trọng thương. Sẽ chết.” Liễu Hành Vân vùi đầu vào người Mai Vũ. Mai Vũ cảm giác rõ rệt ẩm ướt trên tóc hắn. Vãn Phong sẽ chết, Vãn Phong sẽ chết, Vãn Phong sẽ chết! Nàng không cách nào tiếp nhận, tuyệt đối không thể tiếp nhận! Nam tử phiêu diêu đó, thân ảnh ấy không thể xóa nhòa trong cuộc đời nàng. Nàng không cho phép hắn chết. “Hành Vân, ngươi trở về đây nhất định là có biện pháp cứu hắn, đúng không. Bình tĩnh lại một chút nói cho ta biết, muốn cứu hắn phải làm thế nào.” Mai Vũ nắm chặt hắn, lo lắng hỏi. “Hoàn hồn châu, chỉ có hoàn hồn châu có thể cứu hắn. Ở chổ An Thiếu Hàn có.” Liễu Hành Vân dần dần bình phục tâm tình, phấn chấn tinh thần nói. Đúng rồi, còn có thể cứu hắn! Nắm lấy Liễu Hành Vân nhẹ nhàng run rẩy một cái, Mai Vũ cúi đầu. Rốt cục vẫn phải...... An Thiếu Hàn, ngươi nên hận ta đi. Ngươi rõ ràng là tín nhiệm ta. Bởi vì hắn tin tưởng cho nên mới để cho nàng nhìn bảo vật của hắn để chổ đó. Hắn cho là nàng đáng để tín nhiệm,lại hết lần này tới lần khác tin lầm người. “Ta biết ở nơi nào, ta đi lấy. Ngươi đi cầm Tử Ngọc bảo trâm, chúng ta rời khỏi An phủ.” Mai Vũ kiên cường cười, mở cửa liền muốn đi ra ngoài. Bị Liễu Hành Vân kéo lại. “Tại sao?” Liễu Hành Vân không hiểu, vì sao vào giờ khắc này, nàng lại muốn hắn đi cầm bảo trâm. “Hành Vân, nếu không như vậy, ngươi còn có thể tới lần thứ hai nữa. Ta không muốn ngươi trở lại lần thứ hai, cho nên, Vãn Phong phải cứu, bảo trâm cũng muốn lấy.” Không cần, không muốn để cho ta toàn tâm cứu Vãn Phong, mà mắt lại thấy ngươi lâm vào nguy hiểm. Mở cửa trong nháy mắt, Mai Vũ ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Khóe miệng nhất thời hiện lên nụ cười chua xót. Cuối tháng tư, mưa dầm liên miên. Đúng như lúc nàng hứa nàng dùng một tháng giúp Hành Vân trộm bảo trâm. Nhưng trong một tháng ngắn ngủn này, Vương Phủ lạnh nhạt như lúc ban đầu tại sao lại đem lòng của nàng khoét ra một khối đây. Cứ thế, nàng đau như vậy, đau như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui