Tái xuất giang hồ: Sát thủ không cần tiền?
“Sự kiện lớn nha!!!”
Trước Bách Hiểu Đường có mấy con ngựa, tuyết trắng xóa cả một vùng, dưới đất có mấy dấu chân hỗn loạn.
Tiểu hồ ly đứng thẳng ở phía xa, liếm liếm móng vuốt của mình, nói với con chim trên đầu: “Nhiệm vụ của chúng ta xem như hoàn thành rồi.”
Con chim kia cúi đầu nhìn tiểu hồ ly, nhún vai: “Có lẽ vậy. Mà nè, ngươi đừng có đứng khoanh tay, làm ơn phải luôn nhớ rõ mình là hồ ly biết chưa?”
Tiểu hồ ly liếc mắt xem thường, hai chân trước ngoan ngoãn đặt xuống đất.
Tiểu hồ ly nọ chính là Tiểu Ngân. Còn con chim nhỏ kia tất nhiên là Tiểu Hoa. Hai nhóc này hành sự đều vì một nguyên nhân.
Đó là…Mai Vũ tái xuất giang hồ.
Xoay người, Tiểu Ngân vác theo Tiểu Hoa chạy nhanh.
Mùa đông lạnh quá đi, ở nhà vẫn là ấm áp nhất.
Trong Bách Hiểu Đường vô cùng an tĩnh.
Lão đại của Bách Hiểu Đường cầm một bức họa không tên, lông mày nhíu chặt.
“Ý gì đây?”
Trên bức họa đó chỉ vẽ một cây cỏ, phía trên vẽ thêm một bình rượu, bình rượu đang nhỏ nước xuống dưới.
Có một lá thư không tên được đính kèm theo.
Trên đó viết: “Nhận đơn. Người quá khó giết, giết người quá khó tìm, dễ tìm nhưng khó giết, người không dễ chọc, người dễ chọc nhưng kẻ chống lưng lại khó trêu, người tốt, đều không nằm trong phạm vi liệp sát của bổn sát thủ. Còn nữa, lần này ta có thể tiếp nhận số lượng nhiều vì lần này ta đã tạo nhóm.”
Đau đầu chuyền nhau bức thư khắp một vòng, tất cả mọi người đều lắc đầu ra vẻ không biết người gửi là ai.
Nhưng khi lá thư này chuyền đến trước mặt Vô Ngân, hắn nhếch môi đưa tay lên.
Lão đại Bách Hiểu Đường thấy hắn giơ tay lập tức hớn hở hỏi: “Mạt rệp, ta biết ngươi biết mà. Nói đi, bút tích này là của cao nhân nào?”
Vô Ngân liếc nhìn nam nhân kia, mặt vô cảm: “Không được gọi ta là mạt rệp.”
Thiếu gia đây cứ bị ngươi gọi như vậy nên mới mãi mà không phất lên được đấy!
“Được được, Vô Ngân tiểu tử, nói nhanh lên.”
Vô Ngân tiểu tử…Ta nguyền rủa cả nhà mi!
“Người này các ngươi không biết đâu. Nàng bảy tuổi đã nổi danh, mười sáu tuổi giết chết sư huynh mình, sau đó “xử lý” luôn sư phụ, tiến vào mười tên tuổi đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ.”
Nàng và thần thâu Liễu Hành Vân, Thiên Diện Đào Hoa Tạ Vãn Phong cùng nhau vào ra An Vương Phủ.
Giết Vô Vân Nhị Lâu Chủ Hoa Tử Tiêu, lại vì y mà gánh tất cả nợ nần.
Khiến Ngân Hồ Mục Vô Ca cam tâm tình nguyện buông tha cho chức Trang chủ Ngân Nguyệt sơn trang, theo nàng lang bạt chân trời.
Làm cho phong lưu công tử Hoa Tử Nguyệt vứt bỏ vô số mỹ nhân.
Nàng khiến Thiên Huyễn Ngọc Diện Nhân Thế Vân Khinh vì nàng mà ruồng bỏ cả khát vọng vang danh.
Làm Bách Bất Duy tái hiện nhân gian.
Chiến Thần An Thiếu Hàn cũng vì nàng mà không làm Vương Gia nữa.
Ngay cả chủ nhân của Đông Thần cũng vì nàng mà phát động chiến tranh, vì nàng mà ước hẹn hòa bình. Muốn nói về sự tích của nàng, nói suốt ba ngày cũng không hết. Kỳ nữ độc nhất thế gian, các ngươi quên cả rồi sao?
Nhìn lại bức thư, Vô Ngân cảm thấy quen thuộc đến khó hiểu.
Dường như sát thủ cổ quái kia lại xuất hiện trong đầu. Là một tiểu quỷ hủy đi thanh danh của hắn, là một sát thủ kỳ quái như gió khẽ lướt qua.
Có người ngạc nhiên hỏi Vô Ngân: “Nghe đồn chết rồi cơ mà?”
Vô Ngân trợn mắt.
Chết? dIEN~LeDonQuy~~D,an
Yêu tinh kia có thể sống thì sẽ cam lòng chết đi sao? Nàng không lưu lại nhân gian, gây tai họa cho giang hồ thì nàng có thể an tâm à?
“Chết làm sao được? Nhớ hai năm trước có đột nhiên có bảy người xuất hiện không? Mấy người đó nào phải ai khác, chính là nhóm An Thiếu Hàn đang tìm nàng đó. Bọn họ không tìm thấy nàng sẽ không mai danh ẩn tích. Mà một năm trước đột nhiên họ lại mất tích. Nguyên nhân chỉ có một, họ tìm thấy nàng rồi. Lại nói, bút tích này ta còn nhớ.” Mỉm cười, Vô Ngân có chút khoe khoang nói.
Có người sùng bái nhìn hắn, Vô Ngân vui vẻ ngẩng cao đầu, cười đắc ý.
Lúc trước, Mai Vũ từng vỗ vai hắn, nói: “Huynh đệ, sau khi tiếp ta, ngươi sẽ nổi tiếng.” Dù trong lòng hắn chỉ có đau khổ và nước mắt tràn dâng. Nhưng sự thật chứng minh, lúc đó nàng không mang đến cho hắn nhiều may mắn nhưng sau đấy lại mang đến cho hắn cuộc buôn bán có lời nhất.
Trong lòng hắn rất cảm kích nữ nhân này.
Đường chủ Bách Hiểu Đường đương nhiên biết nữ nhân này.
Mai Vũ, nhân vật truyền kỳ trong giang hồ, Vũ Thần Mai Vũ.
Có lẽ trên giang hồ không ai có thể khuấy động giang hồ, gây gió to sóng lớn như thế.
Trong tình thế cạnh tranh kịch liệt, nơi nơi đều có thể xảy ra chuyện xấu. Nếu có Mai Vũ làm lá bài tẩy, nhất định sẽ kiếm được một khoản.
Mỉm cười, Đường chủ Bách Hiểu Đường hỏi: “Vậy Vô Ngân, bức họa này có ý gì?”
Vô Ngân trợn trắng mắt: “Còn chưa nhìn ra nữa à? Ý là: Tặng quân rượu độc, Tiễn Quân ra đi. Vũ Thần lướt qua, không chừa cọng cỏ.”
Đại nhân vật…vẫn quái dị như cũ.
“Tốt lắm, lập tức công bố tin này, giao cho Vô Ngân toàn quyền xử lý.” Đường chủ Bách Hiểu Đường nói xong, xoay người đi mất.
Ba ngày sau, Bách Hiểu Đường cấp báo khắp tám trăm dặm trên giang hồ.
Vũ Thần Mai Vũ tái xuất giang hồ!
Giờ đây, Bách Hiểu Đường náo nhiệt chưa từng thấy.
Mai Vũ đứng ở phía xa, ngóng cảnh tượng nháo nhiệt đó, trong lòng nhiệt huyết sôi trào.
Trời! Trời xanh ơi! Đây là do nàng gây ra sao? Nàng phải tự khen mình thôi!
“Ta nói…” Tạ Vãn Phong vỗ vai nàng, định nói gì đấy.
Mai Vũ đẩy tay y: “Đừng ồn, để ta hưởng thụ thêm chút nữa.”
“Mai Vũ à...” Vân Khinh cất tiếng, thành khẩn gọi.
“Sư huynh, huynh không thấy cảnh này rất đẹp sao, đừng cắt ngang chứ.”
Lau mồ hôi, những người khác nhìn nhau.
Hoa Tử Nguyệt bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Cứ chờ nàng tỉnh táo lại đi.”
Thật lâu thật lâu sau, mãi đến lúc hoàng hôn, Mai Vũ cuối cùng cũng thỏa mãn được lòng hư vinh, sáng lạn quay lưng lại, hỏi: “Lúc nãy các huynh muốn nói gì?”
Tạ Vãn Phong thầm trợn mắt.
Lúc nãy à? Đã mấy canh giờ trôi qua rồi.
“Mai Vũ, bọn ta muốn hỏi nàng, nàng nói nàng muốn nhận đơn, đã viết thù lao chưa?” Vân Khinh xoa trán, dở khóc dở cười hỏi.
Trong ánh chiều tà, cơ thể Mai Vũ dần hóa đá, sau đó phiêu tán trong gió.
Thù…lao?
Nàng quá hưng phấn nên đã quên viết thù lao mất rồi.
Cho nên….nàng có thể sẽ phải làm không công, chẳng lấy được một đồng!
Cho nên…nàng có thể sẽ trở thành một sát thủ buồn cười.
“Á Á Á~~~~~ nhanh liên hệ với lão đại Bách Hiểu Đường! Nhanh! Nhanh!!”
TOÀN VĂN HOÀN
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...