Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Tiểu thư ngự sử nói: "Các người cũng có nghe nói, lần trước Thẩm đại lang đến hàn lâm phủ, hàn lâm phủ từ tiểu thư đến nha hoàn, rồi đến cái kia bà mụ quét rác, tất cả đều bị đuổi ra, còn có một người to gan dám leo lên nóc tường, buồn cười muốn chết."

Lời vừa nói ra, lập tức liền có hưởng ứng: "A, chuyện này, ta cũng nghe nói. Cứ tưởng rằng là đồn đãi, vậy là thật sao? Là vị tiểu thư hàn lâm nào có gan lớn, không hổ là hàn lâm gia thấu hiểu lễ nghĩa."

Đột nhiên có lời nói xen vào, nhìn Tạ Tân nói: "Muốn nói dũng cảm, chẳng phải ở nơi này cũng có một vị sao? Ngũ cô nương mê đắm đại công tử Tĩnh An Hầu phủ, danh truyền ngàn dặm."

Mi tâm Tạ Hộ nhăn lại, sao giờ lại nhiều chuyện đến nàng, nhìn nhìn Tạ Tân, chỉ thấy trên mặt nàng cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn cố gắng giữ gìn mặt mũi của muội muội mình, dùng tấm khăn che miệng cười nói:

"Gì chứ! A Đồng nhà ta còn nhỏ, làm gì biết cái gọi là si mê cuồng dại, chỉ là những lời đồn nhảm thôi. Các người đừng tin."

Tiểu thư mặc xiêm y màu hồng đào và tiểu thư phủ ngự sử bên cạnh liếc nhau, nói:

"Mặc kệ lời nói của ngươi, chúng ta tự hỏi Ngũ tiểu thư là được chứ gì?" Nữ tử mặc xiêm y màu hồng đào vững vàng như núi đến trước mặt Tạ Hộ, cười hỏi: "Ngũ cônương, muội cảm thấy Lý đại công tử Tĩnh An Hầu phủ như thế nào?"

Tạ Hộ lại bình tĩnh gõ hai hạt dưa, vẻ mặt thản nhiên nói: "Bộ dạng huynh ấy rất đẹp, các tỷ tỷ có cảm thấy hắn đẹp mắt không?"

Chúng nữ che miệng, các nàng có thấy bộ dạng hắn đẹp cũng sẽ không nói ra. thật là ngốc.


Tiểu thư ngự sử gia tiếp tục cười nói: "Muội thấy hắn đẹp vậy, muội thích hắn sao?”

Tạ Hộ ngây thơ cười: "Thích chứ! Muội cảm thấy bộ dạng của huynh ấy có điểm giống phụ thân muội, phụ thân muội là Tạ Cận, các tỷ đã gặp qua chưa? Bộ dạng rất đẹp." Tạ Hộ chuyên chú nói dối không đỏ mặt, cứu vãn danh tiếng của mình, dùng phụ thân mình làm lá chắn chắc không phải là chuyện đại nghịch bất đạo đâu.

"..." Chúng nữ im lặng.

Này, hiện tại đâu có ai hỏi về phụ thân ngươi, ngươi tập trung chuyên môn làm hoa si có được không?

"Tỷ tỷ, các người chưa gặp qua phụ thân ta! Chỉ cần gặp các người sẽ thấy phụ thân ta rất đẹp, nhất định sẽ thích.”

"..."

Lần này ngay cả Tạ Tân cũng nghe không nổi nữa. Đỏ mặt lôi kéo ống tay áo Tạ Hộ, lại cũng không dám nói tiếp, chúng nữ cảm thấy vô vị, các nàng đang bận nói về mỹ nam tử tuấn tú, tiểu nha đầu này lại nói phụ thân nàng, ai lại hứng thú với phụ thân nàng ( Hoa thúc: mỗ cha, ta xin lỗi ngươi! Mỗ cha: lão chính là soái ca, không phải sao!).

Chúng nữ cùng bĩu môi, không muốn tiếp tục lại nói vấn đề này với một tiểu nha đầu, mấy cái cô nương lại cùng nhau nói tới những chuyện khác.


Tạ Hộ ăn hạt dưa xong, thở ra một hơi, tự tán thưởng chính mình, nói Tạ Tân nàng muốn đi nhà xí, Tạ Tân tiểu nha hoàn hầu hạ, mang theo Tạ Hộ đi xí phòng, Tạ Hộ lúc này mới thoát thân.

***

Đuổi tiểu nha đầu kia đi, Tạ Hộ một mình đi dạo ở chung quanh khách viện Định Quốc công phủ, quả nhiên Định Quốc công phủ này thật là lớn. Chỉ sân đãi khách có thể rộng ngang với nửa Quy Nghĩa Hầu phủ, trong viện có 2 hoa viên, các loại hoa cỏ quý hiếm tranh nhau khoe sắc, còn có một cái hồ, bên cạnh dựng một tấm bảng bằng gỗ cây tùng, trên đó viết hai chữ 'Tủng Dương', bây giờ đang là tháng 6, tuy là đầu hè, nhưng khí hậu cũng khá dễ chịu, ven mặt hồ vài lá sen lênh đênh, ngẫu nhiên xuất hiện vài đóa hoa màu hồng phấn, nhưng vẫn còn rất nhỏ, bị màu xanh nhạt bao trùm, mới kiên quyết lộ ra một chút, toàn bộ mặt hồ im ắng rộng rãi.

Nơi này rất yên tĩnh, chỉ có một cái hành lang kéo dài đến giữa hồ, Tạ Hộ đi qua, phát hiện cuối chỗ đó có một chiếc đàn cổ, thân cầm trơn bóng, dùng gỗ cây ngô đồng tạo thành, là thất huyền Ngọc Cầm, góc phải bên dưới viết 'Quế Phức'*, miêu tả nước sơn, Tạ Hộ nhịn không được dùng đầu ngón tay gảy dây đàn một chút, chỉ cảm thấy âmthanh lọt vào tai rất hay, đúng là dây cung chân chính bằng chỉ bạc, phía sau cầm đặt một cái ghế Ngọc Cốt*, có hình dạng một bông hoa, bên cạnh cầm còn đốt hương, vừa nhìn liền biết công phủ dùng để chào hỏi khách nhân, nhìn cảnh đẹp chung quanh, lại có cầm ở đây cho khách nhân tự tình* ngay tại chỗ này.

Tạ Hộ ngồi trên ghế Ngọc Cốt, nhìn cảnh sắc trước mặt, mặt hồ gợn sóng lấp lánh, nước mênh mong trong suốt, trống trải hợp lòng người, phía nam có núi, trên núi cây cối xanh ngắt, có một lương đình cổ kính để nghỉ chân, tuy không nhìn rõ ràng, nhưng lại mờ mờ ảo ảo lộ ra một cỗ khí phách của người ẩn sĩ, kêu gọi tâm tư người ta, cuối hồ là một chiếc cầu uốn lượn, xa hoa lộng lẫy.

Đầu ngón tay gảy ra tiếng đàn, một khúc < Lăng Ba tiên > dưới ngón tay nàng réo rắt, sóng âm nổi lên tầng tầng rung động, lan rộng qua mặt hồ, cao cao như Thái Sơn, dào dạt như Giang Hà*, uyển chuyển lộ ra vẻ kiên nghị, trong đầu hồi tưởng lại những chuyện kiếp trước, nỗi sầu bi, vẻ hỉ nộ, đều được nàng thể hiện qua đầu ngón tay, dây đàn gảy càng nhanh, phảng phất như mưa trút xuống, ào ào sáng khoái.

Tuy xa thư phòng vị trí liền tại cái kia rũ hoa hành lang gấp khúc tận cùng chỗ, tiếng đàn lấy nước dẫn dắt, truyền qua hành lang gấp khúc, chui vào bên trong thư phòng, lúc tiếng đàn vang lên cũng là lúc thư phòng chợt yên tĩnh, Lý Trăn đứng lên, chậm rãi đuổi theo thanh âm đi đến thư phòng phía đông, gần cửa sổ mà đứng. Chỉ thấy mặt nước truyền đến tiếng đàn thẳng vào trái tim hắn, giống như bóp nghẹt hắn, khiến trong ngực hắn quyết liệt, trong tay cầm Ngọc Tiêu đặt lên môi, tiếng tiêu tuy thấp mà lại sâu sắc, thanh âm dần dần tăng lên, sau đó, lại trầm thấp mà hạ, phối hợp tiếng đàn, hợp tấu ra một khúc du dương lên xuống, tiếng đàn uyển chuyển xơ xác tiêu điều, như oán như hâm mộ, tiếng tiêu thể hiện tâm tình, như khóc như kể, người nghe đều bị âm luật dẫn dắt, bay lượn lên 9 tầng mây, thần kỳ, ưu sầu, vù vù, dư âm ngân nga, mỏng manh.

Tạ Hộ cũng không biết ở nơi nào truyền đến tiếng tiêu thổi, người thổi tiêu nên rất hiểu âm luật, cùng với tiếng đàn hợp lại, tiếng tiêu hắn vừa bổ sung vào tiếng đàn trống rỗng, Tạ Hộ cũng không yêu thích cầm, chỉ là Lý Trăn thích âm luật, kiếp trước nàng mới học, sau này nhập cung, lại được nhạc công trong cung chỉ rõ từng bước, nay một tài đánh đàn, cũng không phải trình độ tầm thường, chỉ là hiện giờ tuổi còn quá nhỏ, lực đạo cổ tay chưa đủ vẫn không thể thành thạo như kiếp trước, một khúc Lăng Ba tiên tấu xong, cổ tay không còn cảm giác, mệt rã rời, đứng dậy, dựa vào phía trên lan can, cảm thụ sự yên tĩnh chốc lát.


Ngừng tiếng đàn, bên kia tiếng tiêu cũng ngừng.

Trong thư phòng tràn đầy tiếng tán thưởng vang lên:

"Ai chà, nhân gian khó được vài lần nghe thấy! âm luật Xuân sơn huynh lại tăng thêm một bậc."

"Cầm tiêu hợp tấu, chỉ không biết là vị tiểu thư khuynh thành nào ở bên kia mặt hồ."

"Mặt hồ bên kia là khách viện của nữ quyến Định quốc công, không biết vị giai nhân đánh đàn kia là khuê nữ nhà ai, vừa xinh đẹp lại vừa đầy tài nghệ." 

Lý Trăn kinh ngạc đứng ở trước cửa sổ phía Đông, cầm Ngọc Tiêu trong tay thật lâu không muốn buông.

hắn yêu thích âm luật đến mức điên cuồng, hiếm khi có tri kỷ, không nghĩ tới hôm nay ở trong phủ lại gặp một chuyện thú vị. Nghe tiếng đàn nàng uyển chuyển ai oán, lại không mất kiên nghị kiên cường, đây là chuyện xưa của nữ tử, nếu không phải đãtừng trải qua, sao lại có tư tưởng khoáng đạt như vậy.

Người bên ngoài chỉ nói hắn yêu sách, chỉ có chính hắn nói khác, hắn yêu âm luật, âmluật với hắn mà nói, so với QuỳnhTương Ngọc Dịch*, món ngon vật lạ còn thấu tình đạt lý hơn, cơm có thể không ăn, rượu có thể không uống, nhưng mà lại không thể không có âm luật.

Guống như điên, Lý Trăn không để ý tới người trong thư phòng, vội vàng đi ra ngoài, trong ngực xúc động chi phối lý trí hắn, hắn muốn đi tìm người, muốn đi tìm người làm cho tâm hắn sống lại một lần nữa.

Xanh ngắt trên núi, có một tòa lương đình cổ kính, mái hiên đình hình bát giác, to lớn, trong đình có một người đang đứng, to lớn như cây tùng, nghiêm trang lẫm liệt, tuấn tú vô cùng, một đôi mắt phượng, có vẻ khí khái tràn trề, tuấn mĩ như tiên trong tranh.


Thẩm Hấp đứng bên cạnh lan can, trầm mặc nhìn nữ tử trên mặt hồ, từ trước khi nàng còn chưa bắt đầu đánh đàn, hắn đã chú ý đến nàng, hơn nữa nhận ra nàng là ai —— Quy Nghĩa Hầu phủ Ngũ cô nương, gọi Tạ Hộ, tự Du Ninh, khuê phòng tiểu tự A Đồng —— đây là do lần trước nàng nói rõ cho hắn, khiến hắn đặc biệt nhớ.

Lúc nàng ngồi xuống đánh đàn, hắn ở trên cao nhìn xuống, có thể nói tiếng đàn của nàng khiến hắn rất xúc động, chỉ cần nhìn qua tư thái đánh đàn, tuyết phiêu lãng trong gió, mây che lấp mặt trời, mắt ngọc mày ngài, xinh đẹp đoan trang, như hương thơm của hoa lan, cây quế, dung mạo của nàng so với tiếng đàn của nàng còn động lòng người hơn, rất khó tưởng tượng bên trong thân thể nhỏ bé kia, lại ẩn chứa mộtnăng lượng lớn như vậy, xinh đẹp kinh người, kì diệu tuyệt vời, không gò bó, phóng khoáng li khai khỏi Tam Giới*.

Ánh mắt không thể nào dời đi trên người nàng, dung nhan xinh đẹp như vậy, nếu lớn hơn nữa sẽ trở nên khuynh thành thế nào, mà kỳ lạ nhất là khí chất trên người nàng, sâu thăm thẳm, như trời quang, nhỉn xa như tiên tử, gần lại cực kỳ xinh đẹp, phảng phất như có thể hút người khác vào thế giới của nàng, vượt quá bình thường.

Thẩm Hấp âm thầm kinh hãi, mình lại đi đánh giá một đứa nhỏ 11 tuổi, xem ra bệnh của hắn thật sự càng ngày càng nghiêm trọng, tự giễu cười, lại vẫn không chịu thu hồi ánh mắt.

một gã sai vặt chạy lên lương đình, phá hư trầm tĩnh trong đình, Thẩm Hấp nhíu mày, lập tức cảnh giác quay đầu, dùng thân mình chặn ánh mắt gã sai vặt kia, chẳng biết tại sao, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nàng phát hiện vẻ đẹp của nàng, cho dù liếc mắt một cái cũng không cho phép. Bởi vì lúc nãy, hắn đã đem nơi đó đặt vào trong tâm hắn, cấm địa của hắn, tuyệt không cho bất kỳ kẻ nào xâm phạm.

"Công tử, công gia truyền ngài đến tiền sảnh nói chuyện, tân khách đều chờ gặp ngài."

Gã sai vặt nhìn khuôn mặt tuấn mĩ bất phàm đầy lạnh lùng, không khỏi run sợ trong lòng, nói tới vị đại công tử quốc công phủ, trong lòng mọi người đều sợ, không phải nói mặt hắn như Chung Quỳ*, mà là nói quanh người hắn có một loại khí thế trời sinh cao quý không thể nói, khiến người khác cảm thấy thấp kém. Ở trong phủ lâu dài thìkhông sao, nhất là người hầu mới nhập phủ, mỗi một người đều nói phong thái của vị đại công tử này với so quốc công gia còn đáng sợ hơn, cả người hắn giống như sương khói, tuy rằng đứng ở trước mặt ngươi, nhưng lại giống như không ở đây, mờ ảo như thần tiên trên mây, không có nhân khí.

Thanh âm lạnh lùng tuôn ra: "Biết."

Gã sai vặt nhẹ nhàng thở ra, lui xuống cực nhanh. Nhìn thân ảnh hắn chạy trốn, khóe miệng Thẩm Hấp lộ ra một tia cười chế giễu.

Cúi đầu nhìn thoáng qua bạch trường sam có hoa văn trên người, đây là kiểu trang phục để tang thông thường, Thẩm Hấp phủi hạt bụi nhỏ ở cổ tay áo, đi ra lương đình, đến tiền sảnh tập trung tân khách.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui