Tặng Quân Một Đời Vinh Hoa

Edited by Bà Còm in Wattpad

Ý tưởng này đã thành hình trong đầu Tạ Hộ, mà một khi thành hình thì rốt cuộc không cách gì xóa được.

Nếu, nàng nói là nếu, Túc Vương đã có kế hoạch mưu phản từ trước, vậy thì hiện tại đúng là thời cơ tốt nhất của hắn. Nếu nàng là Túc Vương, nàng cũng sẽ chọn khởi sự ngay lúc này. Hơn nữa rất có thể Túc Vương đã thành công làm được một bước đầu tiên -- hai ngày này cửa cung đóng chặt, nói không chừng đã cùng chuyện này có quan hệ.

Càng nghĩ càng không thích hợp, Tạ Hộ kêu tới Hồ Tuyền chuẩn bị cỗ kiệu cho mình, sau đó phân phó ông ta theo nàng ra cửa đi về hướng Phù Dung Viên. Hiện giờ Lạc Cần Chương vẫn cư ngụ tại hậu viện bên trong Phù Dung Viên, vốn Thẩm Hấp đã có kế hoạch sau khi khai mở Hoàng tử phủ sẽ thỉnh Lạc Cần Chương cùng nhập phủ cư trú, nhưng ngay trước hôm khánh thành thì Thẩm Hấp phải rời kinh thành đi đánh hải tặc. Tuy rằng Tạ Hộ chủ trì nghi thức nhưng dù sao cũng là nữ nhân, không thích hợp đơn độc đón ngoại tổ vào trong phủ, làm như vậy vừa không chính thức cũng vừa không tôn kính ngoại tổ phụ. Cho nên nàng vẫn quyết định chờ Thẩm Hấp trở về mới làm chuyện này, vì thế hiện tại nàng chỉ có thể đến Phù Dung Viên tìm ngoại tổ.

Chưởng quầy Phù Dung Viên đương nhiên nhận thức Tạ Hộ, chào đón xong tự mình đưa Tạ Hộ đến nhã cư ở hậu viện. Vừa gặp Lạc Cần Chương, Tạ Hộ không chần chờ liền xông tới, quỳ xuống cầu khẩn: “Ngoại tổ, cầu ngài cứu phu quân, cứu Hoàng Thượng đi.”

Lạc Cần Chương hình như mới vừa thay xong y phục. Ông vẫn giữ thói quen giống như lúc trước không thích có người hầu hạ, cho nên nhã cư to như vậy cũng chỉ có ông ở một mình, ngay cả nha hoàn bưng trà đổ nước cũng chưa thấy. Bất quá lúc này cũng không phải thời điểm để chú ý chuyện này, Tạ Hộ mới vừa nói xong thì Lạc Cần Chương liền tiến lại đỡ nàng lên, không biết từ khi nào đã rót một chén trà đưa tới trong tay Tạ Hộ, ngữ khí nhẹ nhàng: “Nha đầu đừng nóng vội, có chuyện gì từ từ mà nói.”

Hiện tại Tạ Hộ đâu còn tâm tư để uống trà, đầu óc đều tràn đầy chuyện Túc Vương mưu phản, buông chén trà xuống gấp gáp trình bày phỏng đoán của mình cho Lạc Cần Chương: “Ngoại tổ, mấy hôm nay ngài có liên hệ với trong cung không? Đã nhiều ngày cửa cung đóng chặt, sợ là trong cung đã xảy ra chuyện. Tức nhi nghĩ phu quân đã rời kinh, lúc này nếu Túc Vương khởi xướng chính biến, vậy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu bị vây hãm ở trong cung chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm?”

Lạc Cần Chương thật ra có chút kinh ngạc nhìn Tạ Hộ, ngạc nhiên với thị giác chính trị nhạy bén của nàng, không khỏi hỏi lại: “Chuyện này làm sao ngươi biết được?”

Tạ Hộ vừa nghe Lạc Cần Chương hỏi như vậy liền cảm thấy không thích hợp, ngoại tổ không hỏi vì sao nàng lại suy đoán như vậy, mà là hỏi nàng làm thế nào biết được, đó chính là đã thuyết minh chuyện này thật sự đã xảy ra, nhiều ngày qua cửa cung đóng chặt chính là vì Túc Vương đã ra tay.


“Túc Vương đã động thủ, phải vậy không ạ?” Tạ Hộ tiến lên một bước, khẩn trương hỏi Lạc Cần Chương.

Lạc Cần Chương thở dài: “Đúng. Vài ngày trước đã động thủ. Túc Vương cùng một thái giám cận thân của Hoàng Thượng là đệ tử của Lý Mậu liên thủ bức vua thoái vị. Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều bị vây ở trong cung. Những việc này ngay cả ta cũng phải phí chút tâm tư mới suy đoán ra được, ngươi là phụ nhân khuê phòng lại nghe được tin tức từ đâu?”

Tạ Hộ không trả lời Lạc Cần Chương, nghe ngữ khí của ông tuy rằng không phải thực ngưng trọng, nhưng vẻ mặt cũng có một loại khẩn trương nói không nên lời, đột nhiên linh quang chợt lóe, trong lòng vừa động, lại hỏi ông: “Ngoại tổ, phu quân... rốt cuộc khi nào trở về?” Mấy ngày này, Tạ Hộ thứ nhất là lo lắng tình huống trong cung, thứ hai chính là lo lắng cho Thẩm Hấp.

Nếu nàng là Túc Vương, đã chuẩn bị tốt để làm phản thì nhất định sẽ đồng thời ra tay với Đại Hoàng tử đang ở Lộc châu. Thẩm Hấp chết đi là tốt nhất, cho dù không chết cũng có thể giữ chân ở đó một thời gian. Như vậy, chỉ cần Túc Vương ở kinh thành bày mưu lập kế đem hết thảy đều khống chế trong tay, lúc đó cho dù Đại Hoàng tử may mắn không chết trở lại kinh thành thì cũng là chuyện "ván đã đóng thuyền".

Cho nên, hiện tại dưới loại tình huống này thì hai người gặp nguy hiểm nhất chính là Thẩm Hấp và Hoàng Thượng, hai người họ là "vinh cùng vinh, nhục cùng nhục". Chỉ cần Hoàng Thượng chống đỡ không nổi bị Túc Vương đoạt vị, vậy thì Thẩm Hấp ở xa ngàn dặm bên ngoài cũng lâm cảnh ngoài tầm tay giúp, trở về đến nơi thì hết thảy đều chậm.

“Ngươi là nữ tử mà suy nghĩ quá nhiều. Đại Hoàng tử là cát nhân sẽ có trời phù hộ, đương nhiên có thể hóa hiểm thành an. Ngươi không cần nghĩ nhiều, trở về chăm sóc cho Hoàng tôn thật tốt mới là chuyện nên làm. Hiện tại tất cả những việc này nên để cho nam nhân giải quyết.”

Nghe Lạc Cần Chương nói như vậy, nước mắt Tạ Hộ liền ngăn không được rơi lã chã, ngay cả thanh âm cũng có chút run rẩy: “Ý của ngoại tổ chính là, phu quân thật sự gặp nguy hiểm?”

Lạc Cần Chương không nói gì, chỉ trừng mắt lườm Tạ Hộ, thấy nàng khóc thương tâm như vậy cũng không đành lòng mở miệng trách cứ nàng: "Đã kêu ngươi không cần suy nghĩ nhiều sao ngươi lại không nghe lời? Đại Hoàng tử không có việc gì, ngươi mau trở về đi thôi, chăm sóc Hoàng tôn thật tốt mới là đứng đắn.”


Nước mắt Tạ Hộ giống như chặt đứt tuyến lệ, căn bản không thể khống chế. Buổi tối hôm qua nàng đã nằm mơ thấy Thẩm Hấp ở Lộc châu xảy ra chuyện, vốn nghĩ rằng hết thảy đều là mộng nhưng hôm nay lại nghe ngoại tổ nói như vậy chứng tỏ Thẩm Hấp ở Lộc châu thật sự gặp nguy hiểm, phu quân bị thương hay sao? Lại trúng tên giống như như tình huống lần trước hay bị đao thương...

“Ai nha, ngươi đừng khóc! Đại Hoàng tử chỉ mất đi tung tích chứ đâu phải đã chết. Ngươi khóc quá như vậy... làm ta cũng thấy lo.”

Tạ Hộ nghe xong càng khóc to hơn -- -- mất đi tung tích... Lộc châu ba mặt toàn biển, mất đi tung tích thì hậu quả thế nào nàng thật sự không dám tưởng tượng. Hai chân mềm nhũn, Tạ Hộ ngã ngồi trên mặt đất, Lạc Cần Chương giật mình vừa định khom người đỡ nàng. Ngay lúc này, Phó Thanh Lưu và Ngô Tuấn cùng nhau tiến vào.

*Edited by Bà Còm*

Ngô Tuấn thấy Tạ Hộ biểu tình bi thương ngã ngồi trên mặt đất, không khỏi quan tâm: “Tẩu tử bị sao vậy, mau đứng lên thôi!”

Phó Thanh Lưu đỡ Tạ Hộ lên, dìu nàng đến ghế bên cạnh ngồi xuống, sau đó mới xoay người lại đi đến trước người Lạc Cần Chương hành lễ, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không phải lần đầu tiên tới bái kiến Lạc Cần Chương. Phó Thanh Lưu chào hỏi đơn giản xong liền bẩm báo với Lạc Cần Chương: “Thừa tướng, người của chúng ta đã liên lạc được với Đại Hoàng tử, nói là vài ngày này đang chạy gấp trở về, kêu chúng ta ráng chống thêm hai ngày nữa.”

Lạc Cần Chương nghe xong gật đầu, sau đó mới nhìn về phía Tạ Hộ nói: “Nghe được chưa, hai ngày nữa sẽ trở lại! Đã lớn như vậy rồi, hài tử cũng đã có, vậy mà còn khóc nước mũi tèm lem. Ta cũng thấy xấu hổ giùm ngươi.”

Tạ Hộ kinh ngạc nhìn Phó Thanh Lưu, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, có chút không thể tin được hỏi lại Phó Thanh Lưu: "Người của các huynh đã xác định kỹ rồi sao? Chàng hiện tại ở nơi nào? Có cần người đi chi viện hay không? Chàng bị thương à?”


Phó Thanh Lưu đối mặt với một nữ nhân quan tâm nam nhân nhà mình quá độ cũng tương đối hết ý kiến, hai tay xoa vào nhau trả lời thành thật: “Chuyện này, chúng ta cũng chỉ dò theo dấu vết bọn họ lưu lại để lấy mật thư, vẫn chưa thật sự nhìn thấy người nên cũng không biết có muốn chi viện hay không. Nhưng vụ bị thương thì thật ra không có nghe nói, tẩu tử cứ yên tâm đi, Đại Hoàng tử cát nhân thiên tướng, sẽ không có việc gì.”

Ngô Tuấn cũng theo sau an ủi Tạ Hộ: “Đúng vậy, bao nhiêu sóng gió mới đi được đến bước đường hôm nay, lúc này nhất định là có thể hóa hiểm thành an.”

Bây giờ tâm tình Tạ Hộ mới cảm thấy dễ chịu hơn chút, sau đó bèn tiếp tục hỏi Lạc Cần Chương tình huống trong cung. Phụ thân của Ngô Tuấn là Thái úy, lúc Túc Vương xông vào Hoàng cung thì Ngô Thái Úy đang ở Nguyên Dương Điện cùng Hoàng Thượng bị nhốt trong cung. Đệ tử Lý Mậu đột nhiên ra tay, dùng chủy thủ có độc đâm Hoàng Thượng bị thương. Những chuyện này hiện tại từ miệng Ngô Tuấn nói ra nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng Tạ Hộ lại biết, chân chính trải qua khẳng định là kinh tâm động phách.

“Trong cung có người của Túc Vương và Dục Mẫn Đường thì đương nhiên cũng có người của chúng ta. Hoàng Thượng hình như trúng độc nhưng có Trương Thái y túc trực nên tình huống đều trấn áp được, phỏng chừng không có gì trở ngại; Hoàng Hậu cũng an toàn vô sự. Có ba ngàn cấm quân bảo vệ Nguyên Dương Điện, cho dù Túc Vương thật sự muốn đánh vào cũng không phải đơn giản như vậy. Lúc này cửa cung đóng lại, chỉ còn chờ Đại Hoàng tử trở về là có thể vào "bắt ba ba trong rọ", đem toàn bộ bỏ vào một nồi hầm chung một lượt.”

Tạ Hộ kinh ngạc: “Huynh đây là nói, đóng lại cửa cung thật ra là người của các huynh?”

Phó Thanh Lưu đắc ý gật đầu: “Đúng vậy. Từ lần trước ta tránh thoát vụ án của Ngũ thành, bèn được cữu cữu đề bạt làm Phó Thống lĩnh của Ngũ Thành Binh Mã tư, hiện tại binh sĩ trấn thủ cửa cung chính là người của ta. Người Túc Vương và Cấm quân đều đang giằng co, đánh cho vài trận giữ chân bọn chúng chờ tới khi Đại Hoàng tử trở về, chúng ta sẽ khiến Túc Vương trở tay không kịp.”

Sự tình chuyển biến quả thực có thể dùng từ "quanh co" để hình dung.

Vốn dĩ Tạ Hộ còn tưởng rằng chỉ có chính mình đoán được Túc Vương sẽ mưu phản, nhưng thật ra nhóm người khôn khéo này làm sao lại không thể nghĩ ra. Ngay ngày đầu tiên đã phòng bị đóng chặt cửa cung, người của Túc Vương cho dù muốn rút lui nhưng cũng không có cách nào, xem như "tên đã lên dây", "cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống", đành phải căng da đầu xông về phía trước. Mà xông về hướng này, mặc kệ thành công hay không thật ra đều là thua.

*Đăng tại Wattpad*


Đi một chuyến như vậy xem như đã thoáng giải trừ một chút lo lắng của Tạ Hộ. Sau khi nàng vừa về tới Hoàng tử phủ thì Lạc Cần Chương và Phó Thanh Lưu liền phái ra một đội hộ vệ ba trăm người vây kín mít xung quanh Hoàng tử phủ. Ngay lúc đó Tạ Hộ còn có chút không hiểu vì sao phải làm như vậy, tới buổi chiều thì nàng mới biết Lạc Cần Chương đúng là "gừng càng già càng cay", rốt cuộc những người của phe Túc Vương đâu phải là đối thủ của ông.

Chiều hôm đó Túc Vương phái ra kỵ binh muốn trực tiếp xâm nhập Hoàng tử phủ. Có lẽ bọn họ cũng thu được tin tức, biết Thẩm Hấp không chết đang gấp rút trở về. Vì thế để cho bọn chúng thêm một tầng bảo hiểm bèn tính bắt đi Tạ Hộ và Khang Ninh làm con tin, chờ khi Thẩm Hấp từ Lộc châu chạy về thì lão bà và hài tử đều ở trong tay bọn chúng, như thế bọn chúng sẽ có thêm một chút lợi thế.

May mắn Lạc Cần Chương phòng bị kịp thời, phái lại đây mấy trăm cao thủ bảo vệ. Trước cửa Hoàng tử phủ máu chảy thành sông, các tử sĩ Lạc gia sừng sững dưới bóng hoàng hôn, vừa thiết huyết lại vừa dũng mãnh, bảo vệ an toàn mọi người bên trong Hoàng tử phủ.

Hai ngày sau, cửa cung đóng chặt đã lâu rốt cuộc lại mở ra lần nữa, nghênh đón một màn hào quang lóa mắt dưới tia nắng ban mai. Cửa cung mở ra, vó ngựa dồn dập truyền đến, một người cao cao ngồi trên lưng ngựa đón ánh bình minh ưu nhã phóng ra.

Đại Hoàng tử Phong Cừ đánh hải tặc khải hoàn từ Lộc châu trở về, xuất hiện uy vũ như một thiên thần, cưỡi con hãn huyết bảo mã, trong tay cầm thanh gươm nhuốm máu, phía sau là ba ngàn cấm quân, uy phong lẫm liệt, tuyên bố trận cung biến này hoàn toàn được dẹp yên. Mãi đến những năm về sau, dân chúng vẫn còn truyền miệng trong sự kiện đoạt vị đã bị đập tan một cách mau chóng kia, Hoàng đế anh minh thần võ của bọn họ có bao nhiêu lợi hại.

Kết cục của Nhị Hoàng tử Phong Du có rất nhiều truyền thuyết. Có người nói hắn đã chết, bị Hoàng Thượng chém trước vạn quân; cũng có người nói hắn bị lưu đày đến vùng khổ hàn ở Tây Bắc, đời này kiếp này không thể hồi kinh; còn có người nói Hoàng Thượng giam lỏng hắn trong cung... Tóm lại mỗi người một thuyết bàn tán xôn xao.

Đại Hoàng tử đánh hải tặc có công, kịp thời trở về bình loạn cũng có công, hai công cộng lại nên Thiên Hòa Đế mệnh lệnh Lễ Bộ phác thảo Thánh chỉ, phong Đại Hoàng tử Phong Cừ thành Thái Tử, ban thưởng Thái Tử phủ đệ.

Bất quá, Thái Tử phủ không có cơ hội để xây dựng. Hoàng Thượng bởi vì bị thương trong cuộc nổi loạn của Nhị Hoàng tử, sức khỏe vẫn không thấy khá hơn, sau khi Thái y chẩn bệnh bèn khuyên ngài tạm dừng công vụ để nghỉ ngơi tu dưỡng. Thiên Hòa Đế trái lo phải nghĩ, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp đem ngôi vị Hoàng đế truyền cho Thái Tử, còn ngài thì mang theo Hoàng Hậu dọn ra khỏi Hoàng cung, đến vùng phụ cận Kinh Giao trụ tại Thiên Hi Nguyên, bắt đầu cuộc sống của một Thái Thượng Hoàng.

Tháng tám cùng năm, Tân Hoàng đăng cơ, Quốc hiệu Thiên Duyên.

~~CHÍNH VĂN HOÀN~~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui