Tàng Phong

Dịch: ulinuc

Việc lấy đan dược phụ trợ tu hành là chuyện rất thông thường ở Đan Dương cảnh hoặc Tam Nguyên cảnh.

Nhưng một khi đã đến cảnh giới cao rồi, trừ một ít linh đan diệu dược do thiên tài địa bảo luyện ra, thì lợi ích mà đan dược bình thường có thể mang lại cho tu hành sẽ kém đi rất nhiều.

Đương nhiên, việc dùng đan dược này mặc dù không có tác dụng gì, cũng sẽ không xuất hiện phản ứng không tốt nào, điều này ít nhất là đúng với đại đa số người.

Thế nhưng, một việc coi có vẻ tầm thường không đáng ngại đối với người khác, khi rơi xuống đầu Từ Hàn lại không giống nhau nữa.

Kinh mạch vận hành trong cơ thể hắn vốn do Tu La Quyết mà bị phá hủy từ lâu, nếu như Yêu lực nhập thể hắn còn có thể nhờ Tu La Quyết xua tan, thì khi chân khí này nhập thể, hắn sẽ không có kinh mạch dẫn dắt, nếu như trước kia, hắn còn có thể thử dẫn vào trong Kiếm Chủng, nhưng nay, Kiếm Chủng dưới sự quán chú của Yêu lực đó đã hóa thành màu tím, trạng thái còn không rõ ràng. Từ Hàn mà dẫn chân khí này vào Kiếm Chủng, rất có khả năng sẽ khiến hai lực lượng khác biệt va chạm nhau, cuối cùng bị thương vẫn là chính bản thân hắn.

Bởi vậy đối với Từ Hàn, nuốt vào Lưu Ly đan là một chuyện nguy hiểm. Đương nhiên mức độ nguy hiểm không đến mức đe dọa tính mạng, nhưng rất có khả năng sẽ lưu lại một ít tai họa ngầm.

Nhưng mà ngay cả là thế, Từ Hàn vẫn chọn nuốt mấy viên Lưu Ly đan này. Đương nhiên không phải vì hắn có lòng tìm cái chết, tự muốn mất mặt, mà thông qua những gì hắn đọc về Thiên kiếp mấy ngày nay, trong lòng hắn cũng đã hiểu rõ ít nhiều về tình hình của mình, bởi vậy muốn thử chứng minh một phen.

Nếu như suy luận của hắn là đúng, như vậy đó tuyệt đối chính là tin tức siêu tốt đối với Từ Hàn.

Từ Hàn nghĩ đến những điều này, lòng trầm xuống, bắt đầu cảm ngộ tình huống trong cơ thể mình.

Từ lúc hắn nuốt những đan được kia vào bụng, mười giây sau một dòng nước ấm bắt đầu dâng lên từ bụng hắn, Từ Hàn biết rõ đây là dược lực bắt đầu triển khai tác dụng. Lại mười giây nữa, những Yêu lực này sẽ hóa thành chân khí, nếu như là tu sĩ bình thường, lúc này liền có thể thúc giục nó tiến vào kinh mạch của mình, vận hành vài vòng, dồn khí đan điền, thì chuyện hấp thu dược lực này coi như xong. Chỉ là dạng hấp thu này cũng không nên quá liên tục, bằng không sẽ khiến cho căn cơ của người tu hành bất ổn.


Từ Hàn đương nhiên không có bản sự này. Hắn cắn răng một cái, thúc giục những dược lực kia biến thành chân khí tràn vào lục phủ ngũ tạng của mình.

Đã không có kinh mạch dẫn dắt, những chân khí kia tung hoành ngang dọc trong nội phủ của hắn, từng trận đau đớn cũng bắt đầu truyền đến đầu hắn, nhưng hắn cắn răng, đè xuống cảm giác đau đớn kịch liệt kia.

Lúc này, chân khí đã xông tới trước lục phủ ngũ tạng của hắn.

Nội phủ, cho dù là đối với võ giả chuyên tu thể cũng là nơi yếu ớt nhất, những chân khí này tràn vào, mặc dù số lượng không quá nhiều, nhưng vẫn đủ để tạo thành thương tổn cực lớn cho Từ Hàn.

Từ Hàn trong khoảng khắc này thực sự có chút do dự.

Nhưng rất nhanh, hắn liền nghĩ tới thanh âm từ trên trời giáng xuống ngày trước, lúc này Từ Hàn nhướng mày, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, những chân khí kia cũng triệt để trào vào lục phủ ngũ tạng của hắn.

Từ Hàn nghiến răng một cái, cơ hồ nội tâm đã chuẩn bị tốt để nghênh đón cảm giác đau đớn trong dự đoán kia.

Nhưng vài giây sau, loại đau đớn đó không tiến đến, ngược lại những chân khí kia sau khi tràn vào nội phủ của hắn thì nội phủ hắn bỗng nhiên nổi lên một vầng sáng tím, ánh sáng tím kia cực kỳ yếu ớt, nhưng lại tồn tại rất chân thật.

“Thành công rồi ư?” Từ Hàn lập tức lộ vẻ vui mừng, sau một khắc, thứ ánh sáng tím kia mãnh liệt tản ra bên trong nội phủ, tuôn chảy về khắp nơi trên cơ thể hắn. Lúc đó, Từ Hàn chỉ cảm thấy một dòng nước ấm tràn tới, cảm giác đau đớn ban nãy biến mất, thân thể hắn lúc ấy dường như ở trong một trạng thái cực kỳ thanh tỉnh, cả cơ thể cũng sảng khoái thoải mái hơn rất nhiều.

Mà những điều này vẫn không phải là thứ Từ Hàn quan tâm nhất, hắn vội vàng nhân cơ hội thứ ánh sáng tím kia còn chưa triệt để tan hết, triệu tập thúc giục những chỗ kinh mạch đã hoại tử, theo ánh sáng tím kia tràn vào, những kinh mạch chuyển sang màu tím vì bị hoại tử lại dần dần hồng nhuận lên, giống như sợi mây khô nhú ra mầm non, một lần nữa bừng lên sự sống.


Mặc dù ánh sáng tím kia mới chỉ chữa trị được một chút ít kinh mạch của Từ Hàn, như là một góc nhỏ của núi băng vậy.

Nhưng điều này đối với Từ Hàn mà nói, đã là tin cực kỳ đáng mừng rồi.

Gánh nặng tinh thần được gỡ bỏ phần nào, hai đầu lông mày giãn ra, khoảnh khắc ấy hắn nhịn không được bế mèo đen đang mang vẻ mặt mờ mịt không hiểu gì trên mặt đất lên, mạnh mẽ xoa đầu mèo đen, hiển nhiên là cực kỳ phấn khích.

Cử động lần này của Từ Hàn nhìn như là hữu kinh vô hiểm, nhưng thực tế, đổi là người bình thường, chắc chắn sẽ không thể làm được chuyện mạo hiểm như vậy giống hắn.

Hắn phát hiện trong đám sách cổ mà hắn vừa độc, hễ là người trải qua Thiên kiếp, nhiều ít cũng sẽ chịu tổn hại lúc gặp phải uy lực của nó, nhưng bất kể bọn họ có bị thương nghiêm trọng đến mức nào, chỉ cần còn giữ lại một hơi, lúc ấy lực lượng thiên địa chắc chắn sẽ bù đắp cho thân thể họ, mạnh mẽ kéo về từ Quỷ Môn quan.

Điều này cực kỳ tương tự với tình huống của Từ Hàn lúc ấy, nhưng vẫn có một chỗ bất đồng, đó là thương thế của Từ Hàn phục hồi từ từ, chứ không phải một phát mà lành ngay.

Hắn tinh tế suy nghĩ điểm bất đồng giữa hai bên, trước khi Lôi Kiếp biến mất, hắn hơi hơi chạm đến Lôi Kiếp, nói cách khác Lôi Kiếp mà hắn phải chịu chỉ bằng một phần ngàn vạn so với những vị đại năng được ghi trong sách cổ kia, bởi vậy, lực lượng thiên địa bù đắp cho hắn cũng yếu hơn rất nhiều so với những vị đại năng đó.

Nhưng nếu chỉ là bù đắp, Từ Hàn lại không cần phải bí quá hóa liều.

Sau khi hắn đọc hết những sách cổ kia, ngược lại phát hiện ra một chuyện rất thú vị.


Một người tu sĩ, bất kể cảnh giới trước khi du ngoạn Địa Tiên cảnh mạnh mẽ đến nhường nào, một khi đã đạt đến cảnh giới đó, thứ quyết định họ mạnh hay yếu đơn giản có hai cái: Thời gian sống, và cường độ của Thiên Kiếp hắn đã trải qua.

Từ Hàn đã từng nghe một ít lời đồn về cấp độ của Địa Tiên cảnh kia. Ví dụ như một khi đã trở thành Địa Tiên, họ liền thoát ra khỏi hạn chế của tuổi tác, trên lý luận mà nói, tuổi thọ của một Địa Tiên là dài vô hạn, đương nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải vượt qua Thiên kiếp mà mỗi trăm năm thiên địa lại đánh xuống một lần. Ví dụ như vị Vô Thượng Chân Nhân của Thái Âm Cung kia, tương truyền đã sống trọn vẹn sáu trăm năm, quả thực còn lâu hơn cả lịch sử triều Đại Chu từ hồi khai quốc đến nay.

Mà nói như vậy, thực ra điểm mấu chốt quyết định sự mạnh yếu của một vị Tiên Nhân chính là số lần và cường độ của Thiên Kiếp mà hắn trải qua.

Như vậy, rất hiển nhiên, sự bù đắp của thiên địa mang đến rất nhiều chỗ tốt, rõ ràng không chỉ chữa trị cho những thương tổn mà bản thân phải chịu, mà hẳn là còn có chỗ tốt nào đó mà người ngoài không biết được. Từ Hàn nghĩ, Địa Tiên đến cùng vẫn còn sống tại nhân gian, lực lượng mà họ có thể hấp thu từ thiên địa cũng không khác người bình thường, thế thì vì sao họ có thể thi triển ra thủ đoạn khác hẳn về bản chất so với những cảnh giới thấp hơn so với Địa Tiên đây?

Có thể chính là nhờ chỗ tốt mà sự bù đắp của thiên địa này mang đến, khiến họ có thể chuyển hóa linh khí bình thường của thiên địa thành một loại khác có cảnh giới cao hơn, Từ Hàn gọi nó là Tiên lực.

Như vậy, cái gọi là Tiên lực này có phải là sự lột xác trên lực lượng sau khi thiên địa bù đắp cho? Thật giống như tu sĩ ở Thông U cảnh có thể hóa chân khí thành chân nguyên, toàn bộ lực lượng liền khác biệt về mặt bản chất so với tu sĩ Tam Nguyên cảnh, phải không?

Từ Hàn hiển nhiên không có cách nào tìm một vị Tiên Nhân đến hỏi thăm nguyên nhân gốc rễ, điều duy nhất hắn có thể nghĩ đến chính là lấy thân mình ra thử một lần.

Mà trên đời này, giữa mạo hiểm và lợi ích, xưa nay luôn có quan hệ trực tiếp với nhau.

Hắn rất may mắn thành công, những chân khí mà hắn vốn không thể hấp thu kia sau trào vào lục phủ ngũ tạng liền biến thành tử khí* nhàn nhạt, mặc dù tử khí kia mỏng manh đến cơ hồ không thể cảm nhận được, nhưng Từ Hàn lại có thể cảm giác được rõ ràng biến hóa của cơ thể nhờ tử khí này mang lại sau khi tràn vào nhục thể của hắn là có thể nhìn thấy được, ít nhất cũng nhanh hơn nhiều so với khi hắn lấy quyển trước của Tu La Quyết luyện nhục thân. Mà điều khiến hắn kinh hỉ là những tử khí này lại có thể chữa trị tổn thương kinh mạch trong cơ thể Từ Hàn, mặc dù hiệu quả trị liệu quá nhỏ bé, nhưng đây là nan đề mà ngay cả Phu Tử cũng bó tay không có cách nào, vốn tưởng rẳn cần phải đánh một vòng trong Linh Lung Các mới có thể tìm ra biện pháp, lại không nghĩ cơ duyên thật khéo, hắn lại theo con đường khác tìm được một biện pháp như thế.

(Dịch giả: *Tử khí ở đây không mang nghĩa chết chóc như Tử khí đông lai, mà là tử ở đây là màu tím, tử khí có thể hiểu là chân khí màu tím.)

Có điều sau cuồng hỉ Từ Hàn rất nhanh chóng bình tĩnh lại, biện pháp này mặc dù tốt, nhưng để chữa trị một chút kinh mạch như vậy hắn đã dùng mất sáu viên Lưu Ly đan, mà mới chỉ trị liệu được một phần vạn những kinh mạch có vấn đề trong cơ thể hắn. Bởi vậy tính ra, hắn nếu muốn dựa vào phương pháp này để chữa trị kinh mạch trong cơ thể, ít nhất phải dùng sáu vạn viên Lưu Ly đan trở lên…

Xem cả Linh Lung Các, chỉ sợ nhất thời không lấy ra được nhiều đan dược như vậy, lại càng không cần nói bọn họ dựa vào cái gì mà phải dốc toàn lực của sơn môn vì Từ Hàn hắn chứ?


Từ Hàn nghĩ như vậy, cuối cùng quay đầu nhìn về phía cánh cửa phòng bên cạnh mình.

Trong kia đang truyền đến tiếng ừng ực, chính là Sở Cừu Ly kia đang một mình uống đến quên trời đất.

Sở Cừu Ly là một kẻ rất kì quái, y dường như chỉ làm có ba chuyện: nấu cơm, uống rượu, chôm đồ.

Dưới sự sai sử của Từ Hàn, Sở Cừu Ly giúp hắn trộm từ Đại Hoàn Phong về rất nhiều sách cổ, nhưng dù sao chuyện này cũng là hăng quá hóa dở, nhìn Sở Cừu Ly đêm ngày khuôn sách về nhà, một dạng muốn chuyển hết cả Tàng Thư Các của Linh Lung Các kia, Từ Hàn lại hoảng hồn. Hắn trước tiên để gã trả một ít thư tịch không cần thiết về, sau lại tận tình khuyên bảo Sở Cừu Ly, lôi hết những đạo lý đại nghĩa trong đầu hắn có thể nhớ được ra nói một lần, lại hứa hẹn sẽ cho gã mua đủ rượu. Thế mới ngăn được tâm tư ra ngoài mượn gió bẻ măng của vị đại hán trung niên này.

Có điều Sở Cừu Ly khi không còn gì để trộm nữa thì hàng ngày liền ở trong phòng mình uống đến say mềm, mùi rượu trong phòng kia, Từ Hàn vừa ngửi liền thấy đầu váng mắt hoa, quả thực không biết gã uống làm sao hết được nhiều rượu như vậy. Nếu không phải Diệp đại tiểu thư nhà cao nghiệp lớn, chỉ sợ Từ Hàn đã bị vị họ Sở này uống đến phá sản, phải quay lại nghề cũ là ăn xin mất thôi.

Thế nhưng vẫn có câu hôm qua khác hôm nay.

Từ Hàn trong lòng đã có ý tưởng, liền đi đến trước cửa, đẩy cửa phòng ra.

Sở Cừu Ly đang uống rất cao hứng, mắt say lờ đờ quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, trên mặt râu ria xồm xoàm đầy vẻ không hiểu gì.

“Sở đại ca!” Từ Hàn lơ đễnh, vẻ mặt hắn nghiêm túc, giống như đột nhiên triệt để cảm ngộ một thứ gì, vừa áy náy lại đau khổ nhìn nam nhân tay đang cầm bình rượu kia nói: “Từ mỗ suy nghĩ rõ ràng rồi, thiên hạ đại đạo, trăm sông đổ về một biển, trộm cũng có đạo nha!”

Lúc đó, hán tử say nhếch miệng cười cười.

Ngay sau đó, trên Trọng Củ Phong bắt đầu phát sinh một loạt vụ án mất trộm Lưu Ly đan ly kì không cách giải quyết.

Đám đệ tử ngoại môn nhất thời bắt đầu khóc thảm, người người cảm thấy bất an.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui