Dịch: phuongkta1
Bầu không khí trong cuộc vào thời khắc ấy bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Từ Hàn cũng không phải là kẻ ngu dốt, nghe được lời nói của Phương Tử Ngư, lại thấy Diệp Hồng Tiên lúc này phản ứng như vậy, hiển nhiên rất nhanh tỉnh ngộ.
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết đối mặt như thế nào, nhưng trong lòng lại sinh ra vài phần khác thường khó hiểu.
Phương Tử Ngư thè lưỡi, tự biết mình nói lỡ, cũng không dám nói thêm gì mà chỉ hung hăng vùi đầu cố gắng "ăn", mà Diệp Hồng Tiên lại cúi đầu, xấu hổ đến đỏ cả tai.
Một bữa cơm cứ trong không khí lúng túng lại có chút mập mờ như vậy tiến vào khâu cuối cùng.
Phương Tử Ngư đứng lên, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ cái bụng căng phồng của mình, sau đó mở trừng hai mắt nhìn Từ Hàn rất là chế nhạo.
"Đã ăn no, Tiểu Hàn nấu món này thật không tệ, ai gia bây giờ sẽ trở về đi ngủ." Dứt lời, liền phi nhanh ra cửa sân.
Ngay sau đó, trong sân nhỏ chỉ còn lại có Từ Hàn cùng Diệp Hồng Tiên đang đỏ bừng cả khuôn mặt.
"Ta... ta... đi ngủ." Diệp Hồng Tiên vốn xưa nay tâm tư sâu sắc lại lắp bắp nhỏ giọng nói. Sau đó giống như con nai bị dọa sợ trốn vào trong phòng.
Từ Hàn thấy thế cười khổ lắc đầu, bắt đầu thu bát đũa trên bàn lại.
...
Từ Hàn sau khi thu dọn xong tất cả, lại sửa sang lại những gì đạt được trong lúc tu hành ngày hôm nay, hắn mới đi vào phòng.
Diệp Hồng Tiên đã sớm nằm ở trên giường, mặc dù nghiêng người, Từ Hàn không nhìn thấy mặt của nàng, nhưng hắn lại có thể đoán được, ngay lúc này Diệp Hồng Tiên vẫn chưa chìm vào giấc ngủ.
Hắn mỉm cười, tự mình cởi bỏ áo ngoài, tắt đèn phòng, rồi nằm trên trên đệm chăn đã được trải phẳng trên mặt đất.
"Ngày mai làm món gà ăn mày nhé? Ta cũng rất rành." Giọng nói của Từ Hàn vang lên trong căn phòng đen tối lặng im.
Nhưng Diệp Hồng Tiên cũng không hề đáp lại ngay tức khắc.
Mà sau khi im lặng khoảng mười hơi thở, mới nói.
"Gà ăn mày là món gì?" Diệp Hồng Tiên xoay người qua, cặp mắt đen nhánh của nàng trong bóng tối cuốn theo một chút nghi hoặc.
Dù sao nàng xuất thân từ nhà giàu, nghe tên như vậy sẽ cảm thấy rất khó hiểu, cho nên nàng cũng chưa từng được nghe ai nhắc đến.
"Món ngon."
Từ Hàn vốn nằm trên mặt đất chợt ngồi dậy, cười nói: "Ngươi không ăn được cá, vậy ta chỉ có thể đổi thành món này thôi."
Vừa nói đến cá, tâm tình của Diệp Hồng Tiên vốn vừa mới bình phục, lại dâng lên.
Sắc mặt của nàng lại trở nên ửng hồng lần nữa, cắn răng liếc Từ Hàn một cái đủ để róc xương lóc thịt, rồi không tiếp tục nói chuyện với hắn, xoay người qua, nghiêng đầu nằm ngủ.
Trong bóng tối Từ Hàn đương nhiên không thấy rõ một loạt biến hóa của Diệp Hồng Tiên, chỉ có thể là gãi gãi đầu, có chút khó hiểu ngã lưng nằm xuống trên giường mình lần nữa.
Sau khoảng chừng trăm hơi thở...
Diệp Hồng Tiên vốn nghiêng đầu nằm ngủ bỗng nhiên xoay người qua, mở to cặp mắt đen nhánh, lặng nhìn thiếu niên đã ngủ say.
Thầm trách một tiếng đáng yêu.
"Đồ đần."
...
Ngày thứ hai, Từ Hàn trở về từ chỗ ở của Chung Trường Hận, từ rất xa đã nghe trong nội viện truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Huyền nhi.
Từ Hàn sau một lúc sững sờ, đã hiểu được chuyện gì.
Hắn đẩy cửa sân ra liền thấy Phương Tử Ngư đang ôm Huyền nhi, khuôn mặt của cô đầy nụ cười, nhưng Huyền nhi lại không ngừng kêu gào, hiển nhiên rất chán ghét cô bé trước mặt này.
"Tới? Mau mau tới dùng cơm, ta đói gần chết rồi." Phương Tử Ngư thấy Từ Hàn đã về, liền buông mèo đen trong tay ra, cười hì hì bắt chuyện với Từ Hàn.
Từ Hàn tập trung nhìn vào mới phát hiện trên bàn đá đã bày đầy các món ăn đầy màu sắc.
"Là ngươi nấu ư?" Từ Hàn có chút ngẩn ra, trong trí nhớ của hắn, Phương Tử Ngư là người ngay cả khoai lang cũng có thể nướng cháy, bàn đồ ăn trước mặt này thấy thế nào cũng không giống món ăn mà cô có thể làm ra.
"Nghĩ sao vậy? Bổn tiểu thư sao có thể nấu cơm cho ngươi, nếu nấu cũng chỉ nấu cho đồ đần họ Trần kia." Phương Tử Ngư dường như cảm thấy suy đoán của Từ Hàn là vũ nhục cực lớn đối với cô, vào lúc đó liền cau mày phản bác.
"Tiểu Hàn đã về rồi, đến nếm thử gà nướng ta mua được trên thị trấn." Lúc này trong phòng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói thô kệch, chỉ thấy một vị đại hán mặt đầy râu quai nón đang bưng một chén canh gà chậm rãi đi ra.
Chính là Sở Cừu Ly đã rời đi năm sáu ngày trước.
"Sở đại ca?" Từ Hàn lại sững sờ, hắn không thể ngờ được Sở Cừu Ly đã trở về sớm như vậy.
Vốn trong lòng hắn còn có chút lo lắng, ngày đó thần tình của Sở Cừu Ly lúc rời đi không quá phù hợp, nhưng hiện tại hắn đánh giá nam tử trung niên một phen từ trên xuống dưới, lại gần như không tìm được bất cứ thay đổi nào so với gã lúc trước.
"Sáng sớm ngày hôm nay ta đã trở về, nhưng người đã ra ngoài từ sớm, lúc ta tới ngươi và Hồng Tiên đều đã rời đi." Sở Cừu Ly bỏ canh gà trong tay vào trên bàn đá, nghiêng đầu nhìn về phía Từ Hàn, vừa cười vừa nói, thần sắc trên mặt không có bất cứ thay đổi nào.
"Đúng rồi họ Từ kia, rốt cuộc buổi sáng mỗi ngày ngươi đi tới nơi nào? Đi đâu cũng không thấy ngươi?" Phương Tử Ngư tâm tư cực kì đơn thuần, cô bất chấp lễ nghi là gì, thấy đồ ăn đã bày một lượt trên bàn, liền tự mình kẹp một miếng thịt gà lớn lên bỏ vào trong miệng. Vừa nhai vừa nói ra những câu không rõ.
"Đi dạo, đi dạo." Từ Hàn nghe vậy lúc này mới hồi phục tinh thần lại, hắn lại nhìn Sở Cừu Ly một cái thật sâu, thuận miệng bịa chuyện, nếu tin tức hắn đi học nghệ ở chỗ của Chung Trường Hận bị truyền đi, cao tầng Linh Lung Các chắc chắn khó tránh khỏi có chút lên án hắn, hơn nữa một người bình thường như hắn liên tiếp được Ninh Trúc Mang cùng Chung Trường Hận coi trọng, còn có thể khiến mọi người điều tra, lấy thân phận bây giờ của Từ Hàn hiển nhiên là một chuyện không hề tốt.
Bởi vậy hắn cũng không có ý định báo cho mọi người biết chuyện này, ít nhất bây giờ còn không phải lúc thích hợp.
Nói đến ngày hôm nay cũng rất kỳ quái.
Ba người đang còn ăn uống thì Tống Nguyệt Minh lại mang vẻ mặt ảo não chạy vào sân nhỏ.
Từ Hàn thấy bộ dáng gã như vậy, chỉ sợ đã xảy ra một số chuyện không như ý, lập tức lôi kéo gã ngồi xuống, nói: "Tống huynh, ta thấy thần sắc huynh buồn rầu, không biết là đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Nguyệt Minh xưa nay vốn có chuyện là ba hoa chích chòe nhưng giờ lại cúi đầu không nói, qua một lúc lâu mới nói lầm bầm: "Ta bị Chấp Kiếm Đường cách chức rồi."
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy sững sờ, Chấp Kiếm đường là tổ chức quan trọng trên Trọng Củ Phong, bất kể là bảo vệ kỷ luật bên trong sơn môn, hay là làm việc ở bên ngoài, đại khái đều do Chấp Kiếm đường quy định. Hơn nữa hễ là đệ tử nội môn, sau khi thông qua một số khảo hạch đều là có tư cách gia nhập Chấp Kiếm đường. Đồng thời, nếu không phạm vào sai lầm lớn có thể uy hiếp tông môn, hay khiến đồng môn tương tàn thì rất ít khi bị cách chức.
Hơn nữa đệ tử Chấp Kiếm đường bởi vì gánh vác trách nhiệm càng nhiều, mỗi tháng có thể đạt được đan dược cung phụng cũng nhiều hơn những đệ tử thường, bởi vậy, trong đệ tử nội môn vì có thể tới Chấp Kiếm đường nhiều khi còn chen lấn vỡ đầu, cũng khó trách Tống Nguyệt Minh bị cách chức lại ảo não như thế.
"Vì sao ngươi lại bị cách chức vậy?" Phương Tử Ngư ở bên cũng rất tò mò hỏi.
"Đinh trưởng lão nói trước đó vài ngày ta chỉ lo tu luyện, lười biếng không làm công việc của Chấp Kiếm đường, bởi vậy..." Tống Duyệt cố bình tĩnh nói ra, hiển nhiên có chút không cam lòng với chuyện này.
Chấp Kiếm đường vốn là cái tổ chức rời rạc, mục đích xây dựng ngoại trừ để đối phó với một số tình huống đột xuất, phần lớn thời gian thật ra là cổ vũ các đệ tử rời núi rèn luyện, dùng chuyện này để đạt được mục đích tu hành.
Nếu như vì Chấp Kiếm Đường rồi bỏ bê tu hành, chẳng lẽ không phải bỏ gốc lấy ngọn?
Bởi vậy, cái lý do Đinh Cảnh Trình đưa ra có thể nói là vớ vẩn đến cực điểm.
Từ Hàn suy nghĩ thật kỹ một phen, có thể đoán được mơ hồ chuyện này xảy ra có thể nói là từ hắn đưa tới.
Ngày đó xung đột ở phủ Tế thế đã đẩy mâu thuẫn giữa Ninh Trúc Mang và Long Tòng Vân ra bên ngoài, Long Tòng Vân dưới cường thế của Ninh Trúc Mang bị trấn áp rồi giam vào Đại Hoàn Phong diện bích hối lỗi, nhưng vây cánh dưới tay y hiển nhiên không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Bọn chúng hiển nhiên muốn phóng mục tiêu trong mắt bọn chúng lên trên thế lực của Ninh Trúc Mang. Mấy ngày nay nghe Tần Khả Khanh từng nói, vài vị trưởng lão trên Huyền Hà Phong đều bị Chấp Kiếm đường xét xử vì một số lý do vô cớ, tuy rằng mức độ khiển trách không lớn, nhưng cũng đủ làm cho người trên Huyền Hà Phong cảm thấy bất an.
Tống Nguyệt Minh lại có quan hệ rất tốt với hắn, mà hắn lại là khách khanh do Ninh Trúc Mang khâm điểm, lấy tính cách của Đinh Cảnh Trình thì hiển nhiên sẽ không bao giờ bỏ qua kẻ cấp dưới mí mắt của mình.
Ba người cố gắng an ủi Tống Nguyệt Minh một phen, Từ Hàn lại càng hùng hồn đưa ra hơn mười miếng Ngưng Nguyên đan tặng cho gã, suy cho cùng chuyện này vẫn là từ hắn gây ra, hắn sao có thể nhìn Tống Nguyệt Minh chịu tổn thất oan uổng.
Mà trong lúc tâm tình của Tống Nguyệt Minh hơi hơi chuyển biến tốt đẹp.
Đông!
Đông!
Đông!
Ba tiếng chuông cực lớn vang lên, đó là chuông Huyền Long trên phủ Tế thế, chỉ khi có kẻ thù bên ngoài xâm lấn mới có thể gõ vang.
Mấy người lúc đó sững sờ, đồng loạt liếc nhau, cũng bất chấp mọi thứ vội vàng đi về phía sơn môn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...