Dịch: phuongkta1
"Vì sao ngài phải đáp ứng y?" Thiếu niên nhìn nhìn cánh tay phải của mình, lại quay đầu nhìn về phía lão nhân áo xanh đang bận trước bận sau mân mê bình thuốc.
"Cái gì?" Lão nhân nghe vậy ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nhưng lực chú ý vẫn ở trên bình thuốc của chính mình.
Thiếu niên nhíu mày, hắn không tin lão nhân thật sự không nghe rõ hắn đang hỏi điều gì.
"Ta chỉ tin tưởng ánh mắt của Thương Hải Lưu, ta tin tưởng người mà hắn nhìn trúng sẽ không quá kém cỏi." Dường như nhận thấy sự bất mãn trong lòng thiếu niên, lão nhân vốn đang cúi đầu lắc bình thuốc chợt lên tiếng.
"Chỉ bằng điểm này, ngài sẵn lòng thu ta làm đệ tử?" Nhưng câu trả lời như vậy cũng không thể khiến thiếu niên thoả mãn, lông mày hắn cùng lúc đó nhăn sâu hơn vài phần.
Lão nhân ngẩng đầu lên, nhếch miệng cười cười, trong miệng đã thiếu đi vài cái răng.
"Đương nhiên không phải như vậy." Lão nhân để bình thuốc trên tay xuống, lấy ra một ít nước trong từ trong hồ lồ một bên bỏ vào bình thuốc.
"Cánh tay phải của ngươi thế nhưng là thứ khó lường được, nếu thật sự có thể thành công, có lẽ ngươi có thể làm ra rất nhiều chuyện mà ta không thể làm được..."
"Chuyện gì?" Lông mi của thiếu niên bỗng nhiên giãn ra.
Người đáng sợ nhất trên đời này, mãi mãi là người không bao giờ nhờ vả, bởi vì phía sau việc không bao giờ đưa ra yêu cầu, nhất định cất giấu một cái yêu cầu càng lớn.
Nói cho cùng, người trên đời này, hễ là người thì nhất định sẽ có mưu đồ.
Thế nhưng vấn đề của thiếu niên cũng không đạt được trả lời, lão nhân cười lắc đầu, tiếp tục mân mê bình thuốc kia.
"Vì sao lại im lặng?" Thiếu niên có chút nghi hoặc, đã có chuyện muốn nhờ nhưng vì sao lại không nói? Hắn xưa nay là một người có khoản nợ thì nhất định sẽ trả, chỉ cần lão nhân nói ra yêu cầu của mình, nếu hắn có thể làm được thì dù hung hiểm muôn phần, hắn cũng sẽ thử một lần.
"Trên đời này có một số việc không phải vì ngươi có năng lực thì sẽ có thể làm được."
"Điều muốn ngươi làm..."
"Chỉ mới có khả năng làm được."
"Cái thế giới này lớn như vậy, những thứ ngươi thấy vẫn còn quá ít."
"Đi đi, nhìn một lần, nói không chừng chuyện ngươi muốn làm, lại đúng là việc mà ta cần phải làm, vậy ngươi quá thích hợp còn gì?"
"Vậy nếu như ta không muốn làm thì sao?" Thiếu niên lại hỏi.
"Vậy coi như ta đã cứu một mạng người, chẳng phải ta quá tốt sao?" Lão nhân cười nói.
...
"Phu Tử, rốt cuộc ngài muốn ta làm gì?"
Ngồi ở trên mặt ghế đá nơi tiểu hiên, Từ Hàn nhìn cái ngọc bội đã nhiều thêm mấy đường vết rạn ở trước mắt, sắc mặt âm trầm.
Đó là phù sinh mệnh Phu Tử đưa cho hắn trước khi đi, như lão nói, chờ phù sinh mệnh trên ngọc bội vỡ nát hoàn toàn, chính là ngày lão chết, mà hôm nay xem, cái ngày đó dường như không còn quá xa.
"Tiểu tử, đang nghĩ gì thế?" Lúc này phía sau bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Từ Hàn rất là đề phòng, theo bản năng thu ngọc bội kia vào trong ngực, lập tức xoay người qua, lại thấy một bóng người mặt áo bào đen, lông mi trắng tóc đen.
"Chưởng giáo?" Từ Hàn nhướng mày, vẻ cảnh giác trong lòng chợt buông xuống hơn phân nửa, nhưng vẫn là nhịn không được ngầm oán thầm: "vị chưởng giáo đại nhân này sao có thể xuất quỷ nhập thần như thế."
"Thương thế đã khôi phục sao rồi?" Ninh Trúc Mang híp mắt, không chút khách khí ngồi xuống bên cạnh Từ Hàn, nhìn thiếu niên trước mặt từ trên xuống dưới.
Từ Hàn nghe vậy liếc Ninh Trúc Mang một cái, lấy tu vi, tầm mắt của Ninh Trúc Mang, người đã lặn lộn nhiều năm trên y đạo, sao có thể không nhìn ra? Đây là một loại thái độ muốn nói lại thôi, đại khái lại có chuyện gì đó muốn hắn giúp đỡ.
Ninh Trúc Mang theo ánh mắt của Từ Hàn nhìn ra tính toán của mình đã bị phơi bày, y cười cười xấu hổ, rồi mới lên tiếng: "chuyện xảy ra ở thành Nhạn Lai vài ngày trước đó đã được điều tra một cách kỹ càng."
"A?" Lông mày Từ Hàn nhíu lại, cũng có chút hứng thú.
"Có mấy nơi ở Đại Chu ra tay nhằm vào Linh Lung Các nói cho cùng đều là do Trường Dạ Ty động tay chân vì muốn dẫn dắt lực chú ý của chúng ta đối với thành Nhạn Lai, mà mục đích thực sự lại là vì che giấu con Giao Long này xuất thế." Ninh Trúc Mang đương nhiên không có ý giấu diếm, lập tức nhẹ nhàng nói tới.
"Hả?" Từ Hàn nghe vậy có chút khó hiểu. Giao Long thực sự cường đại, nhưng con Giao Long kia rõ ràng không chịu sự khống chết của bất cứ kẻ nào, Sâm La Điện đã hao tổn hai vị Hắc Bạch Vô Thường cùng một vị Phán quan áo đỏ vì nó, mặc dù hắn cũng biết Trường Dạ Ty xưa nay có liên hệ với Sâm La Điện, nhưng lại không hiểu hai thế lực này tốn công tốn sức dấu diếm tin tức Giao Long này xuất thế rốt cuộc có lợi gì đối với bọn chúng.
"Con Giao Long cũng không phải Giao Long bình thường, mà do Sâm La Điện dùng phép luyện Yêu của bọn chúng cộng thêm thuật dưỡng cổ tạo ra Yêu Long." Ninh Trúc Mang lại nói.
"Vậy nó có gì khác biệt so với Giao Long thông thường ư?" Từ Hàn truy vấn.
"Thô bạo chút, khát máu chút, ý chí mơ hồ chút." Ninh Trúc Mang chậm rãi nói.
"Vậy vì sao Sâm La Điện và Trường Dạ Ty lại muốn dấu diếm tin tức này, Yêu Long kia rốt cuộc mang lại tác dụng gì cho bọn chúng." Từ Hàn không thể hiểu rốt cuộc cái gì đã thúc đẩy đối phương đi nước cờ hiểm như thế.
"Ha ha." Ninh Trúc Mang cùng lúc đó cười cười, "nhưng bất kể thế nào, có một thứ giống nhau, chính là trong cơ thể của bọn nó đều có Long khí!"
"Long khí?" Từ Hàn sắc mặt biến đổi, nhưng lại không có nghĩ đến bọn chúng lại vì thứ gọi là Long khí."rốt cuộc đó là vật gì?"
Phải biết rằng ngày đó vì đối kháng con Giao Long kia, trong Kim Đan của Từ Hàn đã hấp thu không ít Long khí, nhưng hắn lại không có cách nào vận dụng, mà trong những sách cổ tìm đọc lại không nói rõ tác dụng của Long khí, điều này khiến cho Từ Hàn rất nghi hoặc, hôm nay nghe Ninh Trúc Mang nói như vậy, hắn cảm thấy có lẽ vị chưởng giáo đại nhân này biết chút ít gì đó.
Ninh Trúc Mang cũng thấy được chút khác thường trong giọng nói của Từ Hàn, y ngước mắt nhìn thiếu niên kia một cái, nhưng trong miệng vẫn tiếp tục nói: "Long khí có rất nhiều tên, thí dụ như tử khí, lại thí dụ như khí tức của đế vương!"
"Nghe đồn người sáng tạo ra thiên địa có Long khí trợ lực, đã định trước sẽ trở thành vương hầu trên thế gian. Nhưng thứ này cực kỳ quỷ dị, nếu như được thiên địa nhận thức, tự có Long khí tìm đến tận cửa, nếu như thiên địa không cho phép thì dù có Long khí trên người, hút vào bên trong người cũng chỉ có thể nổ tung, tự tìm đường chết mà thôi."
Lời nói này vừa dứt, sắc mặt Từ Hàn lập tức biến đổi.
"Người bình thường không thể hấp thu Long khí, chẳng lẽ trên đời này không có trường hợp đặc biệt sao?"
"Theo lý là không thể có." Lông mày Ninh Trúc Mang lúc này bỗng nhiên nhăn lại."nhưng nghĩ lại một phen Sâm La Điện cùng Trường Dạ Ty gây nên, rõ ràng là đang tập trung vào Long khí, chỉ sợ, tên Chúc Hiền kia đã tìm được pháp môn có chút khủng khiếp, trong lòng đã không còn thần phục."
Lần nói chuyện này đối với Từ Hàn mà nói chính là chấn động cực lớn.
Không nói đến âm mưu của Sâm La Điện cùng Trường Dạ Ty, Từ Hàn cũng không hề tu hành bất cứ pháp môn nào, nhưng vì sao hắn lại có thể hấp thu Long khí? Chỉ điểm này đủ để cho trong lòng Từ Hàn tối tăm phiền muộn không thôi. Hoặc có thể nói quả cầu màu tím sáng lập ra Kim Đan kia còn giấu giếm điều huyền diệu nào đó?
Từ Hàn rất muốn tìm tòi chân tướng, nhưng nếu như lại hỏi tiếp, càng lộ ra vẻ bịt tai mà đi trộm chuông, khó tránh khỏi khiến Ninh Trúc Mang hoài nghi.
Bởi vậy vào lúc đó hắn trầm tâm tư của mình xuống, nhìn về phía Ninh Trúc Mang, cực kỳ chăm chú hỏi: "rốt cuộc ngươi nói với ta những điều này là muốn dựa vào ta để biết thêm điều gì?"
Từ Hàn cũng không ngốc, mặc dù tin tức về Long khí đối với Từ Hàn mà nói là cực kỳ trọng yếu, nhưng hắn lại biết rõ Ninh Trúc Mang nói những chuyện có thể coi là bí mật này cho hắn nghe, cũng không phải là cao hứng nhất thời, chắc chắn có chuyện muốn nhờ.
Ninh Trúc Mang cũng đã quen tính cách của Từ Hàn, y lơ đễnh nói: "Trường Dạ Ty liên thủ cùng Sâm La Điện, muốn phá vỡ Đại Chu, mà nếu như ngươi xuất thân từ Sâm La Điện, nhất định sẽ biết rõ một chút những chuyện về Sâm La Điện, ta hy vọng ngươi có thể nói rõ với ta những điều này."
Lúc này, ngữ khí của vị chưởng giáo đại nhân xưa nay có chút thiên mã hành không này bỗng nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, quả thực khiến Từ Hàn không khỏi sững sờ.
"Lúc nào người trong giang hồ cũng bắt đầu lo lắng đến chuyện của triều đình?" Từ Hàn cũng không trả lời vấn đề của Ninh Trúc Mang trước tiên, chỉ ra vẻ hứng thú hỏi ngược lại.
"Giang hồ hay triều đình, nói cho cùng đều là Đại Chu. Quang vinh không thể nối tiếp quang vinh, nhưng suy tàn thì có thể kéo theo nhau. Quốc trụ Triều Hạ là Thôi Đình đã đóng quân rất lâu bên ngoài Kiếm Long Quan, sao có thể chỉ vì diễn trò? Cái cục diện của Đại chu nhìn bên ngoài tô vàng nạm ngọc, những bên trong lại rối rắm, thối rữa, đã sớm không tạo thành cơn sóng lớn nào, ta không có tâm tư quan tâm tranh đấu trong triều đình, ta chỉ muốn bảo trì truyền thừa nghìn năm của Linh Lung Các mà thôi." Sắc mặt Ninh Trúc Mang dần dần trở nên âm trầm, dường như bên trong giọng nói cũng thêm vài phần mệt mỏi.
Từ Hàn nghe vậy, cũng trầm mặc lại.
Hắn nghĩ đến lần tâm sự với Chu Chương trước kia, nghĩ đến những lời Phu Tử cùng đã nói cho hắn nghe, lại nhìn một chút Ninh Trúc Mang đang ở trước mặt mình.
Tổ chim bị phá trứng có an toàn.
Có lẽ hắn muốn tìm được một chỗ sống yên phận thật sự chỉ là người si nói mộng.
Nhưng thế cục của thiên hạ chính là cuộc đánh cờ giữa những quái vật khổng lồ, chớ nói Từ Hàn mà ngay cả Linh Lung Các dưới cơn mưa gió điên cuồng này, chuyện có thể làm đã ít càng thêm ít.
Nghĩ đến đây, Từ Hàn cũng không kìm được sinh ra vài phần sầu bi.
"Thực sự ta xuất thân từ Sâm La Điện, nhưng chẳng qua chỉ là một vị Tu La áo đen, chuyện ta có thể biết cũng không nhiều hơn các ngươi quá nhiều. " Từ Hàn sau khi trầm mặc một lúc lâu, rốt cục vẫn phải mở miệng nói.
Nhưng lời này vừa ra khỏi miệng, Từ Hàn liền đối mặt với ánh mắt chờ mong của Ninh Trúc Mang.
Vị chưởng giáo đại nhân qua bốn mươi tuổi này, trên đầu hiển nhiên đã sinh ra không tí tuyết trắng, hiển nhiên, vị trí chưởng giáo cũng không quá dễ chịu.
Từ Hàn có chút run sợ, hắn lại hơi hơi suy tư một phen, Lúc này lại tiếp tục nói: "nếu như thật sự muốn nói đến chuyện Yêu Long kia, ta cảm thấy các ngươi có thể theo rừng cổ mà Sâm La Điện bồi dưỡng Tu La ra tay."
Ninh Trúc Mang nghe vậy, vốn sững sờ, lập tức liền giống như nghĩ tới điều gì, y bỗng nhiên đứng lên, khẽ gật đầu với Từ Hàn.
"Ninh Trúc Mang nhớ kỹ phần ân tình này." Nói xong, y cũng không nói thêm lời nào nữa, thân thể lóe lên lập tức biến mất trên Linh Lung Các.
Đã quen với phong cách Thần Long thấy đầu không thấy đuôi của vị chưởng giáo đại nhân này nên Từ Hàn cũng chỉ hơi sững sờ, liền hồi phục thần trí.
Lập tức, sắc mặt của hắn lại âm trầm xuống lần nữa.
Cổ Lâm...
Đó là nơi mà cả đời này Từ Hàn cũng không thể quên được.
Ở đó hắn đã hoàn toàn lột xác từ một tên ăn mày đến một vị Tu La.
Mà cũng chính nơi này đã khiến hắn mất đi người bạn thứ nhất trong cuộc đời mình.
Hắn ngước mắt nhìn về phía phương xa, nghĩ đến rừng rậm đen tối kia, nghĩ đến một cơn mưa to nọ, nghĩ đến bóng người cô độc đi vào rừng sâu...
Hốc mắt Từ Hàn có chút ướt át.
"A Sanh..."
Hắn nhắc đi nhắc lại cái tên này, sắc trời bỗng nhiên tối thêm vài phần.
Có rất nhiều giọt nước rơi vào đỉnh đầu của hắn.
Cái ngày đó, Linh Lung Các nghênh đón cơn mưa đầu tiên từ mùa xuân đến nay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...