Chương 1
Vào năm tôi thôi việc, tôi đã liên lạc với toàn bộ đám bạn thời còn học đại học để hỏi thăm tin tức của Nhâm Phi. Giả vờ như vô tình nhắc đến, cũng thu thập được chút thông tin về cậu ấy nhưng đa phần đều không đáng tin cho lắm, có thể do cơ chế phân lớp học, tình cảm chẳng thể coi là thân thiết, sau khi tốt nghiệp lại phân tán đi khắp nơi, vì vậy chuyện nhiều người giờ không rõ tin tức cũng chẳng có gì lạ. Nhưng tôi vẫn cho là Nhâm Phi không nằm trong số đó. Nhớ hồi trước, cậu ta cũng là một trong tám nhân vật lớn của học viện chúng tôi.
Có người nói sau khi tốt nghiệp cậu ấy đã đi du học ở Úc, học thẳng một mạch lên tiến sĩ; lại có người nói là đã gặp cậu ở thành phố C, có vẻ như đã về nước làm nhà phân tích thị trường ột công ty chứng khoán. Chiều hôm đó, trên MSN(*) gặp được Tiểu An, cô bạn từ ngàn dặm xa xôi thông qua mạng Internet gõ một hàng chữ vừa to vừa đậm cho tôi xem: “Nghe nói dạo trước Nhâm Phi đã kết hôn rồi, cô dâu là bạn gái của cậu ấy lúc cuối năm thứ tư đó, tên là gì nhỉ? A, Michelle.” Tiểu An còn gõ thêm cái icon cười lớn, sống ở nước ngoài lâu, vốn Tiếng Anh hồi học phổ thông còn không đạt yêu cầu, giờ cũng mang đậm phong cách phương tây, lại dịch cả tên cô dâu sang tiếng Trung là: Mễ Tuyết. Đúng rồi, tôi đã nhớ ra tên của cô gái đó, tên đúng thật là Mễ Tuyết, họ Mễ, tên Tuyết.
Trong cái đêm nhận được tin đó, tôi đã xuống nhà dưới gọi nguyên một hộp KFC cỡ lớn, vừa ăn vừa lục lại ký ức về Nhâm Phi, đúng lúc ăn sạch bách hộp thức ăn ấy, rồi liếm sạch ngón tay, cũng vừa hay nhớ lại cái đêm trước khi tốt nghiệp. Đoạn hồi ức này cho đến phút cuối cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng thật ra vẫn có một chuyện buồn, tôi vẫn luôn thầm mến Nhâm Phi, cũng không khác biệt mấy so với những cô gái cùng trường, chẳng qua chỉ có phần nhát gan và tự ti hơn chút thôi. Cũng có khá nhiều cô gái mạnh dạn, nhiệt tình hơn, sẽ nhân lúc nghỉ giải lao sau khi chơi bóng để đưa khăn lông hay nước uống, viết những bức thư tình với ngôn từ ngọt ngào, cảm động, còn có người còn chủ động gửi cho cậu ấy những tin nhắn ái muội.
Khi đó tôi đã làm được một chuyện lớn, nhân chuyến đi du lịch Miyaluo trong năm học thứ hai, tôi đã mua một bộ bưu thiếp ở các quầy bán bưu thiếp đủ màu ở ven đường, chọn một tấm đẹp nhất gửi cho cậu ta. Tấm bưu thiếp đó không thể coi là tuyệt đẹp, nhưng cũng bộc lộ được vẻ đẹp của rừng lá đỏ Miyaluo(**), đằng trước tấm thiệp được phủ kín một màu lá đỏ, phía sau lại là sắc xanh biếc của nước và núi non, tựa như cảnh đẹp được miêu tả trong thơ ca cổ: “ Phong hương vãn hoa tĩnh, cẩm thủy nam sơn ảnh”(***).
(*) MSN: (viết tắt từ tên tiếng Anh Microsoft Network) là một tập hợp các dịch vụ Internet cung cấp bởi Microsoft, và là nhà cung cấp dịch vụ Internet lớn thứ hai ở Hoa Kỳ sau AOL.
(**) Rừng lá đỏ Miyaluo: là một trong 9 địa điểm thăm quan vào mùa thu khá nổi tiếng và được đánh giá cao, nơi này thuộc địa phận Lý Huyện, tỉnh tứ Xuyên, Trung Quốc.
(***): Đây là hai câu thơ đầu của bài thơ Thục Quốc Ti.
Giải nghĩa:
Mùi thơm cây phong tỏa trong bóng chiều yên tĩnh
Bóng ngọn núi Nam soi xuống dòng sông Cẩm thủy
Bản dịch thơ:
Hương phong lặng bóng hoa chiều
Cẩm Giang soi bóng nước triều Nam sơn.
Trước khi đặt bút viết tôi cũng đã đắn đo suy nghĩ rất lâu, nên viết thế nào để có thể gây ấn tượng, kết quả là viết như sau: “Bầu trời Miyaluo rất xanh, lá đỏ rất đẹp, nhưng đồ ăn ở đây rất tệ. Nếu cậu còn có dịp tới đây lần nữa thì phải nhớ cho kỹ, nhớ mang theo một ít lương khô, nếu không sẽ rất khốn khổ đó. Đúng rồi, tốt nhất là nên mang theo một cái ô nữa, hôm qua trời bất chợt đổ mưa, thời tiết ở đây cũng thất thường y hệt tính tình của cô dạy Anh Văn.” Chúng tôi học cùng một cô dạy Tiếng Anh, hiện đang trong thời kỳ tiền mãn kinh, cứ hệt như một quyển sách kỳ bí, tình tình khó đoán chẳng khác nào một bài kiểm tra cấp sáu khiến người ta đau đầu nhức óc.
Thoạt nhìn qua sẽ thấy tấm bưu thiếp ấy giống như tờ hướng dẫn, giới thiệu cảnh quan vẫn thường thấy ở các khu du lịch, cuối cùng thì tôi vẫn cứ gửi nó đi. Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không chắc là cậu ấy có nhận được hay không, mà khi nhận được thì có phải sẽ cảm thấy rất ngạc nhiên không nữa. Chỉ là nhiều năm sau vẫn còn nhớ rõ, cái đêm tôi bỏ tấm thiếp vào hòm thư, lòng tôi cũng thật bình lặng.
Thiên nhiên thật kỳ diệu và vĩ đại, nó luôn làm cho người ta cảm thấy tràn đầy dũng khí, Đỗ Phủ năm đó từng ngâm vịnh những câu thơ tràn đầy hào tình tráng trí: "Hội đương lăng tuyệt đính, nhất lãm chúng sơn tiểu"(*), chắc cũng vì lý do này.
(*): Là hai câu thơ cuối của bài thơ Vọng nhạc.
Dịch nghĩa:
Ðược dịp lên tận đỉnh cao chót vót,
Ngắm nhìn mới thấy núi non chung quanh đều nhỏ bé.
Dịch thơ:
Giá gì lên nút đỉnh chơi,
Núi non bốn cõi trông vời bé con.
Này mây, này cây, này gió, tất cả những thứ đó, trong nháy mắt đã khiến tôi trở thành một thiếu nữ dũng cảm, lần đầu tiên muốn đem toàn bộ tình cảm giấu kín trong lòng nói cho cậu ấy biết.
Mà khi rời khỏi Miyaluo, tôi lại mất đi dũng khí đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...