Ban đầu Tạ Vân Lễ chỉ định lên xem một chốc, không muốn quấy rầy cô, nhưng bây giờ nếu anh né tránh thì có vẻ hơi cố ý.
Vì Ôn Nhiễm đã chạy ra rồi.
Bình thường cô không thể đối mặt với người khác quá hai giây, thế nên khi thấy Tạ Vân Lễ, cô đã lập tức dời mắt sang bên cạnh.
Cô vẫn còn cầm bút vẽ trong tay, trên người mặc tạp dề dính đầy thuốc màu, mái tóc dài được tết thành hai bím hai bên, trông cô như một sinh viên đại học vẫn chưa đặt chân ra khỏi cổng trường.
Song, cô hoàn toàn không thể hiện được vẻ sinh động giống sinh viên đại học bình thường.
“Tạ, Tạ Vân Lễ…”
Giọng cô còn non nớt, nhưng ba chữ Tạ Vân Lễ vẫn nghe rõ ràng hơn hẳn các từ khác, khiến Tạ Vân Lễ có phần bất ngờ.
“Em đang vẽ tranh à?”
Ôn Nhiễm giấu bàn tay cầm bút vẽ ra sau lưng, luống cuống gật đầu: “Đang vẽ tranh, em đang vẽ tranh… Em xin lỗi.”
“Không cần xin lỗi, ở nhà em muốn làm gì cũng được.”
Vài sợi tóc rối trên trán càng tôn lên làn da trắng tuyết của cô.
Tuy khí sắc của cô không tốt lắm, nhưng dường như gương mặt thanh tú xinh đẹp này vẫn không hề thay đổi so với mấy năm trước.
Anh nói: “Anh… đi ngang qua đây, tiện thể ăn bữa cơm.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô không biết nên nói gì, đấu tranh hồi lâu mới lên tiếng: “Anh, anh vẫn khỏe chứ? Công việc bận lắm à? Cơm bên ngoài… có phải không ngon không?”
Cô nói ba câu trong một lần, hô hấp hơi tăng nhanh, khiến cô sơ ý làm rơi bút vẽ, Ôn Nhiễm vội vàng khom xuống để lấy.
Tạ Vân Lễ đã đến trước cô một bước, nhặt bút vẽ từ dưới đất lên đưa cho cô.
“Cảm ơn anh.” Ôn Nhiễm thận trọng nhận lấy, hai tay lập tức siết chặt bút vẽ.
Cô cúi đầu, nhìn mặt đất, nghe thấy Tạ Vân Lễ trả lời: “Công việc bận bịu, nhưng anh khỏe lắm.
Cơm bên ngoài… hầu như không ngon, nhưng vẫn có nơi ăn ngon.”
Chất giọng cuốn hút đặc trưng của đàn ông trưởng thành, tốc độ nói của anh không nhanh không chậm, mỗi một chữ rất rõ ràng.
Không giống cô, từng từ ngữ dùng để biểu đạt luôn phải tốn nhiều sức mới có thể nói hoàn chỉnh.
Ôn Nhiễm cắn môi, không nói gì nữa.
“Rửa tay rồi xuống ăn cơm nhé em.”
Ôn Nhiễm gật đầu, cô thấy anh xoay người xuống cầu thang từng bước một.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi hơi ảo não, lại căng thẳng không kém, vì cô sắp phải dùng bữa chung với Tạ Vân Lễ.
Đối với cô, Tạ Vân Lễ là gì? Vào thời điểm vẫn chưa hiểu ý nghĩa của hôn nhân, cô cứ nghe theo nguyện vọng của mẹ, đồng ý lời cầu hôn của Tạ Vân Lễ.
Thế nên bổn phận của cô, cũng chuyển từ con gái sang vợ của một người đàn ông.
Nhưng trong mắt cô, Tạ Vân Lễ vẫn luôn là người lạ, xa vời vợi, chạm không tới, thậm chí khiến cô hoang mang.
Cô không biết vì sao Tạ Vân Lễ lại cưới cô, cũng không biết nên chung sống với anh thế nào.
Là một bệnh nhân tự kỷ, cô luôn bài xích việc tiếp xúc với người lạ.
Nhiều khi cô không thể hiểu được tâm trạng của họ, càng không thể biểu đạt rõ ý của mình.
Tạ Vân Lễ là một người xa lạ trong suy nghĩ của cô, đột nhiên xuất hiện bên cô, đồng thời còn đột nhiên giao cho cô một mối quan hệ hôn nhân kỳ lạ.
Xuyên suốt hơn mười năm mẹ vẫn còn sống, họ đã mất rất nhiều thời gian mới khiến cô chậm rãi thích nghi với thế giới này.
Nhưng trong thế giới ấy chỉ gồm bố mẹ và dì Chúc, thế nên đấy là thế giới mà cô có thể từ từ hòa nhập.
Còn bây giờ, trong thế giới ấy vắng bóng bố mẹ, mà xuất hiện thêm một Tạ Vân Lễ.
Cô không biết nên làm sao, rồi cũng không thể không đối mặt.
Cô rầu lắm.
May thay Tạ Vân Lễ không hay tới biệt thự.
Hiếm khi xảy ra việc hai lần gặp mặt trong một khoảng thời gian thế này.
Có lẽ do cơm bên ngoài không ngon bằng cơm nhà thật sao?
Lúc dì Chúc dọn đồ ăn lên, Ôn Nhiễm đã thay bộ đồ vẽ tranh, cô mặc một chiếc đầm sạch sẽ gọn gàng.
“Nhiễm Nhiễm, để cơm vào không?”
Ôn Nhiễm lắc đầu, dì Chúc đặt rau và trứng gà đã được chuẩn bị vào trong khay ăn của cô, còn bên Tạ Vân Lễ thì món khác.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Ăn nhiêu đây thôi à?” Tạ Vân Lễ nhìn khay cơm trước mặt Ôn Nhiễm, anh chỉ từng thấy trẻ con ăn như thế, mỗi món phải được đặt ngay ngắn trong ô nhỏ của khay.
Dì Chúc đáp: “Đúng vậy, Nhiễm Nhiễm khá kén ăn.”
Ôn Nhiễm hoảng hốt vội nói: “Kén ăn… có phải thói quen không tốt không? Em… em không nên kén ăn.”
Dì Chúc lập tức bảo: “Không không không, không sao, cháu ăn món cháu thích là được, cậu Tạ sẽ không để ý đâu.”
May sao Tạ Vân Lễ hiểu ánh mắt của dì Chúc: “Anh không để ý.”
Tạ Vân Lễ không ngồi đối diện cô, cũng không ngồi cạnh cô, anh ngồi ở vị trí chếch đối diện cách hai ghế.
Đôi bên vừa không mặt đối mặt, vừa giữ được khoảng cách mà cô có thể chấp nhận.
Dì Chúc đưa thìa tới tay Ôn Nhiễm, vỗ vai cô cổ vũ, khẽ nói: “Đừng căng thẳng nhé cháu.
Cứ ăn như lúc bình thường là được, cậu Tạ không để ý đâu.”
Tuy dì nói vậy nhưng Ôn Nhiễm vẫn chưa thể quen.
Lúc cô ăn, hai tay không nhịn được mà run nhẹ, suýt làm rơi thìa xuống bàn mấy lần.
Cô nhìn chăm chú vào khay cơm trước mặt, chợt lắp bắp hỏi: “Lúc dùng bữa bên ngoài… anh có tán gẫu không? Có nói chuyện không? Nếu có… anh có thể kể cho em nghe, em sẽ… nghiêm túc lắng nghe.”
Tạ Vân Lễ dừng động tác gắp thức ăn, kinh ngạc nhìn cô.
Một tay Ôn Nhiễm cầm thìa, một tay cầm cơm nắm, ánh mắt cứ lửng lơ, không nhìn thẳng vào anh.
Nhưng từ tấm lưng thẳng tắp và bàn tay nắm chặt thìa của cô, anh có thể nhận ra, cô thật sự đang nghiêm túc chờ anh “tán gẫu”.
Dì Chúc cũng ngạc nhiên không kém, dì thoáng nhìn Tạ Vân Lễ, ra hiệu cho anh nói chuyện với Ôn Nhiễm, kể gì cũng được.
Nhưng đừng mong câu nào cũng có thể được cô đáp lại, cô chỉ bảo đảm mình sẽ rất nghiêm túc lắng nghe, chưa chắc sẽ trả lời.
Tạ Vân Lễ khựng lại một chút, hằng ngày anh bận bịu bao việc.
Tan làm rảnh rỗi, anh cũng khó tránh khỏi việc cầm điện thoại trả lời tin nhắn, hiếm có chuyện khác.
“Em biết công viên Tân Hải không? Trước đây anh tới đó chạy bộ buổi sáng, thấy không ít học sinh sinh viên vẽ vật thực.
Em thích vẽ tranh, nếu sau này có dịp, em có thể đến xem thử đấy.
Bây giờ đang vào thu, cảnh cũng đẹp lắm…”
Anh không kể nhiều, cô không trả lời, nhưng ai cũng có thể nhận ra cô đang thật sự chăm chú lắng nghe.
Ngoại trừ ánh mắt không giao tiếp với nhau, trạng thái nghiêm túc của cô giống hệt học sinh ngoan đang nghe thầy giảng bài.
Không có người ngoài ở đây, bầu không khí cũng không lúng túng.
Sau khi dùng cơm xong, Tạ Vân Lễ cầm áo khoác lên chuẩn bị rời khỏi, dì Chúc đột nhiên gọi anh lại: “Cậu Tạ, tuy không quan trọng mấy… nhưng tôi nghĩ có một việc vẫn nên kể cho cậu biết thì tốt hơn.”
Tạ Vân Lễ: “Dì cứ nói.”
“Bây giờ là bảy rưỡi.” Dì Chúc thoáng nhìn đồng hồ trên tường: “Lúc chúng ta ăn cơm là bảy giờ, cậu biết điều này có nghĩa là gì không?”
Tạ Vân Lễ nhíu mày: “Là gì?”
Dì Chúc hít sâu một hơi, nói: “Đối với Nhiễm Nhiễm, khái niệm thời gian hết sức quan trọng, hằng ngày mấy giờ dậy, mấy giờ ngủ, mấy giờ ăn sáng ăn trưa ăn tối, tất cả đã được cố định hết.
Đây không phải OCD mà bình thường chúng ta hay nhắc, mà là quy tắc của riêng con bé.
Cậu cũng biết đấy, người bệnh tự kỷ khác người thường, họ có nhiều trạng thái bệnh lý, ví dụ như một vài hành vi rập khuôn, cảm giác nghi thức cổ quái, lời lẽ lặp lại… Trong mắt người khác, những việc này là hành vi bệnh lý, nhưng thật ra họ đang dùng một cách đặc biệt để hòa nhập vào thế giới chứa lượng thông tin quá tải với họ.
Bẩm sinh bọn họ đã bị khiếm khuyết ở hệ thống thần kinh, nên đối với họ, thế giới này phức tạp lắm.
Nếu làm rối loạn quy tắc của riêng họ, họ sẽ dễ rơi vào trạng thái nôn nóng bối rối… Phần lớn các điều này tôi đọc trong sách, cũng có chỗ tôi tự ngẫm ra.
Vì thế, tôi chưa từng xem Nhiễm Nhiễm như một đứa trẻ bị bệnh, con bé chỉ rất đặc biệt thôi.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Không biết mình nhiều lời thế này là đúng hay sai, nhưng dì Chúc vẫn nói hết một mạch: “Ý tôi là, Nhiễm Nhiễm chưa bao giờ thay đổi thời gian dùng bữa tối của mình, ngay cả lúc còn ở với bố mẹ, nếu lỡ giờ cơm tối rồi thì con bé sẽ không ăn nữa.
Hôm nay, con bé dùng bữa trước thời gian nửa tiếng đồng hồ, vốn dĩ vào lúc bảy giờ, ắt hẳn con bé đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình.”
Tạ Vân Lễ ngẩn ra.
Đương nhiên anh hiểu ý dì Chúc.
Từ trước đến nay, Ôn Nhiễm luôn ăn cơm tối vào đúng bảy rưỡi, nhưng hôm nay anh đến sớm, nên cô đã dùng bữa với anh sớm hơn.
Cô phá vỡ quy tắc mà mình chưa từng phá vỡ, dẫu việc thay đổi quy tắc sẽ khiến cô thấy khó chịu về mặt sinh lý.
“Con bé sợ cậu đói nên đã lén vào phòng bếp giục tôi, nói hôm nay đừng ăn cơm lúc bảy rưỡi, phải bắt đầu vào bảy giờ.” Lời lẽ dì Chúc tha thiết: “Cảm ơn cậu, cậu Tạ, đây là lần hiếm hoi con bé ăn bữa tối với người khác đấy.”
Tạ Vân Lễ yên lặng hồi lâu, anh gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Đợi Tạ Vân Lễ ra ngoài, dì Chúc quay đầu nhìn, thấy Ôn Nhiễm đang ngồi ngẩn người trên sô pha.
Lúc cô đang bần thần, bình thường dì Chúc sẽ không quấy rầy cô giống thuở bé.
Nhưng hôm nay dì Chúc lại bước qua, ngồi cạnh cô.
“Nhiễm Nhiễm, không vui à?”
Ôn Nhiễm do dự: “Vì sao… không vui ạ? Có chuyện gì, khiến cháu không vui sao?”
Dì Chúc bảo: “Hôm nay chúng ta không ăn cơm đúng giờ.”
Ôn Nhiễm lắc đầu: “Không… sao.”
Dì Chúc hỏi: “Nhiễm Nhiễm không khó chịu à?”
Ôn Nhiễm vẫn lắc đầu: “Không ạ.”
Dì Chúc cười: “Vậy tốt rồi, cháu ăn cơm trước giờ vì cậu Tạ, cháu đang nghĩ cho người khác ấy, chúng ta nên vui mới đúng.”
Ôn Nhiễm nghiêng đầu: “Chuyện… nhỏ nhặt không đáng như vậy, cũng cần phải vui à?”
Cô khó lòng hiểu một vài cảm xúc phức tạp, cũng không thể hiểu lời bông đùa và câu nói dối của người khác, vì cô không thể hiểu được ý nghĩa đằng sau.
Ngay cả khi thật sự hòa nhập vào một tập thể, cô vẫn là một cá thể không phù hợp.
Nhìn gương mặt ngây thơ xinh đẹp của cô, dì Chúc thở dài, vừa xót xa vừa bất đắc dĩ.
Nhưng dì vẫn nghĩ, dẫu Ôn Nhiễm mãi mãi không tài nào thoải mái giãi bày được cảm xúc sung sướng vui vẻ đau buồn của mình, cũng không tài nào hiểu được lời nói phức tạp của người khác.
Song, rồi sẽ đến một ngày, cô sẽ hoàn toàn thấu hiểu ý nghĩa của niềm vui, sẽ tỏ tường “tình yêu” tượng trưng cho điều gì.
Chẳng qua, dì Chúc cũng cảm thấy, Tạ Vân Lễ không phải đối tượng thích hợp với Ôn Nhiễm, dù trong cuộc sống anh vẫn xem như săn sóc cho Ôn Nhiễm, nhưng cuộc hôn nhân thiếu sự gắn kết thì có ích gì chứ?
Bất kể nhìn nhận thế nào, Tạ Vân Lễ vẫn không giống một người đủ nhẫn nại có thể bầu bạn bên cạnh cô.
Dù sao anh cũng là người làm ăn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng.
Lần đầu gặp anh, dì Chúc đã cảm thấy người đàn ông này toát lên vẻ mạnh mẽ quyết liệt từ trong xương tủy, thái độ điềm đạm lịch sự của anh chỉ là bề ngoài thôi.
Do đó, dì không đặt nhiều hy vọng vào anh, anh có thể tới thăm Ôn Nhiễm đã là tốt lắm rồi.
Về phần tương lai hai người thế nào, thôi thì được đến đâu hay đến đấy vậy.
“Dì Chúc, ngày mai cháu muốn thăm Ca Ca.” Ôn Nhiễm hỏi: “Được không ạ? Dì Chúc… dì có thể đi cùng cháu không?”
“Đương nhiên, dì sẽ đi với cháu.”
Đến trạm cứu trợ động vật có nghĩa ít nhất phải ngồi xe một tiếng đồng hồ, từ nhỏ Ôn Nhiễm đã không thể ngồi trên phương tiện di chuyển quá lâu.
Thuở bé, vào lần đầu ngồi xe, cô cứ khóc mãi, lúc xe thắng lại thì cô còn hoảng sợ hét lên, xuống xe thì nôn mửa chẳng ngừng.
Sau khi trưởng thành, cô đã thích nghi với việc ngồi xe phần nào, nhưng ngồi lâu vẫn sẽ khiến cô rất khó chịu.
Các phương tiện như xe buýt, tàu điện ngầm thì càng không cần bàn, tiếng người ồn ào cô cũng không thể chịu nổi.
Thế nên suy đi nghĩ lại, dì Chúc vẫn quyết định thuê xe..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...