Tàng Ngọc Nạp Châu

Trong lúc tâm sự rối loạn, cũng chỉ có thể thu xếp một chút, đem hồ sơ quan trọng dọn chung một chỗ, cất kỹ trong hộp trang sức của mình.

Có một phút, nàng cảm thấy nếu nói chuyện với Thái úy đại nhân người thụ lý vụ án năm đó, có lẽ có thể có chút manh mối.

Nhưng là nên hỏi như thế nào, lại là vấn đề. Thái úy luôn luôn phản cảm việc nữ tử hỏi đến chuyện chính sự, nếu nàng truy hỏi việc năm đó, thế tất yếu dính dán đến bản án cũ loạn đảng Viên gia.

Năm đó Nghiêu Viên hai nhà nội đấu, không thua kém hai giao long đấu cờ trong hồ sâu, quấy nhiễu đến triều đình và dân gian không được an bình, giao long đấu thua, trong một đêm bị đánh đến vực sâu vạn trượng, móng vuốt bị rút, long gân bị rút ra, đè ở đáy đầm hóa thành một bãi thịt thối, không mảy may được phép chuyển thế hóa thân!

Nếu nàng xem thường thay cha lật lại bản án, vì vậy khuấy động cái đám thối rữa dưới đáy đầm, quả thực không cần nghĩ cũng có thể ngửi được mặt thối của Thái úy.

Nghĩ nghĩ như vậy, ý niệm hỏi Thái úy cứ vậy mà bỏ qua.

Đúng lúc này, Thái úy ngâm nước nóng xong, tóc dài rối tung, mang theo hương bồ kết thoang thoảng, mặc áo dài rộng rãi mang guốc gỗ tiến vào trong nhà.

Ngay khi hắn tiến vào, liền nhìn thấy Ngọc Châu tóc dài tán loạn, ngồi quỳ trên giường, ngẩn người nhìn lá cây chuối tây ngoài cửa sổ.

Thái úy biết Ngọc Châu ngày thường cực xinh đẹp, nhưng hắn vốn tưởng rằng người xinh đẹp, nhìn hoài đến một ngày sẽ chán ghét. Cẩn thận tính tính, cuộc đời này ngoại trừ mẫu thân và muội muội, dường như không có một nữ tử nào có thể như Ngọc Châu làm hắn nhìn mãi không biết chán.

Giống như giờ phút này, nàng hơi quay mặt đi để lộ ra mái tóc đen tuyền, ánh chiều tà ngoài cửa sổ chiếu lên đó tạo ra một vầng sáng màu vàng nhạt, lúc dư quang ánh sáng bao phủ sóng mũi thon nhỏ và đôi môi anh đào của nàng, khiến người ta không dời mắt nổi, lại có cảm giác u buồn nói không nên lời, thế nhưng Thái úy lại sinh ra loại ý niệm muốn chui vào trong tâm nàng, cố gắng hiểu rõ ý nghĩ trong tâm nàng.


đang nghĩ như vậy, Ngọc Châu hơi quay đầu nhìn về Thái úy đang dựa cửa, nhẹ giọng hỏi: “Thái úy đại nhân ngâm nước đến sảng khoái?”

Nghiêu Mộ Dã sãi bước đi tới, chân dài co lại, lập tức nhẹ nhàng ngồi lên tháp, đem nàng ôm vào trong ngực, mổ hôn lên thịt mềm trên má nàng “Cũng không theo bên ta, làm sao ngâm đến sảng khoái? Ngồi ở đây nghĩ gì đấy?”

Ngọc Châu hơi do dự một chút, chậm rãi nói: “không có gì, chỉ nghĩ đến việc trao đổi hợp tác với Vương gia nên làm thế nào…”

Nghiêu Mộ Dã hơi hơi lui người lại, nhăn mi nói: “Vì sao phải hợp tác với nhà hắn?”

Trong lòng Ngọc Châu nghĩ vốn là án chưa giải quyết của phụ thân năm xưa, Thái úy hỏi, chẳng qua chỉ là thuận miệng có lệ chút thôi. Nhưng mà điệu bộ lại giống như đập nồi bán sắt.

“Nhà hắn là hoàng thương ngự cống Đại Ngụy, cung cấp vàng nguyên liệu trong sáng rực rỡ, chất liệu thượng thừa…”

Ngọc Châu nói một nửa, mới liếc Thái úy hơi hơi âm trầm nheo mắt phượng, lập tức hoàn hồn, đúng lúc thu lại lời nói đã ra đến miệng.

Thái úy nhìn nàng nói được phân nửa lại nuốt vào, liền liếc khóe miệng nói: “Ta thấy Vương gia chẳng những màu vàng tốt, người lớn lên cũng thanh tú… Nếu thật là vậy, về sau, ngươi chẳng phải là thường xuyên đối chiếu nhập sổ sách cùng Vương Kính Đường kia, đối chiếu hàng hóa qua lại?”

Trong lòng Ngọc Châu biết cái lò dấm chua lâu năm lại mở vại. Nhưng hiện tại nàng cũng đang tâm phiền ý loạn, lười đối ứng với Thái úy đại nhân này. Liền xoay người xuống đất dẫm lên giày mềm nói: “Thân thể hắn trước giờ luôn suy yếu, mặc kệ buôn bán trong nhà, làm sao cùng hắn đối chiếu… Thái úy chắc đã đói bụng, tiểu nữ kêu thị nữ bưng thức ăn tới…”

Nghiêu Mộ Dã làm sao lại nhìn không ra nàng đang bốn lạng đẩy ngàn cân?


Há lại sẽ mắc lừa? Chỉ lấy chân dài câu lấy eo thon nàng, lạnh nhạt nói: “Khách khứa bên trong Nghiêu phủ tự do làm ngọc khí hàng hóa thương nhân, nàng nếu muốn vàng, ta gọi bọn hắn đến bái yết là xong, mấy ngày nay nàng chọn lựa tuyển ngọc liêu xong, chúng ta lập tức quay lại kinh thành, mẫu thân cũng thật sự nhớ nàng…”

Ngọc Châu thấy hắn lại tự chủ trương, liền cũng mặt mày lạnh xuống, lời nói nhàn nhạt, nói: “Loại vàng bạc tục vật này, không dám làm bẩn mắt Thái úy, nếu Thái úy cảm thấy tiểu nữ không xứng làm hoàng thương, có thể tự mình hướng Hoàng thượng trình tấu chương, thu hồi thương bài của tiểu nữ, còn không thỉnh Thái úy chớ có can thiệp đến việc kinh doanh lông gà vỏ tỏi trong cửa hàng tiểu nữ.”

Đều nói thương nhân trục lợi, mặt mày ngả ngớn! Hôm nay Nghiêu Mộ Dã mới thấy được nữ thương nhân chỉ nói đến tiền không quan tâm mặt mũi.

Siết chặt em nhỏ nàng chân hơi dùng sức, liền đem nàng kéo lên giường, chân mày lạnh lẽo, mắt chứa hàn quang nói: “Càng lúc càng phát ra tính khí? Chính là tưởng ta luyến tiếc bắt chẹt ngươi?”

Ngọc Châu thuận thế mềm nhũn đổ trên ngực hắn, tóc dài rối tung trước ngực hắn, vươn lên cằm sáng bóng, mắt quyến rũ hơi nhắm, vạt áo hơi hơi bung ra, lộ ra cao ngất bên trong yếm màu đỏ, khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: “Bắt chẹt nhẹ chút… được không?”

Nữ tử ngày thường quen đoan trang hiền thục, ngẫu nhiên đúng lúc này lộ ra vẻ làm nũng như mèo con lười nhác, nhất thời làm cho người ta không thể chống lại!

Nghiêu Mộ Dã hóa khí đầy người, vèo một cái, mặt mũi mù mịt giảm hơn phân nửa. chỉ cúi đầu, lập tức ngậm lấy hai khối mềm mại kia, hàm hồ nói: “Lực nhẹ sao được? Là phải hung hăng bắt chẹt!”

Thái úy đại nhân quả nhiên là cao thủ bắt chẹt trong việc này, đương nhiên là phải cẩn thận thanh toán.

Bốn lượng tất nhiên là đẩy không nổi Thái úy đại nhân nghìn vàng, nhưng mà lại thêm bốn lượng thịt ngực non mềm, dù là hỏa khí sấm vang chớp giật cũng đẩy không thấy bóng dáng.

một trận giường lay gối động, sau nhuyễn ngọc mềm mại, Thái úy ngược lại có chút đói bụng, liền gọi thị nữ đưa tới hai chậu nước sạch trước, sau khi rửa sạch một lần, lại kêu thị nữ đưa tới chút thức ăn.


Ở trong quân doanh, rất lâu cao thấp đều đơn thuần nhạt thếch, lúc này kết thúc chiến sự, Nghiêu Mộ Dã đương nhiên không để bản thân ấm ức phải đi hưởng thụ vui sướng một chút.

Trừ bỏ vẫn thường ăn sáng bên ngoài, đầu bếp cố ý đưa đến một mâm thịt dê hầm nướng non mềm.

Đây là hành quán vừa đào ba cái bếp lò nướng đồ thật tốt. Trãi than ra, đem đồ đã ướp ra, chà dầu để thịt dê lên, theo trên vách hố, khoảng sau nửa canh giờ, thịt dê treo bên vách hố đã chuyển sang màu vàng xuyên qua bên trong là hồng, một tầng sáng bóng, da bên ngoài ướp hương liệu chỉ có ở Tây Bắc, thịt non mềm mà thơm ngát, trong hố càng chứa mùi thơm đặc thù cây ăn quả, cách ăn này chỉ hợp với Tây Bắc nơi đây, mông béo ú của con dê thiến nuôi trong một năm mới có thể có vị tươi ngon mà không hề có mùi tanh.

Bởi vì ướp gia vị ngon miệng, lúc ăn cũng không cần chấm nước sốt, chỉ cần đầu bếp dùng sao sắc ở bên cạnh nhanh tay cắt thành lát là được. Ngọc Châu vốn không thích ăn những thứ nhiều chất béo, nhưng từ sau khi ở chung với Thái úy, ăn uống cũng bị ảnh hưởng, bị hắn lôi kéo ăn nhiều rượu thịt.

Nàng tuy lớn lên ở Tây Bắc, nhưng giống loại dùng số tiền lớn mời đầu bếp chế biến nướng dê này cũng không thường ăn, ngay cả hộ phú thương, cũng hơn phân nửa khi ở yến hội mới có thể thỉnh thoảng mời người đến đào hố chế biến nướng đồ ăn.

Nhưng mà ăn một lát, để dằn lại dầu mỡ, Ngọc Châu lại kêu dưới bếp đưa tới một chậu nhỏ lá tía tô, dùng lá này bỏ thịt dê vào trong gói lại, ngược lại có hương vị thơm dịu rất độc đáo.

Thái úy thấy nàng ăn rất khác biệt, cũng kêu nàng bao thịt dê đút mình, môi mút mấy cây nhỏ, quả nhiên quá mức mỹ vị!

Lại uống một ly rượu trái cây chỉ có ở nơi đây, đầu lưỡi quả nhiên thơm ngát, dư vị vô cùng.

Bọn thị nữ trong hành quán không biết phong vân trong kinh thành, nhất thời đều cúi đầu, trong lòng lại cười khanh khách, lần trước khi tới Tây Bắc, còn không dính tới nữ sắc, Thái úy đại nhân một bộ dáng thanh tâm quả dục, hiện tại lại băng trôi tuyết tan, quang cảnh xuân sắc dập dềnh!

Đại nhân làm cho vạn vật hồi xuân, dĩ nhiên lần trước ở hành quán không cẩn thận đả thương cổ tay hạ đường phụ Tây Bắc kia?

Làm cho người ta không dám nhìn lâu chính là, khóe miệng nàng kia ăn dính chút dầu mỡ bóng loáng, Nhị gia Nghiêu lang thế nhưng tự tay cầm khăn, mỉm cười lau khóe miệng cho nàng ta.


Tình hình ôn nhu mềm mỏng chán ngấy này, có thể so với tuyết tan trên sông lớn Tây Bắc lúc dời núi lấp biển! Từng trận tiếng sấm, làm cho người ta có cảm giác trời sập đất lún…

đang lúc ăn cơm, có gã sai vặt đưa cho thị nữ giữ cửa một xấp thư thật dày, đều từ kinh thành đưa tới. Thị nữ đợi chủ tử bên trong dùng xong, sau khi dùng trà xúc miệng, mới dùng khay gỗ thơm mát trình thư lên cho Thái úy đại nhân xem qua.

Nghiêu Mộ Dã vừa lau tay vừa nhìn nhìn, ngoại trừ có mấy phong thư công vụ, còn có phong thư của muội muội và mẫu thân, trong đó còn có một phong thư của Tiêu phi nương nương trong cung gửi gấp cho Ngọc Châu.

Nghiêu Mộ Dã kiểm tra từng ấn ký niêm phong trên thư một lần, dùng dao rọc giấy mở thư quân sự xem sơ qua một lần, đơn giản chỉ là việc rút quân cùng với ít việc vặt như việc điều động người.

Rồi mới mở tới thư của mẫu thân, sau khi nhìn vài lần đọc nhanh như gió, trừ bỏ một ít công việc hàng ngày trãi qua, mẫu thân còn kể lại hướng đi của một vài quần thần trong triều gần đây, nhưng dù sao vẫn không phải mẹ con đối mặt nói chuyện, dựa vào chữ viết trên thư gửi đi, phần lớn là nhược điểm của người thương yêu. Cho nên hành sự từ trước giờ việc gì nước cũng không lọt Nghiêu phu nhân chỉ nói hai phân.

Rất nhiều lời nói, chỉ dựa vào sự ăn ý giữa hai mẹ con mà hiểu ra.

Chẳng qua Nghiêu Mộ Dã đại khái nhìn ra mẫu thân đang giục hắn hồi kinh, bất quá nội dung câu chữ trong thư kia, ngoại trừ mẫu thân hỏi han ân cần bên ngoài, mang theo mấy phần không dễ phát hiện cảm giác đang thúc giục hắn cấp bách hồi kinh.

Nghiêu Mộ Dã hơi hơi nhướng mày, lại mở thư muội muội ra. cô gái tuổi thanh xuân buồn tẻ thì không có nhiều đau khổ như vậy, đơn giản là năn nỉ anh trai nhanh trở về, tiểu thư trong các phủ đều chờ đợi giành thắng lợi với quân phía Bắc khải hoàn trở về. Bất quá hắn nhìn ra, muội muội hắn cầu không phải là Nhị ca như hắn, mà là người khác, luôn tha thiết giao phó hắn chiếu cố thật tốt “thuộc cấp” của mình.

Chẳng qua là cô gái nhỏ một ngày không thấy, như cách ba thu thôi.

Bất quá Tiêu phi nương nương viết thư gấp cho Ngọc Châu, có chút ý vị sâu xa.

hắn liếc mắt nhìn phong thư, dao rọc giấy nắm trong tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lá trà màu nâu trong chén trà chao nhẹ.

Ngọc Châu nhìn, cảm thấy ngược lại nên nói một câu: “Thái úy đại nhân, thư kia là của tiểu nữ? Thỉnh ngài đưa cho tiểu nữ đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui